Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 - 13


008, 

Ngày thứ hai trở lại trường học, khi quay về ký túc xá Lưu Vũ chợt phát hiện trước khi đi quên đem cửa sổ đóng kỹ, hôm qua vừa lúc có một trận mưa lớn, giường của Lưu Vũ lại gần cửa sổ khiến nước mưa xối đến ướt đẫm, trong nhất thời cậu không có khả năng ngủ lại trên đó.

Ban đêm, Châu Kha Vũ vừa xong tiết học trở về liền thấy Tiểu Vũ nho nhỏ đang ngồi loay hoay trên mặt sàn trải chăn.

“Em...Dự định ban đêm ngủ trên mặt đất à?

Lưu Vũ ngẩng đầu, đáp:

“Uhm, em sẽ ngủ ở đây.”

Châu Kha Vũ trầm mặc một lát, lập tức trả lời.

“Vậy à”

Sau đó Châu học trưởng nhanh chóng xoay người đi vào phòng vệ sinh để tắm rửa.

Lưu Vũ quay đầu lại tiếp tục trải chăn như thường, dù sao cậu sớm đã thành thói quen bị anh đối xử hững hờ rồi còn gì, lâu ngày cảm giác cũng thành thói quen .

Châu Kha Vũ tắm rửa xong, mặt không cảm xúc đi về giường của anh, sau đó vén chăn lên nằm xuống không một tiếng động, Lưu Vũ cũng dự định nằm xuống đống chăn đệm đã trải dưới sàn để ngủ, thì bị giọng nói đột ngột của Châu Kha Vũ đánh thức.

“Đi lên đây ngủ đi.”

Lưu Vũ nghe vậy không thể tin, mở to cặp mắt long lanh nhìn về phía anh.

Châu Kha Vũ thấy vậy lập tức lại nói thêm một câu:

“Đừng hiểu lầm, là tôi sợ cậu bị cảm lạnh khiến bọn họ nghĩ tôi chỉ biết ngược đãi học đệ của mình.”

“Không sao đâu, em ngủ ở đây là được rồi.” Lưu Vũ nói.

“Lên đây mau.”

Giọng nói Châu Kha Vũ có chút nhàn nhạt, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra trong đó mang theo tia tức giận trong vô thức.

Lưu Vũ bộ dạng sợ hãi leo lên giường, rón rén đắp chăn lại, sau đó tiểu học đệ tự ý thức xê dịch cách xa học trưởng nhà mình ra, sợ chọc giận anh.

...

Châu Kha Vũ thu hết động tác nhỏ của học đệ nhà mình vào trong tầm mắt.

009, 

Ngày thứ hai vẫn như cũ, đệm chăn vẫn chưa khô, Lưu Vũ vẫn ngủ ở góc cách xa trên giường của Châu học trưởng dưới sự uy hiếp của anh.

Ngày thứ ba vẫn thế, đệm ướt toàn bộ vẫn còn đang trên ban công phơi nắng, Lưu Vũ lại phải cùng Châu Kha Vũ chung chăn chung gối.

Nhưng đêm nay, rất khác biệt. Châu Kha Vũ tựa hồ hôm nay tâm trạng không tốt lắm, Lưu Vũ cũng không chú ý đến điểm ấy, vẫn hướng đến góc giường quen thuộc, sau đó hướng góc bên trong co ro lại, một loạt động tác quen thuộc nhuần nhuyễn đến mức làm đau lòng người.

Đang lúc Lưu Vũ tính đi ngủ, một giây sau lại bị người từ phía sau lưng ôm lấy eo mạnh mẽ kéo vào trong lòng ngực vạm vỡ.

Lưu Vũ đang không hiểu chuyện gì diễn ra, thì nghe được giọng điệu  buồn buồn của Châu Kha Vũ đang vùi đầu ngay bên cổ cậu truyền đến.

“Trước đó không phải em còn nói thích anh, sao bây giờ lại sợ anh như thế này hửm?”

Lưu Vũ nghe vậy sợ hãi xoay người nhìn về phía anh, nhìn vào con ngươi đen sâu thăm thẳm của đối phương.

Tất nhiên là cậu rất thích anh ấy rồi, nhưng từ khi biết học trưởng không thích mình, cũng sẽ không tự chuốc lấy xấu hổ mà bám chặt lấy anh ấy.

Thật ra Tiểu Vũ vốn là một người rất hiểu chuyện, gì không phải là đồ vật của mình, cậu đều hiểu rất rõ ràng. Lúc ấy tỏ tình cùng Châu Kha Vũ, cậu cũng không ôm lấy hi vọng Châu học trưởng sẽ đồng ý với cậu. Khi đó, Tiểu Vũ chỉ nghĩ nên đưa ra một sự chấm dứt cho mối tình ngây ngô thầm mến ba năm qua của bản thân.

Lưu Vũ im lặng một hồi mới nói: "Em còn tưởng rằng anh ghét bỏ em, chỉ là..."

Không đợi học đệ nói xong, Châu Kha học trưởng Vũ liền cắt ngang “ngay từ đầu đúng là rất không thích em”.

Lưu Vũ trừng mắt nhìn “hiện tại thế nào”.

Hiện tại…

“Cũng không có không thích như vậy.” Châu Kha Vũ nói.

...Lưu Vũ nhất thời nghẹn lời.

“Vì thế cũng đừng trốn tránh anh nữa.”

Lưu Vũ nhìn chằm chằm sóng mũi thẳng tắp của anh, góc cạnh đường quai hàm khuôn mặt đặc biệt rõ ràng, còn có đôi môi mỏng vô cùng đẹp mắt.

Lưu Vũ thừa nhận, ít nhất ngay lúc này đây cậu có thể cảm nhận trái tim mình đang đập điên cuồng. Mơ hồ đáp lại, Lưu học đề liền xoay người lại giả bộ ngủ.

010, 

Ngày thứ tư, chăn giường đã khô. Châu Kha Vũ quỷ thần xui khiến đi đến ban công, lúng túng dội một xô nước lên đó.

Nhận ra những gì mình đã làm, Châu Kha Vũ ngay lập tức buồn bực ném cái xô xuống đất.

Nhưng nước đã đổ đi cũng không thể trở lại, Lưu Vũ ban đêm trở về lau lau chăn đệm, khó hiểu đứng tại ban công thì thầm “tại sao còn chưa khô”, Châu Kha Vũ thấy nhột trong người liền nói:  “có thể là thời tiết ẩm ướt, nên không dễ khô ấy mà”.


011, 

Sau đó, mối quan hệ của hai người được cải thiện một cách thần kỳ bằng mắt thường có thể thấy được.

Lưu Vũ bận rộn sửa sang lại ký túc xá trong hai tuần. Kết quả cuộc thi tân trang phòng ký túc xá thực sự đã giành được giải nhất của đại học, giải thưởng có tên là “Giải thưởng ký túc xá ấm áp nhất”.

Lưu Vũ tay cầm huy chương có chút dở khóc dở cười.

Châu Kha Vũ nhíu mày vừa nhìn giải thưởng vừa nhìn cậu ấy.

Hôm nay, Tiểu Vũ xinh đẹp lạ thường. Ánh nắng dịu dàng lưu luyến chiếu vào gương mặt tinh xảo của Lưu Vũ, khiến làn da càng thêm trắng nõn trong suốt, lúc cậu nói chuyện lông mi chớp chớp phảng phất như có tinh linh nhảy múa ở phía trên, Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào đôi môi châu đỏ hồng mọng nước,  trong thoáng chốc anh lại thất thần.


Châu Kha Vũ gần đây đối với cậu có vẻ tốt hơn một chút, không biết có phải là do Lưu Vũ ảo tưởng hay không.

012, 

Thanh xuân dễ dàng trôi qua, dù khung cảnh trước mắt có tốt đẹp đến đâu thì một ngày nào đó nó cũng sẽ biến mất tựa như bọt nước tan vỡ không còn tồn tại.


Châu Kha Vũ mở cửa đi vào phòng học mỹ thuật, bên trong vài bạn học nam nhìn thấy Châu Kha Vũ liền trêu chọc, "Này, bạn trai nhỏ của cậu không đi cùng à?".

“Cậu ta không phải bạn trai tôi.” Anh lạnh lùng nói, trực tiếp tìm một chỗ ngồi xuống.

“Thế là lão bà của cậu à?”

Đám người nghe vậy cười lớn, Châu Kha Vũ sắc mặt lại càng thêm âm trầm.


“Này nói cái gì đó?” Châu Kha Vũ ném cọ vẽ xuống.

Thấy tình hình không ổn, bạn của Châu Kha Vũ ra sức khuyên can anh đừng đánh nhau. Sau đó nhỏ giọng giải thích bên tai Châu Kha Vũ, "Chuyện của cậu và Lưu Vũ đã lan truyền trong trường...".

“Ờ... Là hai người đang hẹn hò."

Châu Kha Vũ nghe xong cười lạnh một tiếng, liền giọng điệu không lớn không nhỏ phát ra.

“Làm gì có chuyện đó, tôi đây sợ nhất chính là tình yêu cùng giới.”

Âm thanh không quá lớn, cũng không quá nhỏ, đủ để sinh viên mỹ thuật trong lớp có thể nghe thấy, cũng vừa đủ để Lưu Vũ vừa mở cửa bước vào nghe được.

013, 

Lưu Vũ nhìn đám người bên trong, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt, sau đó nhìn về phía Châu Kha Vũ rồi dứt khoát tông cửa xông ra.

Tiểu Vũ chạy ra khỏi trường học, cố gắng làm cho mình trông bình tĩnh không khác thường ngày. Lại không thể ngăn cản những kí ức quá mức tốt đẹp của quá khứ trong trí nhớ của mình từng bước tan rã. Cuộc sống bọn họ xây dựng thành những tòa nhà cao tầng từng bước dần sụp đổ, tình yêu thầm kín được cậu chôn chặt trong tim đang bị xé toạc ra.

Cậu chạy về ký túc xá, phảng phất căn nhà nhỏ ấm áp hai người cùng nhau xây dựng chỉ là ảo ảnh do mỗi cậu dệt nên. Tất cả đều là cậu tự mình đa tình, lầm tưởng thái độ Châu Kha Vũ đối với cậu đã chuyển biến tốt đẹp hơn xưa, nhưng…kỳ thật mọi thứ đều là giả.

Tất cả đều là giả, Lưu Vũ rốt cuộc không kiềm chế nổi nước mắt tràn ra, trái tim co lại đau nhói.


Căn ký túc xá đã được tân trang lại giờ đây giống như một tòa địa ngục trên trần gian vậy. Các lăng kính đầy màu sắc ban đầu vô tình bị vỡ ra như lưỡi đao sắc bén, khi cậu đưa tay nhặt lấy những mảnh vụn lại bị cứa đến tổn thương, máu từ tim chầm chậm rỉ xuống. Ký ức cũ cũng theo đó hóa thành từng mảnh nhỏ.

Lưu Vũ ngồi bên cánh cửa khóc rất lâu, rất lâu, đến khi mặt trời lặn.

Lưu Vũ ổn định lại tâm trạng của bản thân, biết mình hiện tại có tiếp tục khóc cũng vô ích, nên cố gắng bình tĩnh thu dọn xong đồ đạc nhanh nhất có thể. Cậu đẩy vali ra cửa, ngoảnh đầu nhìn lại căn phòng lần cuối cùng rồi rời đi.


Cậu chỉ mang đi sách vở và những đồ dùng cần thiết hàng ngày, còn về những đồ vật nhỏ dùng để sửa sang phòng ốc cậu đều để nguyên chỗ cũ.

Lưu Vũ đang rời đi, thì Châu Kha Vũ đẩy cửa bước đến, thở hổn hển nói: "Tiểu Vũ, vừa rồi..."

Không đợi Châu Kha Vũ nói xong, Lưu Vũ liền nói.

“Anh nói anh không thích tình yêu đồng giới.”

Châu Kha Vũ nắm chặt tay Lưu Vũ.

“Không, không phải như thế, em hãy nghe anh nói...”

“Anh cũng quá tự cao rồi Châu Kha Vũ.”

Châu Kha Vũ đờ người ra, sau đó nghe thấy Lưu Vũ nói.

“Em từ lâu đã không còn thích anh.”

Sau đó là một tiếng đóng cửa dứt khoát.

Châu Kha Vũ dựa cạnh cửa rồi gục xuống thất thần che mặt.

“Tôi đang làm gì thế này.”

Giờ phút này đây anh cũng không còn có thể lừa dối chính mình, anh không nhịn được muốn gần Lưu Vũ, thậm chí còn tiến lại gần cậu, nhìn thấy cậu hạnh phúc anh sẽ cảm thấy vui vẻ theo. Vừa rồi nhìn thấy Lưu Vũ đứng ở cửa lớp học mỹ thuật, trước mặt mọi người nhìn anh với vẻ mặt đầy thất vọng, anh liền cảm thấy đau lòng.

Châu Kha Vũ không ghét Lưu Vũ, thậm chí là rất thích.

Anh đã tự tay đẩy đi người thích mình nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top