Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1


Mình sinh ra ở Hải Phòng,lớn lên ở Hải Phòng. Từ đầu đến chân đều thấm đậm cái khí chất mà người ta gọi là "mặn mòi gió biển". Ai là bạn mình,kể cả mới quen hay đã chơi lâu rồi ,đều nói về mình như một con người thô tục ,đạp thùng trúng nia,nồi niêu xoong chảo đập vào nhau rơi loảng xoảng...Người Hải Phòng ,có thể không nho nhã thanh lịch như người Hà Nội ,cũng không đằm thắm duyên dáng như người Huế.Giọng Hải Phòng nặng trình trịch và tròn vành rõ tiếng ,nghe một lần khắc biết ngay. Có thể không hay,nhưng chắc chắn thấm sâu vào lòng người về thứ giọng đặc sệt như muối cô cạn của biển.

Hải Phòng không đông đúc , không hoa lệ ,thậm chí ,có thể không đẹp.Nhưng vẫn là cái nôi nuôi dưỡng của hàng triệu con người. Sống ở đây hơn mười năm ,Hải Phòng thay đổi nhiều đến mức mình chẳng thể nhớ nổi lúc nhỏ nó trông như thế nào.Qua lời kể của mẹ,rằng chỗ này chỗ kia từng là cái này cái nọ,mới thấy thành phố cảng không khác gì một đứa trẻ con. Lớn lên ,phát triển và thay đổi. Mỗi ngày mỗi khác.Khi thời gian bình lặng trôi đi thì ta chỉ biết tự nhủ một câu:" nhanh thật, đã từng ấy...".

Mình nhớ con đường Đinh Tiên Hoàng ,Nguyễn Tri Phương từng là cả một tuổi thơ. Sáng sáng chiều chiều chạy ra bưu điện thành phố ,mỗi tuần hai lần để mua tờ tạp chí yêu thích của bọn con nít.Ngày ngày mài mông ở mái trường tiểu học và trung học yêu dấu,cùng bạn bè vô tư nở nụ cười.
Mình nhớ hồ Tam Bạc năm nào còn đục ngầu và xấu đau xấu đớn.Qua bao lần dọn dẹp sửa sang thì ngày một đẹp đẽ.Nhớ đường đối diện bờ hồ ngày nào đi học cũng đi ngang qua nhưng không đếm nổi có bao nhiêu tòa nhà.Nhớ nhà hát thành phố mà hồi nhỏ cùng mẹ làm việc ở cơ quan đến tối mịt ,cùng mẹ dạo phố ,ăn uống ,trò chuyện.Mấy cô nhân viên ở đó cũng quý mình ghê gớm ,cứ gặp là lại cười tít mắt bảo "nhi đấy à". Nhớ vườn trẻ gắn liền với mình tới tận bây giờ ,cứ cuối tuần lại được bố mẹ dắt đi chơi.Nhớ nhiều.

Nhưng thời gian trước nay luôn là thứ nghiệt ngã và khiến ta thay đỗi nhiều nhất. Khi trường tiểu học,cấp hai vẫn đứng đó và chờ đón mình với bàn tay rộng mở thì mình lớn lên ,tạm biêt nó ,rời xa nó và đến một nơi khác :trung học phổ thông.Mẹ mình vì gia đình mà nghỉ làm. Bác bán báo trước nay luôn nhớ mặt mình lại biến thành ai đó lạ hoắc lạ huơ,số lượng và thể loại bày bán cũng không nhiều như trước. Vườn trẻ bây giờ vắng vẻ hiu hắt đến buồn,kể cả vào ngày nghỉ.Nghe đâu hình như người ta sắp giải tỏa để xây vườn hoa.Những con đường trước nay quen thuộc luôn thay đổi không ngừng. Cứ hai ba tháng lại mọc lên những điều mới mẻ.

Hải Phòng không còn là Hải Phòng của trước đây.Đó là điều tốt.Nơi luôn vỗ về che chở mình suốt bao nhiêu năm qua không ngừng phát triển .Nghe đâu còn sánh ngang Sài Gòn Đà Nẵng gì đó tự hào hết sức. Thầy cô thi thoảng lại nói về lịch sử kháng chiến đầy anh dũng của Hải Phòng trước đây,rồi dặn bọn mình phải biết yêu thương hãnh diện cố gắng phấn đấu này nọ.Với mình,những điều ấy không cần được giáo dục.Bất kì ai khi sinh ra,lớn lên,già đi ở bất cứ thành phố nào đều mamg sẵn tình yêu nơi ấy từ trong cốt tủy. Người ta có thể sỉ vả một đất nước khác ,một vùng miền khác,nhưng chẳng ai lại đi ghét bỏ quê hương của chính mình. Quý trọng những gì thế hệ đi trước xây dựng và tiếp tục vun đắp nó để Hải Phòng ngày một lớn lên. Điều đó đứa trẻ nào cũng biết cũng thuộc, nhưng mấy ai lớn lên làm được?

Mình không nói về việc phải như thế này thế kia vì thế hệ trẻ chúng ta đã phải chịu quá nhiều áp lực rồi. Nhưng cậu biết không? Bấy lâu nay Hải Phòng vẫn lớn lên ,trầm lặng thôi nhưng đủ để chúng ta thấy và cảm nhận được. Hải Phòng không cần mình ,hay cậu lớn lên phải dựng xây kiến thiết.Hãy cứ đi và trở về. Thành phố dù luôn đổi thay nhưng vẫn và sẽ mãi là quê hương ,là ngôi nhà của tất cả những người con đến từ biển cả.

Mình không thể cứ mãi ở Hải Phòng.Mình biết điều ấy.Sau này, mình sẽ phải rời xa thành phố ,đi lên thủ đô,hoặc thậm chí tới một đất nước khác,học tập ,làm việc ,có thể sinh sống nữa.Và chắc hẳn ,Hải Phòng sẽ luôn chờ đợi và chào đón mình, với hồ Tam Bạc rực nắng đẹp đẽ như nó vẫn thế,với Nguyễn Tri Phương và Đinh Tiên Hoàng rợp bóng muôn vàn kỉ niệm, với những tòa nhà luôn đổi thay, với góc sân ngôi nhà, gốc cây chiếc ghế mà mình gắn liền từ nhỏ và với gia đình mười mấy năm vẫn bao bọc che chở nuôi nấng mình.

Hải Phòng đầy nắng đầy gió và đầy yêu thương ,như một người mẹ luôn dịu dàng ăm ắp,với hương muối cùng sóng biển vẫn vỗ về ngày đêm,không ngừng không nghỉ.

Nói là yêu ,có lẽ vẫn chưa đủ.....
.
.
.
.
.
8.9.2019
Viết về Hải Phòng trong những ngày nắng hạ vẫn còn gay gắt dù đã sang thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top