Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5.1: Cuộc hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P1: Cuộc hẹn

Phí Ninh Loan và Thiệu Khanh nghi hoặc nhìn tôi. Thiệu Khanh sờ trán tôi, hỏi: " Đồng Lan, mày bị sốt à? Sao mặt mũi đỏ lựng thế?"

Tôi chưa kịp chống chế thì Phí Ninh Loan không nể nang vỗ vỗ vào hai bên má tôi, hỏi: " Mày là đứa nào?"

Tôi bực mình: " Tao là Thượng Đồng Lan."

Phí Ninh Loan lại tiếp tục giơ hai ngón tay trước mặt tôi: " Thế đây là mấy ngón?"

Này con kia! Mày xem tao là bệnh nhân thần kinh phải không?

" Hai ngón!"

Phí Ninh loan gật gật đầu, biểu thị sự hài lòng. Tôi chỉ muốn vơ ngay cái ghế đập vào mặt nó cho đỡ gai con mắt. Thiệu Khanh ngơ ngác như con nai vàng nhìn tôi và Phí Ninh Loan như muốn hỏi: Chúng mày từ đâu đến thế?

" Yên tâm đi Thiệu Khanh, theo như tao chuẩn đoán thì Thượng tiểu thư của chúng ta chỉ là ngượng ngùng vì được gần gũi với thần tượng thôi."

Tôi cứng họng. Sao chuyện này mà nó cũng đoán ra được?

Phí Ninh Loan lấy cây dũa móng tay ra, không thèm nhìn tôi, vừa dũa móng vừa nói: " Chị hiểu cưng quá mà."

Tôi: "..." Uất ức!

Điện thoại tôi rung lên, báo hiệu có tin nhắn. Tôi mở hộp thư. Âu Dương Quang Đạo? Hít sâu thả lỏng mấy lần, tôi nhấn vào nút xem.

"Tiểu Đồng, sáu rưỡi anh đón em đi đến một nơi."

Tôi thẫn thờ nhìn màn hình điện thoại, không hồi đáp. Mắc gì tôi đã quyết định buông tay, anh lại có ý hàn gắn? Định diễn màn 'gương vỡ lại lành' cho ai xem đây?

Gương đã vỡ giống như những hồi ức đau buồn. Nếu có ai cố chấp hoặc cố tình nhặt lên ghép lại, nó cũng chẳng còn lành lặn như xưa. Thậm chí còn khiến chúng ta bị tổn thương mà không thể mở một lời trách móc. Cũng chỉ vì bốn chữ 'tự làm tự chịu'.

Cứ lằng nhằng mãi cũng chẳng ra trò trống gì. Vậy thì lần này dứt khoát chấm dứt luôn đi!

Sáu giờ tối, tôi ngồi trong phòng, mở máy tính xách tay, lên mạng chơi game. Vòng qua vòng lại cũng đến sáu rưỡi. Tôi chạy sang phòng Thượng Nhất Khang, gõ cửa: " Anh hai! Anh hai!"

Tôi nghe có tiếng dép lệch xệch đi đến gần, khóa cửa vặn ra. Thượng thiếu gia đang đứng trước mặt tôi đây, ôi sexy... Mới tắm xong, tóc bết vào trán, từng giọt nước chảy dọc theo body. Chậc, nếu Thượng Nhất Khang không phải anh trai tôi, tôi nhất định cắn cho anh ấy một miếng rồi bắt anh ấy chịu trách nhiệm cả đời!

Thượng Nhất Khang thấy tôi chỉ đứng nhìn, không nhịn được lên tiếng: " Có gì nói nhanh lên, anh anh mắc chứng sợ bị người khác nhòm ngó, nhất là mày! Đồ lang sói!"

Tôi bực mình: " Thế ai bảo anh cởi áo khoe thân?"

Khóe môi anh trai giật giật: " Chứ đứa nào gõ cửa rầm rầm làm anh vừa tắm xong chưa kịp mặc quần phải chạy ra mở cửa?"

Tôi: "..."

Thượng Nhất Khang nói: " Nói đi. Mày gặp chuyện gì, anh hai giải quyết cho."

Tôi bĩu môi khinh thường. Những lời đâm chọt không tiện nói ra, đành nuốt hết xuống:

" Lát bãy rưỡi, em nhắn tin cho anh, anh nhớ đến giải cứu cho em nha!" Vừa nói xong, bên ngoài có tiếng ô tô bóp còi.

Anh hài nhíu mày: " Ai thế?"

" Âu Dương Quang Đạo." Nói xong tôi chạy thẳng, hoàn toàn không hay biết vẻ mặt anh hai u ám đến mức nào.

Thấy Âu Dương Quang Đạo, tôi hơi ngạc nhiên. Anh ta mặc sơ mi trắng, tôi mặc sơ mi đen. Hai người như hai màu tương phản. Hắc ám, thanh cao. Chắc tôi với anh ta cũng như vậy. Tôi hơi mắc cười với chính suy nghĩ của mình. Anh ta thanh cao sao? Bỗng dưng tự nghĩ rồi tự thấy bực, tôi mở của xe, ngồi vào. " Đi thôi."

Quang Đạo cũng không nói gì. Khẽ nhắc tôi thắt dây an toàn rồi nhấn ga.

Trên đường đi, Quang Đạo thỉnh thoảng hỏi tôi mấy chuyện vặt vãnh, chủ yếu cũng chỉ xoay quanh chuyện học hành của tôi. Tôi chỉ đáp qua loa, hoàn toàn không muốn động lòng lần nào nữa.

Vào trong nhà hàng X sang trọng, phòng ăn đã được chuẩn bị sẵn. Một chiếc bàn gỗ vuông, hai ghế đặt đối diện nhau. Khăn trải bàn trắng tinh, lọ hoa hồng đỏ thẫm đặt ngay bên cạnh. Căn phòng sáng choang, sáng đến mức tôi bỗng cảm thấy khó chịu, nhíu mày. Quang Đạo có vẻ không để ý đến vẻ mặt của tôi. Ga lăng kéo ghế cho tôi, đợi tôi ngồi xuống rồi mới vòng qua bên kia kéo ghế ngồi xuống. Anh ấy đẩy thực đơn đến trước mặt tôi: " Em chọn đi." Tôi đáp: " Anh cứ chọn đi, lúc nãy em ăn rồi."

Có vẻ như anh ấy không vui. Tôi mặc kệ, nói thẳng: " Có chuyện gì anh cứ nói đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top