Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tương tư

Tương tư, phương Tây gọi “Lovesickness”, là một loại “bệnh”.

01.
Gần đây, Chikada Rikimaru phát hiện mình mắc “bệnh”, mỗi lần đứng trước Uno Santa là tim sẽ đập điên cuồng.

Mỗi lần thấy em cười là tim Rikimaru lại gia tốc thêm một chút.

Mỗi lần em tiến lại gần là nhịp tim anh rối loạn tới không kiểm soát được.

Hơi đau, hơi nhức nhối, lại hơi khó thở.

Liệu có phải bệnh tim không? Anh thở dài đặt tay lên ngực trái, lo lắng không thôi.

Santa đang ngồi trong góc phòng tập nhảy học tiếng Trung ngay lập tức phát hiện ra bất thường, em ngẩng mặt lên, nhíu nhíu mày nhìn anh rồi gọi lớn

“Bảo bối”

(*Tất cả các từ bảo bối đều được Santa nói bằng tiếng Trung)

Lời nói đầu môi mới phát hiện mình nói hớ, Santa hơi khựng lại, lẩm bẩm gì đó không rõ. Rikimaru quay đầu nhìn em khó hiểu. Santa vừa gọi anh đấy à? Bảo bối là gì cơ?

Ánh mắt nghi hoặc của anh chạm vào em nóng hừng hực, Santa gãi đầu, lúng túng một khắc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng lên bước về phía anh.

Như một phản xạ có điều kiện, trái tim anh lại đập nhanh nữa rồi, chắc phải mau đến bệnh viện kiểm tra. Tất nhiên chuyện này Rikimaru chỉ nghĩ trong lòng, không hé miệng nói nửa lời.

“Riki-kun, anh mệt à? Hôm nay nghỉ sớm đi”

Santa quỳ một gối xuống trước mặt Rikimaru, đưa tay sờ trán anh.

Rikimaru thấy mình hít thở không thông rồi, tim đập nhanh quá, may sao anh không dễ đỏ mặt, nếu không bây giờ có lẽ trông đã như phát sốt.

Anh đặt tay lên tay Santa đang để trên trán mình, cười ngốc nghếch, cố gắng bình tâm, lại nhẹ giọng trấn an em.

“A, Santa, anh không sao, có hơi chóng mặt một chút thôi, không cần nghỉ sớm”

Thoáng thấy vẻ không hài lòng trên khuôn mặt em, nét cười trên khóe mắt anh càng đậm, vừa có chút thỏa mãn, vừa có chút đau lòng không thôi mà chính Rikimaru cũng chẳng thể hiểu rõ được.

“Em đưa anh về nhà” - Santa thở dài nhìn người kia ngây ngốc, đưa tay đỡ anh đứng dậy.

Nói rồi em quay lại nhìn học viên đang nhốn nháo, thông báo kết thúc buổi dạy, còn không quên nói lời tạm biệt. Rikimaru cứ nhìn theo em, không cách nào rời mắt được.

Trái tim anh đập nhanh, hơi khó thở.

Mãi cho đến khi đã yên vị ngồi trên ghế phụ lái, Santa cũng vươn tay thắt dây an toàn xong xuôi cho anh, anh mới như bừng tỉnh khỏi mê man. Suốt quãng đường về, em không nói, anh cũng chẳng cất một lời nào. Tĩnh lặng bao trùm cả không gian. Ngoài cửa sổ, nhịp sống vẫn như thường ngày, lòng Rikimaru lại hơi gợn sóng.

“Santa ơi” - Anh nhỏ giọng gọi người bên cạnh.

“Vâng, em đây, sao vậy Riki-kun?” - Santa chăm chú lái xe, không nhìn anh nhưng em vẫn dịu giọng đáp lại.

“Cũng không có gì, hồi nãy em gọi “bảo bối” là gọi anh à?” - Rikimaru gợi chuyện, anh không thích cảm giác im lặng giữa hai người.

Santa đang vươn tay tính bật nhạc, nghe đến “bảo bối” thì khựng lại, có hơi chột dạ, ấy vậy mà không quá vài giây đã bình tĩnh tiếp tục việc của mình.

“Nếu… nếu Riki-kun không thích thì em sẽ không gọi như vậy nữa”

Rikimaru để ý giọng em hơi run rẩy làm anh cũng bối rối theo, vội vội vàng vàng giải thích.

“Không có, không có, anh không khó chịu hay gì đâu, chỉ là anh tò mò “bảo bối” nghĩa là gì thôi”

“Tiếng Trung nhỉ?”

“Anh tò mò thôi”

Santa hơi bật cười, nhìn Rikimaru một chút rồi tập trung lái xe, chậm một chút mới lên tiếng giải thích cho anh.

“Đúng là tiếng Trung, em mới học được”

“Em sắp sang Trung Quốc để làm giám khảo mà nhỉ? Học một chút tiếng Trung cũng tốt... rất tốt”

Anh cứ mãi lặp lại câu rất tốt, Santa chỉ cười, lại không nói.

“Vậy…” - Anh vô thức quay nhìn em, chỉ thấy trong mắt em là cả một bầu trời sao, đôi mắt cong cong sáng lấp lánh.

“Là một cách xưng hô thân mật của người Trung Quốc ấy mà, dùng để gọi người vô cùng thân thiết với anh.” - Santa từ tốn đáp lại.

Người vô cùng thân thiết, thân thiết tới mức muốn đem tất cả ngọt ngào, dịu dàng trên thế giới này tặng hết cho người ấy.

Kể cả dịu dàng, ngọt ngào của bản thân.

Lời này, Santa không nói, chỉ âm thầm bổ sung.

Đèn đỏ vụt sáng, Santa nhấn phanh, chiếc xe chầm chậm dừng lại ngay trước vạch trắng. Em quay hẳn người sang nhìn anh, ánh mắt cũng dính chặt lên người Rikimaru, anh hơi mất tự nhiên, luống cuống cả nửa ngày cũng không dám nhìn em.

“Bảo bối, sau này em gọi anh như thế có được không?”

Anh gật đầu thay cho lời đáp. Santa vui vẻ huýt sáo theo giai điệu phát trên radio. Rikimaru nghĩ, có lẽ Santa chỉ đang muốn luyện tiếng Trung nên đồng ý không hề do dự.

Có trời mới biết Santa vui mừng đến thế nào.

Phải rồi, có trời biết đất biết Santa biết, chỉ có Rikimaru không biết.

02.
Sau khi được Rikimaru cho phép, Santa gọi bảo bối thuận miệng hơn hẳn, một hai câu đều gọi anh như thế. Rikimaru cũng không quá để tâm, trái lại dần quen với cách xưng hô này, không còn gượng gạo mỗi lần nghe em gọi nữa.

Buổi lên lớp hôm nay, Santa cứ thần thần bí bí nhìn mãi theo anh, Rikimaru cảm thấy được ánh nhìn nóng rực ấy, động tác hơi mất tự nhiên cứng lại. Giờ nghỉ vừa đến, anh cầm theo chai nước ra phía sau, ngồi lên băng ghế dài, nhanh nhẹn vặn nắp rồi ngậm đầy một miệng. Hai má phồng lên nom như một chú sóc chuột nhỏ.

“Bảo bối ~”

“Anh đây”

Santa cầm theo một chiếc túi gấm nhỏ màu đỏ bắt mắt đến gần, thả người ngồi xuống sát cạnh Rikimaru, tim anh loạn nhịp không thôi. Rikimaru hít thở sâu, cố gắng điều hòa lại ngực trái đang nảy lên điên cuồng. 

Yên vị rồi Santa mới chìa túi gấm màu đỏ đến trước mặt anh, em nhỏ giọng thầm thì. Hơi thở phả vào tai anh ấm nóng làm lòng anh ngưa ngứa mãi chẳng hết.

“Cho anh cái này, không được mở ra đâu nhé, đây là bùa cầu may”

Anh chậm rãi đưa tay cầm lấy túi gấm, bên trong có vẻ là hạt gì đó dèn dẹt. Rikimaru nhíu mày cố phán đoán nhưng rồi cũng bất lực chịu thua.

Đoán không ra.

Santa thấy anh mân mê chiếc túi thì lặp lại.

“Không được mở ra đâu đấy, khi nào em nói mở thì mới mở”

Ngẫm nghĩ một lát, em nói tiếp, vẫn là cái kiểu thầm thì bên tai như thế làm bao công sức trấn tĩnh trái tim của anh bung bét hết, nhịp tim lại lần nữa tăng cao, hô hấp cũng theo đó mà hơi khó khăn rồi.

“Tanabata anh có đi đâu không?”

“Anh… không, không đi đâu hết”

“Vậy, hôm đó đi lễ hội với em đi, có bắn pháo hoa nữa đó” - Ngừng lại một chút, Santa bổ sung - “Rủ thêm vài người bạn của chúng mình nữa, đi cho vui”

“Sao tự nhiên lại muốn đi lễ hội Tanabata? Năm ngoái em có đi đâu”

Rikimaru hơi khó hiểu nhìn em, nhíu nhíu mày ngạc nhiên. Santa đưa tay vuốt nhẹ mi tâm của anh, cười hì hì

“Năm ngoái khác, năm nay khác chứ. Với lại em cũng sắp đi Trung Quốc nữa, muốn đi chơi với mọi người một chút”

Anh chớp chớp mi, mắt hạnh tròn xoe cứ nhìn em mãi. Thật ra cũng có lý, em sắp đi Trung Quốc cả tháng, cũng không thể gặp nhau. Nghĩ rồi anh gật đầu.

Vậy thì đi.

03.
Rikimaru bước ra khỏi bệnh viện, nhìn tờ kết quả khám tổng thể, lòng suy nghĩ miên man. Theo kết quả kiểm tra, chấn thương eo thì vẫn còn đó nhưng anh không mắc bất cứ bệnh gì cả. Tim hoàn toàn khỏe mạnh bình thường, phổi lại càng chẳng có vấn đề gì. 

Khi anh kể những triệu chứng kì lạ kia cho bác sĩ nghe, vị bác sĩ già chỉ lắc đầu mỉm cười, còn khuyên anh tìm một bác sĩ tâm lý thì tốt hơn.

Ấy vậy mà anh cũng gọi điện hẹn bác sĩ tâm lý thật.

Được rồi, là anh không “get” được ý của vị bác sĩ già kia. Cái lắc đầu và nụ cười của ông khiến lòng anh cứ gợn sóng từng đợt từng đợt mãi chẳng ngừng. 

Rikimaru chầm chậm ngoảnh đầu, ngước mắt lên nhìn cành trúc đã được buộc lên đầy những mảnh giấy tanzaku đủ màu sắc trên ban công tầng hai bệnh viện. 

Gió thổi nhè nhẹ.

Tiếng chuông gió leng keng vọng lại từ đâu đó cùng sắc giấy xanh đỏ phất phơ theo chiều gió làm lòng anh dịu lại. Rikimaru nhắm mắt, gương mặt Santa lại hiện ra, trái tim đang đập từng nhịp của anh run lên một khoảnh khắc theo nụ cười của em.

À, Tanabata sắp đến rồi nhỉ?

Có hẹn với em.

[...]

Rikimaru nghiêm túc ngồi đối diện với vị nữ bác sĩ tâm lý đã đứng tuổi, gương mặt căng thẳng của anh khiến cô bật cười. Cô ra hiệu cho anh thả lỏng rồi nói

“Không sao, cậu không cần phải căng thẳng như vậy, đi khám tâm lý chứ đâu phải sắp tỏ tình với người thương”

Đi khám tâm lý mới căng thẳng đó bác sĩ à. Rikimaru âm thầm cảm thán.

Vị bác sĩ tâm lý bình tĩnh hỏi vài câu hỏi, anh đáp lời, thuật lại toàn bộ triệu chứng kì lạ của bản thân. Vừa nói, hai tay vừa không ngừng xoắn xuýt vào nhau. Sau khi trả lời hết các câu hỏi, anh chầm chậm thở hắt ra, chờ đợi một lời chẩn đoán từ người đối diện.

Rikimaru có sợ không? Nếu phải nói thì là có. Anh hoàn toàn mơ hồ về tình trạng tâm lý của bản thân, cũng có một nỗi sợ vô hình mang tên “bệnh tâm lý”. Nếu Rikimaru thật sự mắc bệnh tâm lý thì phải làm sao? Anh có trở nên kì quái, ngang ngược hay không kiểm soát được hành vi của bản thân không?

Còn có, một ngày nào đó, liệu anh có làm tổn thương Santa hay không? Rikimaru lo sợ điều này hơn cả, hơn cả bản thân mình.

Bác sĩ lắng nghe câu chuyện của anh một hồi, im lặng nhíu mi, gương mặt biểu lộ những cảm xúc khó miêu tả. Cô nhìn Rikimaru, thở dài một tiếng rồi cũng lắc đầu.

Rikimaru nuốt nước bọt, lại chợt thấy cổ họng mình khô khốc. Ngoài cửa sổ, nắng vàng chiếu rực rỡ nhưng trong anh lại chứa cả một biển mây mù, không trong thấy một tia sáng nào lóe lên.

“Cậu…”

“Vâng, bác sĩ cứ nói đi”

“...bị vậy bao lâu rồi?”

Rikimaru nghiêm túc hồi tưởng, có lẽ là ba tháng? Hoặc lâu hơn? Có lẽ là nửa năm? Anh chìm dần vào suy tư, rồi bỗng như nhớ ra gì đó, Rikimaru mở lớn mắt chớp chớp không thôi.

“Hình như...hình như là khoảng nửa năm trước. Lúc đầu biểu hiện không rõ ràng, tôi không để tâm lắm, chỉ đến gần đây mới trở nặng.”

“Vậy cậu có nhớ trong khoảng thời gian đó có sự kiện gì xảy ra giữa cậu và người kia không?”

Rikimaru thoáng giật mình.

“Có lẽ là lần chấn thương eo của tôi tái phát đến ngất đi, em ấy đã khóc rất nhiều, thậm chí còn không rời khỏi bệnh viện nửa bước.”

Rikimaru cười khổ nhìn bác sĩ. Vị bác sĩ vẫn im lặng lắng nghe.

“Từ ngày hôm đó, tôi cảm thấy tim mình có hơi nhói khi em ấy và tôi tiếp xúc thân mật”

Ngừng một chút, anh lại nói tiếp.

“Gần đây thì ngày càng nghiệm trọng, chỉ cần đứng trước em ấy là tim tôi lại đập nhanh, còn đau nữa.”

Bác sĩ dùng gương mặt hết sức nghiêm trọng nhìn anh, cất lời.

“Đúng là cậu mắc bệnh rồi, là tâm bệnh.”

Rikimaru thấy lòng mình chùng xuống. Anh mở miệng tính nói gì đó, âm thanh cứ mắc lại cả nửa ngày cũng không thể phát ra. 

“Nhưng cậu yên tâm, có thể chữa được. Thuốc thì có, chỉ là tôi không thể cho được, cậu phải tự mình đi tìm.”

“Tự mình tìm?” - Anh cắn cắn môi dưới tới bật máu, vị gỉ sắt tràn vào khoang miệng cùng với chút tanh.

“Đúng vậy, nhưng tôi sẽ chỉ cậu cách tìm thuốc đó. Tuy nhiên, thuốc có tác dụng phụ hay không thì tôi cũng không thể khẳng định được. Cơ hội là 50:50”

“Được”

04.
Santa nằm lăn lộn trên giường, hôm nay em có hẹn với Rikimaru đi lễ hội. Mở máy gửi tin nhắn cho anh, em cười cả một buổi mà lại chẳng hề nhận ra trông mình đang ngây ngốc tới mức độ nào.

Hôm nay em có một kế hoạch lớn, là một kế hoạch không có đường lui. Nhưng em tình nguyện lao vào như một con thiêu thân trước ánh nến. Biết rõ rằng bản thân có thể sẽ “chết đi” nhưng vẫn tình nguyện bay vào “chỗ chết”.

Santa cười tự giễu. Em đã để một lối thoát cho bản thân, sau lễ Tanabata, em sẽ đi Trung Quốc một tháng liền, nếu không thành công, em cũng có thể để cho anh một khoảng thời gian bình tâm lại.

Và cũng là cho em thời gian để tìm cách bước vào cuộc đời anh một lần nữa.

Chỉ hi vọng anh sẽ không sợ hãi.

Cũng hi vọng anh sẽ không trốn chạy.

Lại càng hi vọng anh sẽ gật đầu.

Em làm được không? Santa cũng không hề biết, chỉ 50:50 thôi. Em liều quá.

Santa im lặng thở dài. Đâm lao thì đành theo lao thôi.

[...]

“Bảo bối”

Santa bắt đầu nghiện cách gọi này rồi, em cũng từng giải thích ý nghĩa cho anh, không tính là đang lừa dối gì anh cả.

Phải không nhỉ?

“Anh xong rồi, mình đi thôi.” - Rikimaru bước từ trên tầng hai xuống, Santa thấy họng mình khô khốc, không tự nhiên mà cầm lên ly trà trên bàn, một hơi uống cạn.

Hôm nay Rikimaru mặc Yukata màu xanh thẫm, cổ áo hơi rộng, làn da trắng nõn của anh nổi bật lên đập vào mắt Santa khiến em ngay lập tức quay mặt đi, chầm chậm hít thở. Khi Rikimaru đến gần, em liếc mắt thấy chiếc túi gấm đỏ anh đang đeo bên hông, chớp mắt tâm tình như có một rặng anh đào đang độ xuân về, nở rộ. Em khe khẽ cười, anh chịu đeo túi như lời em nài nỉ.

[...]

Đi mãi trong lễ hội, anh có vẻ đã thấm mệt. Điều ước cũng đã treo, đồ ăn cũng đã mua, các trò chơi cũng đã chơi hết một lượt, thậm chí vào đền thờ cầu nguyện em cũng đã dẫn anh đi.

Santa đưa Rikimaru băng qua đám đông, xuyên qua cả rừng cây lá xào xạc trong gió, đưa anh đến bên một hồ nước không một bóng người.

“Anh mệt rồi đúng không? Ngồi đây nghỉ đi, chút nữa xem pháo hoa từ chỗ này cũng được đó”

Rikimaru nhìn quanh một lượt, anh vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với Santa, thấp giọng hỏi

“Sao em tìm được chỗ này thế?”

Santa cười cười bày ra một khuôn mặt ngây thơ, nhún vai đáp lời.

“Em vô tình thôi, thấy sao bảo bối?”

Rikimaru bật cười, giơ ngón cái khen ngợi. Santa cũng cười, nhưng lòng em căng thẳng nhiều hơn.

Anh kéo chiếc mặt nạ cáo đang đeo trên đầu xuống che kín mặt, từ từ ngồi xuống phiến đá lớn bên hồ. Santa cũng ngồi xuống ngay bên cạnh.

