Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 42: Cha già mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: khongnghiratenTT

"Điện hạ, trên đường từ địa lao Đại Lý Tự đến mỏ đá, Vân Hàn tổng cộng không cẩn thận đụng phải người đi đường ba lần, còn có phạm nhân hắn từng tiếp xúc, toàn bộ đều được người của chúng ta theo dõi." Tiểu thái giám do dự liếc nhìn Thái Tử, "Còn, còn có điểm tâm Phúc Thọ quận chúa vừa đưa cho hắn, nhưng đã bị những phạm nhân khác cướp sạch, tạm thời không nhìn ra chỗ nào khả nghi, có cần phái người......"
"Phúc Thọ quận chúa là nữ nhi của Hoa tướng quân cùng Vệ tướng quân, tuyệt đối không có khả năng đi cấu kết với những phản tặc không rõ lai lịch này." Thái Tử trực tiếp mở miệng nói, "Hoa Vệ hai nhà nhiều thế hệ trung lương, vì Đại Tấn lập nhiều công lao, bọn họ nếu muốn làm phản, sẽ không liều mạng đánh Kim Phách đến không còn cách nào trở tay. Hoài nghi Phúc Thọ quận chúa, chính là phủ định những công lao hai vị tướng quân đã lập vì Đại Tấn, loại lời nói này về sau không cần nhắc lại."
"Vâng." Tiểu thái giám kia cúi đầu xuống thấp, "Nô tài nói lỡ, thỉnh điện hạ thứ tội."
Thái Tử nhìn hắn một cái, ngữ khí nhàn nhạt: "Rất nhiều chuyện, trước khi có chứng cứ xác thực, đều là tự suy đoán hoặc tự cho là đúng."
"Vâng." Thái giám run bần bật.
"Điện hạ." Thị vệ ngoài xe ngựa cất giọng: "Tới hồ Yên Lai rồi."
Thái Tử vén rèm lên đi xuống xe ngựa, xoay người nhìn thoáng qua phía sau, Hoa Lưu Li vừa lúc cũng từ trên xe ngựa xuống dưới, dải lụa choàng trên người nhẹ nhàng bay trong gió.
"Quận chúa." Thái Tử đi đến trước mặt Hoa Lưu Li, "Phía trước chính là hồ Yên Lai, mỗi khi đến ngày mưa, mặt hồ như mây tiên lượn lờ, dạo thuyền trên hồ như đang dạo chơi trong đám mây."
Hoa Lưu Li chú ý tới mặt hồ có thuyền hoa, trên thuyền có thị vệ thái giám, còn có mấy cung nữ mặc y phục rực rỡ.
"Đi, chúng ta lên thuyền." Thái Tử mang Hoa Lưu Li lên thuyền, thân thuyền hơi lắc nhẹ.
Trên thuyền có mấy nhạc sư đang ngồi quỳ, thấy Thái Tử cùng Hoa Lưu Li tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ.
Trong thuyền có mùi huân hương nhàn nhạt, Hoa Lưu Li nói: "Đa tạ điện hạ."
"Cô từng nói muốn mời ngươi nghe nhạc sư trong cung đàn tấu, sao có thể nuốt lời." Không biết trà trên bàn là trà gì, từ ấm trà tỏa ra một mùi hương thanh thanh.
"Biết ngươi không thể uống trà, cho nên ta bảo người nấu canh lộ hoa." Thái Tử mời Hoa Lưu Li ngồi xuống, "Nếm thử xem có ngấy hay không."
Hoa Lưu Li nhấc chén lên uống một ngụm, hương trà nhàn nhạt bọc vị ngọt bên trong, sau khi uống vào thơm ngọt đến tận sâu trong bụng, Hoa Lưu Li cười nói: "Uống canh này, cảm giác cả người đều thơm lên."
"Quận chúa thích thì tốt." Thái Tử nâng tay, nhóm nhạc sư bắt đầu đàn tấu. Bọn họ đàn khúc đầu tiên, không phải khúc ca mềm mại phía nam, mà là khúc ca chiến trường làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Hoa Lưu Li cầm chén trà hơi ngưng một chút, nàng quay đầu nhìn những cầm sư này, nghe cực kỳ nghiêm túc.
Các tướng sĩ một khi đã lên chiến trường, sống chết không còn là thứ bản thân có thể quyết định. Cha từng nói qua, thân là võ tướng, ông hy vọng sở học cả đời có thể hữu dụng ở nơi cần võ, cũng hy vọng thiên hạ không tiếp tục xảy ra chiến tranh.
Chiến trường vô tình, đằng sau mỗi một con số chính là một tính mạng, một người chết đi, có lẽ ở còn có người quê nhà vẫn đang hoài niệm hắn, có lẽ còn có người đang đợi hắn trở về.
Điều duy nhất may mắn là, bệ hạ không phải hoàng đế khắt khe quân sĩ, các tướng sĩ có thể ăn no, nếu binh lính bất hạnh chết trận, còn có tiền thưởng an ủi.
Cha thường nói với nàng cùng các ca ca, lương tướng gặp được minh quân là kết cục tốt nhất của tướng quân và đế vương. Ông vận khí tốt, gặp Xương Long Đế. Nhưng không phải thế hệ nào của Hoa gia cũng có vận khí tốt như vậy, cho nên làm thế nào có thể bảo tồn thực lực để sống sót, cơ hồ thành bản năng của mỗi thế hệ người Hoa gia.
So sánh với những âm thanh quỷ khóc sói gào kia của tướng sĩ ở biên giới, tiếng đàn của nhạc sư tấu dễ nghe êm tai hơn nhiều, nhưng lại thiếu mất vài phần tiêu sái.
"Há rằng không có y phục, cùng sống cùng chết." Hoa Lưu Li ngâm nga hai câu theo giai điệu, cười nói, "Điện hạ, ca khúc những nhạc sư đàn này thực sự rất hay, đáng tiếc thần nữ ở lĩnh vực dẫn binh đánh giặc này không bằng gia phụ gia mẫu, chỉ có thể nghe những khúc này an ủi bản thân."
"Thế gian không có ai là giống ai, Hoa tướng quân cùng Vệ tướng quân quả thật là tướng tài khó có được, nhưng quận chúa cũng có điểm đặc biệt của riêng mình, không cần phải so sánh với trưởng bối hay những người khác." Thái Tử rót đầy ly cho Hoa Lưu Li, "Ở trong mắt người yêu quận chúa, ngươi chính là độc nhất vô nhị."
Hoa Lưu Li cười nhìn Thái Tử: "Điện hạ nếu muốn khen một người, nhất định có thể khen người đó đến độ hoa nở trong lòng."
"Quận chúa nói sai rồi." Thái Tử khẽ cười một tiếng, "Cô không phải đang khen, cô chỉ đang nói sự thật."
Hoa Lưu Li nhịn không được cười.
Nam nhân a, đặc biệt là nam nhân lớn lên đẹp, thanh âm khi khen người khác quả thật hay như tiếng trời.
Ở bên này Hoa Lưu Li có Thái Tử đẹp tiếp khách, chơi thuyền trên hồ. Bên kia A Ngõa hoàng tử làm tù binh, chỉ có thể ngồi trong địa lao trống rỗng, chơi rơm rạ trên mặt đất.
Hôm nay không ít phạm nhân bị mang đến mỏ đá, thân phận của hắn đặc thù, không phải lao dịch, cũng không cần tham gia các hoạt động tập thể cùng các phạm nhân khác. Hắn chỉ có thể ngồi trong phòng giam, mỗi ngày một mình phát ngốc.

Ngày thường tuy những phạm nhân đó luôn mặc kệ hắn, ít nhất còn có thể nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, hiện tại đến tiếng người nói chuyện cũng không có, thật sự quạnh quẽ khiến người ta chịu không nổi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đầu óc hắn sớm muộn gì cũng biến thành óc heo.
"A Ngõa hoàng tử." Bùi Tế Hoài đi đến ngoài nhà tù, nhìn A Ngõa đang nghịch rơm rạ, mặt không biểu tình nói: "Xem ra hoàng tử ở Đại Lý Tự của chúng ta cũng không tệ lắm, bụng cũng béo lên hai vòng."
A Ngõa trừng Bùi Tế Hoài một cái, lại không dám cãi lại, lúc trước người làm hại hắn bị đói bụng mấy ngày chính là hắn.
Bùi Tế Hoài nâng nâng tay, những người khác đều lui ra ngoài, chỉ còn lại một mình hắn.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" A Ngõa thấy những người khác đều tránh ra, liên tục lui về phía sau, tận đến khi chạm vào chân tường mới nôn nóng mở miệng: "Có chuyện gì từ từ nói, dùng tư hình là không đúng."
"Hoàng tử điện hạ hiểu lầm hạ quan rồi. Hôm nay là tết hoa triêu, là một ngày hội rất náo nhiệt của Đại Tấn chúng ta, bản quan sợ hoàng tử điện hạ nhàm chán, cho nên cố ý tới thăm ngươi." Bùi Tế Hoài ngồi xuống ghế, gỡ bội đao đeo bên hông đặt lên bàn, "Thời gian còn sớm, không bằng chúng ta trước tâm sự một chút về những sở thích của hoàng thất Kim Phách?"
A Ngõa đúng lý hợp tình nói: "Ta là nhi tử được phụ vương sủng ái nhất, chỉ có người khác đi nhớ sở thích của ta, không có chuyện ta phải quan tâm bọn họ thích cái gì."
"Nga?" Bùi Tế Hoài nhướng mày, hắn dịch tay đến gần bội đao, ngón trỏ khẽ dịch chuyển trên vỏ đao, phát ra tiếng vang nặng nề.
A Ngõa bị thanh âm này làm cho tâm tình bất ổn: "Nếu không, chúng ta nói về đề tài nào đó mà ta biết?"
"Được a." Bùi Tế Hoài chậm rãi thu hồi tay, chậm rì rì nói, "Vậy nói lý do vì sao ngươi muốn gặp Phúc Thọ quận chúa đi."
Sắc mặt A Ngõa trở nên cực kỳ khó coi, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nữ nhân Đại Tấn các ngươi, đều là độc phụ quỷ kế đa đoan!"
Bá!
Đao kiếm từ trong vỏ đao của các hộ vệ Đại Lý Tự bay ra, lóe sáng trong địa lao tối tăm như sương lạnh. Bùi Tế Hoài nắm chặt đao, bình tĩnh nhìn A Ngõa: "Hoàng tử điện hạ, vừa rồi hạ quan hình như không nghe rõ lắm, thỉnh ngài nói lại."
"Ta là nói, nữ nhân Đại Tấn các ngươi người nào cũng thông minh xinh đẹp, như nguyệt thần hạ phàm."
"Đa tạ điện hạ ca ngợi nữ nhân của bỉ quốc, trên phương diện này, cái nhìn của hạ quan cùng điện hạ rất giống nhau." Bùi Tế Hoài cắm thanh đao lại vào vỏ đao, "Thỉnh điện hạ tiếp tục nói."
Sắc mặt A Ngõa đổi tới đổi lui, vì cái mạng này của hắn, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục nói về việc này.
"Ta biết Phúc Thọ quận chúa của quý quốc từ một năm trước......"
Một năm trước, sau khi Đại tướng quân Đồ Tạp của nước Kim Phách bỏ mình, hoàng thất Kim Phách người người hoảng sợ, A Ngõa liền xung phong nhận việc, nghe theo lệnh trộn lẫn vào đại bản doanh Thanh Hàn châu của quân Hoa gia thăm dò một chút.
Sau khi vào được Thanh Hàn châu, hắn biết được Hoa Ứng Đình có một nữ nhi cưng như châu báu tên Lưu Li, nữ nhi này ngây thơ, tâm địa thiện lương, rất được dân bản xứ yêu thích.
A Ngõa nổi danh là mỹ nam tử ở Kim Phách liền nổi lên tâm tư khác, hắn nghĩ cách tiếp cận Hoa Lưu Li, dù không thể dò ra được quân tình, cũng có thể lừa nàng ra khỏi thành, bắt cóc nàng làm con tin.
Trước khi kế hoạch bắt đầu, A Ngõa chuẩn bị rất nhiều, bịa ra chuyện "mẫu thân bị người Kim Phách bắt đi, làm nô lệ, sau khi sinh hắn ra, bị tra tấn mà chết", ở lại Thanh Hàn châu làm thương nhân.
Vì muốn giành được tín nhiệm của Hoa Lưu Li, hắn còn tặng không ít dược liệu miễn phí cho người dân, để Hoa Lưu Li tin tưởng hắn là một người thiện lương.
Những sự việc nhỏ nhặt phát sinh trong đó A Ngõa cũng không định kể cho Bùi Tế Hoài nghe, dù sao cuối cùng kế hoạch của hắn thành công, hắn lừa được Hoa Lưu Li mang theo mấy tỳ nữ cùng hắn trốn ra khỏi thành.
Đến đêm hôm đó, khi hắn đem Hoa Lưu Li về đại bản doanh của mình, kho lúa của quân doanh bỗng nhiên bốc cháy, quân Hoa gia đột kích bất ngờ, hắn vừa mới trở lại lều lớn chuẩn bị thay chiến bào, đã bị thị nữ bên người Hoa Lưu Li trói lại.
Những người này chặn miệng hắn lại, giấu hắn vào trong rương, còn Hoa Lưu Li thì trốn vào một cái rương khác, giả vờ như đã mất tích cùng hắn.
"Nhị hoàng tử cùng tiểu mỹ nhân mới đem về đào tẩu!"
Không biết là ai loạn rống gọi bậy, quân tâm hoàn toàn rối loạn.
Có người tiến vào quân trướng của hắn, nhìn thấy châu báu rơi rụng đầy trên đất, chuẩn bị ôm vàng bạc châu báu chạy trốn, lại bị đào binh khác phát hiện, cuối cùng xảy ra đánh nhau.
Hắn cứ như vậy trơ mắt quân của hắn bị quân Hoa gia đánh đến không còn chỗ trốn, bản thân còn bị bắt làm tù binh.

"Không nghĩ tới ngươi lại gạt ta, hóa ra ngươi lại là Nhị hoàng tử của Kim Phách." Hoa Lưu Li che mặt khóc thút thít, "Người lúc trước mang binh đánh lén biên cảnh Đại Tấn ta, tàn sát bá tánh vô tội là ngươi đúng không?!"
Nàng vừa khóc vừa nhặt đôi giày bẩn thỉu bị ai đó bỏ lại trên đất ném vào hắn.
"Ngươi sao lại xấu như vậy? Hức hức hức."
"Ngươi còn nhân tính hay không? Hức hức hức."
Cũng không biết nữ nhân này làm sao, rõ ràng ốm yếu không chịu nổi, đi hai bước cũng lên cơn suyễn, lúc ném đồ vào mặt hắn lại đặc biệt có khí lực, ném vài phát đã khiến hắn đầu óc choáng váng, còn rơi mất hai chiếc răng.
"Huyện chủ, ngài thân thể yếu ớt, không thể thương tâm, nô tỳ thu toàn bộ vàng bạc châu báu trong doanh trướng này, dùng chúng mở thiện đường được không?"
"Đúng đúng đúng, A Ngõa này tuy rằng đáng chết vạn lần, nhưng nghe nói lão quốc vương của Kim Phách rất coi trọng hắn, chúng ta có thể bắt hắn làm con tin, đợi đến lúc Kim Phách dâng lên thư đầu hàng, đòi thêm chút bồi thường, cũng coi như là tích phúc cho bá tánh."
Những tỳ nữ này một bên nói, một bên cướp đoạt đồ vật, đến châu báu được khảm trên giường của hắn cũng moi xuống cho bằng được, không để lại bất kỳ đồ vật đáng giá nào.
Cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của mấy vạn quân Hoa gia, hắn bị mấy người phụ nhân trói gắt gao, kéo ra ngoài quân trướng như kéo cẩu chết, không còn tôn nghiêm của mộ hoàng tử.
Đoạn quá khứ này đã trở thành sỉ nhục và ác mộng của A Ngõa, cho tới bây giờ hắn vẫn còn mơ thấy cảnh Hoa Lưu Li ném đôi giày bẩn thỉu vào mặt hắn, mỗi lần tỉnh mộng đều là một thân mồ hôi lạnh.
A Ngõa ấp a ấp úng nói ra sự tình, rất nhiều chi tiết mất mặt đều không kể ra, nhưng Bùi Tế Hoài vẫn xâu chuỗi được đại khái sự việc.
"Ý của ngươi là, ngươi ước chừng ẩn núp nửa năm ở Thanh Hàn châu, chính là để có được tín nhiệm của Phúc Thọ quận chúa?" Bùi Tế Hoài nhìn gương mặt kia của A Ngõa, tuy đã nhìn không ra nguyên bản mặt hắn là như thế nào, nhưng vị hoàng tử này đến tột cùng có hiểu lầm gì với ánh mắt của Phúc Thọ quận chúa, lại cho rằng dựa vào gương mặt này của hắn là có thể sử dụng mỹ nam kế?
Không nói người khác, chỉ nói Tam công tử của Hoa gia, gương mặt kia vô cùng tuấn tú, Phúc Thọ quận chúa mỗi ngày nhìn người trong nhà, sẽ bị một người tự xưng là thân thế thê thảm mê hoặc?
Cứ cho là ánh mắt của Phúc Thọ quận chúa đột nhiên xuất hiện vấn đề đi, thật sự tin hoa ngôn xảo ngữ của A Ngõa, cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện ra khỏi thành cùng A Ngõa.
Người ta là thiện lương đơn thuần, đâu phải đầu óc sũng nước?
Đây là tự tin đến thế nào mới có thể cảm thấy đường đường là nữ nhi của Đại tướng quân sẽ bỏ xuống tất cả để trốn đi cùng hắn?
Tự cho là đã tính kế được hết thảy, thực tế sớm đã trở thành quân cờ trong mắt người khác. Hoàng tử A Ngõa này, quả thực dại dột tự đưa thịt tới cửa, người khác không ăn còn cảm thấy ngượng ngùng.
"Có chuyện này điện hạ khả năng không biết đến, bất quá cũng không trách ngươi, dù sao cũng là chuyện xảy ra mười lăm năm trước." Trên mặt Bùi Tế Hoài xuất hiện ý cười, "Mười lăm năm trước, do thám của quý quốc lẻn vào Thanh Hàn châu, không đến ba ngày liền bị Vệ tướng quân phát hiện, tru sát ngay tại chỗ."
A Ngõa sửng sốt: "Ngươi có ý gì?"
"Do thám của quý quốc ở Thanh Hàn châu chưa đến ba ngày đã bị Vệ tướng quân phát hiện. Ngươi cảm thấy, ngươi dựa vào cái gì lại có thể nghỉ ngơi nửa năm ở Thanh Hàn châu, còn có thể mang nữ nhi hai vị tướng quân thương yêu nhất đi?" Bùi Tế Hoài cười nhạo một tiếng, "Dựa vào ngươi ngu xuẩn?"
"Nàng gạt ta, nàng quả nhiên gạt ta!" A Ngõa tức giận nói, "Từ lúc bắt đầu nàng đã biết thân phận của ta, đúng không?!"
Bùi Tế Hoài không để ý đến A Ngõa phẫn nộ, hắn đứng lên, chậm rì rì nói: "Hôm nay nói chuyện rất vui vẻ, lần sau nếu có cơ hội chúng ta lại nói tiếp."
"Cút! Ngươi cút cho ta!" A Ngõa không thể tin được, hắn ngay từ đầu đã lọt vào bẫy của Hoa Lưu Li, lẽ ra tất cả chỉ là ngoài ý muốn mới đúng.
Khi hắn mới quen Hoa Lưu Li, nàng nhìn thấy một con thỏ con bị thương, nàng sẽ dùng khăn tay băng bó cho nó, còn vào lúc đang mưa thủy triều lên, bỏ cá không cẩn thận nhảy lên bờ vào trong nước, nữ nhân như thế, sao có thể có đầu óc thông minh như vậy.
Không có khả năng, không có khả năng!
"Thanh Hàn châu có con sông, đặc biệt nhiều cá, có đôi khi trời mưa to xong, thời tiết tương đối âm u, cá sẽ nhảy lên trên bờ." Hoa Lưu Li nói với Thái Tử một số ít chuyện thú vị ở biên quan, "Binh lính liền vớt toàn bộ số cá này lên, đem về quân doanh nấu thành nồi cá thật to, có đôi khi có quá nhiều cá còn chia một ít ra cho người dân."
"Tới mùa đông, mặt sông đóng băng lại, binh lính lo lắng mãnh thú đói khát, trở nên nóng nảy sẽ làm tổn thương đến người dân, liền định kỳ tuần tra trong núi, có đôi khi săn được thỏ linh tinh thì nướng lên ăn, cực kỳ thơm." Hoa Lưu Li nuốt nước miếng, "Đáng tiếc thần nữ thân thể không tốt, rất nhiều lúc chỉ có thể ngửi ngửi chút mùi vị, tam ca lại thường xuyên quậy cùng binh lính, ăn không ít món thôn quê."
"Quận chúa tuy thân thể không tốt, bất quá vẫn có thể ăn một ít thịt thỏ, thịt hươu, chỉ là không nên ăn nhiều." Thái Tử tiếp lời, "Vừa lúc có người tặng cho cô những loại thịt này, ngày mai ta phái người tới đón quận chúa, mời ngươi nếm thử một chút."
Hoa Lưu Li từ chối nói: "Như vậy quá phiền toái điện hạ."
"Kỳ thật cô cũng có tư tâm." Thái Tử cười, "Tổ mẫu mấy ngày nay đều nhắc về ngươi, vừa lúc hiện tại đã qua tháng giêng, lão nhân gia người muốn lưu ngươi lại ở trong cung mấy ngày. Ngươi truyền lời lại cho cô, dỗ dành lão nhân gia người một chút."

"Vậy liền làm phiền." Hoa Lưu Li bị Thái Tử chọc cười, "Theo thần nữ thấy, Thái Hậu nương nương phi thường thích Thái Tử, cho dù người không để người khác truyền lời, người vẫn là tâm can bảo bối của Thái Hậu nương nương."
Hai người đang nói, bỗng nhiên mặt hồ xuất hiện một đợt sóng gợn, một con cá lớn nhảy vào trong thuyền.
Thái giám tùy hầu khom lưng nhặt cá lên: "Điện hạ thân là long tử, con cá tự mình nhảy lên thuyền hoa của ngài, là điềm lành, không bằng......"
"Không bằng nấu ăn đi, loại cá này kho tàu lên là ngon nhất."
Thái giám tùy hầu: "???"
"Quận chúa nói có đạo lý, trời cho mỹ vị, nếu không ăn nó, chẳng phải sẽ lãng phí tâm ý của ông trời sao." Thái Tử phân phó hạ nhân, "Cô nhớ rõ có mang đầu bếp theo, bảo hắn kho cá này lên, làm thêm vài món nữa, mang lại đây."
"Vâng." Thái giám ôm cá đang không ngừng giãy giụa, rời khỏi thuyền hoa.
Chuyện này nếu một vị điện hạ nào khác gặp phải, nói không chừng sẽ coi nó như cá nhảy Long Môn cát tường mà nuôi. Chỉ tiếc là ai bảo nó lại gặp phải điện hạ nhà họ cơ chứ?
"Có thể được điện hạ ăn, cũng là phúc khí của ngươi." Thái giám nhảy lên thuyền nhỏ, ngồi thuyền nhỏ vào bờ, đưa cá cho đầu bếp.
"Điện hạ không thích ăn cá, ngươi làm thêm vài món điện hạ thích ăn, tốc độ nhanh chút, không thể để điện hạ cùng quận chúa chờ lâu." Thái giám tẩy sạch một thân toàn mùi cá, vào xe ngựa đổi lại quần áo sạch sẽ, sau đó lại vội vàng trở về thuyền hoa.
Hắn không thể để các thái giám khác lấy lòng khoe mẽ trước mặt điện hạ.
Đầu bếp Đông Cung không chỉ có trù nghệ tinh xảo, động tác cũng nhanh, cá kho tuy rằng vẫn chưa xong, nhưng những đồ ăn khác đều đã được đưa lên.
Hoa Lưu Li ăn món ngon mỹ vị, cảm khái nói: "Ngày tháng như vậy, thật tốt."
"Cho nên cô cảm tạ hai vị tướng quân từ tận đáy lòng." Thái Tử chạm ly với Hoa Lưu Li, uống cạn, "Bởi vì có hai vị tướng quân, các nước xung quanh đều không dám mạo phạm Đại Tấn ta. Thân là Thái Tử, ta mới có thể nhàn nhã chơi thuyền trên hồ cùng quận chúa, thưởng cảnh dùng mỹ thực."
"Lời này của Thái Tử không đúng." Hoa Lưu Li lắc đầu, "Gia phụ gia mẫu chỉ biết ra trận giết địch, người chân chính để cho bá tánh an cư lạc nghiệp, không cần lo lắng hãi hùng là bệ hạ."
"Vô luận là Hoa gia, hay là bá tánh trong thiên hạ, điều may mắn nhất là gặp được một vị minh quân yêu dân như con." Nàng nhìn Thái Tử, trầm mặc một lát, tiếp tục nói: "Thần nữ tin tưởng, Đại Tấn tương lai cũng sẽ tốt như vậy."
Cho nên điện hạ ngươi dù trong lòng có vướng bận, tưởng niệm người trong lòng kia thành bệnh, nhưng xem xét đến bá tánh trong thiên hạ, mong ngươi kiên trì sống tiếp.
Mi tâm Thái Tử khẽ nhúc nhích, hắn thấy được tín nhiệm trong mắt Hoa Lưu Li.
"Quận chúa, tin tưởng cô?"
"Thần nữ tin tưởng ánh mắt của bệ hạ, cũng tin tưởng Thái Tử." Hoa gia vĩnh viễn trung thành với Hoàng Thượng, mà Thái Tử là người thừa kế Hoàng Thượng xem trọng nhất, cho nên bọn họ vĩnh viễn sẽ không đứng ở bên đối lập với Thái Tử.
"Cô nhớ kỹ."
Trong Thần Dương Cung, Xương Long Đế khép lại quyển tấu chương cuối cùng, nhìn sắc trời dần tối xuống bên ngoài: "Tam tài, giờ nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ, đã là giờ Dậu rồi, có cần thắp đèn không ạ?" Triệu Tam Tài thấy bệ hạ gật đầu, vội vàng bảo cung nhân thắp đèn trong điện lên.
"Thái Tử hồi cung chưa?" Xương Long Đế xoa xoa đôi mắt.
"Bệ hạ, Đông Cung bên kia vẫn chưa thấy người tới thông báo." Triệu Tam Tài nói một cách uyển chuyển.
Không ai tới báo chính là vẫn chưa trở về, cha già mệt mỏi Xương Long Đế thở dài: "Thời điểm trẫm bằng tuổi nó, làm gì có chuyện thoải mái như nó vậy."
Triệu Tam Tài cười nâng một chén trà dưỡng sinh cho Xương Long Đế.
Xương Long Đế uống một ngụm, nhíu mày nói: "Trà này khá khó uống."
"Bệ hạ, đây là điện hạ cố ý bảo các ngự y làm trà dưỡng sinh cho ngài, ngài coi như nhìn vào mảng hiếu tâm này của điện hạ, uống thêm vài ngụm." Triệu Tam Tài nhỏ giọng khuyên giải an ủi, "Bằng không nếu điện hạ hỏi, lão nô không dễ trả lời lại ạ."
"Ngươi cái lão già này." Xương Long Đế cười mắng một câu, nâng trà lên uống thêm vài ngụm, "Thân là Thái Tử, bảo nó học chính sự thì luôn một bộ dáng lười nhác kia, đến lúc ra ngoài đi chơi lại hưng phấn đến độ không muốn về nhà."
"Bệ hạ, lão nô nói câu quá giới hạn, còn thỉnh bệ hạ trước tha cho lão nô vô tội."
"Nói đi."
"Lão nô tuy không có hài tử, nhưng lão nô cảm thấy, quan hệ giữa hài tử cùng phụ thân trong thiên hạ khi đều như vậy. Bệ hạ ngài trẻ trung khoẻ mạnh, Thái Tử ngẫu nhiên muốn ra ngoài đi chơi, cũng là chuyện thường tình của con người. Huống chi điện hạ văn võ song toàn, thứ người khác ba ngày mới có thể học xong, điện hạ một hai ngày đã có thể hiểu rất rõ ràng." Triệu Tam Tài cười, "Lão nô ăn nói vụng về, cũng không biết nên nói như thế nào mới đúng."
Xương Long cười vài tiếng:

"Lão già nhà ngươi, lời này như đang nói, Thái Tử lười biếng ngược lại không sai, trẫm nên chịu khổ chịu nhọc mới đúng."
"Bệ hạ, lão nô cũng không có ý này." Triệu Tam Tài cười nói, "Điện hạ tính tình như thế nào, bệ hạ ngài còn không rõ sao?"
Xương Long Đế ngoài miệng nói ghét bỏ Thái Tử, nhưng nếu ai thật sự nói Thái Tử một câu nửa câu không tốt, ông khẳng định có thể trở mặt ngay tại chỗ. Nghe Triệu Tam Tài khen Thái Tử hiếu thuận, có năng lực, Xương Long Đế cười đến không khép miệng được.
"Nói đến quan hệ cha con, lão nô mấy ngày trước đây còn nghe được một tin đồn thú vị." Triệu Tam Tài nói, "Mấy ngày trước khi kỳ thi mùa xuân diễn ra, Hoa tam công tử ở trong trường thi làm bài, Hoa tướng quân ngày ngày canh giữ bên ngoài trường thi, còn giúp Kinh Triệu Doãn bắt được hai kẻ ăn trộm."
"Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ a, Ứng Đình đời này lên chiến trường giết địch cũng chưa từng khẩn trương sợ hãi, nhi tử hắn đi tham gia khoa cử thôi, ngược lại mỗi ngày canh giữ ở ngoài cửa." Xương Long Đế tưởng tượng một chút bộ dáng Hoa Ứng Đình, một người lớn như vậy ngồi xổm trước cửa trường thi vô cùng đáng thương, cười cảm khái: "Nam nhân làm cha, đều không dễ dàng a."
Nhi tử đi ra ngoài chơi, phụ thân ở trong cung mệt chết mệt sống phê duyệt tấu chương.
Nhi tử tham gia thi cử, phụ thân liền ngồi xổm bên ngoài trường thi đợi.
Trong phút chốc, Xương Long Đế đơn phương nảy sinh lòng đồng tình lẫn thưởng thức với Hoa Ứng Đình.

Bất quá loại cảm xúc này, sau khi Thái Tử trở lại nói hắn bồi tiểu cô nương Hoa gia chơi một ngày, biến thành chột dạ.
Dù sao thì vào buổi tối hôm Hoa Ứng Đình hồi kinh, thắp nến tâm sự cùng ông suốt đêm từng nói vói ông, không định để nữ nhi thân thể yếu ớt gả chồng, chỉ cầu nàng có thể bình an đơn giản sống hết một đời.
Lúc ấy ông chính là vỗ ngực tỏ vẻ, tuyệt đối sẽ chiếu cố khuê nữ nhà người ta thật tốt, không để nàng chịu ủy khuất.
Hiện tại mới bao lâu, nhi tử sủng ái nhất rạo rực nói với cha già mệt mỏi là ông đây, hắn cùng khuê nữ người ta vui vẻ chơi đùa một ngày.
Con à, con hành xử như vậy, có từng suy xét đến cảm nhận của cha già không?
Thân là đế vương nhất ngôn cửu đỉnh, ông rất sĩ diện, có hiểu hay không?
Tác giả có lời muốn nói:
Hỏi: Xin hỏi bệ hạ, cảm xúc hiện tại của ngài là gì?
Xương Long Đế: Đừng hỏi, trẫm cần mặt mũi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top