KIẾP NGHÈO
Nhớ hồi nhỏ mẹ tôi thường nói
Làm con người khổ lắm con ơi
Đâu phải ai cũng được thảnh thơi
Mai khôn lớn vào đời bao gian khổ
Tôi lớn lên trong gia đình khốn khó
Bữa cơm nghèo bữa có bữa không
Căn nhà xiêu không chịu nỗi mưa dông
Áo không ấm khi mùa đông lạnh giá
Tuổi thơ tôi sớm mò cua bắt cá
Chiều lại tìm rau má nấu canh
Bảy anh em căn nhà nhỏ quay quanh
Nỗi bất hạnh những ngày xanh gian khổ
Cha mệt mõi những trưa hè nắng đổ
Mẹ nhọc nhằn quần áo đẫm mồ hôi
Chỉ mong tìm được cái ăn thôi
Nhưng cái đói vẫn lần hồi tìm đến
Chị nghỉ học đi mò cua bắt hến
Anh làm công nhiều khi đến nữa khuya
Tôi và em còn nhỏ cũng xuống đìa
Hái bông súng đem về chấm mắm
Đêm kiếp nghèo sao mà buồn lắm
Chiếc giường xiêu cũng thiếu chỗ nằm
Mùng cũ mèm rách vá quanh năm
Tấm chăn mỏng che lòng không đủ ấm
Đêm nay buồn ta lại nhớ xa xăm
Nhớ quá khứ khóc thầm cho hiện tại
Và sáng mai khi bình minh trở lại
Quá khứ thôi về vương mãi đời tôi.
gmk
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top