Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70. Chạy trối chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tiểu Lạc Lạc

Những con ong mật bay đầy trời, rõ ràng là có người thao túng, nếu không làm sao lại đúng dịp như vậy, vừa vặn đem Thái Tử và thị vệ tách ra?

Lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi khi con ngựa bị chấn kinh, nhóm sát thủ này lao ra một cách liều lĩnh, quả thực chính là tư thái không muốn sống.

Vùng ngoại ô Kinh thành cũng không phải vắng vẻ hoang tàn không có người ở, một số nông dân phát hiện không thích hợp, ném cái cuốc bỏ chạy, vừa chạy vừa hét to: "Giết người a, có thổ phỉ giết người!"

Một sát thủ phát hiện không thích hợp, thúc ngựa chuẩn bị đuổi theo giết chết người nông dân kia, nhưng đã bị thị vệ của Thái Tử ngăn cản. Qua mấy chiêu, người nông dân kia đã chạy trốn không thấy bóng người.

"Tốc chiến tốc thắng." Thủ lĩnh sát thủ ý thức được người nông dân kia có thể sẽ đi gọi viện binh, rút đao bên hông ra, dẫn mấy người thân thủ tốt nhất, thúc ngựa đuổi theo Thái Tử cùng Hoa Lưu Li, "Cố gắng giữ chân nhóm thị vệ này."

"Điện hạ!" Thị vệ của Đông Cung liều mạng giết chết một sát thủ, một tên sát thủ mới lại xông lên.

Hành tung của Thái Tử luôn được giữ bí mật, để Thái Tử có thể an toàn xuất hành, trước đó bọn họ thậm chí an bài vài đội hộ tống người giả dạng Thái Tử và Phúc Thọ quận chúa, đi theo những hướng khác nhau, để đánh lừa tầm mắt một ít người có dụng tâm kín đáo.

Nhưng những sát thủ này, tựa hồ rất rõ ràng hành tung của Thái Tử, hơn nữa là bất chấp tính mạng để giết Thái Tử.

Thái Tử từ nhỏ học tập kiếm thuật, cưỡi ngựa bắn cung, nếu như không có Phúc Thọ quận chúa, có lẽ sẽ không bị sát thủ đuổi kịp, nhưng mà Thái Tử còn mang theo Phúc Thọ quận chúa yếu ớt nhiều bệnh.......

Bọn thị vệ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nếu như Thái Tử xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ liên lụy tới gia tộc.

Hai bên đều giết người đến đỏ mắt, xuất ra hết bản lĩnh của bản thân mà đánh.

"Điện hạ tặng thần nữ con ngựa ngày, quả nhiên là ngựa tốt." Hoa Lưu Li ấn đầu Thái Tử, tránh thoát một mũi tên bay tới. Nàng không dám cho ngựa dừng lại, lại không thể chạy vào trong thành, chỉ có thể chạy trốn vào rừng rậm.

Nếu là chỗ trống trải, đối phương nhiều người, lại mang theo cung tên, bọn họ chính là bia ngắm di động, không bằng trốn vào rừng, có rừng cây che lấp, cung tên của nhóm sát thủ sẽ không còn ưu thế.

Con ngựa một đường chạy vào rừng rậm, Hoa Lưu Li kéo Thái Tử từ trên lưng ngựa xuống, giơ chân đạp con ngựa, làm cho nó chạy về hướng ngược lại.

"Điện hạ." Hoa Lưu Li xé gấu váy hoa lệ, buộc quanh eo, "Ngài đi theo ta." Nói xong, cũng không chờ Thái Tử nói chuyện, nàng nắm tay hắn chạy đi.

"Cố gằng đừng giẫm lên những chỗ có nhiều lá cây và cỏ xanh." Hoa Lưu Li quan sát bốn phía một chút,cũng may hiện tại không phải giữa hè, rất nhiều loại cỏ còn chưa kịp khô héo chồng chất thành một đống cao, nàng kéo Thái Tử trốn sau một gốc thân cây thật lớn, tập trung nghe ngóng phân biệt phương hướng của sát thủ.

"Người bọn họ muốn giết là ta, nàng đi mau." Thái Tử từ bên hông lấy ra một thanh nhuyễn kiếm, hạ giọng nói với Hoa Lưu Li, "Cô sẽ không có việc gì, nàng lui về phía sau trốn đi."

"Điện hạ, ngài thân là Thái Tử một quốc gia, không nên nói mấy lời này." Hoa Lưu Li thu lại tươi cười, phi thường nghiêm túc nhìn Thái Tử, "Ngài là quân chủ tương lai, ta là thần. Sinh tử của ngài, sẽ liên hệ với tương lai của hàng tỷ bá tánh. Hôm nay chỉ cần thàn nữ còn một hơi thở, sẽ không để ngài chết trước mặt ta."

Nàng cởi bỏ làn váy bên hồng, từ đai lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm: "Thân là thần nữ, vốn không nên mang vũ khí sắc bén trước mặt điện hạ, nhưng ra ngoài cung, luôn luôn có chỗ không an toàn, thỉnh điện hạ không trách tội thần nữ khi quân."

Hai người tránh ở đằng sau thân cây, mặt đối mặt với nhau, Thái Tử nhìn Hoa Lưu Li như vậy, vươn tay chậm rãi nắm lấy tay Hoa Lưu Li, "Nàng không muốn ta chết, ta làm sao có thể để mặc nàng liều mạng vì ta."

"Điên hạ!" Hoa Lưu Li trở tay siết chặt cổ tay Thái Tử, đè ép thanh âm càng thấp, "Nếu như thần nữ có thể bình an trở về, còn thỉnh điện hạ giúp thần nữ giữ kín một bí mật."

"Được."

"Điện hạ không hỏi là cái gì?" Hoa Lưu Li cười cười, đem chuôi kiếm và mũi kiếm gắn chặt với nhau.

Thái Tử nhìn nàng thuần thục lắp ráp, cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không nói.

"Điện hạ không cần sợ hãi, nhóm tỳ nữ của thần nữ rất am hiểu truy tung trong rừng rậm, rất nhanh có thể tìm thấy chúng ta."Hiện giờ nàng cũng không thể trốn ở chỗ này, bởi vì những sát thủ kia đã tìm tới bên này, nàng phải đánh lạc hướng bọn họ.

"Chờ đã." Thái Tử nhấc vạt áo lên, tiêu sái mà cài ở bên hông: "Loại chuyện này, sao có thể để một tiểu cô nương như nàng đi làm, cô........"

"Được rồi, điện hạ." Hoa Lưu Li đưa tay giữ lấy Thái Tử, ấn hắn ngồi trên mặt đất, "Kiếm pháp ngài học, không thể giết người được."

Nói xong, nàng vỗ vỗ bả vai Thái Tử: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại, hiểu chưa?"

Không biết chính mình vì sao lại ngồi trên mặt đất Thái Tử: "...................."

"Điện hạ, ngài nghe lời, đừng náo loạn, bằng không chúng ta sẽ chết ở chỗ này. Điện hạ, vì ta, vì dân chúng trong thiên hạ, coi như thần nữ cầu ngài, ngài nhất định không được đi ra, được không?" Hoa Lưu Li ngồi xổm trước mặt Thái Tử, nhìn sâu vào hai mắt hắn.

Thái Tử đỏ hồng hốc mắt: "Vậy còn nàng?"

Hắn hối hận, hắn thà rằng chính mình không thích nàng, không động tâm với nàng, cũng không muốn để nàng lâm vào nguy hiểm.

"Điện hạ, ngài đã quên sao?" Hoa Lưu Li cười cười, "Thần nữ họ Hoa, thân là người Hoa gia, thủ quân vương, hộ bá tánh, chính là tổ huấn truyền thừa trăm năm của Hoa gia. Thần nữ không muốn trở thành một người bất trung bất hiếu, thỉnh điện hạ thành toàn."

Thái Tử run rẩy bàn tay không nói gì.

"Thỉnh điện hạ thành toàn." Hoa Lưu Li cười, "Ngài nếu như không muốn, thần nữ chỉ có thể lấy cái chết tạ tội."

"Được." Thái Tử khàn giọng, lần đầu tiên không chút do dự sờ hai má Hoa Lưu Li, "Cô chờ nàng trở về, nàng nhất định phải trở về."

"Thần nữ lĩnh mệnh." Hoa Lưu Li gợi lên khóe môi nhìn Thái Tử mỉm cười, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Thái Tử chưa từng thấy Hoa Lưu Li chạy như vậy, hắn nhìn nàng vội vàng rời đi, che lại lồng ngực ẩn ẩn đau nhức, cố gắng ngăn chặnxúc động muốn chạy theo nàng.

Hắn một lần lại một lần nhắc nhở chính mình, nếu như hắn chạy ra vào lúc này, tất cả cố gắng của Lưu Li đều sẽ uổng phí.

Lưu Li có thể ở trong quân doanh của Kim Phách bắt sống A Ngõa, chắc chắn sẽ không nhu nhược giống như ngày thường vẫn thể hiện ra.

Phụ hoàng năm đó, được Hoa tướng quân cùng Vệ tướng quân bảo hộ ở phía sau.

Hiện giờ chính hắn, lại được nữ nhi của hai vị tướng quân bảo hộ phía sau.

Hắn tuy là Thái Tử, nhưng cũng là người, muốn cho lí trí chiến thắng tình cảm, thật sự quá khó khăn. Chỉ trong một thời gian ngắn, Thái Tử đã tự cắn môi mình đến chảy máu.

Hắn quỳ rạp trên mặt đất, không quan tâm mặt đất dơ bẩn, chỉ nghĩ muốn nghe rõ tiếng bước chân rời đi của Hoa Lưu Li, như vậy ít nhất có thể làm hắn an tâm một chút.

Nhìn thấy Thái Tử trốn vào rừng rậm, đám sát thủ càng cẩn thận, thủ lĩnh sát thủ nắm chặt chuôi kiếm, thật cẩn thận đi phía trước dò đường.

"Thủ lĩnh, có tiếng khóc." Một sát thủ có thính lực đặc biệt tốt nói, "Hình như là tiếng khóc của một nữ nhân trẻ tuổi."

Những sát thủ này đều là tử sĩ được nuôi dưỡng nhiều năm, làm việc vô cùng cẩn thận, bọn họ từng bước đi tới gần nơi phát ra thanh âm, phát hiện một cô gái da trắng như tuyết, tránh ở trong bụi cỏ hoảng sợ che miệng khóc, thấy bọn họ đi đến, cô gái sợ tới mức không dám phát ra thanh âm, chống tay xuống đất, nước mắt không ngừng chảy ra, rất là đáng thương.

Chú ý tới chân của nàng cong lại có chút mất tự nhiên, thủ lĩnh dùng kiếm nâng cằm cô gái lên, nước mắt của nàng rơi trên thân kiếm, thân hình run rẩy.

"Ngươi là cái kia quận chúa đi cùng Thái Tử?" Thủ lĩnh mang mặt nạ, ngữ khí khinh miệt nói, "Thái Tử bỏ ngươi lại để chạy trốn?"

Cô gái vẫn run rẩy như cũ, hàm răng trắng noãn va chạm vào nhau, hơn nửa ngày mới cất giọng nói: "Các ngươi đừng giết ta........"

Thanh âm của nàng ôn nhu nhẵn nhụi, giống như con mèo sữa nhỏ bất lực, ngoại trừ cầu xin người khác thương hại, thì không có cách nào khác.

Thủ lĩnh sát thủ mặt không chút thay đổi nhìn nữ nhân bị Thái Tử bỏ rơi này: "Nói cho chúng ta biết, Thái Tử chạy trốn theo hướng nào?"

Thiếu nữ khóc không nói lời nào.

Thủ lĩnh không kiên nhẫn đem nàng từ trên mặt đất xách lên, bóp cổ nàng: "Nếu ngươi không nói lời nào, ta sẽ để bọn họ lột sạch y phục của ngươi, làm cho ngươi mất hết thanh danh mà chết."

"Không.........không cần........" Vài giọt nước nắt nóng hổi rơi trên mu bàn tay thủ lĩnh, thiếu nữ hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn hắn, "Van cầu ngươi, không cần."

Thử lĩnh nhìn mu bàn tay dính nước mắt, đem nàng ném trên mặt đất: "Vậy ngươi mau nói."

Thiếu nữ run run rẩy rẩy giơ tay chỉ về một hướng.

"Ta còn nghĩ nữ nhi của hai vị tướng quân sẽ có khí phách hơn người, không nghĩ tới cũng chỉ có như vậy." Thủ lĩnh khinh miệt hừ lạnh một tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay lau đi nước mắt trên mu bàn tay, xoay người đi về hướng thiếu nữ vừa chỉ.

"Thủ lĩnh, nữ nhân này xử lý như thế nào?" Có sát thủ hỏi.

"Giết." Thủ lĩnh bước đi về phía trước đầu cũng không quay lại, "Cho nàng được toàn thây."

Vừa dứt lời, hắn nghe được âm thanh đầu người rơi xuống đất, mùi máu tươi tràn vào không khí.

Không đúng, mùi máu này không giống lượng máu của một người.

Hắn đột ngột quay đầu lại, chỉ thấy một đạo ngân quang đang lao về phía mình, hắn vội vàng giơ kiếm lên chặn, ai ngờ động tác của đối phương vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một kích không thành, trở tay liền đá một cước vào ngực hắn.

Thủ lĩnh nhìn mấy tên thủ hạ của mình, lúc này toàn bộ vô thanh vô tức nằm trên mặt đất, ánh mắt âm hàn nói: "Tốt cho một cái nhát gan yếu đuối Phúc Thọ quận chúa, hóa ra lại là một màn kịch lừa hết mọi người."

"Không được đưa lưng về phía kẻ thù, đây là đạo lý mãi mãi không thể thay đổi." Hoa Lưu Li ra chiêu không lưu tình, "Ta còn muốn cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này."

Thủ lĩnh trên tay dính vô số mạng người, chống lại Hoa Lưu Li không có nửa điểm yếu thế. Hắn cùng với nhóm người bắt cóc Hoa Lưu Li lần trước khác nhau, những kẻ bắt cóc đó càng giống như những thủ hạ bình thường, mà tên thủ lĩnh này, rõ ràng là tử sĩ giết người không chớp mắt.

Không bị hấp dẫn bởi sắc đẹp và lợi ích, sai lầm duy nhất mà hắn phạm phải, chính là khinh địch, nếu không nàng cũng không thể có cơ hội giết chết những người kia.

"Đáng tiếc quận chúa mỹ nạo như vậy, cuối cùng chỉ có thể chết dưới kiếm của ta." Mũi kiếm của tên thủ lĩnh xẹt qua cổ Hoa Lưu Li, nàng nhanh chóng lùi về sau, tên thủ lĩnh nhân cơ hội này, chém bị thương cánh tay nàng.

Hoa Lưu Li lui về phía sau vài bước, dựa vào thân cây thở dốc, nàng đổi tay cầm kiếm, mặt không chút thay đổi nói: "Sinh tử có số, nhưng hôm nay chỉ cần có ta ở đây, các ngươi cũng đừng mong lấy được mạng của Thái Tử."

"Hoa gia các ngươi nắm giữ mất chục vạn đại quân, hà tất phải liều mạng che chở quân vương tùy thời có thể nghi kỵ các ngươi?" Thủ lĩnh không cho Hoa Lưu Li có cơ hội thở dốc, tiếp tục giơ kiếm về phía nàng, " Sao không tìm một minh quân khác?"

"Buồn cười, đương kim bệ hạ chính là minh quân, cần gì phải tìm nơi nào khác?" Hoa Lưu Li nhanh nhẹn tránh đi mấy kiếm, bỗng nhiên một âm thanh xé gió vang tới, nàng nghiêng đầu, một mũi tên xẹt qua gương mặt nàng.

Thiếu chút nữa gương mặt của nàng bị thương rồi.

Nếu ai phá hư giấc mộng trở thành mỹ nhân như nhược yếu đuối của nàng, người đó chính là địch nhân lớn nhất.

Thủ lĩnh phát hiện Hoa Lưu Li đột nhiên phát điên, mỗi một chiều đều dùng toàn lực, hắn nhất thời không chú ý, thế nhưng bị nàng đâm một kiếm vào ngực.

Hoa Lưu Li thừa thắng xông lên, một kiếm bổ đôi mũi tên bay tới, xoay người cứng rắn làm cho thanh kiếm của thủ lĩnh cắm vào bả vai nàng.

Xuy.

Đây là âm thanh tiếng dao đâm vào da thịt.

Thủ lĩnh không dám tin cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy chủy thủ cắm trước ngực, tựa hồ không thể tin, mạng của mình lại kết thúc trong tay một tiểu nha đầu.

Hoa Lưu Li rút ra chủy thủ, một cước đá văng hắn, che lại bả vai không ngừng chảy máu tưới nói: "Ta còn tưởng rằng tử sĩ giống ngươi, sẽ có chút bản lĩnh, bất quá cũng chỉ có vậy."

Thủ lĩnh trừng lớn đôi mắt, nhìn nhánh cây xanh biếc trên đỉnh đầu, không cam lòng nuốt xuống một hơi cuối cùng.

"Thủ lĩnh!" Hai tên sát thủ vừa chạy tới thấy một màn như vậy, liền xông tới tấn công Hoa Lưu Li.

"Đi!" Thái Tử sải bước chạy tới, cầm lấy bội kiếm ném mạnh ra ngoài, vừa vặn đâm vào yết hầu tên sát thủ đằng sau, hắn ôm lấy Hoa Lưu Li, quay đầu chạy như bay.

"Điện hạ! Không phải đã bảo ngài trốn thật kỹ sao?!"

"Ta đáp ứng nàng trốn thật kỹ, nhưng chân của ta không có đạp ứng." Ngày thường Thái Tử vô cùng chú ý dáng vẻ bên ngoài của mình, khi nào thì bị như vậy, hắn mạt mày xám tro lôi kéo Hoa Lưu Li chạy trốn trong rừng, phía sau còn có một đám sát thủ đuổi theo.

"Điện hạ, thần nữ bị thương, chạy không được bao xa." Hoa Lưu Li vì mất máu quá nhiều, sắc mặt trắng bệch, "Ngài chạy trước đi, ta giúp ngài ngăn bọn họ lại."

"Ta rất muốn nghe lời nàng, nhưng tay chân ta lại không chịu thuận theo." Thái Tử lấy đi thanh kiếm dính máu trong tay Hoa Lưu Li, người từ nhỏ đã chán ghét sự bẩn thỉu như hắn, lại gắt gao nắm lấy bàn tay dính đầy máu của Hoa Lưu Li, "Ai nói kiếm pháp ta luyện không thể giết người, Hoa tướng quân chính là nửa sư phụ của ta."

Nói xong, Thái Tử ánh tuấn tiêu sái hướng về phía sát thủ.

Nhưng rất nhanh hắn lại mang theo kiếm chạy trở về, lôi kéo Hoa Lưu Li tiếp tục chạy trối chết.

"Ta cảm thấy nàng nói rất đúng, sau khi trở về, nhất định luyện kiếm thật tốt." Thái Tử vừa chạy vừa ném ám tiễn hoặc đạn khói về phía nhóm sát thủ, cuối cùng cũng kéo dài một chút khoảng cách với nhóm sát thủ.

"Ai," Thái Tử nhìn đoạn đường dốc phía trước, còn có nhóm sát thủ đằng đằng sát khí đuôi theo phía sau, cười khổ nói: "Lưu Li, xem ra chúng ta không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lại phải chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."

Hoa Lưu Li đoạt thanh kiếm trong tay Thái Tử, môi trắng bệch: "Ngài nếu là trốn thật kỹ không chạy ra, sẽ không cần cùng thần nữ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm."

"Ta biết, chính là ta........"

Chính là ta luyến tiếc.

"Điện hạ!" Thị vệ Đông Cung cùng nhóm tỳ nữ của Hoa Lưu Li nghe được âm thanh đạn khói nổi tung, rốt cuộc tìm tới đây, làm cho Thái Tử tương đối không còn mặt mũi chính là, tỳ nữ của Hoa phủ còn xông tới trước.

"Xem ra chúng ta không cần phải chết." Hoa Lưu Li thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng cả người lạnh lẽo, mất máu nghiêm trọng, có chút chịu đựng không nổi.

Ngay lúc này, một đạo ám tiễn bay lại đây, nàng bị thương nặng không phản ứng kịp, lắc mình kéo Thái Tử tránh được một chút.

Thái Tử bị trượt chân, mắt thấy sẽ rơi xuống dốc.

Hoa Lưu Li theo bản năng đưa tay ra kéo, nhưng lại quên mất cánh tay của mình bị thương, hoàn toàn không thể dùng sức, vì thế đã ngã xuống cùng Thái Tử.

Trong lúc ý thức mơ hồ, nảng cảm nhận được có đôi tay ấm áp, bảo vệ cái ót của nàng.

Nếu như vừa rồi Thái Tử không chạy ra thì tốt rồi, ít nhất hắn được an toàn.

Hoa Lưu Li nàng hôm nay dù chỉ còn một hơi thở, dù phải chết ở chỗ này, cũng phải bảo hộ Thái Tử chu toàn.

Nếu tương lai của Đại Tấn giao cho một trong bốn vị hoàng tử kia, ai có thể yên tâm?

Nàng cắn đầu lưỡi, cố gắng duy trì trạng thái thanh tỉnh, mở to mắt nhìn Thái Tử đem chính mình oom chặt trong lòng, gian nan vươn tay ra, lấy sức nhẹ như trẻ con ăn sữa của mình, bảo vệ đầu cùng mặt Thái Tử.

Người, không thể chết được.

Mặt, cũng không thể bị hủy.

Tác giả có lời muốn nói:

Thái Tử: Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp!!! Lưu Li, ta muốn thành thân với nàng!!!!!

Hoa Lưu Li: bảo ngươi trốn thật kỹ, lại không nghe lời!! Hài tử không chịu nghe lời, hơn phân nửa là do cha mẹ nuông chiều.

~~~~~~~~

Mấy hôm nay HN lạnh quá các bác ạ, nàng nào ở miền Bắc nhớ mặc ấm khi ra đường nhé :<<<<  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top