Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 991 & 992

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 991 : KHÔNG THỂ TRONG SÁNG MỘT CHÚT À

Ninh Tịch cười gượng: "Vô lí, chẳng lẽ em lắp thiếu cái gì à..."

Đang lầu bầu khó hiểu, bỗng cô phát hiện có người lục tục đi ra, đã thế còn nhìn cô và Lục Đình Kiêu với ánh mắt sâu xa, ngay đến cặp vợ chồng nhỏ ở bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt bái phục chịu thua hai người...

Ý thức được những người này đang tưởng tượng đến cái gì, Ninh Tịch vạch đen đầy đầu.

Mấy người không thể trong sáng hơn một chút à?

Lần này, Lục Đình Kiêu kiên quyết không cho cô động tay vào mà tự mình dựng lại lều.

Cách đó không xa, Quan Tử Dao trơ mắt nhìn hai người, trong người cô ta đang sôi sục sự thù hận trước nay chưa từng có...

...

Rạng sáng, khi mặt trời còn chưa ló dạng, Ninh Tịch bỗng bị tiếng ầm ĩ bên ngoài đánh thức.

"Ưm... Lục Đình Kiêu, bên ngoài sao thế?" Ninh Tịch dụi mắt bò dậy, mở cửa lều ra xem thử.

Sau đó cô thấy Lục Hân Nghiên đang sốt ruột lục từng cái lều lên để tìm người.

Bị Lục Hân Nghiên làm náo loạn cả lên nên mọi người đều bị thức giấc.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Lục Hân Nghiên trông thấy Lục Đình Kiêu như trông thấy vị cứu tinh, vội vàng chạy tới, nước mắt rưng rưng nói: "Anh, không thấy chị Tử Dao đâu nữa rồi!"

"Thế nào gọi là không thấy nữa rồi?" Mạc Lăng Thiên vội đi tới, nghe vậy liền kích động tóm lấy cánh tay Lục Hân Nghiên.

Lục Hân Nghiên vội giải thích: "Lúc em tỉnh dậy thì phát hiện không thấy chị Tử Dao ở trong lều, em còn tưởng chị ấy đi vệ sinh nên cũng không chú ý nhiều. Ai dè chị ấy mãi không trở lại, gọi điện cho chị ấy cũng không được! Em vừa mới tự đi tìm một vòng nhưng cũng không thấy chị ấy đâu cả! Thế mới cuống! Chị Tử Dao không xảy ra chuyện gì chứ?"

Mạc Lăng Thiên lấy điện thoại gọi thử một cuộc, nhưng đầu bên kia hiển thị tắt máy, vừa nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, sắc mặt anh ta bất giác ngày càng khó coi: "Chắc không có chuyện gì đâu... chưa từng nghe thấy ai nói có thú hoang chạy ở đây cả..."

"Nhỡ chị Tử Dao nghĩ quẩn xong xảy ra chuyện gì thì sao?" Lục Hân Nghiên vừa nói vừa tức giận nhìn chằm chằm Ninh Tịch.

"Hành lí các thứ của Tử Dao còn ở đây không?" Bên cạnh có người bỗng hỏi.

Lục Hân Nghiên gật đầu: "Đều để đây cả! Thế nên không thể có chuyện chị ấy tự mình về trước được, kể cả chị ấy có muốn về chắc chắn cũng phải nói với em một tiếng chứ! Với cả từ tối qua chị ấy bắt đầu có những phản ứng rất lạ rồi, em thật sự rất sợ chị ấy sẽ gặp chuyện..."

Mạc Lăng Thiên cả giận nói: "Còn ngẩn ra đó làm gì nữa, mọi người mau chia nhau ra tìm đi!"

Chết tiệt! Sớm biết vậy tối qua đã mặt dày đi an ủi cô ấy rồi, giờ để cô ấy nghĩ linh tinh một mình thế này, lỡ thật sự xảy ra chuyện gì...

Tối qua Lục Đình Kiêu nói vậy quả thật có chút khiến người ta bị tổn thương, Tử Dao dù có kiên cường đến mấy thì cũng chỉ là một cô gái thôi mà...

Ninh Tịch chui vào lều thay quần áo tử tế: "Quan Tử Dao sẽ không nghĩ quẩn đấy chứ? Với lại... tối qua anh nói gì với cô ấy vậy?"

Lục Đình Kiêu nhìn cô, sau đó thuật lại những gì anh nói với Quan Tử Dao tối qua cho cô nghe, không sót một chữ.

Ninh Tịch nghe xong, khẽ ho một tiếng, "Đúng là có chút ác thật."

Lục Đình Kiêu: "Em cũng thấy anh ác à?"

Ninh Tịch cười cười: "Em chưa thánh mẫu đến mức đi đồng cảm với tình địch của mình đâu, đi thôi, đi tìm người nào."

Quan Tử Dao rõ ràng biết cô và Lục Đình Kiêu đã là người yêu vậy mà vẫn nghĩ cách muốn chen chân vào, Lục Đình Kiêu có phũ vậy cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Ngược lại, nếu lúc đó anh nói không rõ ràng mới thật sự là vô trách nhiệm với cả ba người.

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------

CHƯƠNG 992 : AI MỚI LÀ NGƯỜI THỨ BA

Thay đồ xong, mọi người bắt đầu chia nhau ra tìm ở khu vực gần đây..

"Hân Nghiên, em đừng buồn, chắc chắn Tử Dao sẽ không yếu đuối như vậy đâu!"

"Đều tại con ả kia cả, đúng là quá đáng, từ tối qua đã luôn khiêu khích chị Tử Dao, cố tình để anh em cõng cô ta, hôn này hôn nọ như chỗ không người, tối qua còn... đúng là bại hoại thuần phong mỹ tục!" Lục Hân Nghiên tức không chịu nổi.

"Cô ta đúng là quá đáng thật, tối qua chị cũng đã định nói rồi, cô ta tới đây để leo núi hay tới để ngủ chứ, nếu muốn ngủ thì về nhà mà ngủ! Sao phải chạy tới đây cho người ta buồn nôn vậy?"

"Tử Dao đáng thương quá..."

...

Mấy cô gái thường ngày có quan hệ tốt với Quan Tử Dao bắt đầu cô một câu tôi một câu mở đại hội lên án, đổ hết trách nhiệm lên người Ninh Tịch.

Người ta yêu đương bình thường show ân ái cũng là sai sao?

Nếu thế là bại hoại thuần phong mỹ tục, vậy anh với vợ anh chẳng phải càng bại hoại hơn à?

Triệu Hải Sinh và vợ anh là Lăng Phỉ vốn định nói gì đó, nhưng ở đây đều là những người có quan hệ tốt với Quan Tử Dao, họ cũng không chen miệng vào được, chỉ có thể lắc đầu tiếp tục tìm người.

Trời ngày một sáng, thời gian trôi đi từng phút, mọi người đều đã tản hết cả ra nhưng tìm nửa ngày vẫn chẳng thấy người đâu, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng.

Bên Ninh Tịch cũng không tìm được, cô gãi đầu nói: "Lục Đình Kiêu, hay mình chia nhau ra tìm đi! Như vậy sẽ nhanh hơn một chút!"

Nhỡ Quan Tử Dao thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ rất phiền phức, đặc biệt là bên phía Lục Đình Kiêu, dù cho hai người không có quan hệ gì với nhau, nhưng tội danh này tuyệt đối sẽ đổ lên đầu họ.

Ban nãy mấy người kia bàn tán này nọ không phải là cô không nghe thấy.

"Địa hình ở đây phức tạp, em cứ đi với anh đi." Lục Đình Kiêu cau mày nói.

Ninh Tịch trông thấy vẻ mặt hận không thể dắt cô vào thắt lưng mình của đối phương cũng hết cách: "Em lớn thế này rồi chẳng lẽ còn lạc đường được sao? Đừng lằng nhằng nữa, mau đi tìm người đi!"

Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ: "Có gì thì liên lạc qua điện thoại cho anh, đi từ từ thôi, đừng đi về phía đó..."

"Biết rồi, biết rồi mà!"

...

"Chị Tử Dao, chị Tử Dao, chị đang ở đâu?"

"Nghe thấy thì đáp lại em một tiếng được không?"

"Chị Tử Dao!!!"

Lục Hân Nghiên gào khản cả cổ, đi tới khúc ngoặt lại đụng trúng Ninh Tịch.

Thấy Ninh Tịch, sắc mặt Lục Hân Nghiên bỗng chốc thay đổi: "Đồ hồ ly tinh! Chị Tử Dao bị cô làm tức đến mất tích không thấy đâu nữa rồi! Giờ cô đang vui lắm đúng không! Thỏa mãn lắm chứ gì! Sao tâm địa cô lại độc ác như thế hả!"

Ninh Tịch hơi nhíu mày: "Hi vọng cô Lục đây với bạn trai sau này bị kẻ thứ ba xen vào, lúc tiểu tam bị mất tích do bị bạn trai cô từ chối, cô Lục cũng có thể có giàu tinh thần trượng nghĩa thế này."

"Cô!" Lục Hân Nghiên tức suýt chết, cả giận nói: "Cái gì mà kẻ thứ ba xen vào! Cô mới là kẻ thứ ba ấy! Là kẻ thứ ba xen vào giữa chị Tử Dao và anh tôi!"

"Cô Lục thật sự hiểu ý của ba chữ "người thứ ba" chứ? Lúc tôi với anh cô quen nhau, tôi còn độc thân, anh ấy cũng vậy, xin hỏi cô lấy đâu ra cái kết luận tôi là kẻ thứ ba thế?"

Lục Hân Nghiên cắn môi, phản bác: "Chị Tử Dao là thanh mai trúc mã với anh tôi, từ nhỏ đã quen nhau rồi!"

Ninh Tịch gật đầu, "Thế thì sao, anh cô có từng nói với cô là anh ấy thích Quan Tử Dao, sau này sẽ lấy cô ấy không?"

"Anh... anh ấy không nói với tôi như vậy, nhưng chắc chắn anh tôi thích chị ấy, bao năm nay anh ấy không tìm bạn gái là vì anh ấy đang đợi chị Tử Dao!" Lục Hân Nghiên nói với giọng cực kì chắc chắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#haihuoc