Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Thê (妻)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Phù năm thứ 3.

Tần suất thái tử lên chùa cứ mỗi lúc một nhiều.

Tới chùa chàng cũng chẳng ra sân sau mà chỉ thắp nén hương, đảnh lễ Phật, rồi vào nhâm nhi ly mai trà và đánh cờ với phương trượng. Có khi không đánh cờ, chàng lại hàn huyên với ngài về yếu chỉ Thiền tông. Thiền sư pháp danh Huệ Tuệ, là đệ tử kế thế trụ trì của Thiền sư Tiêu Dao và là đồng môn của Tuệ Trung Thượng sĩ, tức anh trai Hưng Đạo vương, cũng là người được thái tử thờ làm bổn sư. Thiền sư Huệ Tuệ là bậc trọng tuổi, tinh nghiêm giới luật, lại sống thanh bạch, giản dị nên được thái tử rất mực quý trọng. Nhưng trà vừa hết, chuyện vừa vãn cũng là lúc chàng đứng dậy ra về. Phương trượng thấy chàng luôn mang vẻ mặt chồng chất tâm sự thì cũng không hỏi gì, chỉ niệm đi niệm lại danh hiệu "Nam mô A di đà Phật."

Cứ thế, nhiều tháng trời trôi qua. Đông Cung mỗi lúc một thêm quạnh hiu.

Rồi một ngày nọ, khi thái tử vừa leo lên lưng ngựa định xuất cung, thái tử phi bỗng từ đâu bước tới níu vạt áo chàng. Thái tử có vẻ ngạc nhiên lắm. Thái tử phi là người sống trầm tĩnh, kiệm lời, những lúc hãn hữu trò chuyện cùng chàng, nàng cũng chỉ nhẹ nhàng vâng dạ như sợ mình nói gì sai sẽ phật lòng chàng. Thái tử nghĩ, có lẽ hôm nay là lần đầu tiên nàng chủ động tìm gặp chàng. Chàng nắm bàn tay thái tử phi, ân cần thăm hỏi:

– Phu nhân thấy không khỏe sao?

– Nhờ ơn mưa móc, thiếp vẫn khỏe. Chẳng qua... – Nàng cắn môi, ngập ngừng hồi lâu mới mở được lời – Thiếp đã sai người nấu món hợp khẩu vị điện hạ, chẳng hay trưa nay...

Lời nàng muốn nói cứ quẩn quanh chót lưỡi mà chẳng thốt ra được. Sau cùng, nàng chỉ thở dài và xin lỗi vì đã phiền đến thái tử. Rụt lại bàn tay đang bị chàng nắm lấy, nàng gượng gạo thi lễ rồi cụp mắt rời đi.

Thái tử nhìn theo bóng lưng mảnh mai của nàng, lòng bỗng xót xa vô cùng. Nàng gầy đi từ khi nào? Từ đêm động phòng đến giờ, chàng gặp nàng được mấy lần rồi?

Kể từ ngày được lập làm phi, nàng luôn hết lòng quán xuyến hậu cung, giữ tròn nghĩa phu thê, lại là người hiền từ, thạc đức, bá tánh xa gần không ai là tiếc lời khen ngợi. Chàng thờ ơ lạnh nhạt nàng, ngày đêm chỉ huân tu thiền huệ, nàng cũng chưa hề oán thán nửa câu. Một người vợ như thế, chàng còn mong gì hơn nữa? Vì cớ gì mà bấy lâu nay, chàng nỡ xử tệ với nàng?

– Phu nhân.

Nghe tiếng chàng, nàng ngạc nhiên quay đầu. Trông ánh nhìn thương hại của chàng, nàng lại cố nở nụ cười nhưng không giấu được mày ngài ủ dột. Chàng nói khẽ:

– Ta có lỗi với phu nhân.

– Thiếp không dám. – Nàng cả kinh.

– Đợi ta, được không? Trưa nay mình cùng ăn cơm.

Dường như không ngờ chàng sẽ nói thế, thái tử phi mặt hoa phiếm hồng, bối rối chẳng nói nên lời. Trên trời, khói trầm bốc lên nghi ngút, bay lộn với mây xanh lững lờ. Lần đầu tiên kể từ ngày ấy, thái tử thấy lòng mình cũng nhẹ đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top