Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ObiKaka] Merry Christmas!

Sau khi đọc được ObiKaka thì rất muốn viết rồi, thế là hôm Giáng sinh nổi hứng sáng tác, nghĩ tới nghĩ luôn chọn luôn hai anh (⁠ ⁠ꈍ⁠ᴗ⁠ꈍ⁠) Hehe (⁠*⁠'⁠ω⁠`⁠*⁠)

– Cuối cùng cũng đến ngày này rồi, ha ha ha!

Trong căn phòng sạch sẽ chỉ có ánh trăng soi rọi, bóng một người đàn ông đang cười điên loạn đổ xuống nền đá lạnh lẽo trong đêm tối.

– Rin à, tớ sẽ sớm được gặp lại cậu rồi, ha ha ha, ha.

Trong tiếng cười phảng phất sự ngột ngạt có phần khó chịu thoát ra. Rõ ràng sắp được gặp lại người mà hắn vẫn luôn ngày đêm thương nhớ, vậy mà tại sao trong hắn lại thấy không đành lòng đến vậy? Chẳng lẽ là không muốn để Kakashi hiến tế?

– Không không, hắn nhất định phải chết để Rin hồi sinh.

Obito có chút hoảng hốt vội vàng gạt phăng đi suy nghĩ của mình, ánh mắt quyết tâm hắn đi về phía căn phòng trước mặt. Cửa mở ra, hiện lên là một thanh niên tóc trắng đeo mặt nạ vải đen che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa ra duy nhất con mắt bên phải. Hai bên tay bị xích bằng xích đã yểm thuật gắn vào vách tường. Cơ thể anh đều lành lặn không có dấu vết bị tra tấn hay bạo hành, chỉ duy trong con ngươi lộ ra kia ánh lên một vẻ đau khổ tột cùng nổi bật hơn cả với quầng thâm đen sậm của kẻ mất ngủ lâu ngày. Kakashi như kẻ mất hồn, anh cứ mãi lẩm bẩm gọi tên ai đó trong vô thức. Obito nhíu mày khó chịu, nắm tóc anh giật ra sau để mặt anh đối diện với mặt mình, nói:

– Sắp chết rồi, cậu còn muốn nói điều gì không Bakashi?

Kakashi mấp máy đôi môi dưới lớp mặt nạ vải như đang nói gì đó.

– Hả?

Obito giật tấm vải che ra, ghé sát tai vào.

– Rin.. Obi.. Ri.. Ka.. 7.. đội 7.. Obito.. Rin.. Kakashi.. 3 người chúng ta..

Obito trầm mặc, bỗng hắn tức giận đập mạnh đầu Kakashi vào vách tường đến đổ máu.

– Chúng ta không còn là đội 7 ngày xưa nữa! Chính cậu đã giết Rin cơ mà.

Hắn nắm lấy cổ áo anh hét lên.

– Là do cậu, tên khốn.

– Ha ha, đúng, là do tôi.

Sau bao ngày bị ác mộng giày vò, mỗi đêm anh đều mơ về cái ngày mình giết Rin, tay nhuốm đầy máu đỏ của người đồng đội thân thiết. Đúng như ý nguyện của hắn, muốn anh dằn vặt thống khổ sống không bằng chết cho đến ngày Rin sống lại. Nhưng tại sao lòng hắn đau thắt lại khi thấy anh rơi nước mắt chứ? Là tình đồng đội cũ sao? Nếu không, thì là gì?

– Obito...

Hắn ngỡ ngàng khi anh đột nhiên ghé sát mặt đến, mắt đối mắt nhìn thẳng nhau.

– Obito, có thật hiến tế tôi có thể làm Rin sống lại, có thật tôi chết, cậu sẽ quay trở về làng Lá chứ?

Nhìn thẳng vào con ngươi trần trụi kia, hắn đột nhiên run rẩy trong lòng, cắn răng nói dối:

– Đúng. Tôi và Rin sẽ quay về đó.

Kakashi nghe xong câu nói này liền yên lòng, anh cười một nụ cười đầy mệt mỏi nhưng lại nhẹ nhõm.

– Tôi tin lời cậu đấy Obito.

Nhìn anh, lòng hắn càng quặn đau, tại sao cảm xúc này lại giống với lúc hắn chứng kiến Rin bị giết như vậy?

Obito phong bế đi Chakra của Kakashi, sau đó giải thoát hai tay anh. Kakashi nặng nề đứng dậy, không một chút do dự tiến về phía đàn hiến tế. Obito cắn chặt răng, giọng nói đầy tức giận vang lên trong bầu không khí tĩnh mịch của buổi đêm:

– Tại sao cậu không phản kháng gì cả? Cậu thật sự muốn Rin sống đến vậy sao?

Nói ra lời này, hắn cũng không biết vì sao. Là do anh quá dễ dàng chấp nhận làm mất đi hình tượng một kẻ phản bội đồng đội khốn nạn mà hắn vẫn luôn nghĩ, hay là khi thấy nụ nhẹ nhõm của anh thì lại không thỏa lòng? Obito hắn không biết, chỉ là hắn thấy rất rất khó chấp nhận. Nhưng là chấp nhận cái gì vậy Obito?

Kakashi không đáp lời ngay, anh chậm rãi đi đến trước Obito, tay đặt lên vai hắn, có chút cợt nhã đùa:

– Gì vậy, cậu không muốn tên khốn giết đồng đội mình mau mau chết đi sao? Đừng nói lúc này lại không nỡ muốn giết tôi chứ?

Obito muốn gạt phăng đi tay anh, và phủ nhận lời anh nói, nhưng, cổ họng hắn như bị nghẹn lại không thốt nên lời. Thấy Obito bất động, Kakashi cũng thôi chẳng muốn đùa nữa.

– Hôm nay là Giáng sinh, có muốn uống một ly cacao nóng lần cuối với tôi không?

Obito nhìn anh chòng chọc như tên ngốc. Đột nhiên, anh mới chợt nhận ra, nơi này lấy đâu ra cacao mà uống nhỉ?

– Tiếc thật.

Kakashi cười cười, anh quay người đi về phía tế đàn. Đột nhiên Obito giữ lấy chặt lấy tay Kakashi. Anh nhíu mày khó hiểu:

– Sao thế Obito? Sẽ lỡ giờ hiến tế đấy!

Đúng vậy, sẽ lỡ giờ hiến tế mất, vậy thì Rin lại phải đợi thêm 10 năm nữa mất.

– Obito, mau lên. Giết tôi đi, để hồi sinh Rin.

Đúng vậy, mau lên Obito. Mau giết Kakashi, Rin sẽ quay về, người hắn yêu sẽ quay về.

– Ưm!

Kakashi điếng người, trợn tròn mắt nhìn người kia. Hắn, hắn là đang hôn anh? Kakashi giãy dụa kịch liệt, nhưng cơ thể đình trệ lâu ngày cộng thêm Chakra bị phong bế, anh hoàn toàn không có sức để phản kháng mà mặc hắn làm càn. Đang say mê mật ngọt của người trước mắt, đột nhiên nhìn thấy Rin, hắn hốt hoảng đẩy Kakashi ra.

– Gì, gì vậy?

Hắn vừa làm gì vậy? Hôn Kakashi sao? Hôn kẻ đã giết người hắn yêu sao?

– Bakashi...

– Cậu làm cái trò gì vậy tên khùng! Đừng có lầm tưởng tôi thành Rin.

Kakashi tỏ vẻ ghê tởm.

Đúng vậy, là hắn lầm Kakashi thành Rin rồi.

Anh đứng phắt dậy, không chần chừ nữa mà đi một mạch đến đàn tế, nằm xuống cạnh cơ thể Rin. Nhìn Obito vẫn còn ngây người, anh nhắc nhở:

– Trăng lên cao rồi.

Obito giật mình tỉnh người. Hắn nén lại cảm xúc khó chịu trong lòng, không chần chừ nữa mà đi đến trước đàn tế.

– Bắt đầu đi. Tôi sẵn sàng rồi.

Thấy Kakashi một vẻ điềm nhiên thanh thản như vậy, hắn có chút không đành lòng bắt đầu kết ấn. Chakra từ đất trời tụ hội vào tế đàn, một giọt máu nhỏ xuống, huyết sắc khí nổi lên cuồn cuộn. Trước khi Kakashi hoàn toàn bị nuốt trọn vào huyết trận, anh nói:

– Giáng sinh vui vẻ! Và ...

Câu cuối cùng anh nói Obito không khỏi ngỡ ngàng muốn dừng lại huyết trận, nhưng đã quá muộn. Chỉ biết sau đó Rin đã hồi sinh như ý nguyện của hắn, thế nhưng hắn lại không vui mừng như hắn nghĩ. Thay vào đó là sự đau thấu tận tâm can như dòi mọt ăn sâu dần khi nhìn người con trai tóc trắng đang nằm bất động ở đấy. Nước mắt hắn rơi.

"...tôi yêu cậu, Obito"

– Bakashi! Cậu tỉnh lại cho tớ! Tại sao đến cuối cùng cậu mới nói ra? Cậu cố tình làm thế để trả thù tớ sao? Bakashi!

Obito ôm chặt lấy thân xác anh mà khóc.

– Bakashi! Tớ yêu cậu. Tớ lỡ yêu cậu mất rồi. Không phải nhầm lẫn cậu là Rin, tớ thật sự yêu cậu mất rồi, Bakashi!

Hắn đầy thống khổ gào thét. Không hiểu có phải Kakashi nghe được những lời đó hay không, mà trên môi anh nở một nụ cười mãn nguyện.

Kakashi đã yêu Obito từ khi hai đứa còn là đồng đội của nhau ở làng Lá. Nhưng vì cả hai đều là con trai, thêm nữa anh biết được Obito yêu Rin, nên vẫn luôn âm thầm quan sát từ sau. Cho đến lần làm nhiệm vụ, Obito đã thay anh chết, anh quyết tâm bảo vệ Rin như ý nguyện của Obito, nhưng lại không thể. Sau này biết được Obito còn sống, anh đã vui mừng khôn xiết, nhưng hắn lại căm hận anh đến tận xương tủy vì giết người con gái hắn yêu, thậm chí còn muốn thảm sát làng Lá. Kakashi muốn kéo hắn quay đầu là bờ nhưng không được, sau bị hắn bắt được, và muốn anh làm vật hiến tế cho Rin với điều kiện hắn và Rin sẽ trở về làng Lá, anh đã đồng ý. Nhìn hắn yêu say đắm Rin như thế, lòng anh lúc nào cũng dày vò. Liệu khi đó nếu anh mạnh mẽ hơn, có phải cả ba người bây giờ có thể cùng nhau ngồi trên mái nhà uống rượu ngắm trăng ôn lại chuyện cũ mà cười đùa không? Rồi bỗng, hắn hôn anh, anh ngỡ ngàng trong sự hạnh phúc, nhưng có lẽ hắn chỉ là nhất thời, vì người hắn yêu từ trước đến giờ đều mãi là Rin. Nếu hắn tiếp tục làm thế bây giờ, cả đời này tên ngốc như hắn sẽ hối hận mất. Nên là, anh phải dừng lại, dẫu có muốn hay không, dẫu có đau lòng hay không. Kakashi đã nghĩ sẽ chết đi mang theo đoạn tình cảm này, nhưng anh không đành lòng, anh muốn nói ra, chỉ cần được nói ra thôi, hắn không cần nghe, hắn ghét bỏ hay ghê tởm cũng được, anh muốn nói từ lâu rồi, từ năm 13 tuổi đến năm 27 tuổi là 14 năm rồi, rằng "Tớ yêu cậu".

– Thì ra người Kakashi yêu thật sự là Obito.

Rin ngồi xuống bên cạnh Obito. Trầm ngâm một lúc cô nói tiếp:

– Nhưng mà, linh hồn của cậu ấy đã bị thiêu rụi rồi.

Rin sờ lên đôi gò má của Kakashi rồi bật khóc nức nở. Cả hai khóc đến nước mắt cạn khô, Obito đứng dậy nói với Rin:

– Tớ đưa cậu về làng Lá.

– Cậu muốn đi đâu? - Rin lo lắng hỏi khi thấy Obito mang theo Kakashi muốn rời đi.

– Tớ sẽ mang linh hồn của tên Bakashi này trở lại.

Obito đang định rời đi thì Rin níu lại.

– Obito, năm đó Kakashi thật sự chưa từng có ý định giết tớ, nhưng tớ không muốn bị lợi dụng, không muốn là kẻ gây hại cho làng nên đã cố ý chặn trước Chidori của Kakashi. Vì sự ích kỷ của tớ đã làm ra nông nổi này, thật sự xin lỗi hai cậu.

Obito sững sờ không tin nổi vào tai mình, hắn càng thêm đau khổ nhìn xuống người thanh niên tóc bạc đang an tĩnh trong vòng tay. Thì ra... thì ra là hắn trách lầm anh rồi sao?

10 năm sau.

– Xin lỗi Bakashi, tớ không tìm thấy cách nào cứu cậu về rồi... Những việc tớ cần làm đều đã xong rồi, cả cho tớ và cậu, giờ tớ sẽ đến với cậu đây.

Obito bỗng thấy Kakashi đang mỉm cười dịu dàng với mình.

– Cậu đúng là tên ngốc từ đó đến giờ mà.

– Cậu đợi tớ có lâu không? - Obito rưng rưng nước mắt chạm vào anh.

– Không, tôi đã từng đợi cậu còn lâu hơn thế này mà.

Obito áp má mình vào lòng bàn tay anh mà cảm nhận độ ấm.

– Tớ yêu cậu Kakashi.

– Ừ - Kakashi nhẹ nhàng trả lời - Tôi cũng yêu cậu.

– Cảm ơn Bakashi, cảm ơn em đã chờ anh.

Obito mỉm cười hạnh phúc trong nước mắt rồi tan biến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top