Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Tập làm mưa

Chỉ còn vài tiếng nữa là bắt đầu sang tháng 2 năm 2019. Tôi muốn dành những giờ khắc cuối cùng của tháng 1 để ghi lại những gì tôi đã trải qua trong cuộc tình đơn phương của mình bắt đầu từ khi tôi chập chững tuổi 17 và bắt đầu dũng cảm nói ra tình cảm của mình.. Để rồi kết quả tôi nhận lại là đau khổ trong vòng một tháng trời !! Và có lẽ nỗi đau ấy vẫn sẽ cứ mãi âm ỉ trong lòng tôi không phai.. Vì mãi mãi tôi chỉ có thể là em gái mưa của người.

Anh ấy là quản lý của một quán Coffee tôi quen biết. Vì mối quan hệ người thân tôi đã đến đó chỉ để ủng hộ . Nhưng có ai ngờ, thì ra ngay từ đầu tôi không nên đến đó, trộm một buổi tham vui để rồi phải dùng cả một đời để thương nhớ và quên. Tôi gặp anh, vì là quản lý nên phải thân thiện với khách hàng, anh luôn cười thân thiện với tất cả, dĩ nhiên tôi cũng không ngoại lệ. Có lẽ nụ cười của đã hớp hồn tôi ngay từ lúc đầu tiên.. Tôi đã từng là người không biết thế nào là chữ ' Tình ' và cũng như không cần đến bóng dáng của một người con trai bên cạnh. Tôi hồn nhiên, vô thường với cuộc sống. Nhưng rồi từ lúc gặp anh, tôi đã phải dần dần đi tìm hiểu về tình yêu.. Tôi nhận ra mình cần có anh, muốn anh bên cạnh... Và rồi tôi cứ qua quán anh chỉ với mục đích duy nhất là để gặp người.
Nhưng bạn biết không !! Tôi không phải là người nhút nhát, nhưng không hiểu sao trước mặt anh tôi lại trở nên yếu đuối đến thế.. Tôi vẫn cứ qua quán, vẫn cứ âm thầm chôn vùi tình cảm mình trong yên lặng. Mặc cho anh đối xử với mình như cách anh đối xử với tất cả mọi người.

Đến khi tôi vào đại học, dù năm tháng có trôi đi, tôi có thay đổi thế nào thì tình cảm mà tôi dành cho anh vẫn như xưa. Nó vẫn cứ âm thầm lớn lên trong mình cho đến ngày tôi không thể chịu đựng nỗi nhớ đang gào thét, cùng với đó là sự thúc đẩy của bạn tôi cùng với câu nói '' Sống không dũng cảm uổng phí thanh xuân '' tôi đã quyết định bày tỏ tình cảm của mình với anh ấy. Tôi kết bạn facebook, rồi nhắn tin...hóa ra tôi tới quán được gần 2 năm rồi mà anh chỉ mới biết đến tôi gần đây và nếu như tôi không chủ động hay tạo ấn tượng thì có lẽ tôi vẫn chỉ là hạt mưa ngang qua đời anh !! Một sự hụt hẫng trong lòng, tôi vẫn quyết định nói chuyện với người.. Tâm sự cũng được, than thân cũng được... Dù cho mọi cuộc nói chuyện đều là từ chính tôi bắt đầu !! Cảm giác được anh trả lời tin nhắn của mình thật sự hạnh phúc lắm bạn biết không?? Dù cho tôi có chờ đợi đến mấy tiếng đồng hồ đến lúc buồn rũ rượi ra hay có lúc thấy ánh sáng màu xanh ấy hiện lên rồi chợt tắt đi nữa thì chỉ cần người chịu trả lời, với tôi như vậy là được rồi !! Tôi muốn được nói chuyện với anh gần gũi hơn nên đã chuyển sang chế độ tâm sự, tôi hỏi về sở thích của anh.. Và điều tôi không ngờ là anh có thể thoải mái nói chuyện với tôi thậm chí còn gửi cho tôi hình ảnh của những thành quả của mình.. Dĩ nhiên tôi trân trọng những hình ảnh đó và đến giờ vẫn thế,, không nỡ xóa đi. Tôi chia sẻ niềm vui ấy với bạn tôi, nó bảo là anh cảm thấy thoải mái nói chuyện với tôi !! Ừ tôi cũng thấy điều đó !! Vui sướng, hạnh phúc ... Lúc ấy tôi cứ cười như con ngốc !! Tôi đã cho rằng lúc ấy có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của tôi. Hóa ra tình yêu lại ngọt ngào đến thế !!
Thích người tôi đã bỏ qua cái tôi của bản thân, không quan tâm người nghĩ tôi ra sao , miễn là được lại gần với người. Tôi bảo anh tôi thích anh... Anh không thẳng thừng từ chối nhưng cũng đã ngầm từ chối tôi. Tôi hiểu được những gì anh nói, và bản thân cũng không muốn anh khó xử nên đành phải ngậm ngùi chấp nhận. Tôi nói với anh tôi hiểu chuyện mà, tôi không sao tôi mạnh mẽ lắm và nói anh đừng thương hại tôi. Nhưng đó chỉ là nói mà thôi, còn trong lòng tôi là sự cố chấp, tôi không tin vào những dòng chữ ấy.. Vẫn cứ ảo tưởng rằng có lẽ sau này anh sẽ chấp nhận. Người như anh có lẽ đã quen cảm giác được người khác theo đuổi ... Còn tôi lần đầu tiên tôi theo đuổi một người lâu đến thế !! Mộng 18 của tôi vỡ ra tan nát nhanh đến nỗi không kịp giữ lại. Mộng của một kẻ muốn biết được yêu là gì? Mộng của những hạt mưa nhỏ bé muốn đến với ánh nắng dù biết nó sẽ tan đi. Tôi ví anh là nắng, còn tôi là mưa, nắng và mưa, đối nghịch nhau, khoảng cách cũng quá xa xôi cách biệt. Ngoài kia có biết bao nhiêu người cũng đã giống như tôi vì anh mà hạnh phúc, vì anh mà đau lòng. Vậy thì có bao giờ anh trải qua được cảm giác đó chưa ? Đã bao giờ anh thử tập làm mưa để biết được nỗi đau ấy chưa anh ?

Chỉ cách đây mấy giây tôi như tràn ngập trong hạnh phúc vì được nói chuyện vs anh vậy mà chỉ sau một lời nói thì tất cả trong tôi như sụp đổ. Mọi thứ bỗng trở nên tẻ nhạt đến lạ thường =)) vậy là tôi đã mất anh ngay khi vừa mới có được !!
Buổi tối hôm đó , tôi lần lượt gom nhặt những mảnh vỡ rơi ra từ hạnh phúc trong tôi. Thầm lặng ... Vô vọng !! Là tay tôi chảy máu hay tim mình đang cào cấu tôi cũng không còn cảm nhận được nữa !! Vì một chữ tôi '' Đau''
Anh bảo với tôi cứ theo đuổi đi, cho dù có nhận lại thất bại thì cũng vui vì mình đã cố gắng hết sức !! Là do tôi chưa cố gắng hết sức hay sao mà tôi không thể có được cảm giác như anh nói ? Bạn bè bảo tôi hy vọng vậy tôi còn có hy vọng với anh hay sao ?? Nếu là bạn, bạn có dám hy vọng trong vô vọng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #sydney