Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 156=>160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 156: Nhân dĩ quần phân

"Tiểu Lưu, giờ cậu mới biết sao!" La Tự Cường đứng lên: "Tôi có cảm giác chẳng lành, nếu chúng ta không tìm được họ trước khi trời tối, tôi nghĩ bọn mình sẽ không qua nổi đêm nay!"

Hồ Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ dáng vẻ tuyệt vọng, nghi ngờ nói : "Nói bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì cũng là mấy người, nói bọn mình không qua nổi cũng là mấy người, vậy rốt cuộc hai người muốn nói cái gì?"

Lưu Binh nói: "Hồ đội à, tôi thấy IQ của anh có chút hạn chế đó, anh có thấy trong đội của chúng ta thiếu cái gì không!"

Hồ Hạo Thiên nói: "Thiếu đi tiểu Bạch, Tiểu Đường, tiểu Điền, Hiểu Huyên." Sau đó anh chợt dừng lại, "Bà mẹ nó! Chúng nó ít nhất cũng phải để lại một cô cho chúng ta chứ!"

Mọi người: "..."

Lời này nghe có vẻ..

Hình như hơi xa rồi!

Lưu Binh nói: "Chúng ta làm sao bây giờ, sau khi xuống núi, bọn họ thì ngồi xe, chúng ta phải lộ bộ hả?"

Tất cả vật tư đều ở trên người hai cô gái, còn bọn họ chỉ vác trên lưng một chút đồ ăn cùng nước uống, những thứ như chăn mền, lều vải gì đó đều là do Phan Hiểu Huyên cất ở bên trong không gian.

Nếu như trước khi trời tối không gặp được bốn người bọn họ, thì xác định có vấn đề lớn, cũng không sống nổi thật!

Thói quen, đúng là đáng sợ.

Ngắn ngủi chỉ trong một tháng bọn họ đã quen sống trong cuộc sống quý tộc rồi!!!

"Yên tâm đi." Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam : "Chúng ta chỉ cần tìm được bọn họ là xong."

Hứa Bân Minh lúc này lại rất tích cực, anh chạy lại chỗ Tô Vũ Vi xin một thùng nước, sau đó chạy lại chạy lại chỗ Hồ Hạo Thiên đưa qua.

"Hồ đội à, trước kia tôi không biết thì ra Tiểu Đường là dị năng hệ Thuỷ." Hứa Bân Minh cười nói, "Lúc trước gặp nhau thì bạn Bạch Ngạn nói bạn Đường Nhược không có dị năng.."

Anh cũng giống như họ thôi nếu không phải chính mắt nhìn thấy cô ấy dùng dị năng hệ Thuỷ ra đánh mấy con gián biển thì còn không có biết đâu.

Mà lúc biết Đường Nhược là dị năng giả hệ Thuỷ thì sắc mặt Tô Vũ Vi và Cầm Cầm rất khó coi.

Tất cả mọi người đều cảm nhận được Bạch Thất không muốn mọi người biết được dị năng của Đường Nhược.

Khi một đám người tập chung lại thì nguồn nước là một vấn đề lớn nhất.

Hồ Hạo Thiên nhìn thùng nước, nhướng mày: "Hứa đội, ý tốt của anh tôi hiểu, chúng tôi cảm ơn anh, có điều... Chúng tôi cũng không có chỗ đựng nước, tôi xin chỉ nhận lấy tâm ý của anh vậy."

Hồ Hạo Thiên hiểu rõ, anh ta đang cố lấy thiện cảm với mọi người, nhưng trong đội của anh ta có vài người...

Hồ Hạo Thiên thà rằng mình đến chỗ của Vệ Lam ăn nhờ ở đậu vẫn tốt hơn là nhận ân tình của đoàn Tầm Mộng.

Nói thẳng ra, Vệ Lam là người quân nhân tính tình chính trực, còn bọn họ chính là tiểu nhân xảo trá.

Tạm thời tiếp nhận hảo ý của bọn họ, không vấn đề gì, nhưng về sau thì sao? Ai có thể chắc được?

Bây giờ còn sợ không đủ cẩn trọng mà dính vào...

Hứa Bân Minh không tin Hồ Hạo Thiên sẽ thật sự từ chối: "Hồ đội, ý của anh là không cần thùng nước này, nhưng mà.."

"Chúng tôi hiện giờ cũng còn đủ, cám ơn ý tốt của anh, Hứa đội ." Hồ Hạo Thiêm đánh gãy lời anh ta, sau đó liền trực tiếp rời khỏi nơi này đi về phía Vệ Lam.

Hứa Bân Minh ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ Hạo Thiên , sắc mặt đen lại dường như đã nhìn ra manh mối gì.

Anh cũng không tin.

Trước kia trong đoàn họ còn có người dị năng hệ Thuỷ thì thôi, nhưng bây giờ không có lại không chịu nhận nước, như vậy là có ý gì?

Bọn họ hoàn toàn không có ý kết giao, lại càng huống chi hợp tác!

Xem ra anh phải sửa đổi lại kế hoạch một chút.

Đội trưởng đi, đoàn Tuỳ Tiện cũng không có ý định làm quen với đội của Hứa Bân Minh nên làm gì thì làm đó.

Hồ Hạo Thiên đi đến chỗ Vệ Lam cũng không vòng vo, trực tiếp nói nhu cầu của mình ra: "Trước mắt đoàn của tôi không có xe và lều vải, có thể mượn của các anh dùng một chút, chờ lúc mấy người trong đội tôi về thì thanh toán phí thuê ?"

Vệ Lam nhìn anh tự tin chắc chắn Bạch Thất có thể trở về như vậy, có chút không biết nói gì. Thật lâu, anh mới chậm rãi nói: "Có thể, lát nữa tôi sẽ sai người đưa hai chiếc xe ra."

Hồ Hạo Thiên hài lòng gật đầu, chuẩn bị quay người trở về.

"Hồ đội." Vệ Lam gọi anh lại, "Anh thật sự tin ... mấy người Bạch Ngạn sẽ trở về?"

Hồ Hạo Thiên trong lòng hiểu rõ, mặt mũi nghiêm túc: "Đương nhiên."

Tiểu Bạch chính là cả thế giới của bọn họ!

Vệ Lam nhìn Hồ Hạo Thiên trở về cùng đội của mình, trò chuyện tươi cười.

Bốn người bọn họ nếu còn sống thì tốt.

Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân.

Mấy người trong đoàn này thật đáng để cho người ta hâm mộ.

Mặt khác, bốn người trôi dạt trên biển đang dùng cơm.

Mỗi người cầm trong tay ổ bánh trứng gặm.

Người là sắt, cơm là thép, có thể lực thì mới hoạt động được nha.

Phan Hiểu Huyên đang ăn, nghĩ đến không gian của mình, nói : "Xe của Hồ đội đều ở chỗ này, bọn hắn phải làm sao?"

Đường Nhược suy nghĩ một chút nói: "Hồ đội rất lợi hại, chắc có biện pháp."

Điền Hải: "Yên tâm chỗ đó còn có Vệ thiếu tướng, mượn một chiếc xe chắc không sao đâu."

Phan Hiểu Huyên gật đầu.

Bọn họ phía kia có nhiều người như vậy, tốt nhất là nên lo cho chúng ta bây giờ thì hơn.

Mặt biển yên ả không một gợn sóng, có điều trong yên tĩnh thường ẩn dấu nguy hiểm.

Lúc này trên mặt biển, một đám cá con đang vây quanh bàn gỗ.

Chỉ có điều đám cá này không đáng yêu giống như trong tivi thường nhìn thấy, những con cá này môi dưới trề ra giống cá nhám cùng với hàm răng cưa sắc bén.

Đột nhiên vây tới một đám, làm cho cả bốn người đều co rụt chân lại.

"Những con này..."

"Là cá gì vậy?"

"Điền Hải, lôi điện!" Bạch Thất lên tiếng, liền cũng xuất ra dị năng Băng Liên. Băng đao liên tục bay qua, hàn khí bức người, luồng hơi như khói.

Những con này hẳn nên gọi là cá ăn thịt người đi!

Điền Hải khinh hoảng trong lòng, không dám chậm tay, cũng liên tục xuất ra lôi cầu.

Cá này nằm trong nước khẳng định dùng điện là tốt nhất. Điền Hải tiêu hao dị năng cũng không uổng phí.

Xoẹt!

Một lôi cầu vừa vào trong nước, liền trực tiếp làm một đám cá mắt trợn trắng.

Bạch Thất xuất ra dị năng băng đao về sau, lần nữa trợ lực đem "Thuyền" của bọn họ nhanh chóng rời đi.

Điền Hải phóng ra thiểm điện, trực tiếp quăng về phía đám cá đang đuổi theo phía sau.

Dòng điện cường độ lớn trực tiếp giật chết không ít.

Phan Hiểu Huyên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cầm lấy tấm ván gỗ dùng sức chèo "Thuyền" đi.

Đường Nhược cũng đang ra sức dùng tay chèo "Thuyền", dị năng của cô đã hao tổn không ít vẫn chưa phục hồi được bao nhiêu nên đành dùng cách nguyên thuỷ nhất, chạy là thượng sách!

Bốn người bọn họ, một người thả lôi cầu, một người nữa dùng băng đao đẩy thuyền, hai người còn lại thì liều mạng chèo "Thuyền".

Bầy cá liên tiếp đuổi theo, xác chết cũng liên tiếp nổi lên mặt nước.

"Nhanh hơn nữa!" Bạch Thất thần sắc kẽ biến, lần nữa lên tiếng.

Xác cá ngày càng nhiều, biết đâu lại dẫn tới một con quái vật khổng lồ nào đó nữa!

Điền Hải cũng không do dự nhều, trực tiếp đứng lên.

Anh đem dị năng trong cơ thể nâng lên cao nhất, toàn thân đều bao quanh bởi lôi điện. Nâng hai tay lên, trong tay liền xuất hiện một quả cầu màu trắng.

Bên trong quả cầu có thể nhìn thấy rất nhiều Lôi quang chớp nháy, xẹt qua.

Phần phật, Điền Hải di chuyển một bước, trực tiếp quét lôi cầu xuống.

Chương 157: Đến Hải Đăng

Xoẹt!

Lôi cầu vừa rơi vào nước, hơi nước dâng lên như thuỷ triều, không ngờ tạo thành sóng lớn.

Bốn người ngồi trên "Thuyền" nhờ đợt sóng này mà đẩy nhanh về phía trước.

Lúc này, đám cá nhỏ bị chấn kinh, một nửa trực tiếp bị lôi cầu giật chết, một nửa bị doạ bỏ chạy, cuối cùng cũng không bị đuổi theo nữa, "Thuyền" chầm chậm lướt đi.

Đợi lúc bầy cá tản đi, Điền Hải mới thở ra một hơi, ngồi bệt xuống uống nước.

Nếu không phải cậu là dị năng hệ Lôi, vừa vặn trong nước có thể tăng thêm lực công kích, chỉ sợ mấy con cá này cũng không dễ đuổi đi như vậy.

"Chúng ta phải nhanh lên bờ thôi." Đường Nhược sợ hãi trong lòng, "Bây giờ là ban ngày mà đã như vậy, ban đêm xuống không biết còn nguy hiểm tới đâu nữa."

Lúc đầu là cá voi, mới vừa thoát ra lại gặp bầy cá ăn thịt người, thật khiến lòng người hoang mang.

Mọi dù có vẻ nhàn hạ đánh nhau vui vẻ, nhưng kì thật đã mệt mỏi muốn chết.

Cứ tiếp tục như vậy, cho dù người làm bằng sắt cũng không chịu nổi.

"Ừm." Phan Hiểu Huyên cũng gật đầu, cô nhanh chóng nhai tiếp bánh trứng ngậm trong miệng sắp rơi ra, lại nhanh chóng chèo đi.

Bạch Thất cầm kính viễn vọng nhìn về hướng ngọn hải đăng.

Hồi nãy ngọn hải đăng còn mờ mờ thì bây giờ nhìn kính viễn vọng đã có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hải đăng vốn là cái thiết bị quan trọng, nhưng trước khi tận thế tới, cùng với sự phát triển của khoa học kĩ thuật, tác dụng hướng dẫn của hải đăng không còn đáng kể nữa, mà chủ yếu giống như cột mốc đánh dấu vậy, cũng không biết trên đảo đó có người hay không.

"Đi thêm chừng một tiếng nữa là tới." Bạch Thất vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Khoảng bốn tiếng nữa trời cũng tối.

Đã thấy được đích đến, bốn người liền tăng thêm động lực.

Bạch Thất đứng trên mặt bàn, dùng băng đao phóng về phía sau, ba người còn lại ra sức chèo đi.

Rốt cục chèo hơn một tiếng đồng hồ, bốn người Bạch Thất đã đi đến đảo hải đăng.

"Anh Bạch, chỗ này cao thật đó, chắc chúng ta không đi lên được." Điền Hải nhìn phía trước đất liền cao hơn mặt nước biển rất nhiều nhíu mày nói.

"Lấy dây thừng leo lên." Bạch Thất nói.

Trong không gian của Đường Nhược lúc trước Bạch Thất bỏ vô trong rất nhiều công cụ đi dã ngoại, tất nhiên sẽ không thiếu dây leo núi.

Bạch Thất động tác lưu loát liền mạch quăn cái móc câu lên phía trên.

Anh dùng sức kéo thử, cảm thấy chắc chắn liền đưa cho Điền Hải: "Cậu lên trước đi."

Anh sẽ để Điền Hải đi trước tiếp ứng, nếu như phía trên từng có người sống thì cũng sợ đã thành Zombie, Điền Hải leo lên trước thanh lí một chút.

Điền Hải gật đầu, cầm lấy dây thừng chân giẫm lên vách đá leo lên.

Nơi này không cao lắm, khoảng chừng hơn hai mét là cùng.

Vừa leo lên trên, Điền Hải đánh giá tình hình xung quanh một chút, không phát hiện thấy có Zombie nào chạy tới, cậu nắm lấy dây thừng nói vọng xuống: "Anh Bạch, mấy người leo lên đi."

Bạch Thất nói với Đường Nhược: "Anh đỡ em lên sau đó em nhớ nắm lấy tay Điền Hải, biết chưa?"

Đường Nhược gật đầu.

Cô không tốn công sức gì leo lên phía trên.

Bạch Thất nâng Đường Nhược lên thật cao, Điền Hải giơ tay ra chộp lấy Đường Nhược kéo lên trên.

Đến lượt Phan Hiểu Huyên, Bạch Thất lên tiếng nói: "Xin lỗi." Sau đó cũng nâng cô lên giống như Đường Nhược.

Bạch Thất leo lên trên càng nhanh chóng, chỉ mất có vài giây.

Mấy người họ đứng trên bờ nhìn về phía ngọn hải đăng đánh giá, mới phát hiện nơi này chả có gì cả duy nhất trơ trọi một ngọn hải đăng.

Nước biển có tính ăn mòn, gió biển cũng mang theo lực xói mòn.

Nhìn chỗ này, giống như nhiều năm không tu sửa.

"Không có người ở sao?" Đường Nhược hỏi.

Trong ấn tượng của cô, hải đăng phải có hải quân canh gác chứ.

"Dường như không có ai cả." Điền Hải nói, "Vừa rồi tôi cũng nhìn một vòng lại không thấy gì cả."

Bạch Thất nhìn sắc trời: "Đầu tiên chứ đi qua đó cái đã."

Bốn người đi về phía ngọn hải đăng.

Đi đến cách cửa, Bạch Thất nắm lấy chuôi cửa, lắng nghe tiếng động bên trong một lát, xác định yên ắng liền mở cửa đi vào.

Trước mắt có cầu thang xoáy uốn lượn.

Bạch Thất nói: "Đi lên đi, tối nay chúng ta ở lại chỗ này qua đêm."

Điền Hải cẩn trọng đi đầu, hai cô gái đi chính giữa, Bạch Thất bọc hậu.

Đi đến đỉnh tháp, từ kính thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài, phá lệ yên tĩnh.

Trời vẫn trong xanh tươi đẹp như vậy, biển vẫn yên ả mĩ lệ như thế, nhìn cũng không ra một chút hung hiểm nào ẩn dấu đằng sau cả.

Đỉnh tháp nhỏ hẹp, liếc mắt liền bao quát, cảm thấy nơi này không có nguy hiểm, bốn người bọn họ liền trải giường chiếu ra.

Ở trên biển đại chiến nửa ngày, mệt đến đầu vừa dính gối liền ngủ.

Hai cô gái trải giường chiếu, Bạch Thất cùng Điền Hải đi đến chân cầu thang lắp đặt chó điện tử phòng ngừa có sinh vật nào tấn công.

"Tiểu Nhược, cậu thử đoán xem chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, bọn họ lại đi xuống vách đá tìm kiếm chúng ta?" Phan Hiểu Huyên vừa phủ ga giường nói.

Nói là trải giường thực ra lại rất đơn giản, lấy giường ra, ga giường trải lên rồi lao lên nằm.

Đường Nhược nói: "Ừm, khẳng định bọn họ sẽ đi tìm chúng ta, nhưng chỗ chúng ta rơi xuống không có đường."

Phan Hiểu Huyên nhìn bầu trời đen bên ngoài, có chút lo lắng nói: "Tìm không thấy chúng ta chắc bọn họ rất lo lắng đi."

Bọn họ chắc sẽ tưởng bốn người đã chết.

Đường Nhược cũng giống cô nhìn ra ngoài: "Bọn họ chắc chắn tin tưởng chúng ta sẽ sống sót, cũng giống như chúng ta tin tưởng bọn họ chắc chắn cho dù đào lên ba thước đất cũng tìm cho ra chúng ta."

Bên này đang trải giường chiếu, bên kia cả đoàn người cũng đã xuống dưới chân núi.

Tào Mẫn dùng tinh thần lực cảm nhận cảnh vật xung quanh, xác định chỗ này an toàn, Vệ Lam chỉ huy mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.

Vệ Lam cũng không biết chính xác phòng thí nghiệm ở nơi nào, đến đây anh lại lấy bản đồ ra nghiên cứu.

Anh nhìn nhìn bản đồ trong tay, thầm nghĩ: "Tiến sĩ Lâm làm thí nghiệm lượng tử chắc xây ở chỗ không người nhỉ?"

Tào Mẫn cười đi tới: "Mấy chỗ như vậy mới không ai quấy rầy, mà nghe nói tiến sĩ Lâm lựa chọn nơi này là vì từ trường ở chỗ này khá mạnh dễ dàng cho bọn họ thí nghiệm."

Vệ Lam bỗng nhiên hỏi: "Cô biết bọn họ đang nghiên cứu cái gì?"

Tào Mẫn vẫn cười cười như cũ: "Có liên quan Lượng tử và từ trường, đại khái là không gian bốn chiều, năm chiều."

"Không gian?"

Tào Mẫn giải thích nói: "Chắc anh từng học qua định luật Newton, Galileo đi."

Những thứ này đối với anh mà nói giống như thiên phương dạ đàm, anh lắc lắc đầu không biết, tiếp tục nghiêm cứu bản đồ: "Hôm nay có lẽ không đi đến được." Ngẩng đầu nhìn chung quanh, "Ở chỗ này qua đêm cũng gặp nguy hiểm."

Đi hết ngọn núi cũng làm bọn họ mất nguyên ngày, không biết khi trở ra lại mất bao lâu.

Đoàn người Tuỳ Tiện vừa đi đến chân núi liền tản ra tìm kiếm đồng đội, tới tới lui lui nửa ngày, chờ Vệ Lam hô muốn nhanh chóng tập hợp bọn họ lại tiếp tục lên đường, bọn họ vẫn như cũ không thấy manh mối.

Đoàn Tuỳ Tiện cả đội thất vọng: Không có!

Đám người lại bàng hoàng: Làm sao bây giờ?

Mặc dù không tìm thấy dấu vết nào, nhưng cũng không thể nói mấy người họ xảy ra chuyện.

Hồ Hạo Thiên vỗ tay một cái, phủi bay ý nghĩ trong lòng đồng đội: "Tỉnh táo!"

Chương 158: Địch ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng

Phan Đại Vĩ nhìn địa thế xung quanh một chút nói: "Nơi này núi là hình nửa vòng tròn, bốn người bọn họ lại rơi xuống phía tây, chúng ta khi xuống núi lại tìm ở phía nam, tất nhiên sẽ tìm không thấy."

Đám người ngồi tưởng tượng một hồi, mới nghĩ đến hoá ra nãy giờ họ đi mò trăng đáy nước mà.

Tình thế gấp gáp ngay cả phương hướng cũng sai.

Lo lắng có thể khiến chỉ số thông minh biến âm!

Lại nhìn về phía địa hình xung quanh, trước mặt là đại dương mênh mông, bọn họ lại lần nữa lo lắng: "Làm sao bây giờ, chỗ bọn họ rơi xuống đều là nước, bốn người họ làm sao đi lên bờ?"

Không có phương thức truyền tin tức thật không tốt, hoàn toàn không có tin tức gì của bọn họ, khiến cho mấy người còn lại đây lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.

Phan Đại Vĩ nói: "Bọn họ có không gian, bên trong nhất định có mấy tấm ván gỗ, chúng ta không cần lo lắng cho bọn họ, vẫn là nên lo nghĩ làm sao chúng ta sống qua được đêm nay thì hơn."

Phan Đại Vĩ biểu tình thường ngày phong phú, ngay cả lời nói cần phải ngẫm nghĩ mới thấu hiểu nội dung trong đó. Hôm nay lại vẻ mặt nghiêm túc, lời nói lại lý trí như vậy, đơn giản lại rõ ràng, thật là hiếm khi.

Cha của người bị hại còn có thể phân tích lý trí như vậy, mấy thành viên còn lại tâm cũng bình tĩnh lại.

Tốt nhất là bọn họ vẫn nên nghẫm nghĩ làm sao để sống sót thì hơn!

Bên kia, Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên trải xong giường liền bày đồ ăn bên cạnh.

Bây giờ không có người ngoài ở đây, cơm tối có thể phong phú một chút.

Bốn món ăn, một canh, lát sau Bạch Thất cùng Điền Hải trở về. Lúc ăn cơm, Phan Hiểu Huyên mới đột nhiên phát giác có Điền Hải ở bên cạnh rất quan trọng.

Giờ phút này, cô đối diện với Điền Hải, người đã liều lĩnh nhảy xuống sườn núi cứu cô, cảm động muốn chết, ngay cả lúc ở trong miệng cá voi còn đồng sinh cộng tử với mình.

Điền Hải bắt gặp Phan Hiểu Huyên nhìn mình nước mắt tràn đầy, có chút không được tự nhiên sờ mặt: "Chị Phan, bộ trên mặt tôi có dính đồ gì à?"

Đây là ý gì?

Cậu có thể từ trong mắt cô đọc lên hai chữ "Oán niệm".

"Không có." Phan Hiểu Huyên nói, "Tôi đang biểu đạt lòng cảm kích với cậu."

Điền Hải không rõ, một mặt ngây thơ, "Cảm kích cái gì?"

"Cảm ơn cậu khi đó không màng nguy hiểm nhảy xuống cứu tôi." Phan Hiểu Huyên che mặt, nhỏ giọng nói: "Nếu chỉ có mình tôi ở chỗ này làm bóng đèn, tôi có cảm giác họ sẽ giết mình diệt khẩu!"

Điền Hải thuận theo tầm mắt Phan Hiểu Huyên thấy Bạch Thất và Đường Nhược "Anh lột tôm, em chan canh" thì hiểu được.

Sau đó cậu chợt nhớ đến lúc trước trên đường đi thành phố A, tình cảnh trong siêu thị lúc đó.

Lại nhớ đến khí thế của Bạch Thất phát tác...

Trong lòng vẫn còn sợ hãi!

Có điều bây giờ, cậu cùng mấy người bọn Bạch Thất ở chung với nhau không khác gì người một nhà cả. Đối với hành vi của hai người nhìn riết rồi quen, không gì ngạc nhiên cả.

"Hai người họ vẫn thường như thế, không có gì đâu chị Phan, chúng ta chỉ cần lo phần của chúng ta là được, anh Bạch cũng sẽ không để ý với chúng ta đâu." Điền Hải vừa nói vừa gắp miếng cá vào chén cô.

Phan Hiểu Huyên không đành lòng nhìn thẳng: "Đối diện với tình trạng như vậy, ngay cả một phản ứng mà cậu cũng không có!"

Điền Hải ăn hai miếng cơm nói: "Không có gì, chị Phan à, nhìn nhiều một chút cũng quen rồi."

Phan Hiểu Huyên: "..."

Thức ăn cho chó ăn nhiều, còn có thể quen?

Ngao!

Rất muốn mổ bụng cậu ra thử xem bên trong chứa cái gì!

"Tiểu Hải." Phan Hiểu Huyên nói: "Cậu cũng làm cậu em 9 khối 9 bao ."

"9 khối 9 bao?"

"Tiện Nghi!"

Điền Hải: "..."

Trời dần tối, bầu trời xanh thẩm dần dần bị bóng đem cắn nuốt, bốn người cơm nước xong xuôi thì bầu trời đêm đã tràn đầy ánh sao.

Một ngày dài tràn đầy kinh hách mệt mỏi, Bạch Thất và Điền Hải cũng đã xác nhận nơi này tạm thời an toàn.

Bởi vậy, ngủ một giấc khôi phục tinh thần mới là việc quan trọng nhất.

Bạch Thất ôm Đường Nhược ngồi trên giường hỏi: "Em muốn tắm rửa rồi đi ngủ không?"

Ngâm bồn tắm sau đó đi ngủ nhất định rất thoải mái dễ chịu.

Trong lòng anh rất muốn cho Đường Nhược tắm rửa thoải mái rồi mới đi ngủ, dù sao chỗ này có thể được.

Đường Nhược cân nhắc trong lòng cũng không phải vấn đề này nói: "Ngày mai chúng ta nên trở về như thế nào? Vẫn cứ lênh đênh trên biển chèo về?"

Bạch Thất cũng không biết: "Nếu không có biện pháp khác, thì cũng chỉ có thể như vậy."

Ai bảo ngọn hải đăng này là hoang đảo, xung quanh toàn là nước biển.

Đường Nhược thở dài, vừa định lên tiếng, đột nhiên cô nắm tay Bạch Thất lại: "Có người!"

"Có người?" Bạch Thất cũng sững sờ.

Trước đó anh và Điền Hải đã kiểm tra một lần nữa, rõ ràng nơi này là đảo hoang.

Nghe chữ "Có người" Điền Hải cùng Phan Hiểu Huyên liền đứng lên, thần sắc ngưng trọng: "Tại sao có thể có người?"

Đường Nhược nhanh chóng đi lên phía trước vài bước, nhìn chằm chằm một hướng: "Nơi đó từ dưới đất chui lên một người, bây giờ đã chui về."

Trong nháy mắt Bạch Thất tắt đèn năng lượng mặt trời đi.

Trong bóng tối, anh nương theo ánh trăng bước đến bên người Đường Nhược, nhẹ nói: "Khi nào trở ra, nói cho anh phương hướng."

"Ừm."

Điền Hải cũng mang Phan Hiểu Huyên đến một chỗ an toàn che chắn.

Bây giờ tính huống ở bên ngoài như thế nào không rõ, địch không động, ta cũng bất động!

Bốn người bọn họ có kiên nhẫn, một mực chờ đợi.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, Phan Hiểu Huyên cảm giác chân ngồi xổm của mình cũng tê dại mà gãy mất.

Nhưng mà, chờ lâu như vậy lại không có động tĩnh gì.

Đường Nhược nói với Bạch Thất: "Có lẽ người đó không có ý định ra ngoài nữa."

Bạch Thất không có hoài nghi lời nói của Đường Nhược. Đưa tay ôm cô lên giường: "Như vậy, chúng ta đi ngủ trước."

Đường Nhược: "..."

Cái này... hơi thoải mái ha?

Điền Hải nói: "Anh Bạch, chúng ta không cần đi đến chỗ đó nhìn một chút sao?"

Bạch Thất: "Buổi sáng rồi đi, ban đêm không an toàn."

Đường Nhược liếc mắt nhìn: "Địch ở trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, ban đêm lại có rất nhiều côn trùng, chúng ta hôm nay lại mệt mỏi như vậy, ra bên ngoài bây giờ biết đâu người đó lại bố trí cạm bẫy chờ chúng ta vào tròng, nhưng lúc người đó chui lên lại lập tức chui xuống không có trở lại tra xét thì hẳn là người đó cũng kiêng dè chúng ta, cho nên tốt nhất đêm nay không đi ra, chúng ta ở lại dưỡng sức mới quan trọng."

Nghe Đường Nhược nói như vậy Điền Hải cùng Phan Hiểu Huyên thấy rất có lí .

Đường Nhược có tinh thần lực lại còn có nhiều có chó điện tử canh, đêm nay đi ngủ có lẽ an toàn,

Chí ít, bên ngoài có động tĩnh gì thì cô vẫn biết được.

Nghĩ thông suốt như vậy, hai người cũng cùng đi ngủ.

Vốn mệt mỏi một ngày, ban đêm lại xảy một một chuyện ngoài ý muốn, mọi người lại lên tinh thần thảo luận.

"Mấy người đoán thử họ là ai?" Phan Hiểu Huyên nhẹ giọng hỏi, "Có phải giống như mấy phim truyền hình là tinh linh gì đó hay không?"

Đường Nhược nghe cô nói không khỏi cười: "Khẳng định không phải, là một người đàn ông trưởng thành."

"Cậu thật có cái dị năng gian lận!" Phan Hiểu Huyên không cam lòng nói một câu, lại tiếp tục suy đoán, "Vậy anh ta là ai chứ, tại sao lại sống dưới mặt đất?"

Chương 159: Đường hầm dưới mặt đất

"Biết đâu nơi này chính là căn cứ quân sự của Chính phủ?" Đường Nhược quay đầu hỏi Bạch Thất, trên mấy phim truyền hình không phải toàn như vậy sao, quân đội thường ở dưới căn cứ trong lòng đất, thậm chí họ còn moi sạch lòng đất dưới một ngọn núi sao làm chỗ đóng quân.

"Không phải là quân đội, nếu là quân đội cũng không cần lén lén lút lút quan sát chúng ta." Bạch Thất dùng tay che lên mắt cô: "Ngủ đi, bất kể là ai đi chăng nữa, sáng mai liền biết đáp án."

Ba người thấy cũng đúng.

Nếu thật là quân đội, có súng có đạn cũng không cần lén lúc như vậy, có thể trực tiếp dùng bạo lực giải quyết bọn họ.

Đã không nghĩ ra là ai thì không cần suy nghĩ vậy.

Đường Nhược liền vứt bỏ vấn đề này ra sau đầu, làm tổ trong lòng Bạch Thất thiếp đi.

Một đêm an ổn.

Đợi mặt trời xuất hiện phía rạng đông, bên ngoài cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Đứng trên tháp hải đăng nhìn ra phía xa xa, biển rộng trời cao.

Lại hướng chỗ tối hôm qua người đàn ông đó xuất hiện nhìn một chút, ngoại trừ cỏ rậm rạp ra cũng không có gì khả nghi.

Ăn xong điểm tâm, bốn người đi xuống lầu hướng về chỗ xuất hiện người tối hôm qua.

Kỳ thật không nhất định phải bắt người kia lôi ra, nếu như cái đường hầm này thật sự có thể thông ra bên ngoài, dù sao so với ở trên biển phiêu bồng vẫn tốt hơn một chút.

Ngày hôm qua những cảnh tượng kia đã để bọn họ đối với biển cả xinh đẹp sinh ra sợi hãi, người người đều không muốn trải nghiệm thêm lần nào trôi dạt trên biển nữa!

Đường Nhược đã cảm nhận được vị trí mà người tối hôm qua đã chui ra, nên bây giờ cũng không khó để tìm vị trí cụ thể.

Bốn người chậm rãi tới gần, Bạch Thất đưa tay cản lại, ra hiệu để anh đi thăm dò trước.

Đường Nhược có chút lo lắng, nhưng bị anh ngăn cản tuột lại phía sau.

Không có cách nào, cô đành phải trùm lên người anh mấy tầng tinh thần lực.

Đẩy đám cỏ khô héo, Bạch Thất chậm rãi đi đến. Anh rất nhanh tìm thấy lối vào đường hầm.

Dạo qua một vòng sát định không có nguy hiểm, anh mới hướng về phía mọi người ngoắc.

Ba người tự nhiên bước nhanh tới.

Chờ Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên và Điền Hải đi vào, trên mặt đất cửa động hình tròn hé mở, phía trên có một màn hình tinh thể lỏng, trên màn hình còn hiện lên một phút đồng hồ, cửa liền tự động đóng lại.

"Đây là có ý gì?" Phan Hiểu Huyên nói, "Chẳng lẽ người đó cố ý mở cửa cho chúng ta vào sao?"

Đường Nhược cũng nhiếu mày: "Có phải chúng ta đã trúng kế ?"

Bạch Thất kéo cửa ra: "Trước đi vào rồi nói, thời gian không có nhiều."

Bạch Thất hiện tại chính là đội trưởng, bọn họ cũng không chần chờ. Nhanh chóng đi vào sâu bên trong.

Dưới mặt đất tối om, Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên lấy đèn điện ra.

Soi xuống phía dưới thì phát hiện nơi này là dãy hành lang.

Gần giống như cầu thang bên trong hải đăng, tất cả đều là cầu thang uốn lượn.

Một phút thời gian trôi qua, cửa chậm rãi đóng lại, tiếp theo liền khoá!

Lúc khoá cửa, cả bốn người rõ ràng nghe thấy ba tiếng "Răng rắc".

Lại ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình LCD đã tắt, mà cái camera giám sát bên cạnh lại chiếu sáng, tiến vào trạng thái hoạt động.

Phan Hiểu Huyên cầm đèn nhích lại gần Đường Nhược: "Tớ có cảm giác không ổn, chắc chỗ này không phải mộ phần gì đó đi."

Đường Nhược cũng sợ sợ nhích tới gần cô, nhưng không đồng ý với ý kiến của Phan Hiểu Huyên: "Chắc không phải đâu, hầm mộ nào lại có công nghệ cao như vậy chứ?"

Cái chỗ này nếu là hầm mộ, cũng quá kinh khủng đi!

Người ngoài hành tinh?!

Phan Hiểu Huyên nói: "Chẳng lẽ là phòng thí nghiệm?"

Lông mày Bạch Thất nhếch lên một cái, trong lòng khẽ động: "Có lẽ đây là phòng thí nghiệm thật."

Đường Nhược bình tĩnh trở lại: "Đây chẵng lẽ là cái phòng thí nghiệm gì đó mà bọn Vệ thiếu đang tìm kiếm?"

Mấy người bọn họ lại may mắn đến vậy, cùng đường mạt lộ lại không ngờ lại đi đến đích?

Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược dẫn đầu đi xuống: "Có lẽ, người ta đã mở cửa chờ chúng ta, chúng ta nên đi xuống chào hỏi một chút."

Từ cầu thang đi xuống dưới, xuất hiện một cái kho hàng nhỏ bên trong, đại khái khoảng chừng năm mươi mét vuông, hai bên đều đặt giá thép, trên giá thép lại đặt chồng chất một đám máy móc linh kiện lung tung.

Nhìn bốn phái xung quanh, tại phía bên phải nhà kho một cánh cửa đã được mở sẵn.

"Từ chỗ này đi vào?"

"Ừm."

Bốn người bọn họ đi vào.

Lần này họ lại nhìn thấy chính là một cái đường hầm dưới đáy biển.

Không lắp đặt xung quanh hoàn toàn bằng thuỷ tinh giống như viện hải dương, nhưng mà phía trên đường hầm cũng làm bằng thuỷ tinh, ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy một ít sinh vật biển.

Cái đường hầm xây dưới lòng đại dương này rất chắc chắn.

"Sang bên kia, cẩn thận một chút." Đường Nhược tay cầm đèn điện đi phía trước với Bạch Thất, vừa đi vừa nhắc nhở.

Nơi này có một số chỗ đọng nước, linh kiện rơi linh tinh, không cẩn thận một chút liền trượt ngã.

Phan Hiểu Huyên đi phía trước Điền Hải, tránh một cái trướng ngại vật phía trước nói: "Cái đường hầm này có thể thông suốt đến chỗ bọn họ à?"

"Tớ cũng không biết." Đường Nhược nhìn phía trước lắc đầu.

Điền Hải nói: "Nếu như nói này đúng là phòng thí nghiệm mà Vệ thiếu muốn tìm thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại được mấy người chỗ chú Phan."

"Ừm."

Con đường hầm này mọi người đi hết một tiếng đồng hồ mới đến nơi.

Từ lúc đi xuống phán đoán, cái đường hầm này nhất định có đường cong.

Xuyên qua đường hầm, phía trước liền sáng lên.

Bốn phía chính là một căn phòng thí nghiệm hình tròn, diện tích rất lớn, bàn, máy tính, dụng cụ... còn có một cái cửa, nhưng không có cánh cửa, chỉ có khung cửa.

Từ đường hầm đi đến đây, bốn người họ vẫn đứng yên không đi tiếp.

Bởi vì, trước mặt họ có một người đàn ông tay cần súng chĩa về phía bốn người họ.

Người đàn ông này nhìn có chút già dặn nhưng lại sạch sẽ gọn gàng.

Ông ta trầm giọng nói, "Thật vui mừng có thể nhìn thấy các bạn, nhưng vì an toàn mong các bạn có thể nói rõ mục đích xuất hiện ở chỗ này là gì?"

Bạch Thất bất động thanh sắc nhìn bốn phía chung quanh đánh giá, lại chậm rãi mở miệng: "Chúng tôi là lính đánh thuê dưới trướng Vệ thiếu tướng, đến đây là để giải cứu nhân viên nghiên cứu khoa học, ai ngờ xui xẻo rơi xuống biển trôi đến đây."

"Vệ Lam?" Người đàn ông thì thào một tiếng, lại nói: "Thiếu uý căn cứ ở thành phố A?"

"Đúng vậy."

Người đàn ông nói: "Bên ngoài có rất nhiều quái vật, các bạn có bị lây nhiễm không?"

Bạch Thất lắc đầu: "Không có, ngài có thể tự mình kiểm tra vết thương."

Người đàn ông nhìn bốn người ăn mặc sạch sẽ, cất súng vào nói: "Hoan nghênh các bạn đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đại dương, bây giờ chúng ta đang ở dưới lòng đất, xin cứ tự nhiên."

Bốn người nhìn nhau một cái, đối mặt với người đàn ông có chút bi quan cảm thấy kì quái.

Bạch Thất mở miệng hỏi, trong lòng âm thầm suy đoán: "Ngài chính là người Vệ Lam muốn tìm Tiến sĩ Lâm?"

"Đúng." Bác sĩ Lâm đi đến máy tính trung tâm ngồi xuống, "Tôi chính là Lâm Chính Phong."

"Tiến sĩ, các bạn của ngài ở đâu?" Phan Hiểu Huyên hỏi.

Cô nhớ Vệ Lam từng nói, nghiêm cứu cái lượng tử học gì đó với mấy cái nhân viên nghiêm cứu lận.

"Trên lầu." Lâm Chính Phong dừng lại một chút, sau đó mở máy tính chủ trước mặt.

Chương 160: Tiến Sĩ Lâm

Máy tính kết nối với một màn hình cỡ lớn, màn hình treo ở trên tường trong phòng thí nghiệm hình tròn, trên màn hình xuất hiện, hơn mười zombie trên lầu bước đi tập tễnh.

"Mấy người tới chậm, bọn họ đều đã biến dị. "Lâm Chính Phong dùng tay chạm vào màn hình, trên mặt hiện ra biểu hiện đờ đỡ, "Kì thật nếu chậm thêm mấy ngày nữa, sợ rằng mấy người cũng không thấy được tôi nữa"

"Tại sao?" Đường Nhược hỏi.

Phan Hiểu Huyên cũng nói: "Tiến sĩ, chắc không lâu nữa Vệ thiếu cũng đến đây, đến lúc đó chúng ta có thể đi theo quân đội trở về."

Lâm Chính Phong cười khổ một tiếng: "Thực không dám dấu giếm, tôi cũng đã bị nhiễm virus."

Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược giật mình.

Sớm biết như vậy, Vệ Lam khi ở thành phố H không nên đi tra cái gì mà động cơ của thủ phạm, trực tiếp đến chỗ này cứu người là được!

Một tên cặn bã, với một nhà khoa học, nên chọn ai đều không cần phải nghĩ.

Lâm Chính Phong từ trong ngăn kéo lấy ra mấy phong thư, bờ môi có chút rung: "Tôi vẫn một mực kiên trì vì một việc, mấy người đã đến nơi này, vậy tôi xin nhờ hỗ trợ."

Bạch Thất trấn an Đường Nhược một chút, ngữ khí hoà hoãn mở miệng: "Tiến sĩ Lâm, kì thật tôi cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo ngài, tại sao các người lại không liên lạc với quân đội ngay lúc bộc phát virus zombie mà lại ở chỗ này?"

Đây cũng là điều mà Đường Nhược muốn biết.

Nhìn tiến sĩ lây nhiễm virus mà vẫn còn tỉnh táo như vậy chắc là lây nhiễm cũng không lâu.

Lâm Chính Phong nhìn màn ảnh hiện lên mấy người bạn của mình, nói: "Chúng tôi tiến hành thí nghiệm hoàn toàn kín đáo, cũng không biết bên ngoài phát sinh dị thường, ngay cả thông tin chính phủ đưa tới cũng bị phong toả, cho đến khi..."

Ông ta thở dài nói tiếp: "Cho đến khi, chúng ta hoàn thành hạng mục nghiêm cứu, đang định ra ngoài, mới phát hiện không liên lạc được với người nhà..."

Liên tục không liên lạc được với người nhà khiến bọn họ rất lo lắng, sau đó bọn họ không kịp cân nhắc cái gì trực tiếp bước ra khỏi phòng thí nghiệm, kết quả bị một đám côn trùng biến dị ngăn cản, không thể đi được.

Ngay lúc còn chưa kịp phản ứng, có người bị cắn bị thương.

Vừa mới bắt đầu bọn họ còn không để ý vết cắn, chỉ đơn giản sát trùng, băng bó...

Nhưng không biết tại sao, mấy cái vết cắn không những không lành mà ngược lại mấy vết thương lại càng nghiêm trọng, ngay cả người đều biến dạng kì quái.

Nếu không sai, mấy người họ đã biến thành zombie...

Lâm Chính Phong nhớ lại xong nói: "Lúc bọn họ phát sinh dị thường, tôi nhốt bọn họ lại phía trên."

Virus đã lây truyền cho rất nhiều nhân viên nghiêm cứu, bọn họ cảm thấy mình không có cơ hội sống sót, cho nên mỗi người bọn họ đã viết nhật kí quan sát chính bản thân mình. Còn có dự định đem nhóm người bị nhiễm nhốt lại để nhà sinh vật học kiểm tra.

Nhưng cuối cùng cũng không thành.

"Thế nhưng ngài trước đó đã..." Đường Nhược cẩn thận nói, "Ngài cũng bị lây nhiễm."

"Đúng thế." Lâm Chính Phong cúi người, xắn ống quần lên, nơi đó có một vệt thương bằng khoảng một cái ngón cái, "Tôi cũng bị cắn bị thương."

Phan Hiểu Huyên kinh ngạc: "Đây là bị gián biển cắn?"

"Đúng vậy, nhưng bọn họ không biết, ngay cả chính tôi cũng không biết mình bị thương lúc nào."

Lâm Chính Phong lúc nới bị cắn, vết thương rất nhỏ, căn bản không gây đau đớn gì, cho nên vẫn không chú ý tới.

Cho đến khi vết thương kết mủ, ông mới phát hiện vết thương có dấu hiện mở rộng.

Đường Nhược không biết an ủi ông làm sao, tự mình xem chính mình dần chết đi cũng không dễ chịu gì.

Nhưng linh quang chợt léo, đột nhiên cô nghĩ đến một người: "Tiến sĩ Lâm, ngài có lẽ không cần lo lắng, tiến sĩ Tào đã luyện chế một loại vắc xin có thể giúp ngài, cho nên ngài nhất định phải kiên trì!"

Khi mấy con muỗi biến dị hoành hành, không phải cô nghe Vệ Lam nói tiến sĩ Tào có nghiên cứu vắc xin đó sao?

"Vắc xin?" Lâm Chính Phong nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt bốn người bọn họ, tâm tình có chút kích động, "Chính phủ nghiêm cứu ra vắc xin rồi? Như vậy... loại virus này không phải rất hung hăng ngang ngược sao?" câu cuối cùng, ông có chút suy sụp tinh thần.

Bạch Thất nói: "Tiến sĩ, sau khi ngài ra ngoài thì sẽ biết thế giới ra sao."

Lâm Chính Phong lắc đầu, khôi phục lại tinh thần: "Tôi không lo lắng bên ngoài, tôi chỉ sợ cũng không chờ được đến lúc Vệ Lam đến được đây, chuyện quan trọng trước mắt...." Cầm lấy phong thư trên tay đưa cho Bạch Thất, hỏi anh, "Xin các người có thể đem những cái ngày đến người nhà bọn họ được không?"

Bạch Thất liếc qua bức thư: "Tiến sĩ, loại chuyện này nên để chính ngài hoàn thành, trong lòng ngài mới có thể thanh thản." Ngảng đầu, nhìn màn hình phía bên ngoài, "Tại sao chúng ta phải chờ Vệ thiếu tới? Chúng ta có thể ra ngoài tìm bọn họ."

Lâm Chính Phong sững sờ, lập tức nói: "Nơi này không có lối ra khác, chỉ có thể đi từ phía trên lầu xuống, mà trên đó nhiều zombie như vậy... Trừ khi mấy người muốn trở về ngọn hải đăng lại lênh đênh trên biển trở về."

Phan Hiểu Huyên "A?" một tiếng nói: "Tiến sĩ, mấy zombie trên lầu đó rất dễ giải quyết mà."

"Rất dễ dàng?" Lâm Chính Phong có chút tức giận Phan Hiểu Huyên, nói đùa: "Bọn họ có thể một ngụm liền cắn đứt cổ cô, bọn họ là người dị biến, cô tính lao ra làm sao!"

Đường Nhược cũng có chút kinh ngạc với thái độ của tiến sĩ Lâm: "Tiến sĩ, ngài không biết hiện tại con người cũng sẽ biến dị sao?"

"Cái gì... Con người cũng biến dị?" Lâm Chính Phong lần này ngây ngẩn cả người, sau đó ông chạy tới Bạch Thất, "Ý của cô nói thế giới này đã không còn giống thế giới trước kia?"

Bốn người gật đầu.

Lâm Chính Phong lui ra phía sau hai bước, mọi người vốn cho rằng ông ta không thể nào tiếp thu được tình cảnh lúc này, đã thấy ông ta hai mắt toả sáng, lần nữa đi đến trước mặt bốn người: "Mấy người biến dị thành gì, cụ thể ở phương diện nào, tại sao các người có thể biến đổi, thế giới này đã thay đổi ra sao?"

Đối mặt với một đóng vấn đề, Điền Hải lựa chọn cách thô bạo nhất trực tiếp lại đơn giản nhất trả lời.

Cậu duỗi tay ra, tại lòng bàn tay xuất hiện lôi cầu.

Lôi cầu loé sáng, rất hoa lệ, có thể khiến người ta bỏ qua tính nguy hiểm của nó.

"Đây là.."

"Dị năng." Điền Hải nói.

Lâm Chính Phong máu nóng cuồng cuộn chảy trong người, ánh mắt như thể nuốt Điền Hải: "Dị năng, đây là dị năng?"

Ông lại đưa tay tính chạm vào, Điền Hải lập tức thu lôi cầu vào: "Tiến sĩ, nó sẽ khiến ngài giật điện.'

"A a a." Lâm Chính Phong phản ứng kịp, nhanh chóng chạy lại tủ lấy công cụ của mình.

Bốn người trơ mắt nhìn ông đem trang bị phòng hộ từ đầu tới chân, khoé miệng co giật, ngay cả người gặp bất chuyện gì cũng bình tĩnh Bạch Thất cũng không ngoại lệ.

Những này nhà khoa học thật đúng là mỗi người đều là cuồng biến thái nghiêm cứu!

Nếu như làm một cái danh sách "Tam đại biến thái nhất loài người", nhất định mấy tiến sĩ nghiên cứu nằm trong số đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top