Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Em gái mưa

Thế là tôi đã bị từ chối.. Cảm giác của một kẻ thất bại.. Buồn hay vui tôi cũng không rõ chỉ cảm thấy lòng mình như chết lặng đi. Đọc lại những dòng tin nhắn ấy nước mắt tôi rơi xuống.. Giọt nước mắt đầu tiên vì chữ Tình của một kẻ mới biết được thế nào là thích một người. Thì ra đơn phương giống như lần đầu nếu được vị ngọt của quả khế chín trái mùa, vừa có ngọt và chua.. Lẫn lộn hòa vào nhau làm thắt lòng người. Buổi tối hôm ấy tôi không thể nào ngủ được.. Và rồi cứ thế tôi sống trong sự day dứt khó chịu của bản thân. Có những ngày tâm trạng không vui, không buồn không hờn giận chỉ cảm thấy có gì đó nặng trĩu cứ đè nặng trong lòng. Tôi không thể ghét, giận vì anh đối xử với tôi rất tốt và hơn nữa tôi là kẻ bắt đầu thì kết cục hôm nay tôi phải chấp nhận gánh lấy .

. ..Khó chịu cực kì.. Rồi nhiều lúc không suy nghĩ gì cả mà nước mắt lại rơi... Tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của chính mình.. Cuối cùng nó đã lấn át đi cái hàng rào lý trí tôi đã từng gầy dựng nên để không làm tổn thương chính mình.. Những chuỗi ngày như thế cứ kéo dài, làm sao để thoát ra tôi cũng không biết.. !! Không hứng thú chơi bời ;, không nói không rằng .. Bỏ bê học tập, mặc kệ bản thân ... Mặc luôn cho những vết xước cứ gào thét , xé nát tâm can này vì tôi cho rằng tâm mình đã chết rồi !! Sau bao ngày chìm đắm trong đau khổ, tôi cũng gắng gượng vượt qua và chấp nhận buông bỏ người !!

Buông ? Nói thì dễ nhưng làm lại khó biết bao ! Buông mà cứ muốn gặp anh, buông mà cứ qua chỗ anh làm, buông mà cứ nhớ về anh ... Thì ra, tôi nói buông với mọi người nhưng lại quên nói với bản thân mình. Cứ hy vọng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tình cảm của tôi.. Hy vọng trong vô vọng.. Chờ đợi trong tuyệt vọng ! Thế là tôi vẫn cứ qua quán người, mắt tôi luôn không ngừng dõi về phía anh.. Nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, tôi đau lòng lắm..

Không hiểu vì sao nữa, đặc biệt mỗi lúc hai mắt chạm nhau rồi mau quay đi. Tim tôi như thắt lại, tâm tôi lại chết đi !! Nếu như nhìn vào nắng lâu sẽ mỏi mắt, còn nhìn người lâu tôi sẽ rơi lệ. Có những lúc tôi đành phải quay mặt đi, lúc ấy khóe mắt tôi đã lệ nhòa.. Từ lúc thích người tôi trở nên cực kỳ yếu đuối !! Dù tôi biết ánh mắt của anh đôi khi vẫn dành cho tôi dẫu đó là tình thương vu vơ, và dầu tôi có quay đi thì anh cũng không níu giữ thế mà vẫn ôm hy vọng ảo tưởng.

Thử yêu rồi biết !! Tôi đã thử và lún sâu vào nó, cố vùng vẫy để thoát cũng không được. Tôi càng làm việc để gạt bỏ hình ảnh của anh mà càng quên lại càng nhớ !! Nỗi nhớ ấy cứ mãnh liệt, dai dẳng ám ảnh tôi. Nhưng phải làm sao ? Nhớ mà không thể nói? Thương cũng chẳng thể bày tỏ ?? Tôi lại khóc trong sự bất lực của chính mình. Hóa ra muốn quên đi một người lại khó như thế.. Tình đầu là vậy sao? Như bước đi trên cát, bước thì nhẹ mà lún thì sâu !! Đau lòng... Tổn thương

Tôi chấp nhận sống dưới thân phận em gái mưa và chấp nhận tự mình rời xa anh.. Vì chỉ cần nghĩ đến việc nếu tôi càng muốn lại gần thì lại càng đẩy anh ra xa, tôi chịu không được nên đành chấp nhận tự mình rời bỏ còn hơn để anh xa lánh mình. Có lẽ đó là cách duy nhất mà tôi có thể yên phận ở bên anh. Người ta bảo thích một người là muốn cho người ấy hạnh phúc dù mình ở vị trí nào cũng được. Thật vậy !! Tôi đã nhận ra mỗi lúc tôi thấy anh buồn, anh mệt mỏi là tôi cũng chẳng thế nào vui nổi, tôi muốn chia sẻ với anh.. Thấy anh làm nhiều tôi muốn đến ngay để giúp anh nhưng tôi biết anh sẽ không cần đến tình thương của tôi.

Thương nhau thì cũng chỉ để đó, nên tôi thà đứng bên ngoài nhìn người hạnh phúc kể cả khi anh cười nói đùa giỡn với người con gái khác =)) ... Có lần tôi đến quán không thấy người đâu !! Lòng tôi như lửa đốt, tôi nghĩ anh né tránh tôi... Hàng vạn suy nghĩ cứ lẩn quẩn trong óc tôi... Đến tối tôi nhắn hỏi anh.. Anh bảo anh đổi ca sang tối luôn !! Tôi không tin vào mắt mình, bàng hoàng... Sững sờ... Hụt hẫng và thế tôi khóc .. Thì ra chỉ cần được gặp anh là tôi đã mãn nguyện rồi .. Anh nhẫn tâm với tôi đến vậy sao? Nhưng rồi anh bảo với tôi là anh đùa đấy, tôi vui không tả nổi.. Vừa vui vừa giận !! Nhưng mà tôi làm gì có quyền giận anh !! Anh bảo tôi hâm à sao lại nghĩ anh muốn né tôi !! Bị bảo hâm ấy vậy tôi vẫn vui ! Chắc bạn hiểu được vì sao đúng không? Tôi bày đặt tỏ vẻ giận dỗi .. Mà chắc là người không quan tâm đâu .Tôi thương người nhiều hơn một chữ thương, còn người , liệu suốt một đời, người có thương tôi bằng một chữ thương không ?

Có ai biết được quyết định rời bỏ ấy là cả một quá trình tâm lý đau thương, dằng co của tôi.. Nó như con dao nhọn từng nhát găm vào tim tôi mà kẻ cầm dao ấy là chính mình..

Dù thấy anh sẽ đau lòng thế mà vẫn cứ muốn gặp anh.. Tôi đã tự tổn thương mình như thế ấy, để tim mình tổn thương trong lặng câm !! ! Vì anh tôi thay đổi từ ngoại hình lẫn tính cách, thay đổi rất nhiều !! Rất nhanh ... Và để giờ trên đoạn đường ấy tôi đã đánh mất chính mình.Vì một người không thương mình.. Chấp niệm đến rã rời.

Có lần tôi cất tiếng hát, ca khúc Đường một chiều và đặc biệt là ca khúc Em gái mưa. Từng câu chữ như cứa vào tâm can của tôi lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau qua từng câu chữ trong bài hát, lần đầu tiên tôi có thể đặt hết cảm xúc của mình vào bài hát .. ' Anh trót vô tình thương em như là em gái ' tôi đã không kiềm được cảm xúc cho đến câu hát ấy !! Tôi khóc nhưng vẫn cố nén lại vì mình không thể yếu đuối trước mặt nhiều người. Tôi gào lên như đang kêu hộ cho tiếng lòng của chính mình.. Đau lắm người ơi !! Tôi cứ hát, hát trong sự nghẹn ngào, trong cái cười khổ.. Cười trên nỗi đau của chính mình.

Tại sao lại không thể mạnh mẽ như xưa, không thể sống như những gì mình khuyên bạn bè ?? Tại sao lại trở nên như thế này ? Tôi đặt ra cho mình vô vàn câu hỏi .. Tự chất vấn chính mình nhưng rồi chẳng được gì cả .. Tôi đã lụy tình quá nhiều !! Cảm xúc của tôi chỉ thu về lại còn anh ấy. Ngoài người đó ra tôi chẳng còn tâm trí nào cho bất kì người khác, .. Tôi gạt qua hết những người theo đuổi tôi.. Người thương tôi vì tôi mà đau lòng còn tôi lại vì một người không thương mình mà đau khổ. Đôi lúc tôi muốn làm cách nào để biết đuợc kiếp trước tôi đã nợ anh điều gì ? Mà tại sao bây giờ tôi lại vì anh mà trở nên thảm hại đến như thế ? Có lẽ anh ấy và tôi cũng có duyên với nhau chỉ là không phận nên không thể đến với nhau thôi đúng không ? ..
Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được rằng tôi đã đau đớn vì anh thế này !! Mãi mãi và không !! Vì yêu mà yếu đuối đến không ngờ !! Người là điều gì đó mà mãi mãi tôi chẳng thể chạm đến vì ngay từ đầu tôi đã chẳng là ai.. Dù cho tôi có thích đúng người thì đã sao ?? Vì tôi thích anh nhưng lại sai thời điểm . Liệu rằng ở một thời điểm khác tôi và anh liệu có thể đến với nhau ??

Như anh nói... Biết kết thúc thì không nên bắt đầu . Tôi đã sai.. Sai từ đầu.. Rõ ràng là tôi chưa nắm được nhưng tại sao không đành lòng buông tay ?? Bất lực cùng cực !! Có những cuộc gặp gỡ không nên xuất hiện !! Có những câu chuyện không nên bắt đầu !! Tôi và anh là điều đó đúng không ? Tôi đau lòng lắm anh biết không ?? Từng lời nói của anh hiện về, và hôm nay tôi ghi lại lên đây.. Tất cả có thể đã cũ mà nỗi đau vẫn như mới hôm qua.. !! Màu nước mắt !! Mùi chua chát của quả khế chín trái mùa ấy vẫn hiện ở đây !! Tôi đau lòng lắm !!

Mãi một thời gian sau, chúng tôi mới lấy lại tinh thần và vẫn đến quán.. Anh nhìn tôi, một chút như thể xem tôi có ổn hay không? Thật sự bề ngoài tôi rất ổn, chẳng có dấu hiệu gì của kẻ thất tình.. Rồi có mấy hôm tôi không đến hoặc đến sau bạn tôi anh đều hỏi đến tôi !! Có hôm tôi bị đau bụng, bạn tôi lên xin dầu , vì không thấy nên anh đã đi mượn khắp nơi cho tôi , bạn tôi bảo lúc ấy trông anh rất tội. nhưng rồi cũng chẳng có, tôi đành chịu đau.. Nỗi đau thể xác, lẫn tinh thần tôi cúi mặt xuống lướt facebook cho đến khi thấy đoạn clip như chạm vào nỗi đau của tôi. Tôi đã khóc, khóc như trút hết ruột gan mình ra , khóc trước mặt nhiều người...Tôi ráng kiềm chế lau nước mắt, ngửa mặt lên trong đôi mắt đẫm lệ ấy tôi thấy anh và một người khác đang nhìn tôi... Tôi trông thảm hại thật sự. Từ đầu buổi đến lúc về anh luôn nhìn về phía tôi...
Đến khi tôi đứng dậy ra về anh vẫn nhìn tôi, ánh mắt như hỏi tôi ổn không ? Tôi cười nhẹ rồi quay đi .. Không thể nhìn anh lâu vì thế tôi có thể sẽ ở lại hoặc lại khóc !! Tôi cho rằng đó là sự quan tâm của anh trai dành cho đứa em gái ngốc này thôi... Không thể ảo tưởng. Tôi đã về cảm ơn anh, đơn giản vì tôi không muốn nợ anh.. Tôi và anh không ai nợ ai vậy có phải tốt hơn không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #sydney