Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4.2: Hoa đào đã nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



P2: Hoa đào đã nở

Sáng hôm sau, tôi uể oải với tay tắt chuông đồng hồ báo thức, bước vào phòng vệ sinh. Giật mình bật cười nhìn con gấu trúc trước mặt, da tôi trắng mà sao yếu thế nhỉ, mới thức có một đêm mà đã có thâm quầng rồi.

Nhanh tay nhanh chân thay quần áo, cầm lọ kem che khuyết điểm nhẹ nhàng lướt tay che đi hai con mắt thâm tím. Tạm ổn.

Bước xuống lầu, mẹ Thượng đã dọn sẵn đồ ăn sáng. Bố Thượng đang đọc báo, thấy tôi liền khoác tay, ý bảo lại đây. Tôi bước đến, để ba lô trên ghế, thấy Thượng Nhất Khang đang ngồi ăn trước mặt. Dạo này anh ấy thường không về nhà, bảo là đi thành phố S chơi một chuyến với bạn bè. Đêm qua bố mẹ Thượng đi vắng, chắc là ra sân bay đón anh ấy. Tôi mỉm cười: " Anh hai."

Nhất Khang ngẩng đầu nhìn tôi giây lát, sau đó gật đầu: " Ừm, lát ra xe anh chở đi học. Hôm nay anh rảnh."

Tôi gật đầu. Cũng được, dù sao sáng nay tôi cũng làm biếng đi xe đạp.

Ăn xong, phụ mẹ Thượng thu dọn bát đĩa, tôi xách cặp ra cổng. Anh trai yêu dấu lái con Ferrari mới mua đến trước mặt tôi, còn bày đặt tháo kính mát xuống, lấy tay vuốt tóc, nhìn tôi nháy mắt. Đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng em bị miễn dịch rồi anh giai ạ :))

Thấy tôi bĩu môi khinh thường, Thượng thiếu liền liếc xéo tôi.

" Anh quyến rũ phụ nữ không nói gì, ngay cả em gái mà cũng không tha à?"

Thượng Nhất Khang bất giác nhíu mày. Nhưng ngay sau đó, anh trở lại trạng thái bình thường.

" Lên xe."

Tôi cũng thôi cay độc với anh.

" Anh bỏ em chỗ nào xa xa trường ấy, càng xa càng tốt. Chứ em không chịu nổi áp lực mấy cô bạn gái của anh gây ra đâu." Tôi nửa đùa nửa thật. Anh trai vừa đẹp vừa giỏi, trong trường có hẳn fanclub lập riêng, người em gái như tôi nếu không bị đám fangirl công kích thì cũng là đeo bám để làm quen. Hiểu cả mà...

Thượng Nhất Khang chẳng thèm nhìn tôi: " Từ đây đến trường là xa nhất đấy." Sau đấy cười một cái rồi nhấn ga phóng thẳng, bỏ lại tôi chơ vơ hít bụi! Tôi chỉ đùa vậy thôi, gì mà nóng tính thế?

Bây giờ chẳng lẽ gọi Phí Ninh Loan đến đón? Chắc nó sẽ cười tôi thối mũi mất. Cũng không thể gọi cho Thiệu Khanh được, nhà cậu ấy cũng cách đây rất xa, dù có đến, chắc chắn cũng muộn học. Tôi sầu não. Thôi lấy xe đạp đi học vậy.

Quay gót đi chưa được hai bước, có tiếng gọi tôi lại: " Tiểu Đồng!" Gọi tên tôi thân thiết thế này, ngoài bố mẹ và anh trai Thượng ra, chỉ còn một người. Tôi bất giác chau mày, đêm qua mới gặp chưa chán sao, sáng nay còn gặp nữa...

Âu Dương Quang Đạo quan sát nét mặt tôi, nói: " Anh đưa em đi." Như sợ tôi từ chối, anh bồi thêm: " Hôm nay anh có việc đi ngang qua đại học A." Cho dù thật hay giả đi chăng nữa, lúc này tôi lại không muốn gặp Quang Đạo. Buồn cười thật, lúc tôi một hai muốn ở bên anh, anh lạnh lùng đẩy tôi xa trăm dặm. Bây giờ đến lúc anh quay lại dang tay tới trước mặt tôi, tôi bỗng dưng thấy bàn tay kia vô cùng chướng mắt. Chưa kịp từ chối, một chiếc mô tô dừng trước mặt tôi. Người trên xe nhìn tôi, qua ánh mắt thấy có vẻ kinh ngạc: " Ồ, Đồng Lan, em sống ở đây ư?" 

Tôi đáp: " Vâng. Mộ sư huynh, anh cũng ở đây à?"

Mộ Kinh Vi trả lời tôi: " Ừ, cách đây vài con đường." Thấy chiếc ba lô của tôi, Mộ sư huynh nói tiếp: " Em không sợ muộn học à? Lên đi, anh tiện đường qua đó, để anh đưa em đi."

Nếu là bình thường, tôi sẽ từ chối Mộ Kính Vi và đi xe đạp. Nhưng trong hoàn cảnh lúc này, tôi vô cùng cảm kích Mộ Kính Vi. Âu Dương Quang Đạo còn đang lạnh lùng nhìn chúng tôi. Tôi lơ mơ cảm nhận được được khớp xương tay của anh đặt trên vô lăng trắng bệch. Nhưng sự tức giận đó của anh không còn làm tôi quan tâm nữa. Tôi không tin bản thân mình chết lòng nhưng tôi tin tôi có thể đạp chết cái mầm mống tình yêu đáng ghét này. Có thể dứt bỏ mối tình nghiệt ngã này được rồi.

Mặc dù biết lợi dụng Mộ Kính Vi là không đúng đắn, nhưng tôi không còn cách nào, đành đáp lại: " Cảm ơn sư huynh." Thấy Quang Đạo vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, tôi cất tiếng: " Quang Đạo, anh đi trước đi, em đi sau, có Mộ sư huynh ở đây rồi."

Lúc nghe tôi gọi tên Âu Dương Quang Đạo, Mộ Kính Vi không biết vì sao lại ngoảnh đầu nhìn vào chiếc xe. Nhưng Quang Đạo đã tức tốc nhấn ga đi, không thèm đáp trả lại tôi. Xem ra, anh ấy đang tức giận. Tôi chỉ hơi ngẩn người rồi mặc kệ. Không thể cứ mãi ôm mớ vọng tưởng đó được.

Tôi không phải là người lạnh lùng quyết đoán, nhưng một khi đã quyết, sẽ không hối hận.

Mộ Kính Vi vừa lấy mũ bảo hiểm cho tôi, vừa hỏi: " Người lúc nãy là anh em à?"

Tôi đáp: " Vâng. Mộ sư huynh, thật ngại quá, anh ấy có việc gấp nên đi trước. Hôm nào có dịp em sẽ giới thiệu với anh."

Mộ Kính Vi không nói gì. Ngẫm nghĩ hồi lâu anh mới lên tiếng: " Nếu là người nhà em thì anh đương nhiên phải chào hỏi rồi."

Này sư huynh, anh có biết lời nói của mình vô cùng mập mờ không? Cứ như đến nhà bạn gái chào hỏi ấy!

Mộ Kính Vi cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho tôi. Nhìn anh chăm chú, tự dưng tôi cảm thấy có gì đó khác lạ đang chảy trong lồng ngực. Lần này lại được thần tượng chăm sóc tỉ mỉ như vậy, nên tôi thấy vừa vui vừa ngại cũng điều bình thường.

Nắng hình như cũng dịu đi, không còn chói chang gay gắt nữa.

Tôi ngồi trên yên sau, hai tay nắm áo Mộ sư huynh. Có vẻ nhận thấy sự ngại ngùng của tôi, anh ấy lên tiếng: " Ôm cho chắc vào." Tôi cắn cắn môi đắn đo, sau đó e ngại ôm hông sư huynh. Bỗng dưng bàn tay anh cầm lấy tay tôi, kéo tay tôi áp vào hông anh hơn nữa. Tôi giật mình vội rụt tay lại nhưng bàn tay ấm áp của anh đã giữ chặt tay tôi, không cách nào rút ra được. " Để yên đó đi..." Ngừng một chút, anh lại nói: "...Nếu em không muốn rơi xuống đường."

 Nói xong, Mộ Kính Vi không cầm tay tôi nữa mà tiếp tục vặn tay ga. Tôi cũng thôi chống đối, cố tỏ ra một cách tự nhiên ôm chặt anh. Bỗng dưng tôi nhận ra hàng cây anh đào bên đường đã nở. Cánh hoa mong manh, lả tả rơi khiến cả con đường như chìm trong mười dặm hoa đào.

Đến cổng phụ, tôi leo xuống xe, cởi trả mũ bảo hiểm, nói cảm ơn rồi chạy biến vào trường, không kịp để Mộ Kính Vi nói gì. Ai nha, ngượng chết mất...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top