Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 841 & 842

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 841 : NƠI NÀO CÓ MẸ, NƠI ĐÓ CHÍNH LÀ NHÀ

Mẹ, con muốn về nhà.

Nhìn thấy mấy chữ này, nước mắt của Nhan Như Ý lập tức trào ra.

Đến lúc này bà mới biết những lời bà nói với Quan Tử Dao đã tạo thành tổn thương cho Tiểu Bảo lớn cỡ nào.

Nếu Tiểu Bảo không đau lòng đến cực điểm thì thằng bé làm sao có thể viết ra câu đầy bất lực như vậy.

Bọn họ ngoài miệng thì cứ thao thao bất tuyệt rằng bọn họ là người thân của Tiểu Bảo, nhưng sự thật thì ngay đến một nơi để gọi là nhà bọn họ cũng không cho Tiểu Bảo được.

Thằng bé hoàn toàn không cảm nhận được nơi đây là nơi nó thuộc về.

Rõ ràng là đang ở nhà nhưng thằng bé lại nói, nó muốn về nhà...

Mà sự chú ý của Quan Tử Dao lại tập trung vào chữ "mẹ" kia. Cô ta vốn chỉ tưởng Ninh Tịch này với Tiểu Bảo cao lắm cũng chỉ là thân quen thôi, không ngờ Tiểu Bảo lại đồng ý cho Ninh Tịch thành mẹ của mình!

Không được, cô ta nhất định phải ra tay nhanh hơn!

Trong trường hợp như hôm nay, Ninh Tịch thật sự không muốn bén mảng đến cái vũng nước đục này, cô còn định dỗ dành bánh bao nhỏ xong rồi sẽ đi, nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đổi ý.

Cô phải nhân cơ hội này khiến cho tất cả mọi người không bao giờ còn có thể coi thường bánh bao nhỏ nữa.

Kể cả cho dù trong tương lai cô với Lục Đình Kiêu sẽ không thuận buồm xuôi gió mà đến được với nhau, cô vẫn hi vọng rằng dẫu không có mình bên cạnh thì bánh bao nhỏ vẫn có thể sống thật tốt.

Vì vậy Ninh Tịch cố gắng áp chế cảm xúc, cực kì dịu dàng nói với bánh bao nhỏ: "Bảo bối ngoan nào, đây là nhà của con mà, chưa kể hôm nay là sinh nhật của ông nội đó! Chúng ta đã chuẩn bị quà sinh nhật bất ngờ cho ông nội còn gì, con quên rồi sao?"

Bánh bao nhỏ nghe thế cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ là bàn tay nhỏ ôm Ninh Tịch càng siết chặt hơn.

"Chờ lát nữa cô với con cùng nhau tặng quà cho ông nội có được không?"" Ninh Tịch nói.

Nghe thế Tiểu Bảo mới cọ một cái cực kỳ nhẹ ở đầu vai Ninh Tịch, ý là gật đầu đồng ý.

Nhóc muốn về nhà, nơi nào có mẹ Tiểu Tịch thì nơi đó chính là nhà.

Dỗ dành bánh bao nhỏ xong, Ninh Tịch nhìn về phía Lục Sùng Sơn và Nhan Như Ý, lo lắng lên tiếng: "Vừa nãy chắc Tiểu Bảo vẫn luôn đứng bên ngoài nên cả người thằng bé rất lạnh, sợ là đã bị khí lạnh vào người, giờ tốt nhất là nên nhanh chóng cho thằng bé đi tắm nước ấm..."

Nhan Như Ý nghe thế vội vàng nói: "Vậy mau vào nhà đi! Đừng đứng trong sân nữa!"

Lục Sùng Sơn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần để Ninh Tịch với Tiểu Bảo rời đi, không nghĩ tới Tiểu Bảo sẽ đồng ý ở lại nên nhất thời cũng nhanh chóng để hai người họ vào nhà.

Chỉ cần Tiểu Bảo chịu ở lại thì cho dù người phụ nữ kia muốn nhân tiệc mừng thọ mà lộ mặt thì ông ta cũng cho phép.

Trong phòng tiệc, quan khách đợi quá lâu nên bắt đầu xì xào bàn tán, Lục Sùng Sơn thấy tình hình của Tiểu Bảo có vẻ ổn rồi thì vội vàng kéo Nhan Như Ý đi chào hỏi khách khứa.

"Xin lỗi xin lỗi, để các vị đợi lâu rồi! Cảm ơn mọi người đã bớt chút thời gian đến dự tiệc mừng thọ của kẻ hèn này..."

"Lục lão quá khách sáo rồi!"

"Được làm khách mời của ngài chính là vinh hạnh của chúng tôi đó!"

Lục Sùng Sơn khách khí hàn huyên một hồi, mọi người cũng rối rít chúc thọ ông, ngoài mặt thì vẫn chẳng có điểm nào khác thường, nhưng vừa quay đầu thì cũng khó tránh khỏi tự âm thầm suy đoán.

"Chuyện đêm nay ông thấy thế nào?"

"Nói là sợi dây chuyền yêu thích của Lục phu nhân bị mất... nhưng mà mất sợi dây chuyền thôi có cần thiết để tất cả chủ nhân của Lục gia biến mất hơn nửa buổi tối?"

"Chẳng lẽ là vì vị Tiểu thái tử kia của Lục gia lại đổ bệnh sao..."

"Tám phần là vậy, Lục gia cũng đủ xui xẻo, mãi mới có một thằng cháu độc đinh ấy thế mà lại là đứa đần độn!"

"Ha ha, Lục gia hiện giờ to lớn sừng sững như thế, kiểu gì mà chẳng làm qua chút chuyện xấu xa, sợ là bị báo ứng lên con cháu rồi..."

...

HẾT CHƯƠNG 841

------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 842 :

"Lục gia này thật ức hiếp người quá đáng, Lục Đình Kiêu còn chưa kết hôn mà đã có một đứa con riêng, nhà chúng ta đã nói gì chưa? Những lời của con cũng vì tốt cho đứa bé kia, bọn họ không cảm kích thì thôi, thế mà xảy ra chuyện một cái là đổ tội lên đầu con được!" Quan Thụy nghe con gái kể lại, nhất thời lửa giận cháy phừng phừng.

"Ba đừng kích động mà, chú Lục với dì Lục không trách con, hai người còn an ủi con mà! Chú dì nói không liên quan gì đến con hết! Lúc trước dì Lục cũng rất khách khí cảm ơn con mà!" Quan Tử Dao vội vàng giải thích.

Vẻ mặt của Quan Thụy lúc này mới hơi hòa hoãn lại: "Nói vậy thì còn nghe được... đứa con gái kia có quan hệ tốt với Tiểu Bảo đến mức ấy cơ à?"

Quan Tử Dao không vui gật đầu: "Con thấy Tiểu Bảo gọi cô ta là mẹ."

Quan Thụy trái lại không coi ra gì, ông ta nhìn con gái rồi trầm giọng nói: "Tử Dao, con cho rằng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là gì?"

"Cải thiện quan hệ với Tiểu Bảo." Quan Tử Dao trả lời.

Quan Thụy lắc đầu: "Sai, tuy con thông minh nhưng trong chuyện này con vẫn quá hồ đồ. Hiện giờ thằng nhỏ kia chẳng khác gì một kẻ tàn phế, con đi đánh quan hệ với một đứa vô dụng thì có ích lợi gì?"

"Chưa kể ả đàn bà kia đã nắm chặt nó trong tay rồi, con chưa nghe giọng của Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý sao? Dẫu cho cô ta có qua lại với Lục Đình Kiêu thì bọn họ vẫn không chấp nhận cô ta, bữa tiệc hôm nay cũng không mời cô ta nữa, cô ta phải phí hết tâm tư lợi dụng một đứa bé mới có thể xuất hiện!"

Quan Tử Dao trầm ngâm nói: "Đó là bởi vì xuất thân của cô ta quá thấp, hơn nữa con nhìn ra được chú với dì vô cùng quan tâm đến Tiểu Bảo! Cho nên con mới nghĩ ít nhất cũng phải để Tiểu Bảo thích con đã, như vậy thì ngay cả Lục Đình Kiêu cũng phải xem trọng con vài phần."

Quan Thụy thở dài, tiếp tục phân tích: "Dù sao Tiểu Bảo cũng là huyết mạch duy nhất của Lục gia, là máu thịt của bọn họ thì đương nhiên phải quan tâm thôi. Chính bởi vì quan tâm nên đối với chuyện chọn mẹ cho Tiểu Bảo mới càng khắt khe, thận trọng."

"Bà chủ tương lai của Lục gia, con có biết vị trí này có ý nghĩa như thế nào không? Dẫu cho cô ta dỗ dành Tiểu Bảo vui vẻ thì thế nào, cao lắm thì Lục gia mời cô ta thành gia sư cho Tiểu Bảo, thậm chí làm bảo mẫu để tùy thời chăm sóc thằng bé, chứ để cô ta vào cửa ấy à, Lục Sùng Sơn có hồ đồ như vậy sao?"

"Cái này..." Nghe đến đây, tâm tư Quan Tử Dao rõ ràng dao động.

Quan Thụy vỗ vai con gái một cái, thành khẩn nói: "Cho nên Tử Dao à, con ngàn lần chớ lẫn lộn đầu đuôi, cái quan trọng nhất hiện nay là phải để Lục Sùng Sơn với Nhan Như Ý coi trọng con, dĩ nhiên, chuyện này chỉ cần con muốn thì dễ như trở bàn tay."

"Vừa nãy, con đã nói đến trọng điểm rồi, là vì xuất thân của cô ta quá thấp cho nên có nhảy nhót cỡ nào đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể nhảy vào cửa của nhà họ Lục được."

"Con phải hào phóng một chút, đừng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà khó chịu trong lòng, sau này có gả qua cũng phải có lòng dạ của một bà chủ. Cái vị trí bà chủ của Lục gia chỉ có thể là của con, đã hiểu chưa?"

"Con hiểu rồi thưa ba." Nghe xong, Quan Tử Dao kiên định gật đầu một cái, nỗi bất an vừa dâng lên trong lòng cũng tan biến.

Quan Thụy nhìn viên ngọc quý của mình mà vừa vui vẻ lại an tâm: "Con hiểu là được rồi."

Thật ra thì còn có vài chuyện ông ta chưa nói, chờ sau này Tử Dao gả vào Lục gia, rồi sinh ra đứa bé của mình với Lục Đình Kiêu, dựa vào gen của Quan gia thì Nhan Như Ý với Lục Sùng Sơn sao có thể không thích đứa bé ấy đây?

Đến lúc đó, mọi sự quan tâm sẽ tự nhiên chuyển từ thằng nhóc vô dụng kia chuyển qua đứa bé của bọn họ...

...

HẾT CHƯƠNG 842

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc