Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[TR | Takemichi x Mikey] Tạm biệt!

((Nếu vừa nghe nhạc trên vừa đọc, hãy đọc khi lời hát bắt đầu, chậm rãi thôi nhé...))

Anh là một tên hoạ sĩ lang thang.

Em là một kẻ thích ngao du bốn phương trời.

Đong đếm thời gian cả một đời người, trong hơn mấy tỷ người trên Trái Đất này, em lại may mắn gặp được anh.

Cái gọi là gặp gỡ giữa em và anh không nhiệt huyết như thời thanh xuân, cũng không lãng mạn như trong những cuốn truyện thiếu nữ mà em nghe từ em gái. Kể ra lại có thể ngồi cười cả một ngày.

Chúng ta quen nhau từ ấy, dần dần đến bên nhau, từ đó đến nay em đếm từng ngày cũng sắp tròn 3 năm rồi, còn ngày mai nữa thôi.

Thế mà, không biết là do ông trời muốn trêu ngươi, muốn cho em biết thế nào gọi là ảo tưởng, lại đúng vào hôm ấy, anh bảo muốn chia tay mà không giải thích gì.

Gần hai tháng nay em đã thấy anh rất lạ rồi, thì ra là do không muốn bên em nữa sao? Hết yêu em rồi ư?

Mặc cho bao kỉ niệm giữa chúng ta, mặc cho em níu giữ thế nào, anh cũng không quay đầu mà bỏ đi.

Mọi người xung quanh em có người bảo anh chán em rồi, có người nói anh có kẻ khác rồi, lại có kẻ cho rằng chuyện tình đồng tính của chúng ta chỉ là do anh nhất thời mới lạ.

Takemicchi, anh ít nhất phải cho em biết lí do đi chứ!

Đã hơn một tháng anh nói chia tay, thời gian ấy em đau khổ bao nhiêu, chỉ biết chìm đắm trong men say để quên đi nỗi buồn. Emma, em gái em mới khuyên em hãy ra ngoài cho khuây khoả.

Không biết trời xui đất khiến thế nào, em lại đi đến những nơi chúng ta từng cùng nhau hẹn hò. Đi mãi đi mãi, lại đến nơi anh làm việc. Từ khi anh với em hẹn hò, đi đi rồi lại về về, dù đến bao nhiêu chỗ, vẫn luôn có một nơi duy nhất, thế giới riêng của hai chúng ta. Anh và em cũng bắt đầu dừng chân, tìm cho mình một công việc ổn định hơn.

- Takemichi ấy hả, cậu ấy đã nghỉ việc được hơn ba tháng nay rồi mà, cậu không biết à?

Em sững người. Hơn ba tháng? Trước cả khi nói chia tay, thì ra anh ấy đã suy tính từ lâu. Nhưng mà... vì sao chứ? Không có một lý do, thật sự chỉ là do đã hết yêu thôi sao?

Em lấy hết can đảm thử gọi điện cho anh. Ở đầu dây bên kia lại là một giọng lạ em chưa từng nghe qua. Thì ra anh đổi số điện thoại rồi...

Takemicchi, anh muốn cắt đứt với em đến thế sao? Em không can tâm! Em nhất định phải gặp anh hỏi cho rõ.

Em tìm đến nhà ở quê anh, căn nhà vắng lặng không hơi người, hàng xóm bảo người chủ về lần cuối đã hơn 4 tháng rồi, nghe nói là đã quyên góp cho cô nhi viện. Rồi em lại tìm bất cứ đâu anh có thể đến, nhưng đều không thấy. Rốt cuộc anh đi đâu rồi Takemicchi?

Lòng em sợ hãi, cứ như thể anh muốn bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Rồi em gặp Akkun, một người bạn thân của anh. Ban đầu hắn bảo không biết anh ở đâu. Nhưng dưới sự liều mạng của em, hắn không dám giấu nữa.

- Tao sẽ dẫn mày đi gặp nó...

Akkun như muốn nói gì thêm, nhưng ngập ngừng một lúc rồi lại thôi.

Em đi theo Akkun, trong lòng vừa thầm nghĩ gặp được anh nhất định phải quậy một trận thật lớn. Thế mà... nơi em đến lại là bệnh viện.

Lòng em không yên nổi. Bệnh viện?

- Takemichi, nó không còn nhiều thời gian nữa.

Nghe Akkun nói mà lòng em như thắt lại. Nhìn Takemicchi đang nằm trong phòng bệnh hô hấp bằng máy thở, gương mặt tiều tụy, cơ thể gầy gò trơ xương, đến cả đầu cũng trọc rồi.

- Thế là sao?

Em run rẩy.

