Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

3.Trước khi xuất cung nàng đã điều tra rất kỹ về đường đi bên ngoài, cũng đã vẽ phác thảo lại cho nên không sợ lạc. Nhìn sắp đến chợ, Tịch Li Âm lấy ra một cái mạn che mặt đeo lên rồi mới đi tiếp.

Vào khu chợ nhộn nhịp của kinh thành, Tịch Li Âm cảm thấy vô cùng mới lạ, cực kỳ thích thú. Thế giới cổ đại này nàng chỉ biết được thông qua những câu chữ trên sách sử, chưa từng có cơ hội nhìn trực diện thế này. Đối với một người thích nghiêng cứu hóa học và cổ học như Tịch Li Âm thì quả thật rất có sức hút.

Nàng vui vẻ dạo khắp phố lớn nhỏ ngõ, thấy món nào lạ mắt thì đều mua thử, có món sẽ hợp khẩu vị nàng nhưng cũng có món không hợp.

Suy nghĩ xuất cung với hi vọng có thể tìm được một cao tăng đắc đạo giúp đỡ cũng chỉ là một trong số những cách nàng có thể nghĩ ra. Cho nên nàng cũng không nuôi vọng tưởng cách này sẽ có hiệu quả. Mặc dù vậy nàng vẫn tận hưởng cảm giác có thể xuất cung dạo phố cực kỳ hiếm hoi này.

Nhưng có vẻ xúc động muốn trở về của Tịch Li Âm quá lớn, cảm động trời xanh cho nên ông trời cho nàng một chút hi vọng.

Tịch Li Âm đi dạo khắp các gian hàng, cuối cùng dừng chân tại một quầy bán mấy món đồ cổ quái làm từ xương động vật, có cả mấy món hình thù kì dị được chế tác từ những vật liệu mà Tịch Li Âm không biết. Nàng hiếu kỳ ngắm nhìn mọi thứ, ông chủ là một lão già chừng 70 tuổi nhưng vẫn còn rất minh mẫn, ánh mắt tinh tường, thái độ rất hòa nhã.

Tịch Li Âm quan sát một hồi thì cầm lên một miếng ngọc bội màu trắng ngà giống như được chế tác một chiếc ngà voi thượng phẩm. Ông lão vui vẻ ngẩng đầu nhìn Tịch Li Âm, một lát sau nụ cười thoáng cứng lại, nói một câu nhẹ như không:

- Theo lão thấy thì dường như cô nương không phải người thuộc về nơi đây.

Động tác xem miếng ngọc của Tịch cũng vì câu nói đó mà dừng lại, lồng ngực căng thẳng như muốn vỡ ra. Nhưng nàng không ngốc càng không phải người dễ dàng tin tưởng kẻ khác, cố ra vẻ trấn tĩnh, nói:

- Ông chủ, ông nói gì vậy, ta vốn là người của Đại Tống mà!

Ông lão vẫn bình tĩnh, lắc đầu, vẻ mặt vẫn giữ nét ôn hòa:

- Có phải hay không cô nương tự khắc biết, dù sao thì người thật cũng không thể trở về nữa cho nên không cần phải sợ.

Tịch Li Âm đặt miếng ngọc về chỗ cũ:

- Xem ra ta tìm được người ta cần rồi.

- Cô nương đã hiểu!

Tịch Li Âm mấp máy môi, liếc nhìn xung quanh sau đó nhẹ giọng hỏi:

- Ông chủ, ta có thể biết câu người thật không thể trở về của ông là đang nói về ai không, là ta hay là chủ nhân của thân thể này.

- Nể tình hai chúng ta có chút duyên với nhau, cô nương cũng không có ý xấu, ta sẽ cho cô biết. Chủ nhân của thân thể này đã không thể trở về nhưng cô nương... thì có thể.

- Vậy ông giúp ta được không?

- Ta còn chưa nói xong, cô nương có thể quay về nhưng mà không phải bây giờ. Là tương lai nhưng đến lúc đó mong muốn quay về của cô có mạnh mẽ như lúc này để cô có đủ can đảm ra quyết định hay không thì ta không biết.

- Không thể nào, ta... vẫn luôn muốn quay về!

- Chuyện của tương lai, cô nương làm sao đoán được sẽ như thế nào? Vạn vật đều thay đổi theo thời gian, lòng người cũng không ngoại lệ.

Nói đoạn ông lão cầm miếng ngọc trước đó Tịch Li Âm đã xem lên, đưa cho nàng:

- Đây xem như lễ vật ta tặng cô nương, có duyên sẽ gặp lại, hiện tại cô cũng nên rời đi rồi!

Tịch Li Âm nắm chặt ngọc bội trong tay, lời nói của ông lão như có ma lực, ma xui quỷ khiến nàng lại nghe theo, ngoan ngoãn rời đi.

Ông lão nhìn theo hướng Tịch Li Âm rời đi, đưa tay vuốt bộ râu trắng đã dài đến ngực của mình:

- Tiểu tử thối, khắc tinh của con xuất hiện rồi, cuối cùng cũng có người thay ta giáo huấn con rồi, hahaha...

Đi được một đoạn khá xa, Tịch Li Âm bừng tỉnh hốt hoảng quay đầu chạy lại hướng cũ lại phát hiện không thấy người đâu. Nếu không phải trong tay còn có một miếng ngọc bội trắng thì nàng đã nghĩ những chuyện vừa rồi chi là mơ.

Tịch Li Âm nắm chặt ngọc bội sau đó bỏ vào túi, vừa đi vừa suy nghĩ về những gì ông lão vừa rồi đã nói, trong lòng xuất hiện vô vàn nghi vấn. Không ngờ vì quá tập trung suy nghĩ mà nàng lại có thể đi lạc, Tịch Li Âm bực bội gõ đầu mình một cái rồi tìm đường ra.

Đang đi thì nàng vấp phải gì đó, ngã chổng vó, nàng đứng dậy phủi sạch bụi đất trên người, quay lại nhìn thứ đã làm mình té.

- Aa...

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã bị dọa cho hồn bay phách lạc. Đó là một cái chân, nếu không phải nó còn động đậy, Tịch Li Âm đã nghĩ quanh đây đã xảy ra một vụ giết người chặt xác rồi. Nàng xoa xoa trái tim đang đập thình thịch, từ từ tiến tới người đã giơ chân làm nàng té phía sau bụi rậm.

Một nan nhân mặc bạch y đang nằm tựa người vào tường, hắn choàng bên ngoài một chiếc áo choàng to rộng có mũ trùm đầu nên Tịch Li Âm không thấy rõ dung mạo. Nàng quan sát hắn một hồi phát hiện hắn thế mà không chút phản ứng, cuối cùng nàng thấy một tay hắn đặt lên ngực, cách vị trí trái tim không xa lắm. Máu nhuộm đỏ một mảng y phục trắng cùng với tay hắn, Tịch Li Âm lo lắng chạy đến lay lay người hắn:

- Này, ngươi còn sống không đấy?

Một giọng nói lạnh như băng không chút nể nang vang lên:

- Ngươi ồn ào quá đấy!

Tịch Li Âm bỏ qua giọng điệu không thân thiện của hắn, tiếp tục nói:

- Ta có thể xem vết thương của ngươi được không, nói không chừng còn có thể cứu ngươi một mạng.

Gương mặt của hắn lấp ló sau mũ trùm đầu nhăn lại, trong thâm tâm bài xích sự động chạm của Tịch Li Âm nhưng hiện tại hắn đang bị trọng thương, cả người suy yếu vô lực, không còn cách nào khác đành phải mặc kệ nàng.

Tịch Li Âm thấy hắn không nói gì, liền nhận định hắn đồng ý, dè dặt nắm tay hắn đặt sang một bên. Nhẹ nhàng vạch lớp áo bên ngoài ra, quan sát vết thương, Mày đẹp nhíu lại thật chặt, miệng lầm bầm:

- Rốt cuộc ngươi đã gây ra tội nghiệt gì mà lại bị người ta đâm một nhát chí mạng như vậy?

- Đó không phải chuyện của ngươi!

Tịch Li Âm bị giọng điệu lạnh lẽo đó dọa sợ, khẽ xì một tiếng rồi ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tiếp túc xem xét rồi mới nói:

- Vết thương của ngươi thật sự quá nghiêm trọng nhưng mà ta có thể giúp ngươi. Có điều ở đây không tiện, không có thuốc, không có đồ dùng, ta muốn cứu cũng vô dụng. Nhưng nếu như ngươi không phiền ta có thể đưa ngươi tìm đại phu.

- Không được đến y quán.

- Vậy ta chỉ có thể đưa ngươi đến khách đếm, sau đó nhờ người mua đồ rồi mới giúp ngươi xử lý vết thương được, ngươi thấy sao.

- ... Được!

