Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 921 & 922

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 921 : HAI NGƯỜI NÀY NHƯ ĐANG YÊU VẬY!

Lý trí muốn cô giữ vững lòng trung thành của một "fan cứng", nhưng... sắc đẹp trước mắt lại quá hấp dẫn!

Oa Oa oa! Làm thế làm bây giờ làm thế nào bây giờ, cô không thể phản bội tiền bối được...

"Hửm? Tôi không đẹp trai bằng "cậu ta"? Cô chắc chứ?" Giang Mục Dã nhướng mày, tiếp tục ép hỏi.

"Em... em em em..." Cô bé rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, sốt ruột đến mức sắp khóc đến nơi...

Đằng sau, khóe miệng Ninh Tịch giật giật, bước lên vươn tay kéo Kỷ Ngữ Manh vào lòng mình rồi xoa xoa tóc trấn an cô bé, sau đó bảo vệ cô bé sau lưng, trợn mắt với Giang Mục Dã: "Ấu trĩ nó vừa vừa thôi?"

Kỷ Ngữ Manh bỗng nhiên cảm thấy như có gió xuân phả vào mặt, trốn ở sau lưng Ninh Tịch, vui mừng suýt ngất, oaaa, cô được tiền bối bảo vệ nè!

Giang Mục Dã "hừ" một tiếng, đặt mông ngồi xuống cái ghế bên cạnh, khuôn mặt rất chi là khó chịu.

Ai bảo con nhóc này nói khoác mà không biết ngượng, dám vùi dập sự hấp dẫn của anh, gì chứ cái này là không thể nhẫn nhịn được.

Ninh Tịch đương nhiên là biết tật xấu này của anh chàng, trợn mắt nói: "Đã nhiều fan thế rồi mà còn cướp fan này của tôi, ông có biết xấu hổ không thế?"

Giang Mục Dã bĩu môi: "Đến fan nữ mà bà còn cướp của đám nghệ sĩ nam thì tôi có gì phải xấu hổ chứ?"

Ninh Tịch phì — một tiếng: "Ha, ông dám nói ông không cướp fan nam của mấy nghệ sĩ nữ không?"

Hai người vừa gặp mà đã anh một câu, tôi một câu ầm ĩ hết cả lên, mọi người xung quanh thấy vậy thì tim cứ gọi là đập thình thịch.

"Oa oa oa, một bá đạo một tiêu sái, ngắm hai người này quả đúng là sướng mắt mà!"

"Quả thật là vô cùng xứng đôi! Thật đáng tiếc, tại sao nam chính của bộ phim này không phải là Giang Mục Dã nhỉ!"

"Đúng thế đúng thế! Hai người này mà cứ ở cạnh nhau thì lại có cảm giác như họ đang yêu nhau ấy!"

"Thụ "xù lông" x công bụng dạ đen tối!"

.............

Trong góc, Thẩm Hãn Thần nghe mấy câu nghị luận kia thì bàn tay nắm kịch bản khẽ run lên, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch.

Bởi vì mục tiêu của công ty là bồi dưỡng cậu ta thành Giang Mục Dã thứ hai nên Thẩm Hãn Thần đã phải xem qua vô số lần phim của Giang Mục Dã, tự cho rằng mình dù không được mười phần như anh ta thì ít nhất cũng được bảy tám phần.

Nhưng hôm nay được tận mắt thấy mới biết hóa ra sự tự tin của mình trước kia buồn cười biết bao nhiêu, trái tim như rơi vào hầm băng.

Kỳ Phóng ở bên cạnh cũng không nhịn được mà thầm mắng, khoảng cách giữa Thẩm Hãn Thần và Giang Mục Dã cũng... quá lớn rồi đi...

Ninh Tịch đương nhiên biết Giang Mục Dã vẫn luôn bất mãn vụ công ty chủ quản của Thẩm Hãn Thần luôn trói buộc cọ nhiệt anh ta, lần này xuất hiện cũng chỉ vì muốn dằn mặt mà thôi. Ninh Tịch đứng lên, vỗ vỗ vai anh ta: "Tôi phải quay rồi, ông cũng vừa phải thôi đấy, đừng có làm ảnh hưởng chúng tôi quay phim."

"Tôi biết rồi... à này, cảnh tiếp theo là cảnh gì thế, bà phải diễn với tên nhóc kia à?"

Ninh Tịch: "Không phải, diễn với nam phụ. Cảnh hôn."

Giang Mục Dã: "..."

Vừa rồi Giang Mục Dã chỉ chú ý tới Thẩm Hãn Thần, nghe Ninh Tịch nói mới đưa mắt nhìn người diễn vai nam phụ.

Chỉ thấy trong phim trường cách đó không xa, Thẩm Miên đang dặn dò Ninh Tịch cái gì đó, cạnh hai người còn có một chàng trai yên lặng đứng chờ. Người này tướng mạo bình thường, khí chất bình thường, quả thật không hề có chút cảm giác tồn tại nào...

Đợi Ninh Tịch và Kha Minh Vũ đi thay trang phục, Giang Mục Dã lập tức nhích tới trước mặt Thẩm Miên: "Lão Thẩm, mẹ nó, mắt anh mù à? Sao lại chọn người như thế vào vai nam phụ thế hả?"

"Cút, mắt cậu mới mù ấy, diễn xuất của người ta rất tốt!" Thẩm Miên tức tối vặc lại.

------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 922 : BIẾN THÀNH MỘT NGƯỜI KHÁC !

Giang Mục Dã tỏ vẻ khinh thường: "Tốt hơn tôi không?"

"Cậu?" Thẩm Miên lập tức lộ ra biểu cảm đau khổ không thiết sống: "Chẳng lẽ cậu vẫn không biết cậu đứng đầu trong bảng xếp hạng những nam diễn viên mà giới đạo diễn không muốn hợp tác nhất à?"

"Vãi! Vì cái gì chứ? Vì cái gì không muốn hợp tác với ông hả? Anh đây nổi tiếng như vậy!" Giang Mục Dã lập tức bùng nổ.

"Nếu không phải cậu nổi tiếng thì ai nguyện ý mời cậu chứ! Cậu khó hầu hạ bao nhiêu tôi cũng không nói nữa, mấu chốt là diễn xuất của cậu, như tàu lượn siêu tốc vậy, lúc tốt lúc xấu, lúc cao lúc thấp, không thể lường trước được, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng, đạo diễn nào chịu được cậu?"

...

Rất nhanh, ánh sáng và máy quay đều đã chuẩn bị sẵn sàng.

Cảnh quay bắt đầu.

Trên ban công phủ đầy cây xanh, Kỷ Phi Tuyết đang ngủ yên lặng trên chiếc ghế treo mây hình vòng cung.

Cô gái mặc trên người bộ quần áo kiểu nam ở nhà, trong tay còn có một cuốn sách, mái tóc ngắn màu đen mềm mại đang nhảy múa dưới ánh nắng ấm áp, da thịt nõn nà, dưới ống kính hầu như không có lấy một lỗ chân lông, như viên ngọc tuyệt hảo*...

* Từ gốc Dương chi bạch ngọc(羊脂白玉), hay còn gọi là Bạch ngọc (白玉) hay Dương chi ngọc (羊脂玉), là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc (tức là chỉ khoáng vật silicate có giá trị trong ngọc, những tinh thể khoáng vật nhỏ bé kết hợp đan xen vào nhau tạo thành một cấu trúc hoàn chỉnh), vô cùng quý giá, nổi tiếng bởi màu trắng tinh khiết, không lẫn bất cứ màu sắc nào khác.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những trang sách lật qua lật lại, phát ra những âm thanh xào xạc...

Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an*.

*岁月静好 , 现世安稳 của Bạch Lạc Mai.

Sau khi mọi người nhìn thấy cảnh này, trong đầu đều không kìm được hiện lên câu nói ấy.

Đúng lúc này, "két" một tiếng, cửa ban công bị người ta đẩy ra, một bóng dáng cao lớn bước đến.

Khoảnh khắc Kha Minh Vũ xuất hiện trong ống kính, tất cả mọi người ở đây không kìm được mà hít một ngụm khí lạnh, kể cả Giang Mục Dã cũng không nhịn được mà hơi hơi ngồi thẳng dậy.

Giờ phút này, Kha Minh Vũ mặc một bộ âu phục màu xám kẻ sọc, bên trong là áo sơ mi trắng kết hợp với cà-vạt đen, trong tay cầm một tấm chăn nhung trắng tinh, cả người giống như vực sâu của một khu rừng rậm phủ đầy tuyết trắng, mang hơi thở lạnh lẽo.

Rõ ràng cùng là một người, nhưng khí chất lại thay đổi 180 độ.

Trước đó còn là anh chàng nhạt nhẽo u ám, bây giờ đã biến thành "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*".

* Câu "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song" (陌上人如玉,公子世无双) nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai sánh bằng, là một câu thơ khuyết danh ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.

Loại kinh diễm này, không liên quan tới ngoại hình, mà là khí chất!

Người có kiến thức một chút đều biết, đối với diễn viên mà nói, cái thứ gọi là "khí chất" này, không nhìn thấy, không chạm được, nhưng lại là thứ khó kiểm soát nhất.

Kỳ Phóng cả kinh đến mức đứng bật dậy: "Vờ lờ... Sao lại thế này... Tại sao tên này khi diễn lại như biến thành một người khác vậy chứ... Đây... Đây là Kha Minh Vũ thật à?"

Thẩm Hãn Thần  tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy quay, Kỷ Ngữ Manh cũng nín thở tập trung tinh thần, không nhịn được lẩm bẩm: "Là ảo giác của tôi à? Sao cứ cảm thấy ánh mắt của Kha Minh Vũ khi nhìn tiền bối không giống như đang diễn..."

Cảnh quay của Kha Minh Vũ vẫn tiếp tục.

Lâm Ngộ sau khi bước ra ban công, nhẹ nhàng đắp chăn cho Kỷ Phi Tuyết, khi anh ta nhìn Kỷ Phi Tuyết, trong nháy mắt khí chất lại thay đổi, như làn gió ấm áp thổi vào mùa xuân, băng tuyết tan chảy, đáy mắt như có hàng ngàn đóa hoa nở rộ.

Sau khi đắp chăn xong, Lâm Ngộ vốn định chuẩn bị đứng dậy rời đi, lại bởi vì nhìn Kỷ Phi Tuyết thêm một chút, bước chân liền khựng lại.

Hai tay của anh ta đặt ở hai bên tay vịn, tựa hồ như bị một thứ gì đó hấp dẫn mê hoặc, không tự chủ được mà từng chút một lại gần Kỷ Phi Tuyết... 

Trong con mắt đang dần dần đắm chìm kia, tình yêu, lý trí, đấu tranh... Bao hàm vô số cảm xúc phức tạp, cơn sóng ngầm phập phồng nhấp nhô, rung động lòng người...

Cùng lúc khi anh ta tới gần Kỷ Phi Tuyết, gần như tất cả mọi người tại hiện trường đều bị đưa vào thế giới cảm xúc của Lâm Ngộ, một mảnh yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc