Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm 258...

- tiểu nữ hài kia thực sự là Đoan Ninh quận chúa?

Tề quý phi quay sang nhìn Tôn cô cô bên cạnh.

- nương nương, đó thực sự là đích trưởng nữ Tế Bình vương phủ.

Tôn cô cô xác định thêm lần nữa.

Tề quý phi cẩn thận đánh giá tiểu nữ hài đang ở đằng xa.

Mái tóc bạch kim óng ánh, xem ra là thừa hưởng từ hai nhà Tiêu, Nhạc. Mũi cao, đôi mắt xanh dương linh hoạt, môi đỏ, làn da trắng trẻo, dung mạo giống Tiêu Linh 8 phần, lại thêm 2 phần lạnh nhạt, quả thực là tiểu mỹ nhân.

Chính trang quận chúa, bên cạnh lại mang ngọc bội vương phủ, xung quanh được phép mang theo một nha hoàn hầu hạ, thực sự thân phận rất cao.

Tế Bình vương nắm trong tay trọng binh, nếu lấy được vị đích nữ này, sẽ có ích trong việc Tuyên nhi đoạt vị. Dẫu sao đó cũng là mỹ nhân dung mạo diễm lệ, Tuyên nhi cũng không chịu thiệt.

Trong cung có quy định, quý nữ tiến cung không được mang theo nha hoàn. Nhưng nàng ta là ngoại lệ, cũng đủ thấy hoàng thượng xem trọng vị chất nữ này nhường nào.

- Tuyên nhi mau nhìn xem, nàng ta thế nào?

Tề quý phi quay sang nhìn tứ hoàng tử.

- thật sự rất hài lòng.

Từng cử chỉ cho thấy nàng ta là một người giáo dưỡng rất tốt, lại xuất thân hoàng tộc, dung mạo quyến rũ xinh đẹp, tứ hoàng tử đương nhiên hài lòng. Quan trọng, nữ tử này có thể giúp hắn đoạt vị.

Mẫu phi đã giảng qua cho hắn một lần. Hoàng thúc trong tay nắm trọng binh lại được phụ hoàng xem trọng, hoàng thẩm lại là đích trưởng nữ Anh quốc công phủ, mà tiền tài của Anh quốc công phủ...khỏi cần nói nữa, chính là giàu nhất cả Đại Hạ chỉ thua hoàng gia.

Một bên là binh một bên là tiền, hai bên lại có quan hệ thông gia, nếu hắn lấy được Nhạc thị, thật sự rất có ích.

Nhạc Lưu Vân bên kia cũng nhận thấy có ánh mắt nhìn mình, lập tức không thoải mái. Nàng mới 8 tuổi liền đặt tâm tư lên nàng sao?

Thấy đằng sau có tiếng bước chân, Nhạc Lưu Vân cảnh giác, lập tức quay lại. Hoá ra chỉ là một tiểu cô nương, dáng vóc hẳn là tầm tuổi nàng. Nhìn y phục này, hẳn là chính trang hương chúa.

- gặp Đoan Ninh quận chúa còn không mau hành lễ?

Bích Xuân không mấy kiên nhẫn khi thấy có kẻ dám vô lễ với chủ tử.

- a...

Tiểu cô nương bị doạ sợ, nghe từ quận chúa thôi cũng đã hiểu đối phương thân phận cao hơn nàng nhiều bậc, lập tức hành lễ.

- thần nữ Triệu Mạt Nhi, bái kiến Đoan Ninh quận chúa.

Triệu thị...Xem ra là Mạt Nhi hương chúa của Trịnh Nam hầu phủ rồi. Từ công chúa đến lệnh chúa mới có thể có phong hào. Đến nay vẫn chưa có ngoại lệ nào.

Nếu là những quận chúa khác chắc chắn sẽ không để ý những vị cô nương thân phận thấp hơn này, nhưng Nhạc Lưu Vân luôn xem xét đại cục trong triều, tự nhiên hiểu rõ tình cảnh Trịnh Nam hầu phủ.

Trịnh Nam hầu phủ là thế tập ngàn đời, chỉ cần con cháu không phạm tội gì thì vẫn là hầu phủ. Chức vị này phong từ thời gia gia của nàng ta.

Chỉ tiếc là Trịnh Nam hầu vì đỡ một đao cho hoàng thượng mà qua đời, cho nên hoàng thượng đặc biệt quan tâm đến ca ca của nàng, thế tử hầu phủ, đưa hắn theo một vị tướng quân để học tập kinh nghiệm, khi đến biên thành sẽ tìm một thầy giỏi, dạy riêng cho hắn.

Hầu phủ phu nhân vì chuyện của hầu gia mà suy nhược cơ thể, quanh năm chỉ ở trong viện tử, quyền chưởng phủ rơi vào tay nhị thẩm của nàng. Xem ra tình cảnh của nàng cũng không tốt. Nhị thẩm còn có hai nữ nhi, là đại cô nương và tam cô nương. Mà Triệu Mạt Nhi là nhị cô nương.

Ngoài đại phòng còn có tam phòng. Tam thẩm của nàng ta là con gái thương nhân giàu có cực kỳ, hai vợ chồng tam lão gia không màng đến hầu phủ sự, xem ra đỡ bớt một phiền phức.

Trò chuyện một lúc cùng Triệu thị, nhận thấy nàng ta không có chỗ dựa, nói chuyện muôn phần cung kính, tự nhiên sinh ra cảm giác thương hại.

Thực ra, Nhạc Lưu Vân rất ít khuê hữu.

Cái danh Đoan Ninh quận chúa này không dễ làm. Thân phận cao như thế, có thể sánh ngang công chúa, cho nên rất ít người dám bắt chuyện với nàng. Mà cho dù có, những người đó chỉ là tâm tư lợi dụng thân phận của nàng để nâng cao giá trị bản thân.

Ngoài ra, nàng rất hay tiến cung thăm hỏi hoàng tổ mẫu, chọc hoàng bá bá cười, còn lại thì chỉ dành thời gian cho phụ mẫu và huynh trưởng, thành ra cùng đám thứ muội không thân cận.

Không hiểu sao, Nhạc Lưu Vân lại muốn bái phỏng hầu phủ. Cũng may mắn là nhị cô nương đây đồng ý.

Hôm sau...

Triệu Mạt Nhi đến thỉnh an tổ mẫu như cũ, vẫn là bị ngó lơ như mọi ngày. Triệu Mạt Nhi đối với chuyện này đã sớm quen, tổ mẫu vì phụ thân qua đời mà đối với nàng thiện cảm ít đi, chăm chú bồi dưỡng nhị thúc, chức quan thị thư Hàn Lâm viện.

Bỗng nhiên nha hoàn vội vã thông báo ---- Đoan Ninh quận chúa giá lâm!

Tất cả mọi người sững ra, ngoại trừ Triệu Mạt Nhi.

Đoan Ninh quận chúa thân phận cao quý, ai ai cũng biết, thực sự là bảo bối của phu thê nhà Tế Bình. Nhưng nàng ta nào có liên quan đến hầu phủ, đột nhiên lại bái phỏng?

Lão phu nhân dẫn đám vãn bối ra ngoài nghênh đón.

Đám người hầu phủ nhìn xe ngựa của Đoan Ninh quận chúa đã cảm thấy khiếp sợ. Xe ngựa xa hoa như thế, không hề thua kém của đích xuất công chúa.

- bái kiến Đoan Ninh quận chúa.

Thân phận cao quý như thế, bọn họ đâu dám chậm trễ.

Nhưng Đoan Ninh chỉ nhìn thấy mỗi Triệu Mạt Nhi, liền tiến tới, nắm lấy tay nàng, ý bảo nàng đứng dậy.

- Mạt Nhi muội muội, trời lạnh thế này, sao lại ăn mặc mỏng đến thế?

Phất tay một cái, nha hoàn Bích Hạ liền cầm một cái áo choàng lông đến, cung kính đưa cho chủ tử. Nhạc Lưu Vân lại trực tiếp khoác lên người tiểu cô nương.

- muội là Trịnh Nam hầu phủ đích nữ, ăn mặc thế này chính là làm mất thể diện hầu phủ rồi.

Nhạc Lưu Vân nhấn mạnh thân phận của tiểu cô nương, lão phu nhân dù ngốc cũng hiểu ra, Đoan Ninh đây chính là thị uy với bọn họ, chẳng trách từ nãy còn không cho họ đứng lên.

Quận chúa ngang hàng quận vương, mà lão phu nhân chỉ là hầu phủ, thân phận kém hơn rất nhiều, lại không có cáo mệnh, đương nhiên đâu dám tùy tiện đắc tội.

- Vân tỷ tỷ...

Triệu Mạt Nhi ái ngại nhìn tổ mẫu.

- các ngươi đứng lên đi.

Nhạc Lưu Vân chán nản, không cần đóng kịch.

- Mạt Nhi, dẫn đường.

Hoàn toàn không để ý đến thể diện lão phu nhân, Đoan Ninh thản nhiên nói.

Trong đại sảnh...

Đoan Ninh là quận chúa, đương nhiên ngồi một trong hai ghế chủ, tất cả sắp xếp theo thân phận mà ngồi.

- khoan đã.

Đoan Ninh khó chịu.

- quận chúa có gì chỉ bảo?

Lão phu nhân lập tức hoảng sợ.

- Mạt Nhi là hương chúa, sao cô nương này dám ngồi trên?

Cô nương trong lời nàng, chính là đại cô nương Triệu Lệ Dĩnh của nhị phòng, tức nữ nhi của thị thư Hàn Lâm viện, đường tỷ của Triệu Mạt Nhi.

- quận chúa, đại tỷ nhi lớn tuổi hơn nhị tỷ nhi, cho nên---

Nhị phu nhân giải thích.

- các ngươi lẽ nào không biết quân thần rồi mới đến trưởng ấu?

Đoan Ninh ngang nhiên xen vào.

Vị tổ tông này không thể chọc, lão phu nhân liền lên tiếng :

- nhị tức phụ, quận chúa nói đúng, đại tỷ nhi hẳn ngồi sau nhị tỷ nhi.

Nếu vừa lòng Đoan Ninh, bọn họ địa vị so với hầu phủ khác liền cao hơn, còn nếu không, e rằng đến bá phủ còn hơn bọn họ.

- nghe nói Triệu nhị đại nhân rất được hoàng bá bá "trọng dụng", chi bằng để bổn quận chúa xin hoàng bá bá tặng cho Triệu nhị đại nhân một phủ đệ, đại cô nương thoải mái ngồi trên.

Đoan Ninh châm chọc.

Lão phu nhân sống đến tuổi này, đương nhiên nghe hiểu. Tuy nói là trọng dụng nên mới ban phủ riêng, lão nhị sẽ tách riêng từ Trịnh Nam hầu phủ thành một chi, nhưng bổng lộc của lão nhị rất ít. Với cả, nếu tiếp tục sống ở đây, còn có cái mác hầu phủ che chở cho các tôn nữ xuất giá.

- lão nhị công lao không nhiều, không xứng để hoàng thượng và quận chúa phí tâm.

Thái độ lúc nãy còn cung kính hơn lúc nãy mười phần.

- lời của bổn quận chúa không phải gió thoảng. Nếu bổn quận chúa có hứng thú, sợ rằng lão phu nhân từ chối cũng không nổi.

Rõ ràng là ngang nhiên uy hiếp, lão phu nhân cũng không dám hó hé gì nữa.

- ai chưởng hậu viện?

- bẩm, là thần phụ.

Nhị phu nhân lên tiếng.

- trích ra một số tiền, mua cho Mạt Nhi muội muội 10 cái áo choàng lông thú loại thượng hạng.

Đoan Ninh hất cằm sai khiến.

- quận chúa, đây là việc riêng của phủ chúng ta, quận chúa---

- nhị tức phụ, ngươi còn không mau nghe lệnh quận chúa?

Lão phu nhân xen vào. Mặc dù quận chúa quá phận, nhưng vị Đoan Ninh này đến hoàng cung còn có thể xen vào, hầu phủ nhỏ bé đã là gì.

- vương phủ chúng ta không thiếu tiền, nếu nhị phu nhân tiếc bạc, bổn quận chúa liền tặng Mạt Nhi.

Nhạc Lưu Vân chế giễu. Các ngươi thử nói không mua xem? Thế thì khác nào nhận hầu phủ không có tiền? Chuyện này lộ ra ngoài, người ta sẽ nghĩ Mạt Nhi được nàng coi trọng nên địa vị sẽ cao hơn trước, còn Trịnh Nam hầu phủ không những mất mặt, người sáng suốt đều thấy phu thê nhị phòng đang đối nghịch cùng Tế Bình vương phủ.

Một câu tuỳ hứng của quận chúa có thể quyết định sinh tử của hầu phủ. Quận chúa không vui, nói trước mặt thánh thượng mấy câu, e rằng lão nhị con đường làm quan khó khăn. Lão phu nhân chỉ còn hai đứa con trai, đương nhiên sợ hãi.

- nhi phụ hiểu, mẫu thân yên tâm.

Nhị phu nhân đâu dám cãi láo với mẹ chồng, đương nhiên chấp thuận.

- đến hầu phủ bái phỏng, bổn quận chúa có mang chút quà mọn.

Nhạc Lưu Vân phất tay, nha hoàn hiểu ý liền quay ra xe ngựa lấy đồ.


Vòng cổ đưa lão phu nhân, trang sức đưa Triệu Mạt Nhi.

Lão phu nhân thụ sủng nhược kinh. Cái vòng cổ này thập phần giá trị, e rằng bà ta cả đời cũng không dám mua vì tiếc tiền, lại là đồ trong cung làm ra, giá trị nâng lên rất nhiều.

Không hổ Đoan Ninh quận chúa, ra tay thật hào phóng!

- thần phụ cảm tạ quận chúa.

Thấy có quà, lão phu nhân sáng cả mắt lên.

Nghĩ đi nghĩ lại thì, nhị tôn nữ cũng tốt, an phận nhu thuận, dung mạo ưa nhìn, lại kết giao được với Đoan Ninh quận chúa, thực sự tốt hơn nhiều so với trưởng tôn nữ.

Xem tình hình này, Đoan Ninh quận chúa chỉ có thể tốt với người đại phòng mà thôi.

Đoan Ninh nhìn kết quả liền hài lòng. Chiếc vòng cổ kia nàng bỏ xó từ lâu, căn bản trong lòng nàng không có giá trị, nhưng đối với lão phu nhân lại vô vùng quý giá.

Triệu Mạt Nhi sờ sờ bộ trang sức. Phụ mẫu rất cưng chiều nàng, nhưng nàng vẫn chưa gặp qua đồ tốt nhường này. Triệu Mạt Nhi liền âm thầm đem Nhạc Lưu Vân thành thánh sống mà cung phụng. Nàng là đích nữ duy nhất, chỉ có một ca ca, nếu như Đoan Ninh tỷ tỷ có thể xem nàng như tiểu muội, vậy thì tốt rồi, nàng còn có người tâm sự. Mẫu thân tuy còn, nhưng sức khoẻ đã không tốt, nàng không dám kể uất ức của mình, là sợ mẫu thân đau lòng, bệnh tình trở nặng.

- lão phu nhân, bổn quận chúa cùng Mạt Nhi đến viện của phu nhân bái kiến.

Đúng thế, hiện tại phu nhân chân chính vẫn là mẫu thân của Triệu Mạt Nhi.

- quận chúa đi thong thả.

Thái độ của lão phu nhân thay đổi rất nhiều, nếu như lúc nãy đơn thuần là cung kính, thì lúc này giọng nói có chút ôn hoà.

Tiến đến viện của hầu phu nhân bái kiến, Nhạc Lưu Vân liền tặng mấy vật dưỡng bệnh, chúc thêm vài câu.

Xong, liền đến viện của Triệu Mạt Nhi.

- Mạt Nhi, ngươi về sau có uất ức gì cứ cầm cái quạt này đến gặp ta.

Nhạc Lưu Vân đưa cho nàng ta.

- Lưu Vân tỷ tỷ, từ khi phụ thân mất, chưa có ai quan tâm ta kĩ lưỡng như tỷ...

Triệu Mạt Nhi suy cho cùng là tiểu cô nương, nói ra liền kích động, mắt cũng ướt ướt.

- mẫu thân không thể rời giường, ca ca bên ngoài luyện tập, trong phủ tổ mẫu không thương ta, nhị thẩm cắt xén đồ của ta, còn có đại đường tỷ và tam đường tỷ ức hiếp ta ngay trong lúc học tập...

Theo thân phận của Triệu Mạt Nhi, đáng lí nên đến Tĩnh Xu trai trong cung học tập cùng đám công chúa, hoàng tử, dù sao nữ nhi của quan nhị phẩm mới là tối đa. Nhưng vì đại cô nương và tam cô nương, hai đích nữ của nhị phòng, có vị phụ thân chỉ là quan lục phẩm cho nên không thể tiến cung học tập. Mà bọn họ nhất quyết kéo Triệu Mạt Nhi xuống cùng, cho nàng học tập tại phủ.

- ta sẽ báo cho hoàng bá bá, cho ngươi vào Tĩnh Xu trai học cùng ta.

Thân phận của Nhạc thị rất tôn quý, dung mạo tuyệt diễm, thiên phú lại rất cao, năm chữ tiểu nữ vương hoàng cung không phải để trưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#vcl