Tịch Li Âm giúp hắn chỉnh lại y phục, dùng áo choàng lớn che đi vết thương trước ngực, tay dính máu của hắn cũng thu vào. Sau đó nàng để tay kia của hắn choàng qua vai mình, ra hiệu cho hắn giữ im lặng. Xung quanh không có người qua lại nên khá yên tĩnh, Tịch Li Âm nhắm hai mắt lại, thính lực hoạt động hết công suất, xác định phương hướng có tần số âm thanh lớn nhất sau đó dìu nam nhân kia đi theo hướng đó trở ra.

Toàn bộ hành động của nàng đều bị hắn nhìn thấy, đôi mắt hiện lên nho nhỏ tán thưởng.

Tịch Li Âm tìm một khách đếm nhìn có vẻ sang trọng, đưa người vào. Tiểu nhị nhìn y phục cả hai xa hoa, quý giá bất thường thì xun xoe chạy đến. Tịch Li Âm cười cười, khách sáo nói:

- Thật ngại quá, vị bằng hữu này của ta sức khỏe không được tốt, nhà hắn lại không ở đây, cho nên đến đây nương nhờ, mọi người chiếu cố tìm cho ta một phòng sạch sẽ thông thoáng nhất để hắn dưỡng bệnh, được không?

Nói rồi móc trong túi ra một thỏi bạc đưa cho tiểu nhị, tiểu nhị sáng mắt biết mình nhìn trúng đại gia rồi. Nụ cười trên mặt càng thêm tươi, giúp Tịch Li Âm đưa nam nhân kia lên gác, đến căn phòng rộng rãi nhất.

Tịch Li Âm cho hắn nằm trên giường, lấy giấy bút, vắt óc nhớ lại những loại thảo dược trị thương mà Phong Li Thần từng dạy cho nàng nhân lúc nàng cần dùng đến. Sau một hồi suy nghĩ nát óc nàng đặt bút xuống viết, cuối cùng còn thêm một ít thuốc an thần cực mạnh.

Đưa giấy cho tiểu nhị, nàng căn dặn thêm:

- Đây là một vài loại thảo dược ta cần ngay bây giờ, phiền vị huynh đài này mua giúp ta. Còn có, phiền huynh chuẩn bị cho ta một thau nước ấm, vài cái khăn sạch và một ít kim chỉ nữa. Còn có mua cho bằng hữu của ta một vài bộ y phục, chất lượng tốt một chút.

Lại lấy ra vài thỏi bạc đưa cho tiểu nhị xem như tiền mua thuốc và tiền y phục:

- Không cần trả lại.

- Cô nương đợi một lát, tiểu nhân lập tức đi mua thuốc cho cô.

- Đa tạ!

Tiểu nhị rời đi, Tịch Li Âm đóng cửa phòng, đi đến bên giường xem nam nhân kia.

- Ta phải cắt bỏ phần áo chỗ vết thương của ngươi, ngươi không có ý kiến gì chứ.

- Ừ!

Sở dĩ nàng hỏi như vậy là bởi vì nàng biết bộ y phục trên người hắn giá trị không nhỏ, so với y phục trong cung của nàng chỉ hơn chứ không kém, cắt hư thì rất tiếc cònnếu không cắt thì hắn phải cởi y phục. Cũng vì vậy nên lúc nãy nhờ tiểu nhị mua đồ cũng là mua đồ tốt, chỉ sợ đồ kém hắn sẽ không mặc.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tịch Li Âm cẩn thận mở ra, là tiểu nhị mang nước ấm, khăn sạch và kim chỉ đến. Nàng đứng ngay cửa nhận lấy, gật đầu cảm tạ rồi dùng chân đóng cửa phòng.

Đặt nước ấm và khăn sạch ở mép giường, Tịch Li Âm tìm trong phòng một cái kéo, vạch áo choàng qua một bên, cắt bỏ y phục chỗ vết thương. Sau đó dùng khăn sạch thấm ướt rồi lau đi vết máu giúp hắn. Cử chỉ của nàng vô cùng dịu dàng vì vết thương của hắn vừa lớn vừa sâu, không cẩn thận sẽ khiến vết thương thêm nặng, máu lại chảy ra nhiều hơn.Nhìn phần áo dính máu đã bị nàng cắt bỏ, Tịch Li Âm biết hắn đã mất máu rất nhiều cho nên không đành lòng khiến hắn đổ thêm máu.

Nàng lau xung quanh vết thương một lúc cho sạch sẽ xong thì vừa hay tiểu nhị đi mua thảo dược cũng về. Nàng nhận lấy thảo dược và quần áo, đưa cho tiểu nhị một vài loại thảo dược, nhờ hắn đi xay nhuyễn rồi nàng trở vào phòng, pha cho hắn một ly nước rồi bỏ vào đó một ít thuốc an thần.

