Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2

Chỉ vài tháng trước,mình vẫn còn vùi đầu vào đống thơ văn lịch sử,mấy công thức toán học đến đau đầu bộn bề của lớp chín. Ngồi trong lớp ,trước mặt là thầy cô giảng bài đều đều,trái phải trên dưới là các bạn nói chuyện rào rào,khiến một lúc là lại có thêm một lời nhắc nhở. A11 của mình là tập thể dù cảm nhận được nỗi lo đang gánh trên lưng rất nặng nề,rất áp lực,nhưng vẫn vui vẻ ,vẫn hành động như thể không có chuyện gì.Khác với những người luôn được đem ra làm hình mẫu của mình. Họ học,và họ biết trách nhiệm,nghĩa vụ ,mục tiêu của bản thân. Lớp mình thì không thế. Giờ ngẫm lại ,phải chăng những năm tháng thuở thiếu thời ,sống như những người bạn của mình,thế mới là đúng.

Những ngày mưa to,trắng trời trắng đất.Họ ngồi trong lớp yên lặng,cùng lắm là ra hành lang ngắm mưa. Còn chúng mình,hệt như những đứa trẻ lần đầu được ngắm nhìn thế giới, vui vẻ xô nhau ra giữa trời nước mù mịt.Đến mức bị hiệu phó trách phạt và đe dọa,nhưng không vì thế mà ngừng lại.

Những ngày hè nóng bức khó chịu,phòng học chật chội với hàng chục hơi thở càng thêm bí bách. Nhưng mọi thứ vẫn tự nhiên và đầy hào hứng. Thi thoảng lại thêm một câu than vãn kêu ca " sao mà nóng thế",thì căn phòng nhỏ bé nhưng đủ chứa cả chục trái tim luôn là một phần không thể thiếu của chúng mình,thân thương như cách mình vẫn gọi:"ngôi nhà thứ hai".

Rồi một ngày không nắng không mưa,ai đó bị ngã gãy chân khiến lớp mình phải tạm rời xa phòng số 11 thân thương,mỗi ngày phải leo lên phòng học trên tầng 3. Rộng rãi hơn,thoáng mát hơn,ít bị để ý hơn. Dường như tất cả chúng mình đều quên đi căn phòng nhỏ tạm thời bị chiếm dụng kia;để rồi sau những giờ thể dục mệt nhoài vẫn phải leo lên mấy chục bậc thang,đi vệ sinh cũng phải đi một đoạn đường dài đằng đẵng...
Bọn mình nhớ phòng học số 11.

Trời xanh mây trắng ngoài kia ,dù gần ngay trước mắt và đẹp đẽ vô ngần,cũng không thể sánh bằng dãy hành lang nhỏ hẹp sâu hút cùng nước lũ ngập tới chân thềm của tầng 1.

Lại một ngày trời mưa,chúng mình đã trở về phòng học cũ,nghe lũ bạn nghịch nước nói bâng quơ:" học trên tầng ba thì làm sao chơi đươc thế này!". Có những điều giản dị nhỏ bé nhưng rất đỗi dịu dàng và ngập tràn hạnh phúc,như A11, như lớp học chen chúc,như cách chúng mình vẫn luôn yêu thương thấu hiểu nhau, như những cơn mưa rào mùa hạ,như khoảnh khắc ủ ấm nhau trong hộc bàn mùa đông,...,...

Những ngày đi học cuối cùng,trời mưa lất phất như mùa xuân,ẩm ẩm ướt ướt rất mát mẻ. Mặc kệ những thứ đau đầu ngày ngày phải nghĩ đến,chúng mình nói dối phụ huynh và cùng trốn ra vườn hoa. Chơi xịt nước.
Đứa nào đứa nấy ướt như chuột lột. Trời mưa cộng thêm dòng nước lạnh buốt xối vào người khiến mình muốn phát bệnh. Mẹ về biết được mắng mình sa sả. Nhưng mình rất vui. A11 dù trong bất cứ hoàn cảnh nào ,chỉ cần có nhau,thì dù sa mạc khô cằn nhất cũng có thể hóa một đại dương mênh mông biển nước.Dạt dào yêu thương như sóng cuộn thành đợt,quan tâm và chia sẻ tựa như biển cả vỗ về với tấm lòng thăm thẳm không bao giờ cạn.

Nắng,mưa,gió và mây...
Cây bàng trước cửa vẫn lặng lẽ mà đẹp diệu kì như nó vẫn thế.
Lớp học vẫn nhỏ bé mà rộng mở như vậy.
Chỉ là thiếu vắng bóng người.

Khi mình nhận ra những tháng cuối cùng ngắn ngủi đã trôi đi nhanh như thế nào,thì mọi thứ ,về A11 ,về Hồng Bàng,biến mất trong một cái chớp mắt. Năm tháng cứ thế mà vội vã kết thúc,bỏ lại mình trơ trọi trên con đường sắp tới.
Và mình bây giờ rất nhớ A11...

Liệu các cậu có còn nhớ mình không?
.
.
.
.
.
.
9.9.2019 Dành cho A11,những người là gia đình của mình trong quá khứ,là bạn đồng hành cùng mình đến hiện tại và sẽ là một phần trong tim mình trên chặng đường của tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top