Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

2. Tự Bắt Đầu Rồi Lại Tự Kết Thúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con gái, đâu ai dành cả thanh xuân chỉ để chờ đợi mỗi một người cơ chứ. Họ cũng cần phải được yêu thương nữa cơ mà."

Anh từng nói rằng anh sẽ cố gắng làm, tích góp của cải để sang hỏi cưới em. Em đã tin? Phải, em đã tin dù biết có thể đó chỉ là tin nhắn đùa.

Đó là câu tin nhắn mà em nghĩ mình thích nhất trong cuộc đời. Nó khiến em cảm thấy hạnh phúc trong nhiều ngày dài.

Có thể là hiếm có ai lại dám nhắn câu đó cho một người con gái mà không mấy thân thiết cả. Dù gì cũng là dòng tin nhắn.

Người ta có thể cho đó chỉ là một trò đùa, nhưng với em thì không. Em tin anh, tin tất cả những câu tin nhắn mà anh nhắn cho em. Em tin anh thật lòng.

Cứ cho là anh chưa từng tặng em một món quà nào dù sinh nhật hay một dịp lễ nào đó. Nhưng em vẫn luôn đặt hết niềm tin mãnh liệt vào anh.

Em không biết mình có nghĩ đúng hay không, nhưng niềm tin đối với anh thì không bao giờ thay đổi.

Từng tiếp xúc với anh ngoài đời nên em dám khẳng định rằng anh không phải mẫu người hay thích đùa.

Anh ít khi cười đùa và nói quá nhiều thứ với bất kì ai. Nhưng những câu nói mà anh nói ra đều là những câu nói chân thật và nghiêm túc.

Đó chính là điểm mà em nghĩ anh là người thật sự có thể tin tưởng được.

Em đã cố gắng thử thách anh bằng vài câu hỏi, vài câu nói mang chất đau thương. Em biết anh sẽ bị tổn thương và em nghĩ nếu anh thương em thật lòng thì anh sẽ sợ mất em mà bỏ đi sự vô tâm đó.

Nhưng lí do gì mà anh lại chẳng thèm đả động gì tới. Anh cũng chỉ im lặng, im lặng và im lặng.

Khi ấy, em cảm giác như anh không còn quan tâm em nữa. Nhưng trí não em vẫn tin vào anh. Tin vào cái lí do bất đắc dĩ nào đó mà anh bắt buộc phải im lặng với em.

Em không quan tâm mọi người xung quanh nói gì về anh và em. Chỉ cần em còn thở thì em vẫn sẽ đặt hết niềm tin vào anh.

Em cũng sẽ chờ đợi, chờ tới lúc nào đó mà anh nói. Nhưng anh ơi, con gái không thể dành thanh xuân để chờ đợi mãi một người được đâu.

Con gái 20 mà chưa yêu thì người ta gọi là "ế". Con gái 25 mà chưa yêu thì đã qua gần hết tuổi thanh xuân. Và... con gái 30 mà chưa yêu thì đã được gọi là quá phụ rồi.

Tuổi xuân của người con gái trôi qua rất nhanh và là thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời họ. Nếu chỉ dùng để chờ đợi một người nào đó mà bỏ lỡ quá nhiều yêu thương khác thì thật là lãng phí.

Tại sao em lại phải chờ đợi trong khi các cô gái khác lại vui vẻ bên nửa yêu thương của mình? Tại sao em vẫn cứ cố chấp không muốn từ bỏ chờ đợi anh? Tại sao em lại vậy nhỉ!

Em đã thắc mắc rất nhiều vì sao tới bây giờ em vẫn can đảm để chờ đợi mà không biết rằng sẽ đến bao lâu. Em không biết rằng mình làm vậy liệu có đúng không.

Cái kiên nhẫn trong em đang dần bị vùi lấp bởi những thứ xung quanh. Bởi những câu hỏi không có hồi đáp đó. Bởi những điều mới mà em đã lỡ bỏ dở.

Em không còn tin vào điều kì diệu của sự chờ đợi nữa, khi mà anh lại cứ luôn im lặng với em.

Anh đã vô thức biến mình thành một người vô tâm. Anh biến những yêu thương bao ngày trở thanh nỗi đau. Anh làm em nghĩ mình được chọn chỉ là do thương hại.

Do em không được xinh, không hoàn hảo như bao cô gái khác. Em không biết nấu những món mà người đó thích ăn. Không biết làm người đó vui. Không cho người đó được những thứ mà người đó cần.

Bởi vì em là trẻ con. Em không nổi bật mà bị nhấn chìm dưới đáy xã hội. Em chỉ biết quẩn quanh và làm phiền người đó.

Em là một cô bé hậu đậu, không giúp gì được cho người đó mà chỉ có phá phách khiến người đó phiền lòng. Em làm người đó cảm thấy buồn và chán nản.

Vì lí do đó mà em chỉ mãi một mình nên anh mới thương tình đến bên an ủi. Rồi vô tình, anh khiến em tự tạo cho mình một khởi đầu và rồi lại tự mình tìm đến sự kết thúc cho một mối tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top