- Có thể ngồi dậy không, ta cần ngươi uống ly nước này.

Hắn thừa biết nàng bỏ thuốc mê vào trong đó, có chút ghét bỏ lên tiếng:

- Không cần!

Tịch Li Âm thở dài lên tiếng:

- Không phải vấn đề ngươi có chịu đau được hay không mà là nếu như ngươi động đậy, vết thương sẽ càng trở nặng, ta không muốn mạo hiểm cho nên ngươi uống ly nước này dùm ta đi.

Hân suy xét thiệt hơn sau đó đưa tay cầm lấy ly nước Tịch Li Âm đưa tới, một hơi uống cạn.

Rất nhanh thuốc đã phát huy tác dụng, hắn nhang chóng chìm vào hôn mê. Bên ngoài tiểu nhị lại gõ cửa, Tịch Li Âm nhanh chân ra lấy thuốc, đưa lên mũi ngửi rồi hài lòng gật đầu. Cầm lấy đi đến bên giường, cẩn thận rắc thuốc cầm máu lên vết thương, sau đó thắp nến, khử trùng kim. Xong xuôi mọi thứ, nàng bắt đầu khâu vết thương cho hắn, vết thương quá lớn, đưa đến đại phu thì khó lòng mà trị được, trong hoàn cảnh này khâu vết thương là cách làm thiết thực nhất.

Tịch Li Âm không phải bác sĩ nên tay nghề không thể nói là tốt cho nên hơi tốn thời gian. Nàng khâu vết thương, băng bó cho hắn xong xuôi thì trên trán đã đầm đìa mồ hôi.

Đưa tay lau vết thương trên trán, dọn dẹp thau nước thấm máu và khăn sạch sẽ.

Nàng viết để lại cho hắn một bức thư, xếp gọn gàng một bộ y phục đặt bên giường cho hắn sau đó rời đi, xuống bên dưới dặn dò nhà bếp làm cho hắn vài món bồi bổ, canh giờ hắn tỉnh dậy rồi mang lên, đưa thêm mấy thỏi bạc làm tiền ở cho ông chủ và nhờ ông ấy để ý. An bài xong xuôi mọi thứ nàng nhìn lên trên, không yên lòng mà hồi cung.

Lúc hắn tỉnh dậy trời vừa chợp tối, đưa tay sờ lên trên vết thương, nơi đó đã được băng bó cẩn thận, cảm giác đau đớn cũng giảm đi rất nhiều. Hắn cởi áo choàng để lộ mái tóc màu bạc độc nhất cùng với dung mạo tuấn dật phi phàm, ngũ quan hoàn mỹ như được điêu khắc, đôi huyết mâu đỏ như máu, lạnh lẽo bức người, nốt ruồi dưới khóe mắt lại khiến dung mạo như một vị thần này càng thêm mị hoặc, từng đường nét toát lên vẻ lãnh huyết sắc bén. Khí chất vương giả của một bậc cửu ngũ chí tôn cũng không vì gương mặt có chút nhợt nhạt mà yếu đi, nam nhân có mị lực như vậy đủ để mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.

Hắn vứt y phục sang một bên, tình cờ nhìn thấy một bộ y phục mới được xếp gọn gàng đặt bên giường, hắn không chậm chạp cầm lấy mặc vào.

Bước xuống giường đi đến bàn nhỏ rót một chén trà, không phải loại trà thượng hạng hắn hay uống cho nên gương mặt liền nhăn lại. Lúc này hắn cũng để ý đến mảnh giấy Tịch Li Âm để lại, cầm lên xem:

- Đừng để vết thương chạm nước, thuốc và thức ăn tiểu nhị sẽ sớm mang lên, ngày mai nếu có thể ta sẽ cố gắng đến kiểm tra vết thương cho ngươi, đừng đi vội, người khác không rõ cách xử lý đâu. Tiền ta đã trả ngươi cứ yên tâm ở lại, không phải lo.

Hắn không khỏi nhớ đến giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại có chút bướng bỉnh của nàng, trong lòng thở dài, đưa tay sờ sờ vết thương. Mảnh giấy trong tay bị hắn dùng nội lực bóp nát thành bụi. Bên ngoài tiểu nhị gõ cửa báo thức ăn đã có, kéo hắn thoát khỏi hồi tưởng.

- Để ngoài đó đi, ta sẽ ra lấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top