- Takemichi... nó bị ung thư giai đoạn cuối. Vừa phát hiện 4 tháng trước. Vì không muốn mày biết rồi đau khổ, nó cố gắng dành thời gian còn lại ở bên mày, rồi là như nào mày biết rồi.

- Hả?! Ung thư giai đoạn cuối?

Em không nghe nhầm chứ?

- Mikey à, Takemichi, nó yêu mày hơn bất cứ ai.

Cạnh.

- Takemicchi.

Nghe tiếng nói bên tai, thế nhưng anh mệt mỏi đến không mở được mắt, chỉ có thể khẽ cất tiếng nói.

- Ak... kun?

Giọng khàn hết rồi, lại còn tiếng khò khè gì nữa, giọng anh không phải thanh lắm sao? Mũi em cay xè.

- Takemicchi à... Là em, Manjirou đây.

Em nắm lấy tay anh. Anh giật mình mà hé nhìn.

- Manjirou? Sao em.. lại ở đây?

- Tại sao lại lừa em chứ, Takemicchi? Nếu để em biết mình hiểu lầm anh, đến cả những phút cuối cùng cũng không thể ở bên cạnh anh, anh nghĩ em sẽ không đau khổ sao? Đồ ngốc này.

Takemichi cố gắng đưa bàn tay gầy gò lên lau nước mắt em.

- Đừng khóc mà. Anh sẽ đau lòng lắm... Đừng khóc. Xin lỗi em... xin lỗi em, Manjirou.

- Anh cũng đang khóc đấy, đồ ngốc. Đừng khóc, em cũng không khóc nữa. Takemicchi ngoan.

- Ừm.

Những ngày sau em bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi, luôn ngồi bên anh kể chuyện trên trời dưới đất cho anh nghe, như thể em sợ anh sẽ ngủ một giấc mà không bao giờ tỉnh lại. Anh cũng thế, luôn muốn nắm tay em thật chặt, muốn cảm nhận hơi ấm của em cho đến những phút cuối cùng.

Một ngày này, em lại kể anh nghe về biển, bỗng anh ho dữ dội, khuôn mặt đầy nét đau đớn.

- Bác sĩ!

- Manjirou.

Takemichi nắm lấy tay em trấn an em cũng như chính mình.

- Manjirou. Anh... yêu em, khụ khụ, Manjirou... Mikey.

- Em biết mà. Đừng nói nữa Takemichi.

- Manjirou... an yê e... ất ên ời.

- Em cũng yêu anh nhất, Takemicchi.

Vậy nên đừng bỏ em. Em muốn nói nhưng sợ anh lo cho mình mà nén lại.

- Manjirou... Take..mic.i.., yêu... em..., mã... y...êu... mìn.. e...

- Takemicchi... Takemicchi...

Anh không còn hơi thở nữa.

- Takemicchi! Đừng bỏ em mà! Takemichi! Takemicchi! Em yêu anh! Đừng bỏ em! Em yêu anh, Takemicchi. Em cũng mãi yêu anh. Manjirou cũng chỉ yêu một mình Takemicchi trên đời thôi. Một mình anh thôi. Đừng bỏ em mà, đồ ngốc này. Hư hư...

- Anh hai đừng đau lòng quá.

Em nhẹ lắc đầu.

- Không đâu. Anh ấy đã ra đi rất thanh thản mà. Anh không còn lo nữa rồi.

Em hôn nhẹ lên môi anh.

- Takemicchi, chừng nào em còn sống thì anh mãi luôn sống trong em.

Em gặp anh vào một ngày mùa đông lạnh buốt. Anh hết tiền không có nơi để trú, mà xe em lại bị lủng lốp phải có dắt bộ. Hai ta hồi đó đều ngốc thật đấy. Thấy em lạnh quá, anh mới kéo tay em cùng đút vào túi áo khoác len, lúc đó anh hỏi em có ấm không. Em đã trả lời ấm. Không chỉ ấm tay đâu, em ấm trong lòng nữa, thế là lúc ấy đã cảm nắng anh rồi. Có bao giờ ngờ đâu mình sẽ yêu một thằng con trai chứ, lại còn nằm dưới nữa. Ba năm bên anh hạnh phúc lắm, cứ ngỡ mình chính là người hạnh phúc nhất thế gian rồi. Cùng đi phượt, nếm thử món ngon vật lạ, mặc thử những bộ đồ lạ mắt, cùng chơi những trò chơi mạo hiểm. Rồi ngắm bình minh trên núi, ngắm hoàng hôn trên biển, và anh vẽ em. Anh bảo đấy là bảo bối của anh, anh không thích chụp ảnh, lại cứ thích tự hoạ lấy em. Lúc ấy em cảm thấy anh vừa rảnh rỗi, vừa cứng đầu, nhưng không biết sao cũng thấy rất đáng yêu. Dù thế nào, anh vẫn sẽ mãi bên em đúng không, Takemicchi?

Manjirou, một cậu trai trẻ tuổi, gan dạ, tính tình lại phóng khoáng chân thành. Mới lúc đầu gặp, anh còn tưởng em là công tử nhà nào bỏ nhà ra đi cơ. Tiếp xúc nhiều mới biết em rất thích đi phượt, yêu những thứ mới mẻ, thích tự do, đặc biệt lại thích ăn món cơm cuộn trứng cắm cờ, dorayaki, taiyaki và thích ngắm biển nữa. Nhiều lần gặp gỡ, anh cảm mến em rồi. Chưa từng nghĩ em sẽ chấp nhận tình cảm của anh, nên cứ mãi giữ trong lòng. Nào ngờ lại được em tỏ tình, anh thật sự vui muốn bật nóc nhà luôn. Bên em vui lắm, nhiều lúc cứ như ở bên một con mèo con vậy. Nhưng lại nhiều lúc nghĩ, em đẹp trai, tính tình lại tốt, liệu ở bên một cô gái khác em có hạnh phúc hơn không. Rồi khi anh quyết tâm sẽ cầu hôn em, mang cho em hạnh phúc gấp trăm ngàn lần người khác, thì anh bị chẩn đoán mắc ung thư giai đoạn cuối. Anh sốc lắm, anh đau lòng lắm. Anh lúc đó chỉ nghĩ, anh không còn được bên em bao lâu nữa rồi. Anh cố gắng kìm nén cơn đau không cho em thấy, chỉ để được bên em lâu thêm chút nữa. Nhưng rồi anh không chịu nổi nữa, những cơn đau kéo đến như cơ thể vỡ vụn, ăn uống cũng khó khăn hơn. Đến ngày đột nhiên ngất xỉu, cũng nhờ Akkun đưa đến bệnh viện mà tạm qua khỏi. Lúc đó anh biết, ngày xa em càng gần rồi. Thế là anh dành chút thời gian ít ỏi còn lại, sắp xếp cho em một ngôi nhà nhỏ thật ấm cúng, để sau này em cùng về ở với người em thương. Lúc đó nghĩ mà đau lắm em à, nhưng em đâu thể cứ nghĩ về anh được. Trong căn nhà ấy có vườn rộng, nội thất cũng theo kiểu em thích, anh còn đặt cho em mấy con mèo để em khỏi cô đơn đấy. Manjirou à, không biết anh đi rồi, em có đau khổ không? Hay em sẽ nhanh quên anh nhỉ? Nghĩ đến cảnh để em lại một mình thôi, anh thật sự không thể vui nổi. Manjorou, anh yêu em nhiều lắm, em là người đầu tiên anh yêu, cũng là người cuối cùng. Em là người duy nhất Takemichi yêu nhất trên đời. Không còn anh rồi, em cũng nhất định phải sống hạnh phúc nhé. Yêu em.

Tạm biệt em, Manjirou.

Tạm biệt anh, Takemicchi.

Mong kiếp sau hai ta sẽ bên nhau đến trọn đời.

Tôi ấy à mọi người, cũng mê MiTake lắm, mặc dù biết nếu đặt trong vị thế của một người có người yêu có tính chiếm hữu cao hay là bị cưỡng ép thì cảm thấy rất khó chịu, nhưng nó lạ thế ấy, cứ thích kiếm fic hơi ngược hay Mikey chiếm hữu cao thôi. Thế mà có lần thử xem vài fanart TakeMi, thấy nó ngọt ngào lắm, trái ngược hẳn, vừa dịu dàng, ngọt ngào lại ấm áp. Có lẽ lúc nào ấy tôi sẽ thử viết MiTake theo hướng ấy. Đây là một trong những fanfic đầu tay của tôi, cái thứ 2 đấy. Trước giờ tôi chỉ toàn đọc thôi chứ chưa có can đảm thay đổi tình cảm nhân vật, nên fanfic tôi viết thường bám theo nhân vật gốc nha. Tôi nảy ra cảm hứng viết cái này khi nghe bài "Trái tim em cũng biết đau" của Bảo Anh á, lúc đó đầu chỉ nghĩ đến TR thôi, mà không kiếm được cặp nào tôi định hướng giống hơn TakeMi, thế là triển luôn. Viết ngay trong khi mai thì thi giữa kì môn Hóa với Địa chứ. :)) Thôi thì là đầu tay, cũng thêm phần viết có chút hơi hướng cảm tính nhiều, góp ý tôi nhé.




























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top