Trái tim anh như cũ loạn nhịp, hô hấp cũng khó khăn, anh đưa tay chạm vào ngực trái, cố gắng hít thở sâu.

Mà có lẽ Santa cũng chẳng khá hơn, em lúng túng, tay để đâu cũng chẳng tự nhiên cho nổi. Đêm "ngâu" mà trăng sáng quá, em nhìn vầng trăng cứ tỏa thứ hào quang dìu dịu kia mà lòng thổn thức không thôi. Em quay người nhìn anh, dưới lớp mặt nạ cáo, đôi mắt anh lấp lánh cứ nhìn mãi lên bầu trời đêm.

“Bảo bối”

“Ừ”

“Riki-kun”

“Anh đây”

Santa gọi như thế rồi im lặng. Rikimaru cũng im lặng theo. Tiếng huyên náo từ khu lễ hội chìm hẳn vào khoảng không, chẳng ai còn nghe thấy nữa.

“Santa ơi”

“Vâng”

“Anh gọi vậy thôi”

Santa bật cười nhìn anh, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, so với mặt trăng chỉ có hơn mà chẳng có kém. Rikimaru lại cứ nhìn trăng mãi thôi, chẳng quay lại nhìn em lấy một cái.

“Riki-kun, anh bỏ túi gấm em tặng ra đây đi”

Rikimaru hơi giật mình, em không gọi “bảo bối’ nữa mà gọi tên anh. Anh chậm rãi rút túi gấm đưa cho em. Santa nhận lấy rồi từ từ mở túi, lấy ra một chiếc vòng hạt màu đỏ. 

Em ra hiệu anh đưa tay ra, Rikimaru vô thức làm theo lời em nói, chăm chú nhìn vào chiếc vòng, anh vẫn cố gắng hít thở đều để giảm nhịp tim xuống. Santa nhẹ nhàng đeo chiếc vòng đỏ lên tay anh.

“Đây là một tục lệ Tanabata của người Trung Quốc”

“Chiếc vòng tay này là một tín vật”

“Dùng để tỏ tình”

Rikimaru mở lớn mắt nhìn em, đôi tay em hơi run rẩy, giọng em cũng run theo rồi. Tim anh lại càng đập dữ dội, nhưng nó chẳng đau chút nào, chỉ thấy toàn là mềm mại cùng ngọt ngào bao bọc lấy.

Santa cầm lấy bàn tay em vừa đeo vòng đỏ lên của anh, chậm rãi hôn xuống, kính cẩn và chân thành. Em ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.

“Hai mươi mốt hạt mang ý nghĩa…”

Pháo hoa được bắn lên, âm thanh ồn ã dội đến át đi tất thảy những âm thanh khác quanh anh và em. Anh không thể nghe tiếng em, chỉ thấy em mấp máy môi gì đó.

Em cười dịu dàng, đưa ngón trỏ viết lên lòng bàn tay anh lời em muốn nói

“Yêu nhất là anh”

Trái tim anh đập chầm chậm lại, bình tĩnh mà mạnh mẽ. Có lẽ không cần phải đi tìm “thuốc” nữa rồi, em tự nguyện đến và chữa trị cho anh.

Santa kéo chiếc mặt nạ cáo lên, hôn xuống, lại thì thầm bên tai anh.

“Bảo bối có nghĩa là ‘anh yêu’ ”

Santa ôm eo anh, lần nữa hôn xuống đôi môi anh đào.

Dưới ánh sáng của pháo hoa, mảnh giấy tanzaku nho nhỏ màu xanh cũng như đang tỏa sáng, trên đó viết “Hi vọng anh cũng yêu em”.

_____________________________

2:31 15.8.2021

By monoyuri

Quà chúc mừng Thất Tịch muộn, mong mọi người đều sẽ tìm thấy một người yêu mình và mình cũng yêu người đó thật nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: