Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 907 & 908

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 907 : CÓ THỂ CHO EM XIN SỐ ĐIỆN THOẠI ĐƯỢC KHÔNG Ạ?

Ninh Tịch cười cười, khóe mắt nhếch lên như bông hoa hải đường mới chớm nở, "Sao có thể chứ, tôi tin tưởng con mắt nhìn người của anh mà, đến cả level này còn không qua được thì chẳng phải là hủy đi danh tiếng anh gây dựng bấy lâu sao?"

Cô lần này chỉ là thành thành thật thật mà diễn thôi, thậm chí còn chưa áp diễn đâu đấy, như vậy đã là khoan dung lắm rồi.

Năm đó khi cô áp diễn Giang Mục Dã, đó mới gọi là ác...

Thẩm Miên gần như bị nụ cười đó làm cho hoa mắt, vẻ mặt không nói nên lời: "Vừa vừa phai phải thôi, đến cả ông đây cô cũng không buông tha nữa à!"

"Xin lỗi, chưa kịp thay đổi trạng thái."

Thẩm Miên: "...."

Hai người đang nói chuyện, khóe mắt Thẩm Miên liếc thấy Kha Minh Vũ còn đang đứng ở một bên, hình như là đang đợi bọn họ nói chuyện xong, "Minh Vũ, cậu còn chuyện gì à?"

"Tôi tìm Ninh Tịch tiền bối." Vẻ mặt vô cảm thường ngày của Kha Minh Vũ nay bỗng căng thẳng lạ thường.

Ninh Tịch có chút tò mò nhìn qua, không biết cậu ấy tìm mình có chuyện gì.

Trong số những người mới, người cô không thể nhìn thấu nhất chính là Kha Minh Vũ, nhưng ở trên người cậu ta, cô lại cảm thấy một tia quen thuộc không thể nói thành lời.

Đáng tiếc cảnh diễn cùng cậu ta hôm nay lại không quay kịp, đành để đến ngày mai xem sao...

"Có thể cho em xin chữ ký được không? Em là fan của chị." Kha Minh Vũ mặt không biểu cảm mở miệng nói.

"Fan của tôi?" Ninh Tịch nhướng mày, có chút ngoài ý muốn, "Đương nhiên."

Sau đó, Ninh Tịch cầm lấy giấy bút trong tay cậu ta, ký tên của mình, lại viết thêm một câu khích lệ lên đó.

"Cảm ơn tiền bối." Kha Minh Vũ mím môi, khom lưng cúi chào rồi rời đi, cũng không nói thêm câu gì.

Thẩm Miên liếc nhìn Ninh Tịch một cái, đột nhiên hỏi một câu đầy ý vị, "Cô có biết tại sao tôi tìm được người này không?"

"Sao tìm được thế?" Ninh Tịch hỏi.

"Cậu ta không phải xuất thân chính quy, là tự mình tìm tới cửa, lúc ấy tôi tìm rất lâu cũng chưa tìm được nam phụ thích hợp, thế là liền tùy tiện chọn cậu ta diễn thử xem, nhưng mà cậu ta lại từ chối."

"Hả? Không phải tự mình tìm tới cửa sao? Sao lại từ chối?" Ninh Tịch khó hiểu.

"Cậu ta muốn diễn nam chính."

"Ặc...." Công bằng mà nói thì hình tượng của cậu ta quả thật là không thích hợp với vai nam chính của bộ phim này, "Sau đó anh thuyết phục được cậu ta à?"

Thẩm Miên gật đầu, "Đầu tiên tôi cho cậu ta diễn thử một phân cảnh của nam chính, diễn xuất thì qua ải rồi, nhưng hình tượng không được, thế nên tôi khuyên cậu ta thử vai nam phụ, lúc ấy cậu ta không đồng ý, về sau đích thân tôi phải đến tận cửa để mời đấy."

Ninh Tịch có chút kinh ngạc, "Chậc, có thể để Thẩm đạo diễn anh đích thân tới tận cửa để mời... tuyệt đối không đơn giản là chỉ có mỗi diễn xuất qua ải thôi đâu?"

Thẩm Miên cười thần bí, "Đến lúc đó cô sẽ biết!"

Thẩm Miên đã nói như vậy rồi thì Ninh Tịch cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng đột nhiên cô lại nhớ đến một chuyện, "Đúng rồi, đạo diễn Thẩm, đoàn phim có thể cho thăm ban không? Tôi có một người bạn, cô ấy muốn tới đây xem tôi diễn, khẳng định sẽ không ảnh hưởng đến quá trình quay phim đâu!"

"Được, bạn cô thì không thành vấn đề!" Thẩm Miên đồng ý rất sảng khoái.

Hai người còn đang nói chuyện, Thẩm Miên nhìn thấy một bóng người lấp ló cách đó không xa, hóa ra không chỉ có một người chưa về.

Thẩm Miên bất đắc dĩ nhìn về phía Kỹ Ngữ Manh, "Lại là tìm Ninh Tịch?"

Kỷ Ngữ Manh gật đầu liên tục.

"Ài, được rồi, không quấy rầy các cô tám chuyện nữa!" Diễn viên nhà người ta bình thường sau khi tan làm thì đều là tìm đạo diễn nói chuyện, đằng này chỗ anh ta thì toàn là tìm nữ chính...

"Ngữ Manh à, tan làm rồi sao còn chưa về?" Khi nói chuyện với Kỷ Ngữ Manh, giọng điệu của Ninh Tịch thay đổi rõ rệt.

Giọng điệu trầm thấp đó...

Kỷ Ngữ Manh vô thức sờ sờ vành tai, "Tiền bối, có thể cho em số điện thoại của chị được không ạ?"

-----------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 908 : BỊ HÔN ĐẾN CHOÁNG VÁNG

"Được chứ!" Ninh Tịch vươn tay ra.

Kỷ Ngữ Manh vội vàng đưa điện thoại của mình qua.

Ninh Tịch dùng điện thoại ấn số của mình, nháy một cuộc xong mới trả lại cho cô.

Thấy Ninh Tịch thân thiết như vậy, Kỷ Ngữ Manh lấy hết can đảm hỏi, "Chúng ta có thể thêm ID WeChat của nhau được không ạ?"

"ID WeChat chính là số điện thoại, trực tiếp thêm vào là được."

"Ồ vâng ạ, cảm ơn tiền bối! Tiền bối.... chị không cần tẩy trang ạ?" Kỷ Ngữ Manh nuốt nước bọt, nhìn Ninh Tịch còn đang mặc đồ nam.

Lúc này Ninh Tịch đang mặc đồ của mình, nhưng vẫn là đồ nam, một thân giản dị, quần jean kết hợp với áo khoác len, cả người toát lên vẻ nhàn nhã, cô ăn mặc rất tùy ý nhưng không hiểu sao lại đang hấp dẫn người khác...

"Lúc này đường về đông đúc nên tôi tính đi tàu điện ngầm, nên mặc thế này tiện hơn." Ninh Tịch đáp.

"Thì ra là vậy... em..." Kỷ Ngữ Manh vừa định nói lát nữa mình cũng đi tàu điện ngầm thì di động lại vang lên, là người quản lý gọi điện thoại tới, nói đã đến nơi rồi.

Vì thế chỉ có thể chào tạm biệt Ninh Tịch.

"Ngữ Manh, bên này!"

"Anh Phong... Sao anh lại tới đây......" Kỷ Ngữ Manh nhìn người quản lý trung niên đang dừng xe bên vệ đường, vẻ mặt có chút không vui.

Tiền Triệu Phong cũng không biết là đã làm gì mà lại chọc đến tính tình đại tiểu thư của cô, "Đương nhiên là tới đón em rồi! Hôm nay thế nào? Không gây họa gì chứ? Anh nói em biết, chuyện nữ chính em đừng có nghĩ nữa, cho dù em có bất mãn gì với Ninh Tịch cũng phải nhịn xuống cho anh, nếu em thật sự không muốn diễn nữa thì cùng lắm anh hủy giúp em..."

Anh ta thà bỏ thêm chút công sức hủy hợp đồng bộ này chứ tuyệt không thể để con nhóc kia phá banh chành được.

Kỷ Ngữ Manh nghe vậy liền nhảy dựng lên, "Ai bất mãn với Ninh Tịch chứ! Anh đừng có nói bậy!"

"Em buổi sáng không phải còn......"

"Buổi sáng là buổi sáng! Tóm lại em không có tý bất mãn nào với Ninh Tịch hết! Em phải diễn nữ ba! Ai cướp với em, em đánh cho người đó kêu cha gọi mẹ!"

Tiền Triệu Phong vẻ mặt ngây ngốc: "..."

Đúng là, lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển mà!

......

Ninh Tịch đã nói trước với Lục Đình Kiêu là buổi tối sẽ qua nhà anh ăn cơm, vì thế sau khi kết thúc công việc liền trực tiếp đi qua đó.

Trước cổng Bạch Kim Đế Cung.

Mạc Lăng Thiên - người bị Lục Đình Kiêu tống cổ ra ngoài lúc này đang cực kì ai oán, "Này này này, sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu không định giữ tôi lại ăn một bữa cơm hay sao hả?"

"Ninh Tịch buổi tối sẽ qua đây." Lục Đình Kiêu trực tiếp mở miệng. Tỏ vẻ không muốn bị quấy rầy.

Mạc Lăng Thiên tức khắc "fuck" một tiếng, "Tôi sớm đã nhìn rõ con người cậu rồi, cậu quả nhiên là trời sinh không có nhân tính!"

Mất công anh ta còn cố ý tới tận cửa nói nhiều như vậy...

"Nói đi cũng phải nói lại, sao cậu không nghe ngóng thăm dò chỗ tên Đường Lãng kia một chút xem? Dù gì anh ta cũng ở bên cạnh người đó lâu như vậy, chẳng lẽ lại thật sự không biết thân phận thật của tên kia à?"

"Anh ta không phải người của tôi." Cho dù Đường Lãng có nói ra thì anh cũng sẽ không tin, huống hồ lấy sự khôn ngoan của người đó, kể có là Đường Lãng đi chăng nữa, hắn cũng chưa chắc sẽ nói thân phận của mình cho anh ta biết.

"Anh ta còn làm bảo vệ của công ty cậu rồi còn nói không phải người của cậu..." Mạc Lăng Thiên cạn lời.

Hai người còn đang nói chuyện, xa xa có một bóng người đi tới.

Chỉ thấy cậu trai kia tuổi không lớn, ăn mặc đơn giản mà thời thượng, đẹp trai khôi ngô, gần như không thể phân biệt được nam hay nữ, toàn thân toát ra vẻ kiêu ngạo tùy ý.

Thật là chiêu ong dụ bướm* mà...

*Thu hút sự chú ý.

Xuất phát từ sự so sánh giữa đàn ông và đàn ông, Mạc Lăng Thiên vô thức nhìn nhiều thêm vài cái, hỏi Lục Đình Kiêu bên cạnh, "Ai thế? Bạn của em cậu à?"

Hướng này chỉ có biệt thự của Lục Cảnh Lễ và Lục Đình Kiêu, cho nên không phải tìm Lục Đình Kiêu thì chỉ có thể là tìm Lục Cảnh Lễ thôi.

Mạc Lăng Thiên không đợi Lục Đình Kiêu trả lời, liền nhìn thấy chàng trai trẻ kia đi thẳng về phía hai người họ, cho đến khi đứng trước mặt hai người, nói đúng hơn là đứng trước mặt Lục Đình Kiêu.

Cậu trai kia không lái xe, đoán chừng là chạy tới đây, còn đang thở hổn hển, cái cổ dài trắng nõn mướt mát mồ hôi, sau khi đi tới, không nói hai lời liền kéo cổ Lục Đình Kiêu xuống, sau đó, cứ như vậy hôn lên, ánh mắt lấp lánh, giọng nói trầm thấp, "Có nhớ em không?"

Mạc Lăng Thiên như bị sét đánh, bất động đứng im tại chỗ giống như một bức tượng: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc