Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Lưỡng Tình Tương Duyệt

1.

Trong lúc ở nhà vệ sinh giải quyết vấn đề, Đinh Trạch Nhân trước nay vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng lại thần bí sát lại gần hỏi han: "Quân ca, hỏi anh một chuyện này?"

Tất Văn Quân không thèm nháy mắt một cái, trả lời: "Nói đi."

"Anh thích Chu Chính Đình phải không?"

Tất Văn Quân hốt hoảng run một cái, suýt chút nữa là đã vẩy vào chân Đinh Trạch Nhân. Cậu nhóc vừa ngượng ngùng lại lễ phép cười cười, gật gật đầu tha thứ.

Tất Văn Quân kéo quần lên, giả vờ bình tĩnh đi rửa tay. Đinh Trạch Nhân vẫn theo sát cậu, lại dò hỏi thêm vài lần: "Thích thật à?"

"Rõ ràng lắm à?" – Ngữ khí của Tất Văn Quân nghe có vẻ bất đắc dĩ.

Đúng, rất rõ ràng.

Tất Văn Quân thở dài nặng nề. Bây giờ tất cả mọi người trong nhóm bao gồm chính cậu đều đã hỏi qua chuyện này, nếu tập hợp đủ sáu câu hỏi gõ thẳng vào linh hồn thì có thể unlock phó bản "Tuyệt cảnh•Chu Chính Đình" không? Đúng là đau hết cả đầu.




2.

Tất Văn Quân thích Chu Chính Đình, đây là bí mật mà tất cả mọi người trong nhóm đều biết. Sở dĩ nói là bí mật, là vì Chu Chính Đình vẫn chưa biết. Chu Chính Đình mặc dù cái gì cũng không biết nhưng vẫn luôn rất thân mật với Tất Văn Quân, trên sân khấu là đã kiềm chế rất nhiều rồi, những lúc riêng tư Chu Chính Đình thiếu điều biến thành cây dây leo sống bám vào người Tất Văn Quân, hai người ngoại trừ lúc ăn cơm đi ngủ ra thì chỉ hận không thể gánh hết mọi chuyện cho người kia. Nếu không thì tại sao đến cả thẳng nam sắt thép như Đinh Trạch Nhân cũng có thể nhảy ra thế giới quan của bản thân để mà phát hiện giữa hai người có tư tưởng mờ ám cơ chứ? Còn không phải vì hai người quá dính nhau à.

Ngoại trừ Hoàng Minh Hạo ra thì Tất Văn Quân là người quen biết với Chu Chính Đình lâu nhất. Chu Chính Đình lớn hơn cậu một tuổi rưỡi, ban đầu Tất Văn Quân vẫn rất khách sáo với anh, duy trì thái độ lễ phép tôn kính nhưng vẫn xa cách như phép đối đãi với trưởng bối. Thế nhưng làm sao có thể ngày ngày cung kính gọi "anh" với một người ngoại hình thì nhỏ hơn mình lại còn xinh xắn ngây thơ.

Trước khi giải phóng thiên tính thì Tất Văn Quân có thể, nhưng sau khi lấy lại bản chất thì Tất Văn Quân không thể.

Từ "anh" đến "anh Chính Đình" lại đến "Chính Đình", kéo theo sự thay đổi trong xưng hô là việc Tất Văn Quân dần dần thân thiết với Chu Chính Đình hơn.

Chu Chính Đình luôn cần rất nhiều yêu, rất nhiều sự chú ý, dường như trời sinh anh là để được người khác theo đuổi. Đồng thời Chu Chính Đình cũng cần dùng rất nhiều hành vi tiếp xúc tứ chi để xác nhận một phần quan hệ thân mật. Hầu hết trẻ con lớn lên trong các gia đình truyền thống Trung Quốc đều tương đối khép kín về mặt tình cảm, nhưng Chu Chính Đình thì lại khác, tình cảm của anh vĩnh viễn nóng bỏng. Tất Văn Quân cảm thấy Chu Chính Đình nhất định là được nuôi lớn trong hàng tấn yêu thương, đồng thời là một đứa trẻ có thể thoải mái yêu cầu một nụ hôn chúc ngủ ngon từ mẹ mình. Anh tựa như một cái bình trong suốt, bên trong là ngập tràn bánh kẹo đủ màu sắc, tất cả mọi cảm xúc đều chỉ cần liếc qua là thấy được ngay, nhưng vẫn luôn duy trì một cảm giác thần bí khiến người ta chỉ nhìn chứ không thể nắm bắt được.

Chu Chính Đình luôn không theo thói thường. Anh không đi chọc ghẹo Hoàng Minh Hạo, lại thỉnh thoảng đến trêu chọc Tất Văn Quân. Nắm tay khoác tay đều là bình thường nhất, lại còn hơi một chút là ôm cổ, nhảy lên lưng hoặc đại loại thế. Ban đầu Tất Văn Quân còn có ý muốn từ chối, nhưng nhìn gương mặt ngây thơ lương thiện của Chu Chính Đình sát lại gần thì lại không nói ra câu từ chối được.

Cõng Chu Chính Đình nhiều rồi Tất Văn Quân đều đã có thể chính xác đỡ được Chu Chính Đình lúc anh nhảy lên lưng cậu, hai tay vững vàng đỡ lấy đùi anh. Tất Văn Quân có một loại ảo giác, như thể từng vân da sau lưng mình đều phát triển theo hình dạng cơ thể Chu Chính Đình vậy, nếu như so sánh tỉ mỉ thì chắc chắn là đã phát triển ăn khớp với nhau theo từng đường nét rồi.

Có rất nhiều hành vi thân mật của Chu Chính Đình mà một người trưởng thành ở Đông Bắc như Tất Văn Quân không thể nào hiểu được. Những hành động đó nếu là người khác thì gọi là thả thính, nhưng nếu là Chu Chính Đình thì lại không tính, cho nên những gì Chu Chính Đình làm cậu đều tiếp nhận toàn bộ, mỹ danh gọi là "làm nũng". Nếu đổi thành người khác ——Tất Văn Quân tưởng tượng một chút cảnh anh em mình cũng ôm vai bá cổ mình, cả người nổi hết da gà da vịt lên.

Tất Văn Quân tin rằng Chu Chính Đình có đặc quyền, nhưng cậu không thừa nhận mình tiêu chuẩn kép, bởi vì khi đó cậu vẫn chưa có ý gì với Chu Chính Đình cả.




3.

Lúc Tất Văn Quân ý thức được mình có tình cảm không tầm thường với Chu Chính Đình là khi tham gia Idol Producer.

Lần xuất hiện đầu tiên, cả bảy người bọn họ phải cùng nhau biểu diễn, đều mặc tây trang mang giày da đen. Chu chính Đình thân là nhóm trưởng phải biểu hiện bản thân trầm ổn lại tự nhiên hào phóng, khí chất lại càng phải có chút ngạo khí lạnh lùng. Ấn tượng đầu tiên rất đáng sợ, rất nhiều thực tập sinh trong một hai tuần đầu tiên đều không dám chủ động bắt chuyện với anh, nhưng mà dù sao thì cũng đều ở chung với nhau mỗi ngày. Một thời gian sau, tất cả mọi người đều đã quá rõ tính tình của Chu Chính Đình cho nên lúc nào cũng có người vây quanh anh chơi đùa.

Bởi vì Chu Chính Đình không chỉ dễ đùa mà phản ứng còn lớn, biểu cảm lúc bị dọa là đáng yêu nhất. Bọn con trai chỉ vừa hai mươi mấy tuổi đều vẫn còn một chút tính cách ác liệt của thiếu niên, cho dù hậu quả là bị đánh một trận cũng vẫn vui vẻ không biết mệt, ngoài mặt thì nhe răng trợn mắt la đau nhưng có khi trong lòng lại còn đang cười đùa vui vẻ đấy chứ. Tất Văn Quân trơ mắt ghen ghét nhìn Chu Chính Đình đánh nhau chơi đùa với mọi người, Chu Chính Đình như một chú bướm bay lượn khắp các bụi hoa bụi cỏ, thế nhưng chú bướm này vốn là phải nghỉ lại trên vai mình cơ mà.

Tất Văn Quân ôm áo khoác đứng yên ngoài cửa phòng tập, nhẹ nhàng gõ cửa vài lần, vẫy vẫy Chu Chính Đình: "Chính Đình, đi chưa?"

Chu Chính Đình lúc này đang nắm cổ Tiểu Quỷ chuẩn bị bạo lực, nghe tiếng Tất Văn Quân lại ngừng tay, ngơ ngác nhìn sang: "Văn Quân?"

Chu Chính Đình phản ứng một lúc mới bừng tỉnh mà "à" một tiếng, cấp tốc buông Tiểu Quỷ ra để chạy về phía Tất Văn Quân: "Đi thôi."

Anh không nhận áo khoác, chỉ nắm lấy cánh tay Tất Văn Quân kéo ra ngoài. Tất Văn Quân giũ áo khoác choàng lên người Chu Chính Đình, trước khi bị kéo đi còn quay sang nhìn Tiểu Quỷ vẫn đang ngơ ngác trong phòng tập một cái, mỉm cười gật nhẹ đầu.

Hai tay Tất Văn Quân nắm vai Chu Chính Đình, tự nhiên như thể cậu đây là đến nhà trẻ đón bạn nhỏ của mình tan học vậy.

Trẻ em Tiểu Quỷ nằm trên sàn khó tránh khỏi có hơi khó hiểu, hai người kia mới vừa rồi là ra ám hiệu gì cho nhau à, sao Tất Văn Quân lại mang người đi đâu mất rồi?

Hoàng Minh Hạo nghe được phong thanh thế là hùng hùng hổ hổ chạy đến từ một phòng tập khác, đẩy cửa ra lại chỉ thấy được Tiểu Quỷ đang nằm sải lai trên sàn, còn đang nhíu mày không biết nghĩ gì.

Hoàng Minh Hạo đá một phát không thương tiếc vào mông Tiểu Quỷ: "Tiểu Quỷ! Tỉnh lại!"

Tiểu Quỷ ngồi bật dậy, ngoài ý muốn hỏi một câu: "Sao cậu cũng đến đây?"

"Chu Chính Đình đâu? Ảnh cũng ở đây mà phải không? – Hoàng Minh Hạo vừa hỏi Tiểu Quỷ vừa chạy đi vén rèm cửa lên kiểm tra.

Tiểu Quỷ ngơ ngác chỉ ra cửa: "Ảnh ban nãy thì ở đây, nhưng mà bị Tất Văn Quân gọi đi rồi" – Nói xong lại bắt gặp vẻ mặt ảo não của Hoàng Minh Hạo, thế là tri kỉ bổ sung một câu – "Vừa đi được năm phút, cậu chạy 800km/h thì hẳn là bắt kịp."

Hoàng Minh Hạo không cam lòng nện đùng đùng lên sàn, dùng lực mạnh đến nỗi làm Tiểu Quỷ kinh hãi, chỉ có thể kìm tay cậu nhóc lại, vừa buồn cười vừa phải hỏi: "Chuyện gì?"

Hoàng Minh Hạo một bụng uất ức lại không cách nào phát ra được, chỉ có thể đau lòng gào thét: "Anh Văn Quân thiên vị dẫn ảnh ra ngoài! Ảnh giấu tụi em! Ảnh vậy mà dám giấu tụi em!"

"......" – Tiểu Quỷ cảm thấy mình bị lừa gạt nặng nề, thế là thả tay ra, cách Hoàng Minh Hạo một khoảng xa, nghi ngờ gặng hỏi

"Hai người bọn họ quan hệ tốt như thế từ bao giờ?"

Hoàng Minh Hạo cấp tốc thoát ra khỏi cảm giác uất ức bi thương, trông có vẻ rất kinh ngạc khi Tiểu Quỷ hỏi ra câu này, vô thức trừng mắt: "Hai người họ xưa nay vẫn như thế mà."

"Nhìn không ra luôn" – Tiểu Quỷ nhỏ giọng thì thầm.

"Là tại vì mới đến đây không bao lâu, chờ cảm giác mới mẻ qua đi, Chu Chính Đình sẽ lại kí sinh về trên người anh Văn Quân thôi" – Hoàng Minh Hạo khác với Chu Chính Đình, sự khôn khéo của thằng bé tự nhiên toát ra từ bên trong.

Tiểu Quỷ cảm thấy Hoàng Minh Hạo nói có lí, thế là lại gật gù, hỏi tiếp: "Cậu không thấy có chỗ nào là lạ à?"

"Có không? Rất ân ái mà." – Hoàng Minh Hạo thốt ra xong cũng nhịn không được mà vỗ tay cho khả năng tìm từ chuẩn xác của mình.

Mà Tiểu Quỷ ngồi bên cạnh thì mặt mũi đang hoảng sợ vô cùng, hình như cậu vừa biết được chuyện gì đó ghê gớm lắm? Thế nhưng người vừa vạch trần sự thật lại vô cùng bình tĩnh, hay là vốn YueHua line bọn họ đều thẳng thắn như thế?

Tất Văn Quân lúc đi đường luôn rất chuyên chú, nói chuyện với cậu đều sẽ bị cậu dùng tốc độ phản ứng chậm 0.5 để phản ứng lại. Có đôi khi Chu Chính Đình hưng phấn nói líu ríu bên tai cậu cả nửa ngày, Tất Văn Quân chỉ quay sang dùng nụ cười cực kì chân thành để đáp lời anh. Ý cậu là "anh vui là được, em có thể nhìn anh vui vẻ", nhưng trong mắt Chu Chính Đình thì chính là qua loa không có linh hồn. Thế là Chu Chính Đình vươn móng ra chọc ghẹo cậu, mà Tất Văn Quân cũng sẽ duỗi bàn tay đang núp trong tay áo ra bắt lại cổ tay Chu Chính Đình, sau đó đem cả hai bàn tay nhét vào túi áo.

Bàn tay Chu Chính Đình nhỏ hơn Tất Văn Quân trọn vẹn một vòng, những lúc nửa nắm bàn tay lại đều có thể được Tất Văn Quân nắm gọn trong lòng bàn tay. Tất Văn Quân chậm chạp vươn năm ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng ra nắm lấy lòng bàn tay Chu Chính Đình, lòng bàn tay anh đang phủ lên một tầng mồ hôi mỏng lạnh buốt, trong khi lòng bàn tay Tất Văn Quân lại khô ráo ấm áp, làn da tiếp xúc đến làn da liền trở nên ấm áp dễ chịu. Trước ống kính của fan cả hai đều kiềm chế rất nhiều, thường sẽ chỉ tự mình nắm tay lại co vào trong tay áo, có đôi khi Chu Chính Đình ngẫu nhiên sẽ dùng bàn tay đang co vào trong tay áo của mình kéo hờ khuỷu tay Tất Văn Quân.

Tiệm lẩu gần nhất vẫn hơi xa mà hai người họ thì lại không có quá nhiều thời gian, thế là chỉ đành phải đi cửa hàng tiện lợi mua oden ăn. Cá viên, thịt viên, thanh cua này nọ, chỉ cần là dòng họ thịt thì Chu Chính Đình không từ chối bao giờ, hai người trên đường về cũng không nói chuyện gì, mỗi người tự cầm ly oden ăn như hổ đói.

"Ai ya" – Chu Chính Đình đột nhiên ngừng lại, vô cùng uất ức mà nhìn chằm chằm vào mắt Tất Văn Quân

"Làm sao?" – Tất Văn Quân vùa mở miệng là bị nghẹn ngay một viên cá viên

Chỉ thấy Chu Chính Đình chép chép miệng, ra vẻ tiếc nuối: "Anh quên lấy bò viên rồi."

Tất Văn Quân lạnh lùng vạch trần: "Rõ ràng em lấy cho anh hai xiên rồi."

"Không có thật mà." – Chu Chính Đình chủ động nâng ly lên cho cậu nhìn. Tất Văn Quân biết anh muốn chơi xấu nhưng vẫn nhìn thoáng qua, lại không kịp đề phòng mà bị Chu Chính Đình cướp mất viên cá viên trong tay.

Tất Văn Quân nghiêng đầu nhìn cái, đã thấy Chu Chính Đình không có chút ý hối cải nào đang đứng cách xa cậu vài bước, miệng thì nhanh chóng nhai nuốt viên cá viên mắt thì trừng ngược lại cậu.

"Chậc." – Tất Văn Quân giả vờ trách cứ: "Ai lại chơi như thế, anh phải có qua có lại."

Chu Chính Đình đứng đắn từ chối cậu: "Anh không có thịt." Lại vừa nói vừa cong môi cười, rõ ràng là cố ý chơi xấu.

Tất Văn Quân cũng không vạch trần anh, chỉ là giả vờ lơ đãng nhắc đến: "Em nghe Justin bảo, nó vừa đọc được vài mẩu chuyện kinh dị siêu hay trên tạp chí, tính kể cho anh nghe thử......"

"Ăn rong biển không?!" – Chu Chính Đình thiếu điều là nhảy chồm qua, trong lúc đang nói chuyện thì một xiên rong biển đã đưa thẳng đến trước mặt Tất Văn Quân, Chu Chính Đình dùng mắt mắt bao hàm khát vọng và mong đợi để thúc giục Tất Văn Quân ăn cho nhanh.

Tất Văn Quân chỉ có thể thở dài, bất đắc dĩ thuận theo tư thế của Chu Chính Đình mà đưa xiên rong biển kia vào miệng.

"Văn Quân, anh có thể xin em ké cái giường không? – Chu Chính Đình ngẩng đầu nhìn Tất Văn Quân, vẻ mặt hết sức ngây thơ vô tội như thể bị ai đó ức hiếp khiến Tất Văn Quân lòng mề mềm nhũn.

"Sợ thì cứ đến tìm em." – Tất Văn Quân nói xong lại vô thức vuốt vuốt cổ, cường điệu thêm – "Tự đem gối của anh theo."

Tướng ngủ của Chu Chính Đình vô cùng phong phú, nhưng thứ khiến Tất Văn Quân sụp đổ nhất là anh thích ôm gối. Có đến mấy lần Tất Văn Quân bị giành gối trong lúc ngủ, khi tỉnh lại thì mặt đã dán ván giường, đầu miễn cưỡng gác lên được một góc gối bên cạnh. Chu Chính Đình bên cạnh cậu không chỉ hai tay ôm gối của cậu mà nửa gương mặt cũng đang chôn trong gối ngủ ngon lành. Có thể nói, mỗi lần Chu Chính Đình tìm Tất Văn Quân cọ giường ngủ thì sáng hôm sau cậu nhất định phải bị trẹo cổ một lần.

Sau khi đạt được cái gật đầu của Tất Văn Quân, Chu Chính Đình chẳng lo lắng gì nữa, thậm chí có chút chờ mong biểu lộ của Hoàng Minh Hạo khi không dọa được mình nữa cơ.

Về sau, không biết chương trình tìm đâu ra một con heo kiểng, dùng cho khâu trò chơi, lại tình bị Chu Chính Đình mèo mù vơ cá rán đáp đúng. Một đám con trai theo sự cầm đầu của Chu Chính Đình đi khắp nơi tác quái, bọn họ sau khi đi qua hết mấy phòng tập đã bắt đầu để mắt đến Tất Văn Quân đang ngủ trên sàn. Lúc Chu Chính Đình ôm heo đến đùa Tất Văn Quân thì cậu đã tỉnh rồi. Cậu mơ màng nghe được tiếng cười của Chu Chính Đình, vô thức cười nhẹ, thừa biết giây tiếp theo kiểu gì Chu Chính Đình cũng sẽ đến phá mình, cho nên cũng chỉ lười nhác nằm chờ anh. Theo phần thân nhiệt quen thuộc đến gần còn có một phần hơi thở ẩm ướt và tiếng động vật kêu ùn ụt, Tất Văn Quân tỉnh ngay lập tức, quay đầu lại thì phát hiện Chu Chính Đình đang ôm heo, cậu giãy dụa lui về sau.

Nhưng cả người Chu Chính Đình đang đè lên người Tất Văn Quân không để cậu lui, lại còn cười không ngừng. Chu Chính Đình quen biết Tất Văn Quân đã lâu lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cậu phản ứng lớn như thế, lại thêm các thực tập sinh khác đang ồn ào xung quanh, không ai chú ý đến thần sắc bất thường của Tất Văn Quân. Tất Văn Quân vừa sợ vừa bất đắc dĩ, bị Chu Chính Đình quấy phá một trận như thế, sắc mặt đã đỏ bừng. Chu Chính Đình bất ngờ nhìn vào Tất Văn Quân, phát hiện cảm xúc của cậu không đúng, thế là vô thức cảm thấy căng thẳng. Chu Chính Đình bắt đầu bớt cười, lặng lẽ đến gần nắm chặt tay Tất Văn Quân nhẹ nhàng xoa. Anh hầu như không dùng chút sức nào, thể hiện ra cảm giác đang cẩn thận vụng về lấy lòng cậu. Mọi người xung quanh còn đang đắm chìm trong sự vui sướng vì trò đùa ác vừa rồi, hoàn toàn không chú ý đến Chu Chính Đình đã phản chiến, chuyển về phe Tất Văn Quân.

Thật ra Tất Văn Quân rất trúng chiếu này của Chu Chính Đình. Ngày trước lúc các thành viên cùng đi ra ngoài, Chu Chính Đình có đi cùng với người khác đi chăng nữa thì cũng luôn vô thức quay đầu tìm Tất Văn Quân, mà Tất Văn Quân thì cũng luôn có thể chuẩn xác tiếp nhận được ánh mắt của Chu Chính Đình. Nếu như cách quá xa, Chu Chính Đình sẽ tìm cớ chạy về phía Tất Văn Quân sau đó thì thầm vài câu. Chu Chính Đình luôn rất cần cậu, mà Tất Văn Quân thì xưa nay chưa từng để anh phải đợi lâu. Loại thiên vị được xây dựng trên nền tảng ăn ý này thường sẽ tạo ra cảm giác an toàn rất lớn.

Các thực tập sinh tụ tập lại cùng nhau thảo luận chủ đề về con heo kiểng kia, ai cảm thấy hứng thú thì sờ đầu nó, còn ai không thấy hứng thú thì dính vào nhau ngồi thì thầm to nhỏ. Tất Văn Quân là kiểu thứ ba xen vào giữa hai bên, cậu vừa tỉnh ngủ nên ánh mắt vẫn mông lung không có tiêu cự, nhìn bốn phía xung quanh vài lần rồi vẫn về lại trên người Chu Chính Đình. Chu Chính Đình đang rót nước ra một cái nắp chai nhỏ cho heo uống, dáng vẻ vô cùng chăm chú, ý cười khó giấu giữa đôi mày. Nếu bỏ qua những hành vi bạo lực phô trương thanh thế thường ngày đi thì ánh mắt của anh luôn không có trọng lực, khiến bất kì ai nhìn vào mắt Chu Chính Đình cũng như chìm vào một vùng biển sâu thẳm dịu dàng, cho dù vùng vẫy tứ chi đến thế nào cũng không thể tìm được chút sức lực, chỉ có thể tỉnh táo mà chìm vào đó.

Tất Văn Quân ngẩn ngơ nhìn chằm chằm xoáy tóc của Chu Chính Đình, sự dịu dàng của anh quá tràn lan, nhưng cậu lại chỉ muốn giữ lấy cho riêng mình. Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì chính bản thân Tất Văn Quân cũng bị dọa sợ.




4.

Hoàng Minh Hạo đang tựa vào đầu giường xem phim, Chu Chính Đình xông đến như một cơn gió, vừa đẩy cậu nhóc sang một bên vừa đạp bỏ đôi dép dưới chân.

Chu Chính Đình vén chăn trèo lên giường, không thèm cả giải thích: "Anh muốn coi phim với cậu"

"Lại nữa à?" – Hoàng Minh Hạo tự nhủ trong lòng là không ổn rồi, có khổ mà không nói được, cậu nhóc nghĩ thầm chắc là do Tất Văn Quân lại lại lại lại lại buồn miệng đi khịa Chu Chính Đình. Hoàng Minh Hạo nghĩ mãi mà không ra, tại sao một người bình thường luôn dịu dàng lễ độ, biết nhìn xa trông rộng lại trầm tĩnh như nhị ca nhà cậu dạo gần đây bị cái gì kích thích, thế mà cũng bắt đầu lấy việc cà khịa Chu Chính Đình làm vui.

Việc này muốn nói phải bắt đầu nói từ một cuộc phỏng vấn trong thời gian tham gia Idol Producer, lúc ấy Chu Chính Đình đánh giá Tất Văn Quân quá phật hệ, lúc nào cũng im lặng như cây cột điện, sau đó Chu Chính Đình cũng nói là hi vọng Tất Văn Quân sau này sẽ nói chuyện nhiều hơn một chút. Từ đó về sau, Tất Văn Quân dần dần giải phóng thiên tính, bắt đầu thường dùng ngữ khí không đau không ngứa tiến hành hành vi trào phúng chuẩn xác mỗi ngày. Ban đầu Chu Chính Đình cảm thấy rất thú vị, lại còn hay kích động cà khịa nhau với Tất Văn Quân, nhưng sự thật chứng minh là trào phúng cũng là một loại tay nghề, phương pháp cà khịa như mèo con gãi ngứa kia của Chu Chính Đình căn bản chẳng thấm vào đâu so với Tất Văn Quân.

Bên này Chu Chính Đình đang tức giận nằm xem phim với Hoàng Minh Hạo, bên kia Tất Văn Quân đã bình thản lắc lư bước vào, cậu tựa vào khung cửa gõ vài cái: "Chờ anh nãy giờ, sao lại đến đây xem phim rồi?"

Hoàng Minh Hạo cấp tốc thu nhận được tín hiệu giải cứu, quay ngoắt 180 độ sang nhìn Tất Văn Quân với ánh mắt cầu cứu

"Anh không chơi nữa, cứ mặc kệ anh." – Chu Chính Đình vẫn đang giận xì khói

"Xảy ra chuyện gì rồi?" – Hoàng Minh Hạo nhìn tới nhìn lui giữa hai người, tâm hồn bát quái cuối cùng cũng chiến thắng sự sợ hãi, bắt đầu cười hì hì hỏi thăm

"Đi mà hỏi nó." – Chu Chính Đình hậm hực, nói xong lại tự nhiên tiếp tục câu chuyện – "Hai đứa anh ban nãy bắn Pubg, anh muốn đổi cái skin nào đẹp đẹp một tí, thế mà nó bắt đầu chọc ghẹo anh."

"Em đâu có chọc ghẹo anh." – Tất Văn Quân tiếp nhận ánh mắt của Hoàng Minh Hạo, phản bác – "Em chỉ bảo anh là làm thế làm chi cho mất công, kiểu gì nhảy dù xuống anh chả chết liền."

Hoàng Minh Hạo nghe thế cũng thả lỏng, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, cậu nhóc tranh thủ ra mặt khuyên nhủ: "Anh Văn Quân nói cũng đúng mà......"

"Hoàng Minh Hạo." – Chu chính Đình trừng cậu nhóc, thế là Hoàng Minh Hạo tranh thủ ngậm miệng, để tỏ lòng thành còn dùng tay biểu thị kéo khóa miệng vào.

Chu Chính Đình nhảy xuống giường, ba bước làm thành hai bước đến trước mặt Tất Văn Quân ý đồ tống tiễn cậu ra khỏi phòng. Nhưng Tất Văn Quân ỷ vào ưu thế chiều cao, nắm lấy hai cổ tay Chu Chính Đình kéo người khóa vào lòng mình. Chu Chính Đình giận, thế là dùng đầu ủi vào người Tất Văn Quân, cậu lại ngả về sau một chút, Chu Chính Đình vừa đúng va đầu vào xương quai xanh của cậu, đau đến bốc khói. Ngay tiếp sau, Chu Chính Đình lại cọ tới cọ lui quanh hõm vai Tất Văn Quân để giảm đau, mà Tất Văn Quân cũng đưa tay lên bóp nhẹ phần gáy của anh.

Hai người cứ thế mà làm lành rồi. Hoàng Minh Hạo tận mắt thấy toàn bộ quá trình, kinh ngạc rớt cả cằm xuống đất, vừa rồi là tình tiết trong một bộ phim thần tượng nào đó à? Ngang nhiên tú ân ái trước mặt cậu như thế có thích hợp không? Mà không...... trọng điểm phải là hai người này cứ ôm qua ấp lại như thế có thích hợp không mới đúng?

Thừa dịp Chu Chính Đình đi sang phòng khác chơi, Hoàng Minh Hạo cũng không thèm kìm nén nữa, cậu nhóc hoảng hốt hỏi: "Anh Văn Quân, anh đừng có làm em sợ, đừng nói là anh nghiêm túc đấy?"

"Hả?" – Tất Văn Quân không hiểu cậu nhóc đang nói gì.

"Thì...... Chu Chính Đình đó, anh với ảnh...... À không, ảnh chắc chắn không biết. Vậy anh...... đừng nói là anh thích ảnh thật đấy?" – Hoàng Minh Hạo kích động đến líu lưỡi, thiết lập nhân vật khôn khéo bao lâu nay chưa từng sụp của cậu nhóc hôm nay cũng bắt đầu không bắt được logic, sau một hồi nói năng lộn xộn cuối cùng cũng bắt được điểm mấu chốt.

"Không phải chỉ là chơi game chung thôi à, nghĩ đi đâu thế? – Tất Văn Quân biểu thị vô cùng kinh ngạc trước câu hỏi của Hoàng Minh Hạo.

"À, thế à......" – Hoàng Minh Hạo sau khi phân tích thái độ của Tất Văn Quân xong lại tràn đầy mong chờ hỏi tiếp – "Em bắn Pubg siêu đỉnh, cho em chơi với được không?"

Tất Văn Quân cười nhẹ, tự động bỏ qua câu hỏi của Hoàng Minh Hạo, cũng dặn dò một câu: "Anh đi về trước, lát nữa Chính Đình về thì nói ảnh đến chỗ anh."

"......" – Tiêu chuẩn kép đến thế là cùng. Mặc dù thái độ của Tất Văn Quân rất mập mờ, nhưng ảnh không những không chê Chu Chính Đình gà lại còn chịu kéo ảnh chơi game, hai người này nhất định là chân ái, hiểu không?




5.

Từ lần trước bị Hoàng Minh Hạo nhìn thấu về sau, hầu như sau mỗi một buổi concert Tất Văn Quân đều sẽ nhận được cùng một câu hỏi đến từ các thành viên khác nhau: "Có phải anh thích Chu Chính Đình không?"

Ban đầu Tất Văn Quân còn có thể giữ bình tĩnh để giả vờ phủ nhận, nhưng sau khi bị hỏi quá nhiều lần Tất Văn Quân cũng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, chỉ có thể đối phó qua loa cho xong. Đương nhiên các thành viên khác cũng chả quan tâm câu trả lời của cậu là gì, trong lòng mấy đứa đã sớm xác định rồi, hỏi thì cũng chỉ có ý muốn nói bóng nói gió để thúc đẩy nhị ca nhà mình thôi.

Ban đầu Tất Văn Quân không hề có ý biến suy nghĩ thành hành động. Trước mắt cậu đã cảm thấy hài lòng với mối quan hệ hiện tại của mình với Chu Chính Đình, không quá muốn mạo hiểm phá hỏng tầng giấy mỏng cuối cùng. Thế nhưng sự chú ý liên tục từ các thành viên khác khiến cậu có chút lo sợ, mà tiếp sau đó cậu cũng phát hiện thái độ của Chu Chính Đình bắt đầu hơi kì lạ. Tất Văn Quân hồi tưởng lại những lúc hai người tiếp xúc thân mật gần đây, cậu cứ cảm thấy ánh mắt của Chu Chính Đình như ẩn chứa một loại chờ mong nào đó, nếu quan sát kĩ sẽ còn phát hiện có một đám lửa kích động nhỏ đang bị kìm nén.

Anh ấy đang chờ mong điều gì? Chẳng lẽ Chu Chính Đình lại tâm ý tương thông với mình?

Tất Văn Quân càng nghĩ càng quyết tâm biến thành hành động, các thành viên khác không biết tại sao lại phát hiện cậu quyết tâm hành động, thế là bắt đầu hành trình trợ giúp không ngừng nghỉ.

Có một lần Phạm Thừa Thừa và Chu Chính Đình cùng nhau chơi Vương Giả, lúc đang chọn tướng Phạm Thừa Thừa đột nhiên cao giọng: "Em chọn con Tôn Ngộ Không mà lần trước Văn Quân chọn lúc ảnh chơi với anh đi!"

Chu Chính Đình khó hiểu liếc Phạm Thừa Thừa một cái, nhưng cũng gật đầu: "Được thôi."

Phạm Thừa Thừa nhìn Chu Chính Đình một hồi, thấy anh không có phản ứng gì thế là lại hắng giọng hỏi tiếp: "Lần trước anh chơi game với Văn Quân anh chọn tướng nào?"

"Lần trước......" – Chu Chính Đình đang nghiêm túc hồi tưởng, đột nhiên ý thức được hình như có chỗ nào đó sai sai – "Khoan đã, cậu cứ cue Văn Quân làm gì?"

"Có hả?" – Phạm Thừa Thừa tái hiện một nụ cười siêu meme, thề thốt phủ nhận – "Em hổng có. Em chỉ hỏi bừa một tí là lần trước anh chơi với Văn Quân......"

"Ngừng lại!" – Chu Chính Đình không nhịn nổi nữa, đành phải tranh thủ kêu Phạm Thừa Thừa ngưng lại – "Có nói chuyện cho đàng hoàng không?"

"À được thôi." – Phạm Thừa Thừa có hơi tiếc nuối nghĩ thầm, Văn Quân em giúp anh được đến thế này thôi đấy.

Một đoạn thời gian sau mọi người cùng đi ăn lẩu, trên bàn ăn vốn là đang rất hài hòa, Chu Chính Đình cũng đang bận vớt thịt dê trong nồi, còn chưa kịp đưa lên đến miệng là đã nghe Phạm Thừa Thừa hét lớn một tiếng: "Dừng lại!"

Chu Chính Đình thể chất vốn là dễ bị dọa, thấp giọng là "a" một tiếng, tay run thế là thịt lại rớt vào nồi.

Tất Văn Quân nhìn hết vào mắt, trước tiên là dùng ánh mắt hỏi thăm Chu Chính Đình, sau khi xác nhận anh không bị bỏng mới nhìn đến Phạm Thừa Thừa: "Thừa Thừa, giật mồng cái gì?"

Thừa Thừa lại quăng cho cậu một ánh mắt vô cùng sâu sắc, lại giả thần giả quỷ đi hỏi Chu Chính Đình: "Anh cho rằng đây là thịt dê bình thường à? Không, đây là ba chỉ dê tinh phẩm mà anh Văn Quân thích ăn nhất."

"Cái quái gì?" – Chu Chính Đình vừa hoàn hồn từ cơn kinh hãi, ngơ ngác cắn đũa.

Sau bị bị các thành viên khác trợ công một cách thần kì kiểu này thì còi báo động trong lòng Tất Văn Quân cũng vang lên inh ỏi, cậu sợ mấy đứa lại tác quái thế là tranh thủ thời gian bưng đĩa đứng lên, đổi chủ đề: "Anh thấy ăn cũng tương đối rồi, nhúng ít rau ăn đi."

"Văn Quân đừng có gấp, ruột vịt anh thích còn chưa ăn hết mà." – Người tiếp theo lên tiếng chính là Hoàng Minh Hạo.

Đinh Trạch Nhân cũng nhấc mấy khay đồ ăn lên, kinh ngạc phát hiện: "Còn có nấm kim châm mà anh Văn Quân thích nè."

"Còn có đậu hũ." – Hoàng Tân Thuần vừa nói xong đã vươn tay cầm lấy cái đĩa từ chỗ Tất Văn Quân đang hóa đá, lại tri kỷ nói tiếp – "Cái chuyện nhúng rau này để em nhận việc thay Văn Quân nào."

Chu Chính Đình nhìn bọn nhỏ mỗi người một câu trò chuyện vô cùng vui vẻ, cũng chẳng nghĩ ra được lí do. Anh nhìn về phía Tất Văn Quân, lại phát hiện trên gương mặt đối phương lại đang treo một nụ cười vô cùng bất đắc dĩ.

"Mấy đứa đừng có cue Văn Quân nữa, trong đầu anh bây giờ toàn là Văn Quân này Văn Quân nọ." – Chu Chính Đình lên tiếng bảo vệ, lại bị Phạm Thừa Thừa chặn đứng, nửa đùa nửa thật cảm thán: "Vậy thì tốt quá, bây giờ trong đầu ảnh cũng toàn là anh đó."

Tất Văn Quân bên cạnh đang dùng nước hòng che giấu sự bất an của mình, nghe đến đó đã sặc đỏ mặt ngụm nước vừa uống vào vẫn chưa kịp nuốt xuống của mình. Chu Chính Đình vội vàng đưa khăn giấy, vuốt lưng giúp Tất Văn Quân thuận khí, mấy đứa nhóc thấy thế cũng liếc mắt nhìn nhau, tập thể hết sức ăn ý mà ngoan ngoãn ngậm miệng.

Tất Văn Quân trước nay vẫn luôn nghiêm ngặt kiềm chế bản thân, nhưng dưới sự giúp sức của các thành viên lại có khổ khó nói, càng nghĩ càng cảm thấy cứ dây dưa thế này mãi cũng không phải cách, đành phải tìm một cơ hội thăm dò ý tứ của Chu Chính Đình trước.

Có điều Tất Văn Quân còn chưa kịp tạo cơ hội thì cơ hội đã tự tìm đến cậu. Chu Chính Đình có tự mình đăng kí một clone Weibo, bình thường rảnh rỗi không có việc gì cũng thường hay lên lượn siêu thoại của mình, thuận tiện follow một vài master, chủ yếu chỉ là muốn xem mình dưới ống kính của fans đã đủ đẹp chưa thôi.

Ngày đó Tất Văn Quân đang nằm trên giường lướt Douyin, Chu Chính Đình cũng cầm iPad sang tìm cậu chơi game, tự mình quen tay quen chân leo lên giường. Tất Văn Quân chống tay ngồi dậy, chưa kịp ngồi thẳng người dậy đã thấy Chu Chính Đình đĩnh đạc ngồi giữa hai chân mình. Tất Văn Quân cảm nhận được hương tinh dầu hoa hồng và sữa tắm hương trái cây ngập tràn khoang mũi cậu, lúc này cậu chỉ cảm thấy hai bên thái dương giật điên cuồng, lại còn có chút chóng mặt hoa mắt.

Chu Chính Đình vừa sấy tóc, sợi tóc có hơi vểnh lên, anh cũng tùy tiện cào cào tóc, dường như chẳng phát hiện được thân thể Tất Văn Quân đã cứng lại. Những sợi tóc mềm mại kia như những xúc tu được trao cho sinh mệnh, tùy tiện trêu ghẹo trên làn da Tất Văn Quân, cậu hơi ngả người về sau rụt cổ lại nhưng vẫn không cách nào tránh né, chỉ có thể để mặc từng làn gió thơm xâm nhập vào phần lí trí dường như đã sắp mất khống chế của mình.

"Ấy? Văn Quân?" – Chu Chính Đình phát ra một câu nghi vấn, tạm thời kéo lại chút lí trí đã bay xa của Tất Văn Quân.

"Hử?" – Tất Văn Quân cảm thấy yết hầu căng cứng, một chữ cũng không thốt ra được.

"Trạm này...... hình như là trạm chụp hai đứa mình." – Chu Chính Đình vô cùng hào hứng chia sẻ cho cậu xem, vừa lướt ảnh chụp vừa kích động chỉ vào màn hình – "Tấm này này! Lúc này em đang đeo cà vạt cho anh này."

Tất Văn Quân đến gần nhìn thoáng qua, hô hấp lập tức ngưng lại ——Đây không phải là trạm couple à, ảnh mò ra từ chỗ nào vậy?

"Anh phát hiện hai đứa mình hình như rất thích thì thầm......" – Chu Chính Đình vừa lướt ảnh vừa lầm bầm – "Lần sau phải kiềm chế một chút, nếu không nhìn hai đứa mình cứ như đang không tập trung ấy."

Tất Văn Quân quả thật không cách nào nhìn thẳng vào mình trong ảnh...... Ánh mắt còn có thể nào thẳng thắn hơn nữa không? Cậu luôn tự nhận rằng mình rất kìm nén âm thầm, nhưng trong mỗi tấm ảnh cậu đều đang chăm chú nhìn Chu Chính Đình, ánh mắt kia vừa nhiệt liệt lại vừa dịu dàng, có tính xâm lược rất mạnh nhưng lại vô cùng thâm tình và dung túng...... Mà ở những nơi ống kính không vươn đến được, cậu cũng không biết mình đã dùng ánh mắt đó nhìn Chu Chính Đình bao nhiêu lần nữa.

Tất Văn Quân nuốt nước bọt một chút, da mặt có hơi nóng lên. Một mặt cậu hi vọng Chu Chính Đình có thể nhìn ra được chút gì đó, nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy hồi hộp bất an.

"Không đúng không đúng......" – Chu Chính Đình thì thầm vài câu, mà hai tai anh dùng mắt thường cũng có thể thấy được là đang đỏ lên nhanh chóng.

"Văn Quân......" – Giọng nói của Chu Chính Đình có chút mềm mại, xen vào đó một chút kinh hãi lại như có phần vui sướng – "Anh hỏi em một câu ——Có phải em thích anh không?"

Tất Văn Quân muốn phủ định theo bản năng, nhưng trực giác nói cho cậu biết đây có lẽ là cơ hội duy nhất, cậu hiểu Chu Chính Đình quá rõ, loại câu hỏi này anh ấy không có khả năng sẽ hỏi lần thứ hai.

"Em......" – Tất Văn Quân đón nhận cái nhìn trực diện của Chu Chính Đình khoảng hai phút, cậu mắt thấy Chu Chính Đình Đình dần mất hết sức lực, lại chuẩn bị cười cười đổi chủ đề, lúc này Tất Văn Quân rốt cuộc cũng bảo bản thân mình phải thẳng thắn – "Đúng, em thích anh."

Tất Văn Quân cảm thấy bản thân đã lâu rồi chưa từng thả lỏng như thế này, cậu rốt cuộc không cần vì cố gắng giấu diếm mà phải cố ý dời mắt đi nữa, cũng không cần vì có thể tiếp tục làm bạn với anh mà phải kìm nén. Nhưng có một chuyện Tất Văn Quân không biết, là người có thể thở ra một hơi còn có Chu Chính Đình.

"Nói cho em một bí mật này......" – Chu Chính Đình nhún vai, cười vô cùng dịu dàng – "Anh cũng thích Văn Quân."

Chu Chính Đình nói xong cũng không để cho Tất Văn Quân có thời gian phản ứng, tranh thủ lúc cậu còn đang ngẩn người ra nhìn mình, Chu Chính Đình đã tranh thủ chui vào lòng cậu nằm ra.

"Chị anh nói người được thích có quyền chủ động." – Chu Chính Đình cười khanh khách, có hơi chút ngượng ngùng chống cằm nói – "Anh chờ em lâu ơi là lâu."

Tất Văn Quân sau khi kịp phản ứng lại đã cảm thấy dở khóc dở cười, hóa ra Chu Chính Đình chỉ là giả vờ không biết, không những thế trong lòng anh còn biết rõ mọi thứ, nhưng thậm chí ngay cả cậu cũng không phát hiện ra được.

"Vậy chị anh còn nói gì nữa không?" – Tất Văn Quân nhéo nhéo má anh, xem như đền bù cho việc mình bị lừa gạt.

Chu Chính Đình đổi một tư thế thoải mái hơn, gối đầu lên đùi Tất Văn Quân nghĩ một hồi. Sau đó anh vươn tay kéo vạt áo Tất Văn Quân về phía mình, nhỏ giọng nói: "Chị anh còn nói, sau khi tỏ tình thành công thì có thể đòi một nụ hôn."

Tất Văn Quân chỉ cảm thấy có một làn gió thơm đập vào mặt, sau đó là đại não rơi vào trạng thái đứng máy. Khóe miệng đột nhiên nhói đau, cậu cấp tốc hoàn hồn, lúc này mới ý thức được có làn môi ấm áp mềm mại đang cọ xát trên môi mình. Chu Chính Đình tức giận thở gấp "hừ" một tiếng, biểu thị vô cùng bất mãn khi Tất Văn Quân thất thần, đẩy cậu ra bắt đầu muốn khiển trách. Nhưng Tất Văn Quân thừa dịp anh chưa chuẩn bị xong đã lại hôn lên, đầu lưỡi linh xảo công thành chiếm đất trong miệng Chu Chính Đình, tặng cho chú thỏ nhỏ thích hùng hổ của mình một nụ hôn sâu kiểu Pháp nóng bỏng.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top