Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Muốn đánh một trận không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sợ Dương Chí hành động bộc phát, Hạ Hoa níu cánh tay cậu, không ngừng viết chữ "ez".

Ngụ ý "bình tĩnh".

Mất một lúc Dương Chí mới nhận ra người mình đang căng cứng, cậu vội hít sâu thả lỏng cơ thể.

Bọn họ đang trên xe địch, không nên gây chuyện.

Thật ra gọi là địch hơi quá, nhưng người giết chị mình chắc hẳn không phải bạn rồi.

Buông bàn tay nắm chặt, giờ cậu đã hiểu phản ứng của Hạ Hoa khi trông thấy Long Ngự Hàn. Cậu tự hỏi nếu mình gặp Bạch Nhu Nhu trong hoàn cảnh này, liệu mình có đối mặt với cô ta dễ dàng như thế?

Hình ảnh nhà kho cũ nát, những mảnh vỡ mái nhà, lũ zombie, chân tay bị xé khỏi cơ thể, mùi máu hoà lẫn mùi zombie hôi thối...

Cậu lắc đầu, cố gắng xua nó khỏi tâm trí.

Khó nói được.

Bề ngoài Hạ Hoa bình tĩnh, kỳ thực nội tâm lại liên tục suy nghĩ lăn tăn.

Thì ra là thế. Giờ cô đã hiểu vài chuyện.

Long Ngự Hàn bây giờ trông khác với 5 năm sau rất nhiều, hắn hiện là một thiếu gia giàu có điển hình, khoé mắt góc miệng hắn thấm đẫm sự kiêu ngạo của kẻ sinh ra đã ở vạch đích, cộng thêm ý chí thanh niên như ngọn lửa trong thời kì phát triển nhất, cả người toả ra khí thế không làm vương cũng thành tướng.

Cô không biết hắn, nhưng cô đã nghe danh Long Ngự Lôi.

Cái tên nói lên tất cả, dị năng lôi sét của hắn mạnh tới mức rúng động căn cứ, chỉ có kẻ điếc mới không biết danh tiếng này, huống chi cô còn hai tai lành lặn.

Cô chỉ không ngờ kiếp trước Lam Chi có quan hệ với người tầng lớp cao mức này, khiến cô bị đuổi giết quyết liệt không chống đỡ nổi.

Chậc, trời cao hay chiếu cố kẻ khốn thì phải.

Trời tối, ánh đèn ô tô thu hút lũ zombie, từ xa đã thấy chúng bu lại càng lúc càng đông.

Hạ Hoa tính toán khoảng cách, giờ họ mới rời khỏi địa phận tỉnh X, có đi xuyên đêm cũng không tới căn cứ S được.

Phương án tốt nhất là tìm chỗ nghỉ ngơi, sáng mai tiếp tục lên đường.

Hiển nhiên Lý Cương cũng nghĩ vậy, ông đỗ xe trước cổng một căn nhà hai tầng, sân vườn rộng rãi có bể bơi.

Vài con zombie du đãng vội vàng chạy tới, há mồm hừ hà, khua khoắng chân tay.

Long Phú Thành hớn hở đập đập lưng ghế yêu cầu mọi người chú ý: "Hai đứa bây thấy phép thuật chưa? Lại đây để ta cho xem." Ông quay sang cười với Long Ngự Hàn. "Cháu trai, mau mau thi triển sấm sét cho bọn nó nhìn đi nào."

Mặt Long Ngự Hàn đỏ lên, sao chú mình cứ làm những chuyện mất mặt thế nhỉ? Cậu có phải phường diễn xiếc đâu chứ?

Ấm ức nhưng tay vẫn vẫy một cái, đồng thời búng ngón tay. Bầu trời đen kịt bỗng loé lên một tia sáng, ngay sau sau đó tia sét từ trên trời giáng xuống đánh vào zombie, khiến bọn chúng ngã nhào.

Con nổ đầu, con đứt chân tay, cả người co giật, tia điện xẹt xẹt toả ánh sáng yếu ớt, nếu quan sát kĩ sẽ thấy khói đen lơ đãng.

"Tuyệt vời!!!" Long Phú Thành vỗ tay hú hét. "Thấy phép thuật cháu trai ta thế nào? Đủ mạnh mẽ, đủ hung hãn chứ?"

Long Ngự Hàn: "..." Xấu hổ quá, ai mang ông chú này đi được không?

Dương Chí mỉm cười gượng gạo, vì tay cậu đang nắm tay Hạ Hoa nên cậu không có ý định vỗ tay.

Không ngờ tên khốn này lại mạnh đến thế, dị năng hệ lôi! Hệ lôi đấy! Hệ đặc biệt, cực mạnh cực hiếm!

Một cách từ tốn, Hạ Hoa rút tay khỏi tay cậu, để ngang mũi vỗ vỗ.

"Giỏi quá."

Dương Chí: "..." Xấu hổ quá, ai mang cậu đi khỏi đây được không?

Thấy hai người phản ứng nhạt nhẽo hơn những gì ông mong đợi, Long Phú Thành hơi mất hứng, hai đứa này có phải đồ ngốc không? Nhìn thấy phép thuật sấm sét mà chỉ thể hiện bấy nhiêu? Hay là...

"Chẳng lẽ hai người cũng có phép thuật?" Long Ngự Hàn lên tiếng hỏi trước khi ông kịp nghĩ xong.

"Đúng vậy." Dương Chí thừa nhận, thời thế bây giờ giấu tài là dở hơi, dị năng giả nên nhận là dị năng giả. "Tuy vậy chúng tôi không mạnh bằng anh Long Ngự Hàn đây, chỉ đủ sống sót khỏi miệng zombie mà thôi."

Dĩ nhiên đối diện với người vừa có thực lực vừa có gia thế, ta không nên kiêu ngạo, chỉ cần thể hiện bản thân không phải hạng tôm tép là đủ.

Long Phú Thành sửng sốt, quả là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn.

Hai người kia thì không quá ngạc nhiên, một nam một nữ thoạt trông gầy yếu, vũ khí thô sơ, không xe cộ mà có thể đi tới đây, không phải may mắn ắt là người có năng lực.

Mỗi lão Phú Thành không nghĩ xa mới bất ngờ thôi.

Mặt đường được cơn mưa tẩy rửa qua, không sạch sẽ hơn bao nhiêu mà còn khiến nước đen bẩn thỉu lầy lội khắp nơi. Thành phố hiện đại đến mấy mà thiếu sự chăm sóc dọn dẹp cũng nhanh chóng xuống cấp hoang tàn.

Lý Cương lột bỏ găng tay dùng khi lái xe, nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt chạm mắt Hạ Hoa.

Không biết phải diễn tả ra sao, ngay từ lần đầu gặp gỡ ông đã sinh lòng đề phòng với cô gái này. Một cô gái xinh đẹp, đối mặt với hoàn cảnh nguy hiểm mà lại quá yên tĩnh, không hề bình thường chút nào.

Hoặc năng lực cô ta rất mạnh, hoặc tố chất tâm lý rất tốt.

Hoặc cả hai.

Hạ Hoa nâng mí mắt, nhìn lên gương chiếu hậu, đối diện với ánh mắt của ông, không hề né tránh.

Dường như Long Phú Thành rất quen thuộc với căn nhà này, ông đắc ý lắc lắc chìa khoá, khoe khoang với Lý Cương: "Nhìn đi, lão đại cứ trách tôi tiêu tiền lung tung. Nếu tôi không mua vài căn nhà, bỏ tiền thuê người chăm sóc nó, thì ta lấy đâu chỗ nghỉ chân thoải mái như vậy cơ chứ?"

Lý Cương: "..." Ông mới lười để ý, đồ Long Hoang Phí.

"Tự nhiên đi mấy đứa, nhà này là của chú đấy. Hơi nhỏ tí tại lão đại cứ cằn nhằn chú không dám mua cái to hơn, nên chỉ có ba phòng ngủ, thôi thì đàn ông chúng ta chịu khó hai người một phòng, nhường cho cô gái duy nhất một phòng riêng." Long Phú Thành vừa mở cửa vừa luyên thuyên không ngừng.

Đúng như Long Phú Thành nói, căn nhà được dọn dẹp chăm sóc rất tốt, sạch sẽ gọn gàng, tủ lạnh và tủ bếp vẫn còn gạo, đồ ăn đóng hộp, hiển nhiên luôn sẵn sàng khi chủ nhân ghé qua. Chưa kể có một máy phát điện đầy dầu dưới tầng hầm, Lý Cương chỉ loay hoay một tẹo, cả căn nhà lập tức sáng lên.

Không biết ông ta đã tiêu bao tiền để duy trì căn nhà như vậy, hơn nữa nghe cách nói thì có vẻ không chỉ một căn...

Phong cách! Quả là phong cách nhà giàu!

Để cảm ơn Long Phú Thành đã cho họ ở lại, Dương Chí chủ động xuống bếp nấu cơm. Xem xét những nguyên liệu sẵn có, cậu quyết định làm món cơm trộn. Bởi gia vị trong bếp đầy đủ, cậu có thể pha được loại sốt đậm đà mà mình học trên mạng, mọi người đều đói meo, vừa thấy thức ăn nóng hổi bụng sôi ùng ục, vội vàng ăn như hổ đói.

"Ngon, ngon lắm." Long Phú Thành liên tục khen ngợi, một người từng ăn qua vô số sơn hào hải vị nay vì bát cơm trộn mà vui muốn bay lên trời. "Tiểu Chí, tới thành phố S rồi cháu có muốn gia nhập..."

"Chú, ăn nhanh còn nghỉ ngơi sớm, chẳng phải chú bảo mệt sao, giờ lại nói nhiều thế." Long Ngự Hàn khó chịu cắt ngang.

Lý Cương biết tính tình đại gia Long Phú Thành, cứ hứng lên ông ấy sẽ nói năng thiếu suy nghĩ, nên thay vì ngăn cản Long Ngự Hàn hỗn láo, ông lại gật đầu đồng tình.

Thấy không ai đứng về phía mình, Long Phú Thành buồn bực cúi đầu ăn tiếp.

Không bị ảnh hưởng với không khí lúng túng trên bàn ăn, Dương Chí mỉm cười nói: "Chú thích thì tốt, cơm còn nhiều lắm nếu ăn không hết cháu sẽ làm thành cơm nắm, để mai ăn sáng."

Vì Dương Chí đã nấu cơm, nên Hạ Hoa theo thói quen đứng dậy thu dọn bát đũa, bị Lý Cương ngăn cản.

"Cô cứ để đấy, lên phòng nghỉ trước đi."

"Phải, phải, để... Tiểu Hàn rửa cho." Long Phú Thành tiếp lời.

Long Ngự Hàn: ?

Một người lớn lên trong nhung lụa, được phục vụ tận răng như mình đâu có biết rửa bát?

Thế cháu nghĩ ta biết chắc? Hay để lão Lý độc thân ngàn năm rửa? Chú cậu quắc mắt hất cằm, không tiếng động ra lệnh cho cháu mình dọn dẹp.

Trả đũa, chắc chắn là trả đũa vì cậu đã cắt lời chú ban nãy. Long Ngự Hàn buồn bực bê bát vào nhà bếp.

Mọi người giải tán về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu sau, dưới bếp vang lên tiếng đổ vỡ.

"..."

Sau khi thu dọn mớ hỗn độn do mình gây ra, Long Ngự Hàn quyết định ra sân sau đi dạo giải toả tâm trạng.

Sâu sau rất nhỏ, liếc một vòng đã thu hết mọi thứ, bao gồm Hạ Hoa đang ngồi vắt vẻo trên bờ tường.

Cô đã tắm xong, mặc một chiếc tank top trắng, tôn lên thân hình mảnh mai, mái tóc còn ẩm ướt được gió trời thổi đong đưa.

Dị năng giả có giác quan nhạy bén, Hạ Hoa quay đầu, thấy người đến là Long Ngự Hàn, cô gật nhẹ một cái.

"Trùng hợp quá." Cậu ta cười gượng. Nhà nhỏ quá, muốn có không gian riêng cũng khó, chắc giờ chỉ có chui vào nhà vệ sinh ngồi mới được một mình.

"Không trùng hợp." Hạ Hoa nhảy xuống, tiếp đất một cách nhẹ nhàng. "Tôi đang đợi cậu."

"Đợi tôi á?" Long Ngự Hàn ngạc nhiên. "Có chuyện gì sao?"

Cô xoay xoay khớp vai, hơi nhếch môi tạo thành nụ cười thách thức: "Muốn đánh một trận không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top