Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5. Tình (情)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xuân qua rồi hạ, hạ qua rồi thu, thời gian theo năm tháng lướt nhanh như làn gió. Có rất nhiều thứ chẳng hề thay đổi – chùa Vân Yên tĩnh lặng vẫn tĩnh lặng, núi Yên Tử thâm u vẫn thâm u. Có chăng, có một thứ chắc chắn đã không còn như trước. Gốc mai trắng vốn hiu quạnh là thế, bây giờ đã không còn đơn độc nữa rồi.

Bảo Phù năm thứ 2, đêm không sao.

Dưới mảnh nguyệt treo giữa trời, nàng khẽ ngâm nga rồi cất cao giọng hát từ khúc Thúy vũ.[1] Chân mày, khóe mắt nàng sáng đẹp tựa trăng sao. Gót sen xỏ trong đôi guốc gỗ, chiếc váy nhạt nhẹ phất. Trông cảnh sắc tựa chốn bồng lai, chẳng ai dám tin nàng là yêu quái mà phải là tiên nga giáng trần.

Tiếng sáo ngân lên hòa với tiếng hát. Lúc giáng, lúc thăng, lúc róc rách như suối chảy, lúc ầm ầm như thác đổ. Trăng quyện tiếng sáo, sáo quyện tiếng hát. Phong quang hài hòa như một bức tranh thủy mặc.

Thanh âm đã dứt, nàng mới thoáng cười:

– Đêm khuya tiết lạnh, điện hạ tới đây không sợ bị trách phạt sao?

Bóng người cầm theo cây sáo Họa long[2] chậm rãi bước ra từ màn đêm. Mười năm trôi qua từ lần gặp đầu tiên, giờ chàng đã tròn mười sáu. Nàng nhớ ngày ấy chàng vừa nhỏ con vừa nhõng nhẽo, nhưng luôn thích tỏ ra già đời. Vậy mà nay chàng đã thành cậu thiếu niên cao ráo, tuấn nhã, thần sắc tinh anh đạo mạo rồi. Bỗng nàng thấy hơi buồn cười. Sống trên thế gian mấy trăm năm có lẻ, nàng chỉ coi thời gian như bóng câu qua cửa. Thế mà mười năm quen biết chàng lại là mười năm trôi chậm nhất đời nàng.

Chàng vừa dắt sáo vào thắt lưng, vừa nhướng mày cười:

– Ta ra chùa tịnh tâm, có gì mà phải quở trách?

Tài ứng đối của người này càng ngày càng mẫn tiệp, miệng lưỡi nàng hết theo kịp rồi. Thấy nàng bĩu môi không phục, chàng bật tiếng cười vang. Cười vì người phụ nữ liễu đạt vạn hữu này cũng có những mặt thật trẻ con, mà chỉ mình chàng được chứng kiến.

Trước vẻ ngỡ ngàng của nàng, chàng thoắt cái đã bám tay vào chạc mai thấp nhất rồi nhanh nhẹn trèo lên.

– Điện hạ biết trèo cây sao? – Nàng hỏi.

– Lẽ ra là không. – Chàng dí dỏm đáp – Nhưng vì muốn hái hoa mai nên ta đã tập.

– Chẳng phải thân hoàng tử như ngọc sao?

– Phải.

– Còn trèo cây là không thùy mị?

– Không sai.

– Ta sẽ mách thầy của điện hạ đó. – Nàng trêu.

– Ta học về tam giáo từ mai yêu còn nhiều hơn từ thầy ta. – Chàng vô tư đáp – Nếu mai yêu không trách ta, thầy ta làm sao trách được?

Lúc nói những lời này, chàng đã leo đến nơi và ngồi xuống cạnh nàng. Chạc cây đỡ sức nặng của hai người nên hơi oằn xuống, nhưng nàng không còn tâm trí nghĩ về chuyện đó. Một áng mây vô tình che đi ánh nguyệt, khiến tư bề cây cỏ lấp loáng sắc bạc mờ. Không biết có phải vì trăng lu mà lòng nàng chợt xao động, hay vì mắt phượng khẽ lộ ý cười của người ngồi cạnh nàng kia?

– Nhìn từ trên cây, cảnh sắc quả nhiên đẹp hơn dưới mặt đất nhiều. – Chàng cảm khái – Tại sao bây giờ ta mới nhận ra?

– Vì điện hạ chăm chú vào sách vở nhiều quá đấy. – Nàng nói vẻ bông đùa – Như Lai không tự nhiên hiện ra từ nội điển đâu.

– Vậy ta phải làm gì?

– Câu trả lời điện hạ tất biết.

Vừa dứt lời, nàng đã vào thế kiết già và nhắm mắt thiền. Ngần ấy năm rồi, chàng vẫn không hiểu sao nàng có thể thản nhiên tọa thiền trên một chạc cây như thế. Đôi lúc ở cung, chàng cũng muốn làm thử, nhưng quan gia và hoàng hậu biết chuyện thì ra sức can ngăn nên chàng lại thôi.

Nhưng hôm nay chàng đến đây đâu phải để tập thiền quán? Hít một hơi trấn tĩnh trái tim đang đập liên hồi, chàng gọi:

– Mai yêu.

Nàng chưa kịp hỏi chuyện gì thì đã thấy trán mình bị một cảm giác âm ấm, mềm mại áp lên. Sửng sốt, nàng mở choàng mắt. Trần Khâm đưa tay nhẹ kéo nàng vào lòng, run giọng nói:

– Trước nay ta luôn tự nhủ nàng là bằng hữu của ta, còn ta chỉ nhất tâm kính Phật. Song nếu ta với nàng không có duyên, hà tất Đức Thế Tôn phải an bài cho hai ta gặp nhau chốn này? Nên rốt cuộc hôm nay, ta cũng thu vén được can đảm trèo lên đây, đặng nói với nàng những lời này. Ở bên nàng, mỗi sát na đều quý giá. Nhờ nàng mà đôi mắt ta ngỏ trước thế gian. Ta không tham khát cũng chẳng suy tính tương lai, coi thường những cảnh bôn ba gió bụi nhân trần hằng rong ruổi, chỉ xem trọng cuộc sống tự do, trầm tịch của nàng. Những lúc được ở bên nàng và cùng nàng tầm cầu đạo lớn, ta mới thấy lòng mình bình yên không còn khổ đau. Còn nàng là thầy, là tri âm của ta, khắp cùng trời cuối đất này không ai thay thế được.

Giọng chàng trong như nước lại ngọt như pha men rượu. Nàng muốn mở miệng đáp lời chàng, song không nỡ dứt khỏi hơi say chuếnh choáng. Thế là lại lặng thinh.

Chàng buông nàng ra, tay nhẹ nắm tay nàng, thủ thỉ ngỏ lời hẹn ước:

– Nàng có đồng ý ở bên ta suốt đời, suốt kiếp không?

Nàng nghe vậy thì cảm động khôn cùng, nhưng chợt nổi máu xấu muốn chọc chàng nên ra vẻ nghĩ ngợi. Chàng thấp thỏm không yên, nàng mới chúm chím cười đáp:

– Nếu mai yêu không đồng ý thì sao?

– Thật may là từ mười năm trước, ta đã liệu được sẽ có ngày này. – Chàng thở dài.

– Điện hạ nói gì thế?

Chàng chỉ vào miếng bội ngọc đang cộm lên dưới vạt áo nàng, hỏi:

– Nàng nghĩ thứ này dùng để làm gì?

– Không phải là để phô trương danh phận sao?

– Sai rồi. – Chàng âu yếm véo mũi nàng, cười bảo – Ngọc bội là tín vật đính ước. Nàng nhận của ta tức là đã hứa trao thân cho ta. Nay nàng không đồng ý, lòng có thấy thẹn với Đức Thế Tôn không?

Nàng phì cười, cuối cùng khẽ gật đầu ra dấu đồng ý. Chàng trông thế thì vui mừng khôn xiết, vội ôm chầm lấy nàng.

Ngày hôm ấy trời trong.

Hương mai vương nhè nhẹ trên mái tóc người thương, khiến chàng lâng lâng ngây ngất. Chàng để nàng ngả vào vòng tay vững chãi, môi khẽ phớt chạm môi nàng, dịu dàng nói:

– Bây giờ nàng hết dám mách thầy ta rồi nhé.

----------

[1] Thúy vũ: Tức "thúy vũ ngâm," tên một từ khúc nổi tiếng ngày xưa. Cung điệu của khúc ngâm này còn thấy ở bài "Trúc Sơn Từ" của Tưởng Tiệp.

[2] Sáo Họa long: một loại sáo/tù và có vẽ hình con rồng. Sách Từ Hải dẫn lời của Thẩm Ước và Từ Quảng nói rằng: "Tù và của người Hồ, chỗ tay cầm, vẽ con giao long có chân năm sắc." (Theo Nguyễn Lương Vỵ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top