Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 226=>230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 226: Showroom nội thất

Thực lực của đoàn đội bọn họ mạnh hơn những đội khác, vậy nên đánh Zombie cách xa căn cứ một chút cũng được.

Đem mấy cái ở gần căn cứ ‘An toàn mà’ nhượng lại cho những người khác.

Trước khi đi ra ngoài đánh Zombie, Bạch Thất đã kiểm tra lại bản đồ một lần .

Mọi người nghĩ nghĩ, chính đoàn đội mình cũng cần vật tư, cảm thấy đi ra ngoài vừa đánh Zombie vừa thuận tiện tìm kiếm một chút vật tư chính là lựa chọn tốt nhất.

Những thành thị đã từng là phồn hoa đô hội hiện tại không nên đi.

Vì vậy, xác định xong địa phương hôm nay đoàn đội mình sẽ đánh Zombie, trước tiên Bạch Thất mang theo Đường Nhược và mọi người tới showroom nội thất.

Nơi này cách căn cứ khoảng 7 km, ngoại trừ các căn hộ, chung quanh đa phần là thùng sơn cỡ lớn, tường giấy có các thiết bị lắp đặt hỗ trợ. . .

Bên kia là một sân bãi lớn hơn, dân cư thưa thớt, Zombie cũng sẽ ít đi một chút.

Mọi người vẫn cần phải thu thập một chút thiết bị để lắp đặt cho cửa hàng.

Trước đó, lúc mọi người nhiệt tình lắp đặt thiết bị, Chu Minh Hiền ở trong biệt thự cũng sửa sang lại ô tô một chút.

Chưa chắc sửa được tới mức đạn pháo bất khả xâm phạm, nhưng độ bền và cứng rắn cũng không khác xe tăng nhiều.

Đặc biệt ở chỗ, xe tăng ở đâu có thể chạy trên nơi cao như vậy, xe tăng ở đâu có tốc độ nhanh như vậy!

Một đường đi không dừng lại.

Có thể tránh thu hút sự chú ý của Zombie thì tránh đi, thật sự tránh không khỏi thì dùng thực lực đánh bay chúng, rất nhanh đoàn đội bọn họ đã tới được khu vực cần đến .

Tìm một địa phương tốt giấu xe đi, lại để cho dị năng giả hệ Mộc trùm lên một tầng dây leo mới đi vào showroom nội thất

Showroom nội thất này rất rộng lớn, cộng tất cả lại cũng phải chiếm khoảng 3 vạn mét vuông diện tích.

Cách bài trí bên trong lại khiến cho người khác thấy ngạc nhiên.

Có vẻ như từng có một vài đoàn đội khác trong căn cứ tới đây, tầng 1 có rất nhiều đồ bị đổ nghiêng ngả, một số thứ còn bị rách tung tóe, ghế sô pha bằng da đều trực tiếp bị đâm thủng nha.

Nhưng đoán chừng cũng không có nhiều đoàn đội tới, bởi vì cửa lớn của nhà này không bị hao tổn gì, vách tường cũng không bị nứt vỡ, những kiến trúc phụ cận cùng đều hoàn hảo, không sứt mẻ gì đấy.

Bạch Thất tiện tay giải quyết một con Zombie đang lao về phía đoàn đội mình, đào tinh hạch ra, nhìn nhìn nói: “Xem ra Zombie ở đây đều thăng lên cấp hai rồi.”

Đường Nhược dùng tinh thần lực cảm nhận một chút, gật đầu: “Xung quanh khu vực này số lượng Zombie vượt quá năm trăm, đều là cấp hai.”

Bạch Thất đứng ở cửa ra vào, cầm kính viễn vọng nhìn quanh một lần, “Anh muốn tìm một chỗ, cửa vào nhỏ, diện tích bên trong lại rộng lớn, có thể dễ thủ khó công đấy.”

Đường Nhược đem tinh thần lực ngưng tụ, tìm địa phương mà Bạch Thất cần, tuy nói tử vật ( vật chết) ở trong mắt cô đều giống nhau nhưng các khe hở giữa các tường thì vẫn cảm nhận được.

Rất nhanh, cô nói: “Tầng hai có rất nhiều nơi như vậy .”

“Vậy thì lên trên tầng 2, tìm một chỗ phù hợp.”

Mắt thấy Zombie đã phát hiện đoàn đội mình, mọi người cũng không dám dừng lại, nhao nhao vừa đánh vừa chạy lên trên tầng 2.

Không kịp đào tinh hạch cũng không có sao, dù gì nơi này cũng được đoàn đội mình bao hết rồi đấy.

Đánh xong rồi tới đào cũng không muộn.

Giết Zombie cấp hai mọi người cũng đã có kinh nghiệm.

Nếu như đánh Zombie cấp một dễ dàng như thái thịt thì Zombie cấp hai giống như là cắt gà vậy.

Đối với việc cắt gà, mọi người đều không có vấn đề gì nha.

Mùi thịt người lại để cho đám Zombie bên ngoài tràn vào tầng một, vào không được cũng chưa từ bỏ ý định, đứng bao vây ngoài cửa hàng.

Sau khi lên tầng hai, mùi thịt người giảm nhẹ đi một ít, Zombie mới tản ra bốn phía rời đi.

Tầng 2 chủ yếu là nơi trưng bày nội thất, mọi thứ ở đây đều là vật dụng gia đình, trông giống như một cái quán.

Cách bài trí cũng giống như trong một căn nhà bình thường, cho nên nơi này phù hợp với địa phương mà Bạch Thất yêu cầu, cửa vào nhỏ, nội bộ rộng lớn tiện nghi.

“Bên này có một nơi rất tốt!” Lưu Binh là dị năng giả tốc độ, nhanh chóng đem phía bên phải lầu hai xem qua một lần, chạy về chỉ vào địa phương phía trước, nói, “Bên kia có các nội thất mình cần đó, xem, trên tường có tổng cộng ba cái cửa sổ có gắn cả song sắt phòng hộ, bên cạnh còn có một cái cửa lớn.”

Mọi người cũng thống nhất rằng chỗ này rất được.

Bạch Thất nói: “Dị năng hệ Thổ đem tường ngoài bao lại một lượt, có thể chống đỡ thêm một chút.”

Hồ Hạo Thiên gật đầu: “Vậy thì mọi người sẽ ở lại chỗ này đánh Zombie a!”

Đi ra ngoài đánh Zombie, tinh thần và thể lực là hai thứ quan trọng nhất, vì vậy nên phương pháp đánh đúng đắn rất cần thiết, cho dù là người có dị năng cũng không thể đánh liên tục một ngày một đêm được.

Vẫn như trước, có 24 người chia làm 4 tổ đội, mỗi một tổ canh giữ một cái cửa sổ.

Những người không sở hữu dị năng như vệ sĩ Hà, Chu Minh Hiền coi như ‘ trước sân khấu’ .

‘Trước sân khấu’ chính là, bọn họ phải đi ra ngoài chém giết, bởi vì dị năng giả có thể tấn công từ xa, bọn họ lại không thể, chỉ có thể cận chiến. Vì vậy, Bạch Thất để bọn họ canh giữ cửa chính.

“Hồ đội, ở đây có 3 cái cửa sổ, mà chúng ta có tới bốn đội ngũ. . .” Tiểu Vân nhìn xem cách phân tổ kỳ quái, hỏi “Như vậy làm sao chia?”

“Có một tổ thay phiên, thay phiên để tổ đội khác nghỉ ngơi.” một người đàn ông khác trong đoàn đội Thiên Nhai nói, “Như vậy mọi người mới có thể đánh Zombie thật tốt .”

Tiểu Vân cảm thấy lời người này cũng có lý: “Đúng vậy, tại sao tôi không có nghĩ đến.”

Nhưng Phan Đại Vĩ lại chỉ bên kia nói: “Không phải, chúng tôi để một tổ sang bên kia đánh Zombie, chỗ này quá nhỏ chúng tôi đánh không được nhiều.”

“Chỗ này quá nhỏ?” Nhìn theo hướng Phan Đại Vĩ chỉ, bọn họ thấy được sảnh lớn của tầng 2.

Sảnh lớn hình tròn, hai bên trái phải thông nhau.

Người của đoàn đội Thiên Nhai chứng kiến cách phân bố kia, tất cả trừng mắt nhìn  .

Chú thật hài hước, chú Phan.

Chính là, cái cách bố trí kia của đoàn đội các chú.

Người già, trẻ nhỏ, còn có hai cô gái kia.

Hai bên thông nhau, không phải là tự đưa mình vào thế gọng kìm rồi hay sao?

Đây không phải đi làm bánh bao kẹp thịt không nhân à? !

“Không có việc gì, chúng ta làm nhiệm vụ của chúng ta, bọn hắn một đám biến thái, không cần phải để ý bọn hắn sống chết ra sao.” Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay, nói một tiếng để cho mọi người trở về đúng vị trí của mình, “Các đồng chí, hiện tại không thể lười biếng, mau xuất phát thôi!”

“Được!”

Mọi người đồng thanh lên tiếng.

Cũng chính là một tiếng này về sau, tất cả Zombie điên cuồng xông vào đại sảnh.

Zombie tràn vào, đồng thời bên kia sảnh lớn, Lưu Binh lại xông ra ngoài.

Nhìn Lưu Binh lao ra, đoàn đội Thiên Nhai từng người từng người trợn tròn con mắt.

Tình huống gì thế này?

Không phải nên che lấp mình một chút sao, lao tới như vậy không phải là đi tìm chết ư!

Đoàn đội Thiên Nhai cảm thấy thằng ngốc Lưu Binh này khẳng định là lâm vào tuyệt cảnh.

Ngay sau đó lại nhìn thấy chân Lưu Binh khẽ chuyển động một chút, vẽ ra một đường hình chữ S hoàn mỹ vượt qua một con lại một con Zombie, rất nhanh lại từ một cửa khác chạy về.

“Mau mau giải quyết hết, đằng sau có tổng cộng 25 con!”

Phan Đại Vĩ trực tiếp ném ra ba hạt giống, cách nhóm người mình một chút làm ra một cái cửa nhỏ.

Điền Hải kéo lôi cầu thành lôi võng, ném ra phía sau Lưu Binh.

Đường Nhược có thể đồng thời phóng ra một lúc mười viên nước.

Mười ngón cô động liên tục, bọt nước giống y hệt ngôi sao xanh phóng ra, nhanh như tia chớp.

Băng đao của Bạch Thất không cần phải nói, chỉ dùng băng đao cũng làm giảm đi sự hiện hữu của hắn rồi.

Anh tới tôi đi, một đội phối hợp chiến đấu cực kỳ kịch liệt.

Nhưng mà, kịch liệt này là từ một phía mà thôi, bởi vì nói trắng ra thì chỉ có đoàn đội của Bạch Thất đơn phương áp chế Zombie!

Chương 227: Xui xẻo!!!

Một đội Bạch Thất không dùng cái gì rực rỡ đẹp đẽ hiệu quả.

Nhưng mà thoáng cái đã tiêu diệt sạch sẽ đám Zombie ở bên này.

Sau đó, Phan Hiểu Huyên phụ trách hậu cần cầm con dao nhỏ, nhanh chóng chạy tới thuần thục đào ra tinh hạch.

Bên này, Phan Đại Vĩ tiếp tục chỉ huy Lưu Binh chiến đấu.

“Lưu Binh, cậu lại đi kéo một đám Zombie nữa tới đây, vừa rồi rõ ràng nhịp đi của cậu còn chưa lĩnh ngộ hết tinh túy tôi dạy cho cậu. . .”

“Tầng dưới lại có thêm một đám nữa rồi, mau đi đi, dẫn dụ chúng lên đây,luyện bước đi của cậu trước đã. . .”

“Bên trái, bên trái, mẹ nó, có biết bên nào là bên trái hay không, con mẹ nó cậu muốn đụng vào lan can à, tại sao không có lăn xuống dưỡi ngã chết luôn đi. . .”

Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh một phân đội nhỏ đánh Zombie mà như là đang đánh nhau

Toàn bộ đoàn đội Thiên Nhai trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, run rẩy không nói nên lời.

Cao thủ, cao thủ, cao cao thủ.

Bà mẹ nó, tất cả các anh nuốt phải thần đan linh dược à!

Mãnh liệt tới mức muốn báo cáo các anh với căn cứ luôn rồi!

“Đây là đội hữu của chúng ta?” Tiểu Vân rốt cục kịp phản ứng hỏi đồng đội nhà mình.

“Đúng vậy, những người này… thật sự là đội hữu của chúng ta. . .”

“Cái này, cái này, bọn họ dùng cái phương pháp gì đánh Zombie vậy?”

Nhóm người mình, hai người cộng lại mới có thể đánh một con Zombie, đối phương ba người giải quyết một lớp Zombie?

Hơn nữa, nhìn bộ dáng của họ xem, rất bình tĩnh, rất nhẹ nhàng .

Phương Cận Viễn xem trong chốc lát, đưa ra được một cái kết luận: “Phối hợp ăn ý chỉ là một yếu tố phụ, cái chính là dị năng của bọn họ rất cường đại.”

Ngắn ngủn trong hai phút, bọn họ giải quyết hết hai mươi mấy con Zombie, căn bản chính là, thực lực chênh lệch.

Tất cả mọi người tại vừa đánh vừa nhìn, một màn bên kia giống như là đỉnh cấp phim Hollywood, thu hút ánh mắt của đoàn đội Thiên Nhai cùng Chu Minh Hiền.

Cái này. . . rất tốt, rất cường đại.

Chứng kiến một màn này, bọn họ đột nhiên có cảm giác mình cũng như vừa ăn hết cả một cân rau chân vịt, cũng có thể dùng một chống đỡ mười.

Người ta mãnh liệt như Thành Long[1], chính mình nếu như yếu ớt như con sâu nhỏ, làm sao dám nhận mình cùng bọn hắn là đồng đội!

[1] : Thành Long là nam diễn viên chuyên đóng phim thuộc thể loại võ thuật, người Hồng Kông.

“Các anh em, nhanh lên đánh cùng họ, chúng ta không thể để hiệu suất của một đoàn người cũng không bằng hiệu suất của một tổ đội!”

“Được!”

“Phải đánh.”

“Cố gắng đánh!”

Hồ Hạo Thiên nhìn đoàn đội Thiên Nhai từng người từng người bộ dáng mười phần nhiệt tình, nở nụ cười: “Thật không nghĩ tới, đám người Tiểu Bạch đánh Zombie, một màn này còn có thể trở thành một chén canh gà[2].”

[2] : thuốc bổ

“Rất tốt.” Dư Vạn Lý nói, “Tuổi trẻ nên có tinh thần một chút.”

“Anh Dư.” Hồ Hạo Thiên tạo ra mấy cục gạch, ngoái đầu lại nói, “Tôi cảm thấy năng suất của anh dạo gần đây giảm xuống, tiền lương tháng này còn chưa phát đâu đấy.”

“Hồ đội! Cậu không thể làm như vậy.” Dư Vạn Lý một bên ra ngoài đánh Zombie, một bên dùng ngôn từ chính nghĩa, nói : “Cậu không thể không cho phép đồng đội già yếu thay đổi thời gian làm việc, đây là nguyên nhân hợp lý cho việc năng suất làm việc giảm, công ty cũng vì lý do này mà cho công nhân nghỉ a!”

Hồ Hạo Thiên thật muốn đập một cục gach lên đầu Dư Vạn Lý: “Anh Dư, rõ ràng là một người đàn ông 32 tuổi khỏe mạnh còn dám cùng tôi nói cái gì già yếu!”

Có nhiệt tình, một buổi sáng trôi qua vô cùng nhanh chóng.

Trong siêu thị nội thất vốn có Zombie, những lớp lúc sau tràn vào cũng bị giết sạch, buổi sáng cứ như vậy đi qua.

Chỗ bọn Hồ Hạo Thiên đứng không chỉ dễ thủ khó công mà còn vừa vặn là cửa chính trên lầu.

Dùng dị năng hệ Thổ bao trùm một lớp lên cổng chính ở dưới lầu cũng có thể tạm thời bảo vệ nó. Zombie không thể xâm nhập vào bên trong thì mọi người cũng có được chút thời gian để an ổn ăn trưa, nghỉ ngơi một chút.

Ở bên ngoài, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược cũng đã chuẩn bị cho mọi người bữa trưa phong phú, đảm bảo phục hồi tinh thần và thể lực một cách tốt nhất.

Hai mươi tư người, cơm trưa cũng không khác gì tiệc rượu.

Hai cái bàn lớn bày ở một cửa hàng phong cách Anh, giống như ăn tiệc hoàng gia vậy.

Bất giác, lúc mọi người ăn cơm đều có vẻ nghiêm túc hẳn.

“Buổi sáng tổng cộng đào được 369 viên tinh hạch cấp hai.” Phan Hiểu Huyên đếm, báo cáo nói.

Dương Lê nói: “Chúng tôi được 147 viên.”

Phương Cận Viễn bên này nói: “135.”

Tiểu Vân nói: “98 viên.”

Bạch Thất tính toán thần tốc, hầu như lập tức tiếp lời: “Tổng cộng 749 khỏa.”

Lưu Binh ở một bên bấm máy tình cũng không ra kết quả nhanh như vậy: “Bà mẹ nó, Tiểu Bạch, chuyên ngành của anh rõ ràng là máy vi tính mà, vẫn còn học cả toán học sao?”

Bạch Thất nói: “Quan trọng là … kết quả.”

Đáp lại hành động ‘ra vẻ ta đây’ của Bạch Thất, Lưu Binh cắt một tiếng.

Mọi người đang ăn cơm tẻ thơm ngào ngạt, đột nhiên Đường Nhược ngừng một chút, nói: “Bên ngoài có người đến. . . khoảng chừng có tất cả 50 người.”

Mọi người nghiêng nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ bên cạnh, nhưng khoảng cách vẫn còn tương đối xa, ngoại trừ Zombie thì không có trông thấy người nào khác.

“Nơi hẻo lánh như thế này cũng có người tìm đến, quả nhiên nội dung thông báo lần này của căn cứ quá mức hấp dẫn rồi.” Lưu Binh nói xong rất nhanh chạy đến cửa sổ, lấy kính viễn vọng ra nhìn nhìn.

Ở đây tất cả đều là dãy cửa hàng nội thất, toàn bộ kiến trúc chỉ có ba tầng.

Tử cửa sổ tầng 2 rất dễ dàng nhìn thấy đội ngũ bên này.

Dẫn đầu chính là người kia. . .

Lưu Binh vô cùng cẩn thận nhìn lại một lần, có chút cứng ngắc nói: “Vệ Lam dẫn quân đội tới rồi.”

“Cái này. . .” Mọi người của Tùy Tiện đoàn đội sửng sốt.

Xui xẻo !!!

Chu Minh Hiền không biết vì sao mọi người lại lộ ra biểu cảm vô cùng phiền muộn, quay sang hỏi Lưu Binh: “Làm sao vậy, Vệ thiếu tới không tốt sao? Dù sao cũng là người trong quân đội, không phải sẽ càng an toàn hơn sao.”

“Tiểu Chu, cậu chưa biết đấy thôi, tôi nói cho cậu nghe, Vệ Lam người này chính là một ngôi sao chổi!” Lưu Binh nói: “Chúng ta lần đầu tiên làm nhiệm vụ với anh ta gặp phải đường hầm bị sập thiếu chút nữa bị chôn sống, lần thứ hai làm nhiệm vụ cùng anh ta thì bị rơi xuống vách núi, suýt chút nữa chết chìm trên biển, quá tam ba bận, lần này lại tới, không chừng thực sự sẽ đi gặp Mạnh Bà.”

Chu Minh Hiền thất kinh: “Nghiêm trọng như vậy.”

Phan Đại Vĩ gật đầu: “Mặc dù tiểu Lưu nói có điểm khoa trương, nhưng thật sự không khác nhau là bao.”

Trong lúc nói chuyện, đám người Vệ Lam đã đi tới quảng trưởng ở dưới lầu.

Dị năng kim loại của Vệ Lam có lẽ đã thăng cấp, anh cầm một thanh Đường đao, nhấc tay một cái là có thể chém chết một con Zombie.

Tốc độ của anh rất nhanh, không biết là vì thực lực hay vì anh là người trong quân đội mà người đi cùng với anh đa phần là người có dị năng.

“Ơ, dáng vẻ Vệ thiếu cũng thật đẹp nha.” Lưu Binh cầm kính viễn vọng tiếp tục xem.

Mọi người bên này nhanh chóng nuốt cơm mình vừa ăn, ồn ào cầm kính viễn vọng đi đến cạnh cửa sổ, sắp sắp xếp xếp đứng chung một chỗ xem tình huống bên ngoài.

Dưới lầu, đám Zombie đang cố gắng phá cửa đột nhiên ngửi thấy mùi thịt, tất cả đều chuyển hướng, lao tới chỗ bọn Vệ Lam đang đứng.

Cũng may, Vệ Lam đi ra ngoài mang theo không ít người, còn có năng lực của mấy dị năng giả cũng không tệ.

Ngăn lại như vậy một lớp Zombie có lẽ cũng không có cái gì vấn đề lớn.

“Ô, người kia không phải. . .” Phan Hiểu Huyên cầm kính viễn vọng chăm chú nhìn nhìn, “Người kia không phải Tô Vũ Vi sao?”

“Em Phan, Tô Vũ Vi là ai?” Với tư cách nữ thần trong lòng các chó độc thân, Phan Hiểu Huyên cảm thấy thích thú với chủ đề thì mọi người trong đoàn đội Thiên Nhai cũng tò mò.

Đầu Phan Hiểu Huyên cũng không ngoảnh lại, nói: “Chính là một cô gái thầm thương trộm mến tiểu Bạch.”

Chương 228: Có vấn đề

“À. . . hiểu rồi hiểu rồi.”

Mấy người của đoàn đội Thiên Nhai thi nhau lên tiếng.

Sau lại quay sang nhìn Bạch Thất bằng ánh mắt bi phẫn.

Vô sỉ!

Cực kỳ vô sỉ!

Vô sỉ đến mức, có vị hôn thê rồi lại còn có cả người thầm mến.

Thầm mến a thầm mến!

Đây là đại danh từ thanh thuần đến mức nào.

Đừng nói thầm mến mình, mà ngay cả đến trêu chọc mình còn không có kìa.

Nước mắt chảy thành sông.

Bạch Thất làm một bộ dáng ‘ không liên quan tới tôi’, ôm vai Đường Nhược đứng cạnh cửa sổ nhìn xuống: “Tôi cũng không có cần cô ta thầm thương trộm nhớ , tôi chỉ để ý người mình yêu.”

Đường Nhược: “. . .”

Mọi người: “. . .”

Rất tốt, câu nói lưu loát, cẩu lương thực chuyên nghiệp.

Lại ăn thêm một lần. . . uh, cho quỳ!

Đã biết Tô Vũ Vi không tầm thường, dĩ nhiên, có người hỏi trong đám người kia ai mới là Tô Vũ Vi.

Phan Hiểu Huyên chỉ vào một người dưới lầu, nói: “Người kia, chính là cái người mặc quân phục có khoác áo ngoài màu xanh lá ấy.”

“Bà mẹ nó, nhìn kỹ mới phát hiện dưới lầu có nhiều phụ nữ tới vậy.” Một người đàn ông độc thân cầm kính viễn vọng nói.

Đếm qua một chút, dưới lầu ít nhất cũng có mười mấy cô gái đấy.

“Đúng vậy a.” Lưu Binh cũng thấy khó hiểu, “Vệ Lam dẫn theo nhiều phụ nữ như vậy tới nơi này đánh Zombie để làm gì?”

Phan Hiểu Huyên cùng Đường Nhược còn có Dương Lê không phục: “Vậy thì sao, vậy thì sao, bây giờ phụ nữ có năng lực thì cũng đâu thua kém đàn ông.”

“uh, so năng lực, so năng lực.”

Tất cả mọi người đồng loạt gật đầu như si ngốc.

Hai dị năng giả không gian, còn có duy nhất một dị năng giả hệ trị liệu, làm sao có thể đắc tội?

Ba cô gái này nếu nói đúng, thì là đúng, mà nếu nói sai thì chắc chắn là sai đi.

Dưới lầu mặc dù phần đông là phụ nữ, hai người ở trung tâm vẫn là nổi bật nhất.

Thời tiết rét lạnh, Tô Vũ Vi mặc quân phục khoác áo ngoài màu xanh lá đứng cạnh Vệ Lam cũng mặc quân phục khoác áo ngoài màu xanh. Hai người hỗ trợ nhau, phối hợp khá ăn ý, nhìn bộ dáng giống như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Đoàn đội Thiên Nhai đem người phụ nữ ở dưới lầu so sánh với Phan Hiểu Huyên, thầm nghĩ : vẫn là Nữ thần nhà chúng ta xinh đẹp hơn!

“Cảnh này… có cái gì đó không đúng.” Phan Hiểu Huyên cầm kính viễn vọng xem một hồi, nói.

“Không đúng chỗ nào chứ, mặc dù đánh không quá tốt, phối hợp cũng không ăn ý cho lắm, nhưng giải quyết nhiều Zombie như vậy đối với họ vẫn hoàn toàn không có vấn đề nha.”

“Có vấn đề a.” Phan Hiểu Huyên nói, “Tô Vũ Vi thay đổi đối tượng rồi!”

Đúng lúc này, Zombie ở cửa lớn của siêu thị nội thất cũng tới trước mặt bọn họ.

Một lớp Zombie vây tới, tay Vệ Lam bỗng ngưng ra rất nhiều đinh sắt, nhắm vào gáy Zombie phóng ra, nhưng Zombie cấp 2 không thể gục chỉ vì một cái đinh sắt, chúng gào rú một tiếng, lại lao về phía hắn. Bỗng, một trụ nước từ đâu phóng thẳng lên trời, tách ra thành năm cỗ, đem năm con Zombie dời ra xa một chút.

Đinh sắt trong tay Vệ Lam bắn ra một lần nữa, lại nhắm thẳng vào gáy Zombie, đồng thời, sau đinh sắt còn có băng tinh phóng ra.

“Mau nhìn đi, mau nhìn đi, không đúng a.” Phan Hiểu Huyên kéo Đường Nhược lại để cho cô xem cảnh tượng dưới lầu.

Đường Nhược cầm kính viễn vọng nói: “Lưu Binh nói không sai, hai người họ phối hợp rất tốt a.”

“Không phải cái này, là Tô Vũ vi đem mục tiêu đổi thành Vệ Lam rồi!”

Đường Nhược: “. . .”

“Có phải là cô ta biết theo đuổi Tiểu Bạch sẽ không có kết quả, cho nên đổi mục tiêu thành Vệ Lam?”

Lưu Binh phân tích một chút, nói: “Vệ Lam cũng không tệ a, tuổi còn trẻ, vừa có tướng mạo lại vừa có năng lực. . . Trước kia, bọn họ cùng nhau nhiệm vụ, lại cùng nhau ở căn cứ thành phố A, lựa chọn anh ta cũng là hợp tình hợp lý.”

Theo lời nhắc nhở của Phan Hiểu Huyên, mọi người nhìn ra có cái gì đó không đúng .

Không chỉ cùng mặc quân phục khoác áo ngoài màu xanh lá rất dễ khiến người ta chú ý, mà còn có Tô Vũ Vi cố ý phối hợp cùng Vệ Lam.

Bầu không khí kia, thật sự khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái là ra, cô gái này có ý với Vệ thiếu đấy.

Phan Hiểu Huyên cầm kính viễn vọng ‘ chậc chậc’ một cái: “Bà mẹ nó, tôi cảm thấy cô bạn Tô Vũ Vi này thật là có dũng khí

Đối với những chuyện đoàn đội Thiên Nhai còn không hiểu, hỏi: “Vậy là sao?”

Cơm nước xong xuôi đúng là thời điểm tốt để xỉa răng, hiện tại khó có được người đến đưa tiễn bát quái, dĩ nhiên là ngồi cùng một chỗ xem tuồng, giết thời gian.

Phan Hiểu Huyên nói: “Tô Vũ vi này cũng thật liều lĩnh, dám tranh đoạt Vệ Lam với tiến sĩ Tào, không sợ bị người ta bắt tới phòng thí nghiệm hay sao!”

” tiến sĩ Tào?” Mọi người đoàn đội Thiên Nhai nghĩ nghĩ, nhớ tới người phụ nữ gặp trước khi lắp đặt thiết bị cho cửa hàng, “Chính là người tóc ngắn kia sao?”

“Đúng vậy.”

“Cô ta là tiến sĩ ư?”

“Nhìn xem, còn trẻ như vậy.”

“Cô ta là bạn gái Vệ thiếu à?”

“Đúng là xem người không nên xem vẻ bề ngoài!”

Kết quả là, thời gian nghỉ trưa biến thành thời gian để Phan Hiểu Huyên ngồi giảng giải cho mọi người về mối tình tay ba, không, phải là mối tình tay bốn rắc rối phức tạp này.

Đầu tiên người Tô Vũ Vi muốn theo đuổi là Bạch Thất, nhưng Bạch Thất cũng không thèm để ý cô ta dù chỉ một lần, sau đó Tô Vũ Vi hóa bi phẫn thành động lực, không sợ chết hướng Vệ Lam ôm ấp hoài bão.

Còn Vệ Lam, vốn có tình cảm thanh mai trúc mã với tiến sĩ, Tào lại thấy tiến sĩ Tào cùng với một người đàn ông khác đính hôn, đau lòng gần chết, Vệ Lam buông tha cho chân ái tìm cô gái khác!

Phan Hiểu Huyên kế thừa tài ăn nói của Phan Đại Vĩ, nếu là bàn về cái gì đạo lý người lớn của bọn Hồ Hạo Thiên thì không được, nhưng cô thân là biên kịch chuyên nghiệp, bàn về mấy cái kịch bản máu chó này, quả thực là cực kỳ lưu loát.

Tất cả mọi người ngồi nghe đều được một phen sững sờ.

“Wow, cái này thực là một vở kịch cẩu huyết hiếm thấy, nghe còn tưởng phim kinh dị.”

“Từ những điều mà em Phan vừa nói. . . cái cô Tô Vũ Vi kia hẳn là không biết tiến sĩ Tào cũng có ý với Vệ Lam a.”

“Hai cô gái tranh giành một người đàn ông, tôi rất thích xem cái này.”

“Đâu chỉ có mỗi hai người bọn họ tranh giành nhau chứ, cậu xem dưới lầu có nhiều cô gái như vậy, xem chừng đều là người thầm mến Vệ thiếu đấy.”

“Cmn, trong tay nắm quân quyền thực sự tốt như vậy sao?”

Quảng trường dưới lầu trống trải, để cho người nhìn một phát là thấy toàn bộ.

Rất nhanh, Zombie chung quanh đều hướng về phía họ, tạo thành một vòng tròn bao vây đoàn người ở trung tâm.

Bọn Vệ Lam đánh Zombie, nhưng lại không biết rằng chính mình đã trở thành đối tượng quan sát của những người trên lầ

Đương nhiên, Tô Vũ Vi vận dụng dị năng ở bên cạnh cũng phải dùng một phen ‘khổ công phu’ đấy.

Cô ta là dị năng giả sở hữu một cái lốc vòi rồng cực kì nữ tính, thật sự rất nổi bật.

Mỗi lần Vệ Lam phóng một cái đinh sắt ra, Tô Vũ Vi là dị năng giả hệ Thủy có thể tiếp ứng ngay sau đó, kỹ năng không chỉ rực rỡ tươi đẹp nhiều màu, thực lực cũng cực kỳ không tầm thường.

Vì khoảng cách xa cản trở, tất cả mọi người không thể trông thấy địch ý trong mắt Tô Vũ Vi.

“Phòng thủ, hợp lại thành vòng tròn!” Đúng lúc này Vệ Lam đột nhiên kêu lên, bởi vì lúc này Zombie đột nhiên tăng lên rất nhiều, hắn cảm thấy nơi này không thể ở được lâu nữa.

Một đám người ở trong nhà đánh Zombie có vật che chắn, so với ở bên ngoài đánh Zombie, một lớp lại một lớp điên cuồng xông đến như thủy triều kia, thực sự tốt hơn rất nhiều.

Một dị năng giả hệ Hỏa trong đội chậm hơn mọi người một bước, một nhóm người lại vẫn tiến lên phía trước, đem hắn giống như một khe hở lớn lộ ra.

Hắn không những không lui lại, mà còn ngưng ra một quả cầu lửa, nhưng con Zombie bị hỏa cầu chĩa vào đột nhiên bổ nhào về phía trước, một phát bắt được dị năng giả hệ Hỏa kia, kéo tới trước mặt mình!

Đội viên kia còn chưa kịp phản ứng đã bị Zombie bắt được, chỉ kịp phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đã bị Zombie cắn một ngụm vào khí quản!

Rất nhanh, Zombie vây tụ lại, đội viên kia chỉ còn là một đống xương cốt.

Chương 229: Cùng lắm cũng chỉ có như thế này thôi

Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này, ngây người trong chốc lát.

Bọn họ có lẽ đã gặp không ít sinh tử, cũng chưa hoàn toàn bị tận thế khốc liệt ăn mòn đi đạo đức con người.

Dĩ nhiên còn cảm giác đồng đội ‘ bầu bí thương nhau’.

Nhưng là thời gian hôm nay cũng chỉ cho phép bọn hắn mặc niệm trong một giây, liền hai giây đều không cho phép.

Nếu vì động đội này chậm trễ nhiều hơn một giây, có lẽ sẽ có nhiều người chết hơn nữa.

Đường phố trống trải, một lần dừng lại là mười lần nguy hiểm, ở bên ngoài, ngoại trừ bản thân mình ra thì thật không có người nào có thể bảo đảm an toàn của mình.

Ở trong thời đại tận thế này, mạng người chính là thứ không đáng giá nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

“Mau qua bên kia!” Trong lúc đánh nhau, thanh âm Vệ Lam vang lên, có chút vỡ vụn.

Tất cả mọi người đi theo phía sau anh đều không dừng lại, vừa đánh vừa di chuyển theo hướng Vệ Lam chỉ.

Nơi bọn họ chọn lại chính là cửa hàng sơn bên cạnh siêu thị nội thất.

Kết cấu của cửa hàng sơn cũng không giống với kết cấu của siêu thị nội thất, nơi này không phải là một cửa hàng thống nhất, mà là đem mặt tiền cửa hàng phân chia thành nhiều chỗ ra cho những người khác thuê.

Bởi vậy, cửa ra vào cũng không phải là cửa bình thường.

Vệ Lam đem theo mọi người đứng ở trước một căn nhà hai gian, một trảo vung ra, đem cửa cuốn ở phía sau bọn họ kéo tới, liền trực tiếp tháo cái cửa kia xuống.

Ánh nắng tươi sáng vừa xuyên đến đáy, nhìn kỹ một chút, xác định bên trong không có Zombie, Vệ Lam mới vung tay lên, nói: “Đi vào.”

Những người đứng phía sau chen chúc mà vào.

Phía sau, Zombie đang lần lượt lảo đảo lảo đảo từng bước đi tới phía này

Bên trong.

Thùng sơn bày đầy hai bên vách tường.

“Nơi này chật chội, đem mấy thùng sơn này vứt ra ngoài một ít đi.”

Có bao nhiêu thùng sơn mọi người đều vứt cả  ra ngoài, thùng sơn bị vỡ, văng vào đám Zombie .

Xanh xanh đỏ đỏ, mùi formaldehyd [1] tràn ngập cả phòng.

[1]: còn được biết đến như là mêtanal, ở điều kiện bình thường là một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđêhít đơn giản nhất. Công thức hóa học của nó là H2CO. ( Nguồn: Wikipedia )

“Dị năng giả hệ Thổ dựng một tường đất lên.”

Vệ Lam vừa ra mệnh lệnh, phía trước cửa ra vào liền hiện ra một tường đất dày khoảng một mét.

Trong thời đại tận thế, bằng lòng đến một nơi xa như vậy đánh Zombie, chắc chắn đều là những người có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn. Đoàn người trông thấy tường đất được dựng lên, rất nhanh chóng đứng ngay ngắn ở vị trí của mình, hướng phía ngoài tường đất phóng ra dị năng.

Vệ Lam đứng ở chính giữa, những người phụ nữ bên cạnh vô cùng nhanh chóng nhích lại gần anh, xung quanh chật tới nỗi con kiến cũng không chui lọt.

Dáng người Tô Vũ Vi nhỏ nhắn xinh xắn, đành bị những người đang cố gắng lách vào đẩy ra ngoài.

Cô đứng ở phía sau liếc nhìn những người phụ nữ kia ‘tranh thủ tình cảm’, nhìn qua một lượt số lượng thùng sơn ở đây, lại cúi đầu xuống, đi tới đứng ở bên cạnh một dị năng giả hệ sức mạnh.

Dị năng giả hệ sức mạnh đối mặt với nhiều Zombie như vậy cũng không thể đi ra ngoài cầm gậy đánh bọn chúng

Tô Vũ Vi thấy hắn đứng ở nơi đó không có đất dụng võ, đề nghị nói: “Ở đây có rất nhiều thùng sơn, ném tất cả ra cũng tạo thành một lực không nhỏ, anh có thể thử phương pháp này xem.”

Thiếu nữ xinh đẹp cười rộ lên cũng khiến người khác cực kì ưa thích, dị năng giả hệ sức mạnh nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của người trước mặt, cũng gật đầu cười theo: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ ra cách này nhỉ, vẫn là cô đây nghĩ chu đáo.”

Vì vậy, hắn dựa vào thùng sơn ở đây để ngăn cản bước chân Zombie, góp sức chiến đấu.

Dị năng giả sức mạnh ném thùng sơn đi với tư thế đẹp đẽ mà cuồng dã.

Cầm lấy thùng sơn nhẹ nhàng ném qua bên kia tường đất, rồi lại chạy về lấy thùng sơn khác tiếp tục ném.

Một thùng sơn có khối lượng khoảng 10 kg, dị năng giả sức mạnh hai tay mỗi bên ôm một cái vậy mà vẫn có thể bước đi như bay.

Chỉ là khi chuẩn bị ném ra, hắn phải đem hai thùng sơn đặt ở trên hai cánh tay, khiến cho tầm mắt có chút bị ngăn trở.

Cũng may tất cả mọi người đều đứng ở phía trước thi triển dị năng, sẽ không đi đi lại lại, nên dù tầm mắt có bị ngăn trở, không nhìn thấy phía trước cũng sẽ không đụng vào người khác.

Nhưng mà, lần tiếp theo, khi hắn đang ôm hai thùng sơn, không biết vì sao mặt đất dưới chân lại trơn trượt, thùng sơn trong tay cứ thế bay ra ngoài.

Thùng sơn đều được đậy kín đấy, bay ra ngoài như vậy sẽ đập vào người khác, dị năng giả cũng không phải siêu nhân, để đồ đạc đập vào người khẳng định vô cùng đau đớn. . .

“Cẩn thận. . .” Mấy người bên cạnh kêu lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, tất cả dị năng đều hướng về phía này. Tô Vũ Vi đương nhiên cũng ra tay, tất cả dị năng giả ở đây đều không để ý, cũng không có ai biết cô sẽ dùng dị năng của mình làm vỡ thùng sơn.

Cứ như vậy “phanh” một tiếng, thùng sơn không có đập vào mọi người, trực tiếp nổ tung ở trên không.

Một tia lôi điện phóng ra, sơn trong thùng văng ra tứ phía.

Một đám phụ nữ vốn dĩ đang chen chen lấn lấn ở bên này, nổ lớn như vậy, tất cả bọn họ vốn dĩ đang vây quanh Vệ Lam đều bị sơn dính đầy người.

Vô cùng chính xác.

“A, mắt của tôi, cay chết rồi. . .”

“Trên mặt của tôi toàn sơn là sơn. . .”

“Tóc của tôi cũng thế, toàn bộ đều là sơn!”

“Có chuyện gì xảy ra vậy!”

“Kẻ nào làm vậy, không có mắt à, không thấy ở đây có nhiều người như vậy hay sao, . . .”

Tiếng chửi rủa cùng với âm thanh khi phóng ra dị năng xen lẫn tiếng Zombie kêu ré bên ngoài, nối tiếp nhau.

Một lớp phụ nữ lần lượt tản ra, xoa xoa mắt, sửa sang lại mái tóc. . . Bên canh Vệ Lam rốt cuộc trống rỗng, không còn một bóng người.

Ở thời đại tận thế, các cô gái sở hữu dị năng vốn là đối tượng chúng tinh phủng nguyệt[2] của nam dị năng giả, thời điểm bọn họ quyết định ra ngoài đều nghĩ rằng độ khó của nhiệm vụ cũng nằm trong tầm tay thôi. Cho nên các cô gái đây đều một phen ăn mặc tỉ mỉ đi ra ngoài đấy.

[2] :  Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở.

Thu thập tinh hạch, nếu như có thể thuận tay câu được một con rùa vàng, có ai lại không muốn chứ?

Nhưng bây giờ bọn họ bị sơn bắn lên người, toàn thân tỏa ra mùi formaldehyd, đừng nói đến cái gì rùa vàng, còn không có người đàn ông nào dám tới gần bọn họ kìa!

Vẻ mặt Dị năng giả sức mạnh không dám tin, chân hắn chỉ trượt một cái thôi, cho dù là độ cong kia, có lẽ cũng không tuôn ra nhiều sơn đến như vậy.

Chuyện này. . . thật sự là rất quỷ dị.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . .” Hắn mặc dù trăm mối nghĩ ngờ không có cách giải nhưng cũng phải xin lỗi mọi người trước đã, “Đất chỗ này hơi trơn . . .”

Hắn muốn tìm bằng chứng chứng minh mặt đất trơn trượt, chỉ tay xuống, lại thấy nơi ban nãy mình giẫm xuống toàn là sơn.

Sơn bao trùm một mảnh, không nhìn ra được trước đó trên mặt đất là nước. . .

Tô Vũ Vi lạnh lùng xem, khóe miệng cong lên cười lạnh một tiếng, sau đó quay đầu nhìn một lượt.

Ai biết được, trừ nước từ dị năng của cô ra, những người khác cũng có động tay chân hay không?

Nhìn cô gái bên cạnh cũng một thân ‘sạch sẽ’, còn có hai cô gái khác cũng đang cố gắng nhịn cười.

Rất tiếc. . .tất cả bọn họ lại không phải là dị năng giả hệ nước.

Tô Vũ Vi mỉm cười, nhân dịp này tiến lên hai bước, rút khăn tay bản thân luôn mang theo ra, làm ướt rồi đưa cho Vệ Lam: “Vệ thiếu úy, trán anh có một chút sơn sắp chảy vào mắt rồi, sơn làm cay mắt sẽ không đánh Zombie tốt được, trước cầm lấy lau trán đi a.”

Hiện này gỗ giấy là tài nguyên không thể tái tạo được mà khăn tay cũng thế, cô gái thích sạch sẽ toàn mang khăn tay bên người.

Xem tình huống bây giờ, có một cô gái đưa khăn tay ra, còn có thể nói gì.

Vệ Lam nói ‘ cảm ơn’, nhanh chóng cầm lấy khăn tay lau qua một chút, lại nói: “Mấy người đang làm cái gì đó! Người nào bị dính sơn thì lau lau qua một chút, không được phân tâm, mau mau phóng dị năng ra đánh Zombie.”

Hai cô gái đang cố gắng nhịn cười ban nãy cũng muốn đưa khăn tay ra, nhìn tình cảnh này lộ ra biểu cảm tiếc nuối, cắn răng, vẫn lùi về phía sau.

Bị người ta cướp mất cơ hội tốt, nếu nói đến nguyên nhân, ngoại trừ nói cô gái kia là người có tâm kế ra thì còn có thể nói được cái gì.

Người không có kiên nhẫn, vĩnh viễn không thể sinh tồn ở tận thế lâu dài được.

Các cô tất cả đều hiểu rõ, đắc ý trong chốc lát không là gì  cả, ai có thể cười đến cuối cùng, kẻ đó mới là người chiến thắng.

Sau một khúc nhạc đệm, mọi người lại trở về công việc bình thường, tiếp tục đánh Zombie

Lần này, người phụ nữ đứng cạnh Vệ Lam đương nhiên chuyển thành Tô Vũ Vi.

Lần này, là cô đường đường chính chính đứng cạnh Vệ Lam.

Về sau, cô cũng sẽ đường đường chính chính đứng đấy!

Chương 230: Trở lại căn cứ

Siêu thị nội thất.

Mãi cho đến khi bóng dáng của bọn họ biến mất sau vách tường, Bạch Thất xoay người lại, nói: “Chúng ta cũng nên quay lại làm việc của mình thôi.”

“Được.”

“Đúng, chính mình làm việc mới có tiền, trông chờ vào người khác là không được đâu.”

Đã thấy qua nhiều cảnh sinh tử, mọi người đối với cái chết của dị năng giả hệ hỏa bị gặm kia cũng thấy dễ chịu hơn một ch

Đoàn đội Thiên Nhai một đường từ thành phố H chạy trốn tới thành phố A, trong khoảng thời gian đó đã chết mất mấy người anh em, khó chịu cũng khó chịu qua rồi, nhìn thấy dị năng giả hệ Hỏa sống chết tại đó, cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, muốn trách thì phải trách động tác của hắn quá chậm, không theo kịp tiết tấu của đội ngũ mình, cho dù lần này có thể tránh thoát, về sau nếu không chịu chăm chỉ luyện tập thật tốt, lần tiếp theo người chết cũng có thể lại là hắn.

Bạch Thất bắn ra một cái băng đao, phá tường đất Hồ Hạo Thiên dựng lên lúc trưa ra một lỗ hổng lớn.

Cửa sổ mở ra, lại để cho Lưu Binh xuống dưới lầu dạo qua một vòng, rất nhanh một lớp Zombie ở bên ngoài lại tràn vào.

Có tới hai đoàn đội tới chỗ này đánh Zombie, số lượng buổi chiều so với buổi sáng có sự giảm sút rõ rệt.

Buổi sáng, Lưu Binh có thể một lần dụ dỗ khoảng 25 con Zombie, nhưng bây giờ chạy đi chạy lại hai vòng, số lượng Zombie cao thấp cũng chỉ có 20.

Bởi vậy, ý chí chiến đấu của mọi người cũng giảm xuống mười mấy điểm, hiệu suất cũng không còn nhanh như buổi sáng rồi.

Phan Hiểu Huyên đứng bên cạnh Đường Nhược cũng có thể cậu một câu tôi một câu tâm sự.

Thiếu nữ tám chuyện, đương nhiên là về mấy chủ đề vớ vẩn, lặt vặt.

Từng phút từng giây thời gian, nửa tiếng một tiếng đồng hồ rồi cũng trôi qua.

Mắt thấy sắp tới ba giờ chiều, Hồ Hạo Thiên nhìn bên ngoài chỉ còn mấy con Zombie lắc lư đến, vì vậy quay sang nói với đồng đội: “Đánh xong nốt lớp này, chúng ta tập hợp lại, lấy một ít bàn ghế và đồ dùng cần thiết trong siêu thị rồi trở lại căn cứ!”

“Được a, tôi nhìn trúng cái giá sách phong cách Anh từ lâu rồi, vừa vặn đem về để ở phòng tôi!”

“Anh Dư , già như vậy rồi còn muốn coi mình trở thành một phần tử trí thức, có bệnh không đó?”

“Không phải, Hồ đội, có lẽ anh nên nói với anh Dư là ‘ già rồi mà còn muốn giả bộ trẻ trung lịch sự, có bệnh không đó?’”

“. . .”

Đánh xong một lớp cuối cùng, thể lực và tinh thần của mọi người vẫn còn rất tốt, dị năng cũng không hao tổn nhiều lắm, vừa nghe Hồ Hạo Thiên nói như vậy, tốc độ càng tăng nhanh hơn, vừa đi vừa đánh

Dị năng giả không gian được bảo vệ ở phía sau, thấy một ít đồ nội thất vẫn còn dùng được thì thu vào không gian, sau này còn lấy ra để lắp đặt cho cửa hàng.

Trong quầy thu ngân mặt nhảy ra không ít tiền mặt trước tận thế.

Rất nhanh, bàn ghế thu dọn xong mà tinh hạch cũng đào hết rồi.

“Tập hợp nào tập hợp nào, tập hợp về nhà ăn cơm chiều a.”

“Về nhà về nhà.”

Xe để ở cửa lớn dưới lầu.

Toàn bộ Zombie ở gần đây đều tụ tập lại hai chỗ có hơi người, vì vậy đánh xong một lớp thì bên ngoài đã không còn đàn Zombie quy mô lớn nào, chỉ còn lẻ tẻ vài con đang lắc lư.

Mọi người nhanh chóng lên xe, khởi động, lái ra ngoài.

Tiếng rít của động cơ lại để cho bọn Vệ Lam đang ở trong tiệm sơn gần đấy nghe được.

“Ở đây vẫn còn có người sao?”

“Tại sao chúng ta lại không có phát hiện ra?”

“Chắc là vừa mới tới đấy, hình như ở rất gần đây thì phải?”

“Không phải là người may mắn còn sống sót đấy chứ.”

“Không thể nào, không nghe thấy tiếng động cơ ô tô sao, chắc chắn là tiếng của động cơ đã từng được sửa chữa lại.”

Dị năng giả trong tiệm sơn thi nhau ngó ra cửa tìm hiểu một phen, Vệ Lam cũng vậy.

Bởi vì, có thể tới nơi này đánh Zombie, chắc hẳn phải là một đoàn đội nổi bật trong căn cứ, vậy thì mọi người có thể thuận tiện làm quen một chút cũng tốt.

Nhưng mà Vệ Lam mới ló đầu ra, đã nhìn thấy cỗ xe vô cùng quen thuộc.

Những cỗ xe loại này, lúc trước bọn hắn cũng thu được ở nhà kho của bến tàu, chỉ là số lượng không nhiều lắm, hắn cảm thấy xe bọc thép của quân đội cũng không tệ, liền nhường những xe này cho các đoàn đội khác.

“Vệ thiếu.”

Hồ Hạo Thiên ngồi ở trong xe, buông cửa kính xe xuống, làm một tư thế đặt ngón trỏ lên trên trán rồi nhẹ nhàng giơ lên, lại tiếp tục chậm rãi cười cười, “Các anh cứ từ từ mà đánh, chúng tôi đi về trước” .

Sau khi mỗi người trong đội đều bắt chước Hồ Hạo Thiên làm bộ dáng không đứng đắn cúi chào, đoàn xe liền vùn vụt phóng đi .

“Người này. . .” Vệ Lam nhìn bọn họ làm bộ dáng “dí dỏm quỷ dị” cúi chào, thấp giọng cười cười, tay lại tiếp tục thi triển dị năng, “Trời sắp tối rồi, chúng ta cũng phải tăng tốc lên, sau đó còn trở về căn cứ nữa.”

“Được.”

“Được.”

Mọi người sau lưng Vệ Lam thi nhau lên tiếng, nhất là những cô gái bị sơn bắn dính lên người, các cô muốn trở về để tắm rửa, thay quần áo.

Hôm nay Zombie không nhiều lắm, những dị năng giả trong đội Vệ Lam liền lấy đoàn xe vừa mới rời đi làm đề tài bàn tán.

“Đoàn đội kia là đoàn đội nào vậy, tôi ở thành phố A lâu như vậy rồi sao chưa từng gặp qua.”

Lý do đoàn đội Tùy Tiện không nổi danh cho lắm là vì sau khi thành lập đoàn đội phải cùng Vệ Lam đi làm nhiệm vụ ở nhà máy điện hạt nhân, đi ra ngoài mấy tháng mới trở về, rồi vừa trở về lại phải đi ra ngoài.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không biết đến đoàn đội này.

“Là đoàn đội Tùy Tiện, lúc trước khi họ lắp đặt thiết bị cho tám cửa hàng ở đường số 2, chúng ta đều đã từng gặp qua!”

“Cái gì, mới đó mua được tám cửa hàng?”

“Có nhiều tiền như vậy sao?”

“Nghe nói cái mặt tiền cửa hàng kia cũng không phải là họ thuê của căn cứ mà là trực tiếp mua lại đấy!”

“Bà mẹ nó, một đám thổ hào( có nhiều đất đai, ý nói giàu có) a.”

“Khẳng định thực lực không tầm thường, nếu không thì làm sao có thể tới nơi này đánh Zombie.”

Ngay sau đó, liền có người nhỏ giọng nói với đồng đội, nếu như có thể đi kết giao với một đám người như vậy thì thật tốt biết bao.

Tô Vũ Vi cũng nghe thấy cuộc trò chuyện của mọi người, thấy mọi người ở bên tai mình nói liên miên không dứt, lại không có ý muốn trở về vào lúc này.

Những người khác đều nhìn Hồ Hạo Thiên, nhưng Tô Vũ Vi lại chỉ nhìn Đường Nhược.

Người con gái một thân quần áo xa xỉ sạch sẽ ngồi ở bên cạnh Bạch Thất, vì vị trí này, trước kia cô nghĩ nhiều tới mức có thể giữa đêm bừng tỉnh từ trong giấc mộng.

Nhưng mà, người đàn ông này ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn mình lấy một cái.

Nếu không thì, mình cần gì ở chỗ này hao hết tâm tư?

Bây giờ đã có được một mục tiêu tốt, cô không thể lại để mất, có thể ở chỗ này lâu thêm một khắc thì ấn tượng của mình ở trong lòng đối phương lại nhiều thêm một khắc.

Bên kia, trong xe, Phan Hiểu Huyên vì muốn nói chuyện với Đường Nhược nên đã chọn ngồi cạnh cô, mặc dù xe của bọn họ đang di chuyển cách xa chỗ ban nãy đánh Zombie, nhưng Phan Hiều Huyên vẫn có thể thấy rõ, vào lúc Tô Vũ Vi nhìn thấy nhóm người mình, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Ôi chao, thật nhiều người bên kia đều biến thành bảng màu rồi, mà tại sao bạn học Tô lại không bị gì nhỉ?” Sau khi xe đi được một đoạn, Phan Hiểu Huyên vẫn còn trèo lên trên ghế ngồi, nhoài người ra bên ngoài xem xét tình hình.

“Tớ cũng không rõ lắm.” trong lòng Đường Nhược cũng rất thắc mắc, nhìn một chút vẫn nghĩ không ra tiền căn hậu quả: “Bọn họ ở bên kia chắc có lẽ sẽ không vừa đánh Zombie vừa bôi màu lên người mình đâu, mùi formaldehyd không có khả năng khiến Zombie tránh xa bọn họ a.”

Phan Hiểu Huyên suy nghĩ một chút, vỗ thành ghế, nói ra: “Hắc, tớ nghĩ tới cái này, tớ hiểu rồi, trước kia mấy cái loại chiêu trò bẩn hại người này ở trường học tớ cũng biết một chút a.” Cô phấn khởi bừng bừng giải thích cho Đường Nhược, “Nhất định là các cô gái kia cùng nhau tranh giành một người đàn ông, sau đó bị thùng sơn đập vào rồi, những người khả nghi, chỉ có thể là những cô gái không bị dính sơn lên tóc và quần áo.”

“Tại sao lại là những cô gái không bị dính sơn lên người.”

“Cậu nghĩ thử đi, có cô gái nào nguyện ý ở trước mặt người đàn ông trong lòng mình lộ ra bộ dáng chật vật này, phụ nữ có rất nhiều mánh khóe, mà muốn đánh bại được đối thủ thì vẫn phải dựa vào vẻ bề ngoài đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top