Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1099 & 1100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1099 : ANH SINH RA LÀ ĐỂ KHẮC CHẾ EM

"Đây cũng là một ý hay! Vừa hay Ninh Diệu Hoa và Ninh Diệu Bang em đều không muốn cho, mà cầm thì lại sợ họ quấn lấy làm phiền! Nhưng đưa cho cô Thu Đồng thì tốt rồi, với tính cách của cô ấy, tuyệt đối sẽ không cho hai người họ ăn hời đâu. Hơn nữa, với tài năng kinh doanh của cô ấy, cũng sẽ không để mất công ty của ông nội! Boss, anh thông minh quá đi mất!"

Ninh Tịch lại thương lượng với Lục Đình Kiêu thêm một lát, thấy trời cũng muộn rồi, cô mới nói, "Anh có muốn ngủ lại chỗ em không?"

Lục Đình Kiêu nghe vậy liền nhìn cô một cái: "Thôi."

"Hả? Tại sao? Cũng muộn lắm rồi mà! Về giờ cũng phiền phức lắm? Chẳng lẽ lát nữa anh còn chuyện gì sao?" Ninh Tịch khó hiểu.

Lục Đình Kiêu miết tâm mi, bất đắc dĩ nói: "Vì trong phòng cưới tương lai của bọn mình, anh sẽ đặc biệt dễ mất không chế. Hiểu không?"

Ninh Tịch: "Ặc..."

Lục Đình Kiêu xoa đầu cô, "Anh không cần phải chờ tới sau khi kết hôn, nhưng anh muốn làm như vậy, vì em là người quan trọng nhất của anh, anh bằng lòng đợi, cũng là muốn dành cho em sự tôn trọng lớn nhất."

Ninh Tịch khẽ thở dài, cọ cọ đầu vào lòng bàn tay anh, miệng lẩm bẩm: "Em cả đời này thua ở trong tay anh... thật không oán hận nửa lời... anh được sinh ra là để khắc chế em đúng không?"

Thân mật một hồi lâu, Ninh Tịch mới tiễn người ra cửa.

Trước khi đi, Lục Đình Kiêu bỗng nhớ tới chuyện gì đó, móc trong ngực ra một tấm thiếp mời màu đỏ mạ vàng đưa cho cô.

Ninh Tịch mở ra xem, khó hiểu hỏi: "A... Là thiếp mời sinh nhật? Mạc Kiện Chương là ai? Sao lại mời em?"

"Là cha Mạc Lăng Thiên, thiếp mời là Mạc Lăng Thiên đưa, tối mai nếu em rảnh thì đi nếu không rảnh thì cũng không cần lo lắng làm gì."

Chắc Mạc Lăng Thiên muốn mời Lục Đình Kiêu và cô, nhưng vì cô và Lục Đình Kiêu không tiện xuất hiện dưới vai trò bạn cặp thế nên Mạc Lăng Thiên cố ý đưa thêm một tấm thiệp mời riêng dành cho Ninh Tịch, xem như là coi trọng cô.

Ninh Tịch nghĩ một hồi: "Dù sao tối mai cũng không có chuyện gì, ban ngày em ở văn phòng, tối em sẽ đến thẳng đấy!"

Trong giới, người mà Lục Đình Kiêu thừa nhận coi là bạn không nhiều lắm, thêm việc đối phương nghĩ chu đáo đến thế cô cũng không muốn làm phật ý người ta.

Lục Đình Kiêu: "Ừm."

Ninh Tịch nhón chân lên, hôn một cái lên môi anh, giở giọng bá đạo như tổng tài: "Bảo bối, sẽ có một ngày, em sẽ để anh quang minh chính đại xuất hiện cùng em! Để phụ nữ trong cả thành phố này biết, anh là người của em!"

Lục Đình Kiêu: "..."

Rõ ràng là lời hay đấy... nhưng có phải có chỗ nào đấy không hợp lý rồi không?

...

Ngày hôm sau, tại Studio Tắc Linh.

Vì gần đây Tắc Linh đang chuẩn bị mở rộng nghiệp vụ bên tỉnh H, nên Ninh Tịch cứ có thời gian sẽ tới Studio chỉnh lí tài liệu và lên kế hoạch.

Bất giác mọi người bàn bạc tới tận tối, Ninh Tịch nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy sắp muộn, cô vội nói: "Lát nữa tôi còn phải tham gia tiệc tối, đi trước nhé!"

"Bà chủ đi trước đi!"

"Mọi người cũng đừng tăng ca nữa, nghỉ ngơi sớm đi! À, đúng rồi, Thượng Trạch, ở Studio có lễ phục không? Tìm cho tôi một bộ! Không kịp về thay nữa rồi!" Ninh Tịch vội hỏi.

"Có, chị muốn phong cách nào?" Cung Thượng Trạch hỏi.

Ninh Tịch nghĩ nghĩ: "Là tiệc mừng thọ của trưởng bối, màu sắc với kiểu dáng khiêm tốn điềm đạm một chút!"

"Vâng, bà chủ chờ chút!"

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 1100 : SINH MỆNH HOÀN MỸ NHẤT

Một lát sau, Ninh Tịch thay bộ lễ phục Cung Thượng Trạch tìm cho cô, sau đó tự mình trang điểm nhẹ nhàng.

Bộ đồ Cung Thượng Trạch tìm cho cô quả thật rất nhã nhặn, đó là một bộ sườn xám truyền thống kinh điển, màu sắc cũng tao nhã, trang trí họa tiết như nét mực vẩy lên, trông như một khuê tú thời dân quốc.

Ninh Tịch đứng trước gương ngắm nhìn bản thân mình, tỏ ra rất hài lòng: "Được lắm, rất đẹp! Bộ này đi! Cảm ơn em nhé Thượng Trạch! Vậy chị đi trước đây bye bye~"

"Vâng..."

Cung Thượng Trạch nhìn bóng lưng rời đi của Ninh Tịch, muốn nói gì lại thôi.

Bộ trang phục này tuy nói là nhã nhặn... nhưng khi mặc lên người cô... thật ra không hề nhã nhặn, khiêm tốn chút nào...

Ninh Tịch vốn là nàng thơ trong tất cả linh cảm của cậu, rất nhiều bản thiết kế đều vì cô mà tạo ra, thậm chí ngay khi phác họa trong đầu người mẫu cũng là cô. Thế nên có thể nói cô chính là chủ nhân chân chính của tất cả những bộ quần áo của Tắc Linh. Sau khi cô mặc nó lên, sẽ ban cho mẫu thiết kế của cậu sinh mệnh hoàn mỹ nhất...

...

Tại Mạc Trạch.

Hôm nay là buổi tiệc sinh nhật của Mạc Kiến Chương được tổ chức ngoài hoa viên của Mạc gia, bầu không khí lúc này vui vẻ náo nhiệt vô cùng.

Lục Đình Kiêu đã đến trước, biết Ninh Tịch đang bận việc nên anh cũng không giục cô.

Mạc Lăng Thiên đứng bên cạnh tay cầm ly chân cao, bất an đi theo Lục Đình Kiêu hỏi: "Này, Lục Đình Kiêu, tiểu bạch thỏ nhà chú liệu có tới không? Chắc không phải cô ấy còn giận tôi đấy chứ? Lần trước sau khi suýt nữa bị rơi xuống vực về có khỏe không? Có bị dọa sợ không?"

Lục Đình Kiêu nghe vậy, không nói gì chỉ liếc mắt nhìn ông bạn mình.

Dọa sợ? Cô ấy rõ ràng còn kêu chơi rất vui, rất kích thích nữa kìa!

Ngược lại anh còn hi vọng cô có thể biết sợ một chút, thế mới sống yên được.

Mạc Lăng Thiên cũng không biết ánh mắt này của Lục Đình Kiêu rốt cuộc là có ý gì, đang nói với Lục Đình Kiêu, anh ta liền thấy một bóng dáng quen thuộc trước cổng.

Ninh Tịch đưa thiệp mời cho bảo vệ, rồi từ từ bước vào.

Dưới ánh đèn pha lê hoa lệ trước cổng, cô gái mặc một chiếc sườn xám màu trắng, mái tóc dài được một chiếc trâm gỗ kẹp một ít lại sau gáy, ngược sáng bước từng bước tới, như bước từ u cốc tiến vào hồng trần, phía sau như một bức tranh thủy mặc dần tan biến...

Không chỉ chọn đồ phù hợp, thêm việc khí chất có thể tự biển đổi trời sinh của mình, sau khi cô mặc bộ đồ này lên, khí chất cũng thay đổi theo bộ áo, tương hỗ nhau trông càng phù hợp.

Sự xuất hiện của Ninh Tịch thu hút không ít ánh nhìn, sau đó là tiếng bàn luận thì thầm vang lên.

Bỗng thấy một gương mặt mới xinh đẹp thế này, là người ai chẳng có tính tò mò, lúc các cô gái đang hiếu kì về thân phận của Ninh Tịch thì đồng thời cũng chú ý vào quần áo và đồ trang sức trên người cô, thế nên, càng nhiều người chú ý tới bộ sườn xám trên người cô.

"Cô gái vừa mới vào là ai thế? Hình như trông giống nữ minh tinh nào đó... Chiếc áo cô ấy mặc đẹp thật đấy! Lộ rõ khí chất luôn!"

"A! Tôi biết hãng quần áo đó... Đó là đồ của Tắc Linh, lần trước tôi từng thấy ở tiệm, cảm thấy bình thường nên không mua, không ngờ mặc lên người hiệu quả lại kinh diễm đến thế! Hồi đó không mua giờ hối hận ghê!"

"Đồ của Tắc Linh được lắm, tôi cũng rất thích, nhưng quan trọng nhất vẫn là người chứ nhỉ? Loại quần áo càng nhìn càng thấy giản dị này mới càng kén người mặc!"

"Đúng rồi đấy!"

...

Sau khi Ninh Tịch bước vào, cô liếc mắt đưa tình với Lục Đình Kiêu rồi tự tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc