Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

4 Tịch Li Âm rời khỏi khách điếm, nhanh chân chạy về phía hoàng cung. Canh lúc binh lính thay ca mà trèo tường đi vào. Nhẹ nhàng tiếp đất rồi chạy đến chỗ Tiểu Thanh, Tiểu Huyên. Hai người nhìn thấy Tịch Li Âm trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Huyên nhìn thấy vạt áo Tịch Li Âm dính vết máu thì hoảng hốt, cho rằng nàng bị thương:

- Điện hạ, y phục của người bị dính máu, người bị thương sao?

Tiểu Thanh cũng vô cùng lo lắng nhìn nàng.

Tịch Li Âm nhìn xuống y phục của mình, khẽ thở dài, nở nụ cười trấn an:

- Máu của người khác, không phải ta, yên tâm, Tiểu Thanh, mau thay y phục, quay về cung, nhanh lên.

- Tuân lệnh, điện hạ.

Hai người quay lại chỗ cũ, đổi xiêm y sau đó Tịch Li Âm cùng hai thị nữ trở về. Vừa đi ra khỏi hoa viên thì lại bắt gặp Tịch Li Cơ, Tịch Li Âm mãi suy nghĩ về nam nhân mình gặp lúc nãy nên không để ý, Tịch Li Cơ chỉ nở nụ cười khuynh thành, khẽ nói:

- Ngũ muội cũng đi dạo ở đây sao.

Tịch Li Âm bị điểm danh thì khẽ giật mình, đưa mắt nhìn người đối diện. Tịch Li Cơ là công chúa không được sủng ái nhưng không có nghĩa nàng không có gì nổi bật. Nàng ta tuy chỉ diện một bộ y phục màu tím, thiết kế đơn giản, giá trị lại càng không thể so với bộ y phục của Tịch Li Âm nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp riêng. Tịch Li Cơ quả thật là một mỹ nhân, dung mạo xinh đẹp quyến rũ, khi cười lên có thể khiến hàng vạn nam nhân mê mẩn. Không có vẻ cao sang đài các như Tịch Li Âm, Tịch Li Cơ thừa hưởng nét phong trần phóng khoáng của mẫu thân. Trong hoàng thất lại hiếm có vị công chúa nào như vậy, cho nên không khó hiểu khi Tịch Li Cơ có thể khiến nhiều nam nhân hứng thú.

Tịch Li Âm ngẩn ngơ hồi lâu, Tiểu Thanh phía sau khẽ gọi nàng mới giật mình, nhìn Tịch Li Cơ áy náy sau đó cười đáp lại:

- Vâng, tam hoàng tỷ, muội dạo được một lúc rồi, đang muốn đi về nghỉ ngơi.

- Ừ, muội vừa ốm khỏi không bao lâu, dạo này thời tiết lại thất thường, cẩn thận một chút.

Tịch Li Âm khom người hành lễ, nói:

- Đa tạ tam hoàng tỷ quan tâm, muội đã nhớ rõ, bây giờ muội xin phép đi trước, tam hoàng tỷ đi dạo vui vẻ.

- Ngũ muội đi thong thả.

Tịch Li Âm gật đầu rồi rời đi, trong đầu đưa ra đánh giá:

‛ Quả nhiên là nữ chính, xinh đẹp quyến rũ hơn người, lời nói cử chỉ cũng khiêm nhường lễ độ không kém, hào quang nữ chính đúng là danh bất hư truyền. Tịch Li Âm chỉ là nữ phụ nhưng hiện tại là Phong Li Anh, người đã không còn là Tịch Li Âm của trước kia nữa, mọi chuyện trong tương lai không biết sẽ ra sao? Tịch Li Cơ liệu có lại mang đến họa diệt quốc cho Đại Tống nữa không? ’

Tịch Li Cơ nhìn bóng lưng Tịch Li Âm rời đi, hai mày nhíu lại, nhìn về phía cung nữ thân cận Tiểu Liên theo sau:

- Ngươi có cảm thấy ngũ muội đã khác trước rất nhiều không?

- Ngũ điện hạ quả thật đã thay đổi, nô tì suýt chút nữa đã không nhận ra.

- Chỉ hi vọng không phải muội ấy giả vờ.

- Ngũ điện hạ được bệ hạ yêu thương vốn dĩ không cần... giả vờ.

- Ngươi nói cũng đúng, đi thôi!

Nhắc đến bệ hạ, Tịch Li Cơ lại thấy chạnh lòng, trong lòng càng thêm ngưỡng mộ Tịch Li Âm.

Cùng là công chúa Đại Tống nhưng Tịch Li Âm mới chính là cành vàng lá ngọc danh xứng với thực. Có mẫu thân là hoàng hậu, nàng là công chúa cao quý nhất hoàng thất Đại Tống. Gia thế của mẫu tộc nàng cũng không thể xem nhẹ, hoàng hậu là đích nữ duy nhất của phủ Di thân vương Lam thị, trước kia Lam gia trong triều giữ chức Di quốc công nhưng tổ tiên là khai quốc công thần, từng đời hoàng đế đều cống hiến nhân tài và tiền bạc cho Đại Tống, nhiều không đếm xuể. Về sau suy xét công lao to lớn, trung thành tận tụy cho nên Di quốc công được tấn phong thành Di thân vương, có đất phong, có binh quyền, hưởng mọi bổng lộc và quyền lợi như hoàng thất thậm chí địa vị so với một vài vị thân vương, quận vương cao hơn không biết bao nhiêu lần. Thiên kim tiểu thư phủ Di thân vương người không làm hoàng hậu cũng làm hoàng quý phi và quý phi. Là trọng thần trong các trọng thần, thế lực ăn sâu cắm rễ hàng trăm năm nay, không gì lay chuyển được. Hiện tại, Tịch Li Âm lại là ngoại tôn nữ dòng chính duy nhất của Di quốc công, bàn về độ sủng ái không ai có thể vượt qua nàng. Cũng có thể nói nàng và hoàng hậu chính là hai nữ nhân tôn quý nhất Đại Tống. Trước đó vài năm, ca ca ruột của Tịch Li Âm cũng chính là thái tử đương triều Tịch Lăng Thần hi sinh trên chiến trường, không tìm thấy hài cốt, hoàng hậu đau buồn lâm trọng bệnh một trận. Hoàng đế phải tốn không ít tâm tư mới có thể cứu được một mạng của bà, từ đó về sau cả hai lại càng thêm yêu thương nữ nhi còn lại này hơn bất cứ thứ gì. Cũng vì vậy mà dưỡng nên tính cách ngạo mạn, tàn nhẫn không nể một ai của Tịch Li Âm trước đó. Hiện tại thấy nàng thay đổi, ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy khó tránh khỏi khiến Tịch Li Cơ ngạc nhiên.

Mà nàng Tịch Li Cơ lại chẳng có gì cả. Mẫu thân nàng là vũ nữ, nhờ có nhan sắc và khả năng ca múa tuyệt đỉnh mà được vào cung biểu diễn, may được thái hậu nhìn trúng, ban cho hoàng đế, khi đó còn trẻ. Nhưng hoàng đế yêu hoàng hậu sâu đậm, chỉ chấp nhận chung chăn gối với một mình Lam Mẫn hoàng hậu cho nên không đồng ý. Thái hậu nổi giận nên bỏ thuốc hoàng đế, Tịch Li Cơ nàng vì vậy mới xuất hiện. Là kết quả của một đêm không tỉnh táo của hoàng đế nên Tịch Li Cơ ngoài địa vị là tam công chúa Đại Tống thì chẳng còn gì cả. Phụ thân không thương, mẫu thân mất sớm, nàng sống được đến hôm nay cũng chẳng dễ dàng gì. Nhưng ít nhất nàng được thừa hưởng tài nghệ của mẫu thân, cầm nghệ và vũ nghệ đều rất tinh thông ngoài ra vì muốn được để mắt đến mà chăm chỉ học cầm, kỳ, thi họa, cho dù không gọi là đệ nhất nhưng cũng được xem là tài nữ hiếm thấy. Vì vậy cho nên hiện tại cũng được hoàng đế quan tâm đến chút ít. Nhưng chút quan tâm đó chẳng là gì so với những sủng ái mà Tịch Li Âm có được.

Khoảng thời gian trước, Tịch Li Cơ và Chu Phi Viễn - người tình trong mộng của Tịch Li Âm có gặp nhau vài lần. Cả hai rất hợp nhau, nói chuyện rất vui vẻ cũng vì vậy mà chọc Tịch Li Âm tức giận, cuối cùng dẫn đến kết cục đổ bệnh. Tịch Li Cơ vì vậy mà bị hoàng đế lạnh nhạt, phủ Di thân vương cũng nhìn nàng ta chằm chằm như chỉ chờ bắt thóp. Lần này là lần đầu tiên cả hai gặp lại sau khi Tịch Li Âm khỏi bệnh, không nghĩ đến sẽ thấy một ngũ điện hạ khác trước cho nên Tịch Li Cơ mới thấy nghi ngờ.

Chỉ là nàng sao dám nói ra, Tịch Li Âm là viên minh châu quý giá nhất Đại Tống, nàng là tam công chúa cũng không có tư cách đặt điều truy hỏi.

Nuốt tất cả hoài nghi vào lòng, Tịch Li Cơ bình thản đi dạo ở hoa viên, dù sao tương lai cũng còn nhiều thời gian để quan sát.

Tịch Li Âm trở về Lưu Li cung, nhanh chóng thay y phục sau đó bảo Tiểu Huyên xử lý sạch sẽ bộ đồ dính máu. Kế tiếp nàng leo lên giường trằn trọc suy nghĩ.

- Lão nhân đó biết ta không phải người ở đây vậy chắc chắn có cách giúp ta quay về. Tương lai phải thường xuyên xuất cung, mà trèo tường như thế này lại không phải kế hay càng không phải kế sách có thể sử dụng lâu dài. Huống chi ta còn phải chịu trách nhiệm với vết thương của nam nhân đó. Xem ra phải xin hoàng thượng một lệnh bài xuất cung rồi. Tịch Li Âm, ta cứu hắn xem như tích chút công đức, giảm bớt những tội nghiệt cô đã gây ra trước đo, an ủi vong linh những người đã vô tình mất mạng dưới tay cô. Hi vọng cô có thể sống tốt...

Trằn trọc một hồi cộng thêm bôn ba cả buổi trời, Tịch Li Âm rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Lúc này ở khách đếm, Thương Khinh Dật bị âm thanh gõ cửa sổ đánh thức. Đôi mắt lạnh từ từ mở ra, hoàn toàn tỉnh táo đi về phía cửa sổ, mở cửa, một hắc y nhân lặng im không một tiếng động nhảy vào. Lập tức quỳ xuống, giọng điệu tự trách vang lên:

- Thuộc hạ vô năng, không bảo vệ tốt chủ tử, xin nhận mọi hình phạt!

Môi mỏng vô tình khẽ cong, giọng nói trầm khàn quyến rũ vang lên:

- Đứng lên đi, giờ không phải lúc trách phạt các ngươi huống chi chuyện này là do ta sơ xuất, không trách các ngươi được.

- Đa tạ chủ tử.

- Có điều tra được là ai đứng sau không?

- Có thể đoán đến năm, bảy phần là phe cánh của Dịch vương, chỉ là bằng chứng vẫn chưa thu thập được.

- Hoàng thúc của ta đúng là chẳng kiên nhẫn gì cả, mới đó đã đợi không được rồi. Hiện tại không vội vạch trần ông ta, giám sát Dịch vương phủ và Dịch vương chặt chẽ, thu nhập mọi bằng chứng. Ta muốn Dịch vương không thể trở mình.

- Thuộc hạ đã rõ!

Thương Khinh Dật như nhớ ra gì đó, nâng mắt nhìn hắc y nhân:

- Thuốc của ta đâu?

Hắc y nhân cung kính lấy một lọ sứ nhỏ đưa cho Thương Khinh Dật. Hắn nhận lấy, giữ trong lòng bàn tay sau đó đi đến bên bàn trà, cầm lấy bức tranh vẽ Tịch Li Âm đưa cho hắc y nhân:

- Điều tra nữ tử này cho ta!

Hắc y nhân nhận lấy bức tranh, nhìn một cái sau đó nhận lệnh.

Thương Khinh Dật lại tiếp tục nói:

- Đoàn sứ giả của Đại Tần khi nào sẽ đến?

- Bẩm chủ tử, nửa tháng nữa sẽ đến kinh thành.

- Căn dặn Túc Hành tiến hành mọi việc như kế hoạch đã định ra, không cần chờ ta trở về. Lần này đến Đại Tống dự đại thọ của Tống hoàng, không nên đến trễ.

- Thuộc hạ đã rõ, sẽ truyền đạt ý chỉ của chủ tử đến Túc tướng quân.

- Người của chúng ta ở Đại Tống có mật báo gì không?

- Vẫn chưa ạ!

- Được rồi, không cần tạo áp lực cho bọn họ, chuyện này không gấp được.

- Thuộc hạ hiểu!

- Không còn gì nữa, lui xuống đi.

- Vâng!

Hắc y nhân thoắt cái nhảy ra khỏi cửa sổ biến mất, Thương Khinh Dật đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm một lúc sau đó cũng quay về giường nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Tịch Li Âm dậy sớm, trang điểm làm tóc rồi di giá đến Ngự thiện phòng. Vì muốn xin hoàng đế một lệnh bài xuất cung mà ngũ điện hạ nàng đây sẽ dốc sức làm một bàn mãn hãn toàn tịch chiêu đãi hoàng đế và hoàng hậu.

Tịch Li Âm kiếp trước là nàng tiểu thư ngàn vàng của Phong gia, đáng lẽ mười đầu ngón tay không chạm nước. Nhưng ai bảo nàng có một thói quen là cực kỳ cực kỳ kén ăn, lúc nhỏ lại từng bị ngộ độc cho nên rút kinh nghiệm, từ năm mười tuổi đã manh nha chạy theo đầu bếp được thuê từ nhà hàng năm sao của gia đình học nấu ăn. Suốt 8 năm rèn luyện trù nghệ cộng thêm trí thông minh được di truyền mạnh mẽ, Tịch Li Âm quả thật chính là Gordon Ramsay của Phong gia. Nhưng có một điểm khác là nàng không chỉ giỏi món Tây mà còn rất giỏi các món phương Đông bởi vì trưởng bối của nàng vẫn chuộng món ăn truyền thống hơn.

Đây là lần đầu tiên sau khi xuyên không Tịch Li Âm xuống bếp. Nhìn nguyên liệu có sẵn và các gia vị, Tịch Li Âm vuốt cắm suy nghĩ rồi xắn tay áo đeo tạp dề lên bắt đầu trổ tài trước những ánh mắt kinh hoàng của đầu bếp ngự thiện phòng và cung nữ, thái giám.

Sau hơn một canh giờ lăn lộn trong bếp, cuối cùng một bàn mãn hãn toàn tịch hơn mười món cũng hoàn thành. Một mùi hương mê người đánh thức dạ dày bay khắp phòng. Tịch Li Âm quay qua nhìn các cung nữ thái giám phụ trách mang thức ăn, nói:

- Phụ hoàng, mẫu hậu giờ này chắc cũng thức dậy rồi. Các ngươi mau mang đến tẩm cung cho họ đi. Bản cung quay về thay đồ rồi sẽ qua ngay.

- Nô tì tuân chỉ!

Các cung nữ, thái giám nhận lệnh mang thức ăn đi. Tịch Li Âm cũng cởi tạp dề ra, áy náy nhìn các đầu bếp của ngự thiện phòng:

- Phiền mọi người dọn dẹp giúp ta một chút, ta phải về cung thay y phục rồi đến dùng nữa với phụ hoàng, mẫu hậu.

Đại ngự trù kính cẩn nhìn Tịch Li Âm, cười tươi nói:

- Ngũ điện hạ quá lời rồi, đây là việc mà chúng thần nên làm!

- Đa tạ!

Tịch Li Âm cúi người tạm biệt rồi lén nháy mắt với Tiểu Thanh sau đó chạy đi, Tiểu Huyên chạy theo sau. Tiểu Thanh hiểu ý bỏ lại vài thỏi bạc xem như trọng thưởng rồi cũng đuổi theo Tịch Li Âm.

Chưa đầy hai khắc ( 30p ), Tịch Li Âm trở ra với một thân thanh y dịu dàng tươi tắn, búi tóc nhỏ xinh thập phần ngọt ngào. Nàng vội vuốt lại lọn tóc hai bên cho thẳng rồi đi nhanh đến Dưỡng Tâm điện.

Chốc lát sau Tịch Li Âm đã có mặt tại Dưỡng Tâm điện. Hai người hoàng thượng hoàng hậu thấy Tịch Li Âm chạy nhanh đến mồ hôi đổ đầy đầu thì không khỏi đau lòng. Hoàng hậu đi đến kéo tay nữ nhi ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó tỉ mẩn nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, hoàng thượng cũng không khác gì hoàng hậu. Tịch Li Âm bị nhìn đến cả người ngứa ngáy, cứ có cảm giác bị phát hiện nàng là giả mạo. Thấy nàng sắp không chịu được, hoàng hậu mới không dám tin mà hỏi:

- Âm nhi, một bàn đồ ăn này là con làm sao?

- Vâng! Là đầu bếp ở Ngự thiện phòng dạy con!

Vừa nói nàng vừa liếc mắt cho các cung nữ xung quang không được nói bậy.

Hành động đó khó tránh khỏi đôi mắt nhạy bén của hoàng đế, ánh mắt tinh tường của ông lóe lên một cái sau đó lại trở về bình thường.

- Trước đây con chưa từng vào bếp, hiện tại lại dốc lòng nấu một bàn thức ăn thế này, nha đầu con... haiz. Để mẫu hậu xem có bị thương ở đâu không, có bị bỏng không...?

Tịch Li Âm bị hoàng hậu xoay vòng vòng để kiểm tra xem có bị thương không. Trong lòng này lại xúc động hơn bao giờ hết, đôi mắt đã dần ửng đỏ nhưng phải nén vào. Vị hoàng hậu này hiểu rõ tính tình nữ nhi nhà mình, cũng đoán được người như Tịch Li Âm sẽ không có chuyện bước vào phòng bếp nửa bước. Nhưng hiện tại nàng đích thân xuống bếp, hoàng hậu chẳng những không nghi ngờ mà lại lo lắng xem nàng có bị thương hay không. Một mẫu thân tốt như vậy, nàng thật sự cảm thấy vừa có lỗi vừa thấy may mắn. Có lỗi vì không phải Tịch Li Âm nhưng lại có thể lừa dối phụ mẫu nàng ấy, hưởng hết mọi yêu thương sủng ái của nàng ấy, thấy may mắn vì ở thế giới này vẫn có người toàn tâm toàn ý yêu thương nàng.

- Mẫu hậu, người yên tâm, nữ nhi của người sợ nhất là đau, sao có thể để mình bị thương chứ.

- Không bị thương là tốt, về sau đừng nên đến nhà nếp nữa, chỉ toàn mùi khói, mùi dầu mỡ, không tốt...

- Nhưng nữ nhi muốn nấu cho phụ hoàng và mẫu hậu.

Hoàng thượng nãy giờ ngồi trầm ngâm lúc này cũng lên tiếng:

- Được rồi, đồ ân đều đã nguội, còn chưa chịu ăn sao? Âm nhi, con đứng nãy giờ cũng mỏi rồi, mau ngồi xuống.

- Vâng, phụ hoàng.

Hoàng hậu dịu dàng nhìn hoàng thượng và Tịch Li Âm sau đó cũng ngồi xuống.

- Âm nhi, ngoại bang vừa tiến cống rất nhiều báu vật và vải vóc quý hiếm, lát nữa đến tẩm cung của mẫu hậu, cùng các tỷ muội của con chọn vài món.

- Nữ nhi thân chỉ!

Sau đó ba người bắt đầu dùng bữa, hoàng thượng hoàng hậu không ngừng tấm tắc khen trù nghệ của Tịch Li Âm. Trong lòng khó tránh khỏi dấy lên tự hào với nữ nhi của mình.

Sùng bữa xong xuôi, hoàng hậu về tẩm cung trước. Tịch Li Âm đợi cung nữ thu dọn chén bát, dọn dẹp xong xuôi mới lí lắc chạy đến bên phụ hoàng của mình.

❀❀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top