Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ăn cơm xong một lúc thì Ngô Bân đi về, Văn Thanh bắt đầu dọn dẹp bát đũa, Bạc Vị Nam như thường lệ ở bên cạnh cậu, Văn Thanh nhìn bé mèo suốt, cậu cứ cảm thấy hôm nay cảm xúc của Tiểu Tra thay đổi thật là thất thường, mới nãy còn bực tức giận dỗi các kiểu, giờ lại vui vẻ đến mức vẫy đuôi loạn xạ.

Văn Thanh đứng rửa bát, không có tay xoa đầu Tiểu Tra, cậu liền cúi xuống hôn lên đầu bé mèo: “Tiểu Tra xấu xa, sao tự dưng bé vui thế?”

Bạc Vị Nam ngửa đầu híp mắt hưởng thụ nụ hôn này, lúc nãy nghe thấy Văn Thanh thừa nhận cậu có người yêu, hơn nữa người yêu đang ở nước ngoài, anh vui cực kỳ, cho dù có thể Văn Thanh nói vậy để ứng phó Ngô Bân thôi, nhưng anh vẫn vui chết đi được.

Văn Thanh dọn dẹp xong thì ôm Tiểu Tra về phòng ngủ, cậu nửa nằm nửa dựa người vào đầu giường, để Tiểu Tra nằm trên bụng, Tiểu Tra hôm nay có vẻ rất vui, cái đuôi cứ vẫy từ nãy đến giờ.

Văn Thanh cúi đầu nhìn bé mèo đáng yêu nhà mình, cảm thấy càng nhìn càng thích, Tiểu Tra so với hồi mới về nhà cậu đã lớn hơn nhiều, ngoại hình bé rất đáng yêu, tính cách cũng rất hợp với cậu, trước khi nuôi Tiểu Tra, cậu chưa bao giờ biết thì ra mình có thể chăm sóc mèo con tốt đến thế.

Văn Thanh nhìn Tiểu Tra khỏe mạnh hoạt bát, cảm thấy rất tự hào, giống như tự mình nuôi lớn một đứa trẻ, mỗi ngày chăm bé, chơi cùng bé, giữ cho bé khỏe mạnh không ốm đau, còn có gì quan trọng hơn điều này chứ?

Đương nhiên là Bạc Vị Nam không biết Văn Thanh đã coi anh thành con trai cậu, nếu không chắc chắn sẽ hộc máu.

Bạc Vị Nam rất thích được Văn Thanh nhìn chăm chú như thế, anh liền lật người, bốn chân hướng lên trời, phơi cái bụng mềm mềm ra.

Văn Thanh lập tức hiểu ý, đưa tay gãi cái bụng nhỏ của Tiểu Tra, động vật chỉ lộ bụng ra trước người chúng tin tưởng nhất, điều ấy biểu hiện sự thân thiết của chúng.

Tay Văn Thanh vẫn gãi bụng cho Tiểu Tra, nhưng mắt cậu chuyển tới bộ phận phía dưới của bé mèo, cậu nhớ tới lời nói ban nãy của Ngô Bân, cho dù là mèo đực hay cái thì đem đi triệt sản cũng có lợi cho bé, giúp cơ thể bé khỏe mạnh hơn, và cũng đỡ được nhiều phiền toái sau này cho chủ.

Bạc Vị Nam phát hiện chỗ Văn Thanh đang nhìn, anh bỗng nhiên có dự cảm bất ổn, vội vàng co người lại thành một cục.

Văn Thanh lập tức bật cười, đưa tay vỗ vỗ đầu Tiểu Tra: “Bé đang sợ gì hả? Sợ anh đưa bé đi triệt sản à?”

Bạc Vị Nam lập tức cảm thấy lạnh cả sống lưng, mồ hôi đầm đìa, phản ứng đầu tiên của cơ thể chính là chui vào lòng Văn Thanh, meo meo loạn lên.

Không được đâu, nếu em đem tôi đi thiến, vậy cuộc sống tình dục hạnh phúc suốt quãng đời còn lại của em sẽ biến mất đấy......

Văn Thanh nhìn bộ dáng hoảng sợ của Tiểu Tra thì cười không ngừng được: “Bé con xấu xa, hóa ra bé sợ bị triệt sản đến mức ấy, vậy lần sau nếu bé hư, anh sẽ lấy cái này ra dọa bé!”

“Meo!” Em đừng bắt nạt mèo như vậy chứ......

“Được rồi, không trêu bé nữa, trên mạng người ta bảo tốt nhất là nên triệt sản cho mèo trước lần động dục đầu tiên, giờ bé còn nhỏ lắm, không cần lo đâu. Hơn nữa phẫu thuật sẽ được gây tê mà, không đau chút nào.”

Trước lần động dục đầu tiên......

Nhớ tới hình ảnh khi tắm cùng Văn Thanh lần trước, Bạc Vị Nam lập tức cảm thấy cả người nóng lên, tuy bề ngoài anh chỉ là một con mèo con, nhưng bên trong lại là một người đàn ông trưởng thành đấy!!! Bắt anh ngày ngày nhìn người mình thích mà không được có phản ứng gì, căn bản là không thể mà!!!

Từ sau status mà Bạc Vị Nam tag cậu, Văn Thanh bắt đầu có thói quen mỗi ngày đều lên Weibo, hơn nữa chỗ đầu tiên đến là trang cá nhân của Bạc Vị Nam, nhìn xem anh có viết status mới nào không, cho dù anh chỉ share một bài viết nào đó thôi thì cậu cũng muốn xem, thế nhưng trừ hai status anh tag cậu ra thì từ đó đến nay Weibo của anh vẫn không có gì mới.

Văn Thanh lăn chuột đi đi về về giữa hai status kia, cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhớ tới anh, muốn biết giờ anh đang làm gì, mỗi ngày có vui vẻ không, khi nào anh sẽ trở về......

(Tiếng lòng của Bạc Vị Nam: Mỗi ngày tôi đều được em ôm, thi thoảng được em hôn, buổi tối thì chung chăn chung gối, ngày nào cũng vui sướng cực kỳ.)

Tinh tinh tinh, âm báo QQ vang lên.

Văn Thanh mở tin nhắn ra xem, là Sách Hoa Cô Nương nhắn cho cậu.

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, gọi Tiểu Thanh Nhi!!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [Hỏi chấm]
Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, giờ tôi đang có một kịch bản siêu siêu hay, để tôi gửi cho cậu xem, rồi cậu làm thụ chính cho bộ kịch này được không?

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Ế, dạo này tôi không muốn phối kịch lắm.....

Sách Hoa Cô Nương: [lật bàn] Ôi giời ơi, cậu xem xem cậu đã bao nhiêu lâu không phối kịch rồi hả, còn định lười à!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [che mặt]

Sách Hoa Cô Nương: Phụt.......Tỏ vẻ dễ thương cũng vô dụng, ngoan ngoãn phối kịch đi.

Sách Hoa Cô Nương: Đâu rồi? Đâu rồi? Định chơi trò mất tích với tôi hả, nằm mơ đi!

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi tuyệt vời nhất mà, giọng của cậu thật sự rất hợp với nhân vật thụ trong bộ kịch này đóoo [nước mắt đầm đìa]

Sách Hoa Cô Nương: Khốn khiếp! Cậu căn bản là vì Bạc Tình không tham gia bộ kịch này, nên mới không chịu nhận chứ gì! Cậu sợ hắn ghen đúng không!

Văn Thanh nhìn dòng chữ trên màn hình, giật mình thiếu chút nữa ném cả con chuột máy tính ra ngoài, hai má đỏ bừng lên.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Không phải.......Không phải thế đâu!

Sách Hoa Cô Nương: [nghi ngờ] không phải thì thôi, cậu cuống lên thế làm gì, đỏ mặt rồi à?

Văn Thanh sờ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, câm nín.

Bạc Vị Nam hiện giờ cực kỳ nhạy cảm với âm báo tin nhắn của QQ, anh chỉ sợ Ngô Bân lại nhắn tin tán gẫu với Văn Thanh, nên khi Sách Hoa Cô Nương vừa nhắn tới anh đã mở to đôi mắt mèo nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rồi.

Anh quay đầu lại, thấy khuôn mặt đỏ ửng của Văn Thanh, đuôi mèo lại bắt đầu vẫy vẫy.

Sách Hoa Cô Nương: Tôi gửi kịch bản cho cậu xem qua trước, cậu đọc xong thì trả lời tôi, tôi chắc chắn với cậu là cậu sẽ thích bộ kịch này đấy.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Ừ......Được rồi.

Văn Thanh nhấn nút nhận tệp tin gửi đến, nhìn dòng chữ đang tải xuống, trong lòng lại cảm thấy bối rối, cậu đã quen hợp tác cùng Bạc Tình, một năm nay những bộ kịch không hợp tác cùng anh đã ít lại càng ít, cậu giống như đã quên mất lý do vì sao lúc ấy lại quyết định gia nhập giới võng phối.

Trước kia cậu chỉ đơn giản là thích thu âm cho kịch truyền thanh, đến khi biết Bạc Tình mới dần dần thay đổi, sau đó dường như những bộ kịch không có Bạc Tình tham dự, cậu cũng không nhận thu âm nữa?

Văn Thanh thở dài, lần đầu tiên cảm thấy có lỗi với chính mình. Quá quan tâm đến một người đến mức coi nhẹ chính bản thân, hành vi ấy thật không ra gì. Không nhớ là ở bộ phim nào đó đã từng có câu là, một người còn không yêu chính bản thân, thì sao có thể mong người khác sẽ yêu mình?

Văn Thanh mở kịch bản ra, bắt đầu từ từ đọc, còn cuối cùng có nhận làm bộ kịch này hay không, phải xem xong mới biết được.

Thảo nào Sách Hoa Cô Nương nói chắc chắn cậu sẽ thích bộ kịch này, đây là một bộ đam mỹ cổ trang, nhân vật chính là thượng thần lạnh lùng và hoa thần ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Thiên cung vắng lặng, tứ hải thái bình, thượng thần mặc dù pháp lực vô biên nhưng ngày ngày vô cùng rảnh rỗi, một lần tình cờ hắn phát hiện được một cây hoa nhỏ trắng tinh chẳng hề bắt mắt mọc trong một góc, chỗ hoa mọc vừa đẹp vừa thanh tĩnh, cực hiếm khi có người tới, thượng thần liền ngày ngày đi đến nơi ấy giải sầu, hương thơm của gốc hoa không nồng nàn mà chỉ thoang thoảng, dịu dàng tỏa ra xung quanh, chẳng ganh đua với những cỏ cây khác, thượng thần từ những ngày đầu lặng lẽ dần dần sẽ tâm sự những suy nghĩ giấu kín trong lòng hắn cho hoa nghe. Thời gian trôi nhanh, thế sự biến đổi khôn lường, cây hoa kia nhờ thường xuyên gần gũi thượng thần nên được lây nhiễm thần lực, tu hành ngày tiến ngàn dặm, dần dần thành tiên rồi có thể hóa thành nhân hình. Hoa vì ngày ngày ở bên thượng thần nên đã sớm yêu thầm hắn, vậy nên khi hoa có thể hóa thành nhân hình, người đầu tiên y cho xem nhân hình của mình chính là thượng thần, không ngờ rằng thượng thần vốn ngày ngày cùng y trò chuyện từ đó về sau lại không bao giờ nhìn y thêm một lần nào nữa, hoa thần vừa sợ hãi vừa đau khổ, mỗi ngày đều đến nơi hai người trò chuyện trước kia để chờ thượng thần, thế nhưng thượng thần không bao giờ quay lại nơi đó. Hoa thần dù rất đau lòng nhưng vẫn không từ bỏ hi vọng, mỗi ngày y đều đến ngoài cung điện của thượng thần chờ đợi, ngày ngày ngốc nghếch si dại, thế nhưng ngày ngày chỉ nhận được đau thương. Hóa ra bởi thượng thần khi tu luyện phải vứt bỏ thất tình lục dục mới có thể đạt tới cảnh giới tối cao, khi hoa thần chỉ là một đóa hoa thì hắn có thể ngày ngày trò chuyện với y, thế nhưng khi hoa thần trở thành người, bọn họ nhất định phải chia cách, nếu không hậu quả thế nào, chính thượng thần cũng không đoán trước được. Hoa thần bởi sự lạnh lùng xa cách của thượng thần mà ngày càng tiều tụy, lúc này chiến tranh giữa Ma giới và Thiên cung ngày càng khốc liệt, thượng thần là chiến thần của Thiên giới, vậy nên Ma giới để giành chiến thắng đã phái người ám sát thượng thần, thượng thần hôn mê bất tỉnh, Thiên giới đứng trước nguy cơ sống còn. Sau đó thần y ở Thiên cung nói rằng, muốn hoàn toàn cứu tỉnh được thượng thần cần có một vị thuốc cuối cùng, đó chính là hồn phách của hoa thần. Thái thượng lão quân nói với hoa thần rằng, nếu y tự nguyện dâng hồn phách của mình làm thuốc cứu thượng thần, không chỉ khiến y tan thành tro bụi, mà khi thượng thần tỉnh lại cũng sẽ không còn nhớ được y nữa, bởi vị thuốc cứu mạng thượng thần kia cũng là thuốc vong tình. Hoa thần dù rất đau lòng, nhưng để cứu thượng thần, y vẫn cam tâm tình nguyện hiến dâng hồn phách của mình. Thượng thần sau khi dùng thuốc quả nhiên tỉnh lại, và cũng hệt như lời thần y nói, hắn hoàn toàn quên đi đứa ngốc trước đây ngày ngày si mê quấn quýt bên hắn – quên đi hoa thần. Thiên giới có thượng thần thì chẳng mấy mà đã quét sạch đại quân của Ma giới, từ đó cuộc sống nơi Thiên cung lại lạnh lẽo buồn chán như xưa. Thượng thần từ sau khi tỉnh lại thì luôn cảm thấy mất mát trong lòng, giống như đã đánh mất thứ gì rất quan trọng, hắn ngày ngày điên cuồng tìm kiếm thứ đó khắp Thiên cung, cuối cùng một ngày nọ hắn tình cờ đi tới góc nhỏ khi xưa hắn thường đến, nơi đó bây giờ không ngờ lại mọc một cây hoa trắng nho nhỏ, trái tim thượng thần rối loạn, đầu đau như có ngàn vạn cây kim đâm vào, thế nhưng thượng thần không hiểu tại sao lại thế. Hắn tìm đến tất cả các sách thuốc, thế nhưng vẫn không thể nào chữa khỏi đau đớn trong tim. Thượng thần chuyển cây hoa nhỏ đến trước cửa phòng ngủ của mình, mỗi sáng chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy hoa. Chỉ có điều thượng thần sẽ vĩnh viễn không biết, vào khoảnh khắc hắn xoay người bước đi ấy, cánh hoa trắng nho nhỏ kia khẽ lăn xuống mấy giọt sương, tựa như là giọt lệ đau thương của người yêu thầm lặng.

Văn Thanh say sưa đọc kịch bản này, nhưng đến cuối thấy kết thúc thế mà lại là BE*, cậu vội vã nhắn vào QQ của Sách Hoa Cô Nương. (Bad Ending = kết thúc không có hậu)

Hàn Sơ Thanh Ảnh: BE!!

Sách Hoa Cô Nương: Cảm thấy muốn đọc tiếp lắm đúng không?

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [khóc lớn] tại sao lại là BE chứ!!

Sách Hoa Cô Nương: Có muốn đọc phần hai không?

Hàn Sơ Thanh Ảnh:!!! Còn có phần hai ư??

Sách Hoa Cô Nương: Đương nhiên rồi, lúc nãy mới gửi cậu phần một thôi, kết phần hai là HE* đấy [cười gian] (Happy Ending = kết thúc có hậu)

Hàn Sơ Thanh Ảnh: [vội vàng cướp] mau gửi tôi phần hai đi!

Sách Hoa Cô Nương: [giấu] muốn đọc phần hai hả? Vậy cậu phải đồng ý phối âm cho nhân vật thụ trong bộ kịch này.

Hàn Sơ Thanh Ảnh:........

Sách Hoa Cô Nương: [tung hoa] phần hai diễn biến hay hơn nhiều lắm đó nha, tra công hoàn lương rồi sủng thụ tới trời, cực kỳ ngọt ngào ấm áp!

Hàn Sơ Thanh Ảnh:........

Sách Hoa Cô Nương: Sao sao? Cậu quyết định thế nào rồi? Kịch hay như thế cậu đừng nên bỏ lỡ chứ, bộ kịch này xã đoàn chúng ta dự định đầu tư nhiều công sức lắm đó, cho dù là bước chuẩn bị, hậu kỳ hay là tuyên truyền đều là những người giỏi nhất làm, chất lượng chắc chắn là tốt nhất!

Hàn Sơ Thanh Ảnh:........Vậy nhân vật công chính là ai phối âm thế?

Sách Hoa Cô Nương: Trường Hà.

Trường Hà là một CV phối âm cho giọng công cũng khá nổi tiếng trong giới đam mỹ, Văn Thanh có quen biết anh, giao tình không tệ.

Sách Hoa Cô Nương: Nhập bọn đi!

Văn Thanh do dự một chút, cuối cùng không thắng được sự yêu thích trong lòng, đồng ý nhận phối âm cho thụ trong bộ kịch kia, dù sao dạo này cậu cũng rảnh, bỏ chút thời gian ra làm chuyện mình thích cũng không tệ.

Bạc Vị Nam ở bên cạnh vẫn luôn quan sát, anh thật ra cũng không có ý kiến gì đối với chuyện Văn Thanh hợp tác cùng nam CV khác, bởi trong suy nghĩ của anh, mấy vụ mờ ám với đồn đãi trên mạng chỉ là mây bay thôi, căn bản không thể nào ảnh hưởng đến cuộc sống thật, thậm chí trước khi tiếp xúc với Văn Thanh ngoài đời, anh chỉ coi mấy câu mờ ám với Văn Thanh trên mạng là trò giải trí, cho nên hôm nay anh mới đặc biệt im lặng, không chạy ra quấy rối Văn Thanh.

“Ái tình chẳng biết đã âm thầm nảy sinh tự bao giờ, để rồi ngày qua ngày lại càng thêm sâu đậm. Bạch Ly không tin thượng thần chẳng rõ lòng ta.”

“Bạch Ly chẳng dám cầu tình yêu của thượng thần, chỉ xin người đừng bởi vậy mà xa lánh ta, ta vẫn sẽ luôn ở chốn xưa chờ ngài đến, có được không....”

“Nếu lấy hồn phách của ta có thể khiến thượng thần tỉnh lại, Bạch Ly vô oán vô hận. Ta vì người ấy mà sinh, vì người ấy mà tồn tại, cũng cam tâm, vì người ấy mà diệt......”

Bạc Vị Nam lười biếng nằm úp sấp trên bàn để máy tính của Văn Thanh, tai nghe âm thanh mềm nhẹ của cậu du dương chậm rãi đọc từng câu thoại, cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, đuôi mèo cứ từ tốn đung đưa qua lại.

Giọng của Văn Thanh trong vắt, dịu dàng, cực kỳ thích hợp với vai hoa thần, giọng nói êm tai như một dòng suối mát chảy qua, Bạc Vị Nam nhắm mắt lắng nghe, ảo tưởng từng câu từng chữ của cậu là đang nói với anh, trong lòng lại càng vui sướng.

Văn Thanh thật sự yêu thích bộ kịch này, hơn nữa cậu đối với việc thu âm cũng luôn làm rất nghiêm túc, cho nên hai ngày nay vẫn lật đi lật lại kịch bản để nghiên cứu thật kỹ.

Ý của Sách Hoa Cô Nương là cho Văn Thanh thu âm cả hai phần của bộ kịch này cùng lúc, để đến khi vừa ra mắt phần một thì nhân lúc đang hot mà trình làng phần hai luôn.

Phần hai rất khác so với phần một, đại đa số mọi người đều thích HE, mọi người trong giới võng phối đương nhiên cũng thế, ở phần một ngược tâm kinh khủng xong, ở phần hai đạo diễn cho một phát thay đổi 180 độ, thượng thần sau khi khôi phục trí nhớ đã tìm mọi cách để tụ tập hồn phách của hoa thần lại như xưa, hoa thần sau khi khôi phục nhân hình thì đương nhiên là các kiểu ngọt ngào công sủng thụ, và hiển nhiên cảnh H cũng là không thể thiếu.

Văn Thanh là một CV lâu năm, cảnh H lớn nhỏ cũng đã từng thu âm vài cái rồi, nhưng cảnh H của hoa thần trong bộ kịch này cực kỳ nóng bỏng, tổng cộng có hai đoạn, đều để thụ kêu là chính, thời gian còn khá dài, mà lời thoại cũng khiến người ta phun máu mũi.

Văn Thanh đã thử nói chuyện với Sách Hoa Cô Nương, đề nghị sửa một chút lời thoại khi H, thế nhưng Sách Hoa Cô Nương nhanh chóng bác bỏ kiến nghị của cậu, nói là phần hai này quan trọng nhất chính là hai cảnh H kia, làm sao có thể sửa được, mọi người chờ mong nhất cũng là hai cảnh đấy, nếu sửa thì còn gì hay nữa, mấy câu thôi đã trực tiếp khiến Văn Thanh ngẹn họng.

Văn Thanh xoắn xuýt một lát, cuối cùng đành chấp nhận số phận. Nhưng mà từ trước tới nay khi cậu thu âm trong nhà thì luôn chỉ có một mình, còn bây giờ thì khác rồi, Tiểu Tra đang nằm lù lù một đống ngay bên cạnh, đôi mắt mèo tựa hổ phách lưu ly* cứ luôn nhìn cậu, tuy Tiểu Tra chỉ là một con mèo, nhưng vẫn khiến Văn Thanh ngượng ngùng. (*Như mắt em mèo ở đầu chương ấy)

Văn Thanh suy nghĩ một lát, liếc trộm Tiểu Tra mấy lần, cuối cùng quyết định ôm Tiểu Tra đứng dậy, đi về phía phòng khách.

Bạc Vị Nam nằm vô cùng thoải mái trong lòng Văn Thanh, còn chẳng thèm mở mắt, mặc kệ việc cậu bế mình ra ngoài.

Văn Thanh nhẹ nhàng đặt Tiểu Tra xuống sô pha trong phòng khách, rồi ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt bé: “Tiểu Tra, giờ anh về phòng thu âm đoạn H, bé ngoan ngoãn chờ ở đây một lát nhé, anh thu xong sẽ ra đón bé vào......”

Bạc Vị Nam vừa nghe thấy thế thì tỉnh cả người, cái gì! Có H để nghe kìa! Làm sao anh bỏ qua được!

Bạc Vị Nam nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy thẳng về phía phòng ngủ, có điều Văn Thanh đã nhanh hơn, khi cái vuốt mèo của Bạc Vị Nam sắp chạm vào cửa phòng thì Văn Thanh đã đóng sập cửa lại.

Bạc Vị Nam vừa cào cánh cửa vừa meo meo loạn lên, cảnh H đó, anh muốn nghe quá!!

Những thứ mờ mờ ảo ảo lúc nào cũng hấp dẫn nhất, Bạc Vị Nam dán sát tai mèo vào cánh cửa để nghe ngóng tiếng động trong phòng, đáng buồn là hiệu quả cách âm của phòng ngủ tốt quá mức, khiến cho dù anh đã căng tai lên hết cỡ, cũng không nghe rõ được âm thanh ở bên trong, chỉ loáng thoáng nghe được vài tiếng của Văn Thanh, như thế lại càng khiến Bạc Vị Nam ngứa ngáy trong lòng, a a a a, sốt hết cả ruột!!!

Dù Bạc Vị Nam không nghe được gì, nhưng điều đó cũng không ngăn được trí tưởng tượng phong phú của anh, chỉ nghĩ đến việc Văn Thanh đang làm gì ở bên trong, anh đã không thể bình tĩnh nổi, không biết giọng nói dịu dàng của Văn Thanh khi lên giường thì sẽ quyến rũ đến mức nào đây.......

A a a a...... Điên mất......
Nửa tiếng sau.

“Tiểu Tra, Tiểu Tra bé đừng giận nữa mà, anh cũng đâu muốn nhốt bé ở ngoài đâu......”

“5555*, Tiểu Tra, lần sau anh không dám nữa......” (5555 đọc là wǔwǔwǔwǔ, nghe như hu hu hu hu <=> tiếng khóc)

“Xin ngài mèo tha thứ, nô tài biết tội rồi......”

Con mèo nào đó vẫn đang giận dỗi, nhắm mắt lại nằm trên bàn để máy tính, kệ cho Văn Thanh dỗ thế nào cũng không thèm quan tâm, không cho tôi nghe thu âm cảnh H, tôi dỗi em luôn!

Văn Thanh thấy Tiểu Tra vẫn giận dỗi với mình, cậu hơi chột dạ gãi đầu, Tiểu Tra nhà cậu thật dễ giận quá mà.

Cậu gửi bản thu âm xong thì cũng không còn việc gì phải làm, nên toàn tâm toàn ý dỗ dành ngài mèo nhà cậu, đưa tay xoa bụng Tiểu Tra liên tục để nịnh nọt.

Bạc Vị Nam dễ chịu đến mức rên gừ gừ, nhưng lại nhớ ra mà mình vẫn đang giận cậu, đành mạnh mẽ nén lại.

Tuy nhiên vụ thu âm cảnh H này vẫn còn lâu mới chấm dứt, Bạc Vị Nam còn chưa hết giận, Sách Hoa Cô Nương đã nhắn vào QQ của Văn Thanh.

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi......

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Có chuyện gì thế?

Văn Thanh rất tự tin vào kỹ năng phối âm của mình, vậy nên sẽ không nghĩ đến có vấn đề ở phương diện này.

Sách Hoa Cô Nương: Tôi đưa bản thu âm của cậu cho đạo diễn nghe rồi, tôi và cô ấy đều thấy được, các đoạn đều rất hoàn hảo, chỉ có.....

Văn Thanh có dự cảm chẳng lành, liền đánh một dấu hỏi chấm to gửi qua.

Sách Hoa Cô Nương gửi một đống emo ôm ôm hôn hôn, rồi mới ném một câu qua: “Tôi và đạo diễn thấy hai đoạn H kia chưa đạt lắm, cậu thu âm lại lần nữa được không.......

Dự cảm thành sự thật, Văn Thanh khóc không ra nước mắt: “Không thể nào......Trước giờ tôi thu âm H vẫn thu như vậy mà?”

Sách Hoa Cô Nương: Trước là trước, trước khác giờ khác! Trọng điểm của phần hai là hai đoạn H này mà, Tiểu Thanh Nhi, please please.....

Văn Thanh chỉ biết câm nín, hai đoạn H lúc nãy cậu đã dốc toàn bộ khả năng để cho ra thành quả tốt nhất có thể, giờ Sách Hoa Cô Nương lại bảo đoạn H của cậu chưa đạt, cậu cũng không biết phải sửa thế nào bây giờ.

Bạc Vị Nam nằm một bên nhìn thấy mấy tin nhắn này, đã sớm vứt hết mấy cái giận dỗi gì đó lên chín tầng mây, vẫy vẫy đuôi nhảy lên đùi Văn Thanh, thu âm lại thu âm lại, nhất định phải thu âm lại, anh còn chưa được nghe mà......

Văn Thanh xoa đầu Tiểu Tra, rồi lại gõ phím trả lời.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Phải sửa thế nào đây?

Sách Hoa Cô Nương: Phải nóng bỏng hơn nữa! Mãnh liệt hơn! Say mê hơn!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi còn phải nhanh hơn mạnh hơn nữa đúng không.......

Sách Hoa Cô Nương: Phụt.......Tiểu Thanh Nhi, tổ chức coi trọng cậu mà, tin rằng tiềm lực của cậu còn chưa bộc phát hết đâu!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Cứu với! Làm ơn tha cho tôi đi!

Không phải Văn Thanh không muốn sửa cảnh H kia, mà vừa nãy cậu nói thật rồi, hai đoạn kia là hai đoạn H nóng bỏng nhất cậu có thể thu âm từ lúc làm CV đến bây giờ, giờ sửa cũng không biết phải sửa như thế nào.

Sách Hoa Cô Nương gửi một cái emo cười bỉ ổi, rồi gửi một tệp tin cho cậu.

Văn Thanh nhấn tải xuống, rồi gửi một dấu hỏi chấm.

Sách Hoa Cô Nương: [cười trộm] đây là GV* mới nhất của đảo quốc, là báu vật quý nhất của tôi đó, cho cậu mượn tham khảo. (GV: Gay Video aka phim sex gay, đảo quốc là chỉ Nhật Bản)

Văn Thanh suýt ngất, nhìn thứ đang tải xuống trên màn hình, lại câm nín.

Văn Thanh từ nhỏ đã biết mình không thích con gái, cha mẹ cậu đều là giáo viên, khi còn trẻ tự do yêu đương rồi lấy nhau, nên đối với việc dạy dỗ con cái cũng rất thoáng. Văn Thanh vô cùng tin tưởng cha mẹ mình, vậy nên khi bước vào tuổi dậy thì đã chủ động nói chuyện của mình cho cha mẹ hay.

Cha mẹ cậu ban đầu cũng kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, hai người đóng cửa nói chuyện rất lâu, cuối cùng quyết định, đầu tiên mang con mình đi gặp bác sĩ tâm lý thử xem.

Được bác sĩ tư vấn xong, rồi lại tìm hiểu rất nhiều tri thức về đồng tính luyến ái trên mạng, họ cũng dần hiểu được xu hướng tính dục của con người là do trời sinh, vậy nên cha mẹ không nên phản ứng tiêu cực, nếu không sẽ khiến con cái bị áp lực tâm lý.

Cha mẹ Văn Thanh sau khi bàn bạc với nhau thì quyết định nói chuyện nghiêm túc với cậu, cuối cùng hai người còn an ủi cậu, bảo rằng cậu không cần sợ hãi, cũng đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc học, cha mẹ sẽ không bắt cậu thay đổi tính hướng, nhưng dù sao lúc bấy giờ đồng tính luyến ái cũng hiếm gặp, nên cậu đừng để người ngoài biết, rồi lại dùng cách nói nhẹ nhàng hơn nữa bảo cậu, đừng quá gần gũi với những người đồng giới, cha mẹ không phản đối xu hướng tính dục của cậu, nhưng cũng không ủng hộ.

Văn Thanh lớn lên trong một gia đình có tư tưởng tiến bộ, sự cảm thông của cha mẹ cũng khiến cậu như trút được gánh nặng, suốt những năm tháng trưởng thành cậu không hề bị áp lực bởi chuyện xu hướng tính dục. Thậm chí sau đó, bởi cậu cảm động và biết ơn sự khoan dung của cha mẹ nên vẫn luôn cố không làm họ buồn, vậy nên đối với những bạn bè đồng giới luôn duy trì tình bạn trong sáng, không dám vượt giới hạn một chút nào.

Cho dù sau này tốt nghiệp đại học, ba mẹ khuyến khích cậu đi tìm người yêu, nhưng sau nhiều năm tự gò bó bản thân, giờ muốn có bạn trai cũng có phải là có được ngay đâu, vậy nên cậu vẫn độc thân, chưa từng yêu bao giờ, tất nhiên càng chưa từng làm chuyện đó với người khác.

Độc thân hơn hai mươi năm, nên nếu bảo Văn Thanh chưa từng xem GV thì đúng là chuyện bất khả thi, sau khi cậu lên đại học, hủ nam hủ nữ trên mạng cũng ngày càng nhiều, không biết tý gì về gay với hủ, thì không xứng nói mình là dân 2D*, mấy bộ phim linh tinh về gay cũng rất nhiều, cậu từng lén xem mấy bộ, hay có dở có, thế nhưng cậu vẫn thích đọc truyện hơn, còn phim ảnh thì không hứng thú bằng. (Thế giới 2D aka thế giới ảo trong manga, anime, tiểu thuyết, game, v.v…)

Bộ phim Sách Hoa Cô Nương gửi, nhìn tên là cậu biết mình chưa từng xem, Văn Thanh di chuột lên phim, do dự một lát, cuối cùng quyết định mở lên xem, nếu xem nó thật sự có thể giúp cậu diễn cảnh H tốt hơn, thì cũng coi như mèo mù vớ cá rán.

Văn Thanh cúi xuống gãi cổ Tiểu Tra, thành khẩn nói: “Tiểu Tra à, trẻ em không nên xem loại phim này đâu, bé mới có mấy tháng tuổi thôi, đừng xem có được không?”

Bạc Vị Nam vươn vuốt bám vào bàn máy tính, đùa sao, GV các thứ đối với anh chả là cái đinh gì, lần này đừng mơ nhốt anh ngoài cửa.

Văn Thanh thử bế Tiểu Tra lên, thấy bé không chịu buông móng vuốt ra, không khỏi dở khóc dở cười: “Tiểu Tra, bé là mèo cơ mà, xem GV làm gì?”

“Meo!” Kệ, tôi muốn ở trong này!

Văn Thanh hết cách, đành bỏ Tiểu Tra ra, rồi nhấn chuột, mở phim lên.

Một người một mèo ngồi ngay ngắn để bắt đầu thưởng thức bộ phim mang ý nghĩa “học tập” này.

Thảo nào Sách Hoa Cô Nương nói đây là báu vật quý nhất của cô, Văn Thanh phải công nhận, bộ phim này rất được.

Từ đầu đến cuối không có lời thoại nào, vừa vào phim đã đi thẳng đến nội dung chính, tiểu thụ trong phim không biết có phải đã được dạy dỗ chuyên nghiệp hay không, hoặc là do hai người họ đang “làm” thật, nên tiếng rên nghe rất tự nhiên, không gượng gạo chút nào.

Văn Thanh chỉ tập trung nghe âm thanh của hai diễn viên, nhưng Bạc Vị Nam ngồi trên đùi Văn Thanh thì không chỉ thế.

Tiểu thụ trong phim tuy không xinh đẹp, nhưng làn da rất trắng, đặt cạnh nước da ngăm đen của tiểu công, thì có thể nói là trắng như phấn, thế nhưng cho dù cậu ta có trắng hơn nữa thì cũng không thể trắng được bằng Văn Thanh, eo của tiểu thụ này rất thon, nhưng dù thon mấy cũng không thon bằng eo của Văn Thanh nhà anh, tiểu thụ này rên nghe cũng hay, nhưng dù hay mấy cũng không hay bằng giọng của Văn Thanh.

Mắt Bạc Vị Nam tuy rằng nhìn chằm chằm vào màn hình, thế nhưng tràn ngập trong tâm trí anh chỉ có cảnh Văn Thanh lõa thể, tiểu công trong phim lại thay đổi một tư thế khác rồi tiếp tục cày cấy, não Bạc Vị Nam tự giác đổi nhân vật trong phim thành anh và Văn Thanh..... Anh cũng muốn đặt Văn Thanh dưới thân như vậy, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong cậu, chiếm lấy cậu.......

Anh vừa quay đầu lại nhìn cậu, không ngờ thấy cậu đã tựa hẳn người vào lưng ghế từ lúc nào, đôi mắt nhắm lại để chuyên tâm nghe âm thanh.

Cái cổ mịn màng ngửa ra sau, yết hầu xinh đẹp hơi rung động, dưới  bộ quần áo ngủ kia là cơ thể như thế nào, Bạc Vị Nam rất rõ.

Bụng mèo cảm giác như có một luồng nhiệt xẹt qua, Bạc Vị Nam nôn nóng lắc lắc cái vuốt mèo, làm sao bây giờ......Cơ thể hình như lạ lạ.....

Văn Thanh đưa tay vỗ vỗ lên đầu mèo nhỏ, đôi mắt vẫn nhắm nghiền: “Tiểu Tra, đừng nghịch.”

Luồng nhiệt ở bụng mèo càng lúc càng nóng, Bạc Vị Nam thở hổn hển nhanh chóng nhảy khỏi đùi Văn Thanh.

Văn Thanh lúc này mới mở mắt ra nhìn, nhẹ nhàng cười: “Mèo ngốc, anh đã bảo là mèo sẽ không thích xem GV rồi mà.”

Bạc Vị Nam 囧, không biết có phải do trong lòng anh có quỷ hay không, mà cảm thấy âm thanh của Văn Thanh giờ phút này lại quyến rũ đến cùng cực.

Văn Thanh thấy bé mèo tự ra chỗ khác chơi, cũng để kệ bé, cậu dứt khoát mở kịch bản, vừa đọc lời kịch, vừa nghe âm thanh từ GV.

Bạc Vị Nam không dám ở trong phòng ngủ nữa, tung chân chạy ra phòng khách, nếu hiện giờ anh ở hình dáng nhân loại, có lẽ đã toát mồ hôi đầy đầu.

Cả người anh nóng cực kỳ, đặc biệt ở bụng thì như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, Bạc Vị Nam chạy về phòng  khách nơi có lát gạch men sứ, đem bụng mèo dán vào mặt đất, để mong làm mát được chút.

Cứ nằm rạp trên mặt đất như vậy, trong đầu cũng không dám nghĩ đến mấy hình ảnh dâm mỹ nữa, nhịp tim của Bạc Vị Nam có chút bình phục, nhưng không quá vài phút, từ phòng ngủ lại truyền ra vài tiếng rên rỉ.

Tim Bạc Vị Nam hụt mất nửa nhịp, đó là âm thanh của Văn Thanh.......

Xem xong GV, Văn Thanh thấy mình có chút linh cảm, lại nhân lúc Tiểu Tra đang không có ở bên cạnh, cậu cũng không đóng cửa nữa, mà mở kịch bản lên rồi thử rên vài tiếng.

Văn Thanh thử rên rỉ một chút, nhưng có lẽ bởi vừa xem bộ GV kia xong, nên cậu cứ cảm thấy bản thân đang bắt chước cách rên của tiểu thụ trong phim.

Cậu không khỏi nhăn mày, vẫn không thực sự có được linh cảm gì.

Bạc Vị Nam đang ở trong phòng khách đã hoàn toàn cứng đờ, bản thân anh vốn đã cảm thấy dục hỏa đốt người, hiện tại còn nghe được mấy tiếng rên rỉ như có như không của Văn Thanh, khiến ngọn lửa trong cơ thể như vừa được tưới thêm một chậu dầu, bốc cháy phừng phừng.

Không xong...... Nóng quá......Có khi nào anh sẽ bị nướng cháy luôn không.......

Bạc Vị Nam cảm thấy cơ thể mình đột nhiên lảo đảo, như thể gân cốt đang bị kéo dãn, anh nhanh chóng mở mắt nhìn, cảm giác thật quen thuộc..... Anh biến trở về hình người!

Bạc Vị Nam nhanh chóng đứng dậy, đầu anh vẫn còn hơi choáng, không rõ tại sao mình bỗng nhiên lại biến trở về hình người, lần trước biến về là khi Văn Thanh hôn mê, thế nhưng giờ cậu ấy đang tỉnh táo mà!

Bạc Vị Nam phút chốc cảm thấy bối rối, phản ứng đầu tiên của anh là mình phải trốn đi, không thể để Văn Thanh phát hiện ra được!

Bạc Vị Nam nhìn quanh cả nhà, trực tiếp đi vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi vào phòng tắm xong anh thở phào một hơi, Bạc Vị Nam nhìn vào tấm gương treo trên tường mới thấy, bên trong gương phản chiếu một người đàn ông mang vẻ mặt kinh hoảng.

Anh hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lấy lại nhịp thở, lần biến lại thành người này đúng là khiến cho anh trở tay không kịp, việc cần làm bây giờ là biến lại thành mèo trước khi Văn Thanh phát hiện ra, nhưng phải làm như thế nào mới được?

Cúi đầu, Bạc Vị Nam nhịn không được phải cười khổ, bản thân giờ đã rối lắm rồi, không ngờ người anh em của mình còn gây thêm phiền, giờ phút này mà vẫn đầy sức sống dựng thẳng đứng.

Bạc Vị Nam nhớ đến những chuyện vừa xảy ra, khi anh ở cơ thể mèo đã có phản ứng, vậy đó là nguyên nhân khiến anh biến lại thành người?

Bạc Vị Nam ngồi xuống đất, lưng dựa vào tường, đưa tay đặt ở đũng quần của mình, sau đó đột nhiên nảy ra một ý, sờ vào trong túi, tốt lắm, di động vẫn còn ở đây!

Bạc Vị Nam mở khóa quần, an ủi người anh em của mình một chút, sau đó mở danh bạ điện thoại, tìm số của Văn Thanh, nhấn nút gọi.

Tim Bạc Vị Nam đập thình thịch, có thể thành công hay không, phải gọi được mới biết!

Văn Thanh nhìn chằm chằm cảnh H trong kịch bản, miệng lẩm bẩm, bản thân cậu đã nghiền ngẫm tới lui vài lần, nhưng vẫn không tìm được linh cảm, đang lúc ngẩn người thì điện thoại đặt bên cạnh bỗng đổ chuông.
Văn Thanh giật mình, nhanh chóng cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình xong cậu liền ngây người, tên người gọi đến hiển thị ba chữ “Bạc Vị Nam”.

Văn Thanh như ngừng thở, tức thì cảm thấy tay chân luống cuống, tại sao anh ấy lại gọi điện cho mình?

Bên kia, Bạc Vị Nam đang không ngừng nghĩ trong đầu, nghe máy đi nghe máy đi!

May mắn Văn Thanh không làm cho anh thất vọng, chỉ chờ vài giây, bên kia đã nhấc máy.

Văn Thanh đặt điện thoại di động bên tai, ngập ngừng nói: “Alô......”

Bạc Vị Nam thả lỏng, ra vẻ thoải mái nói: “Văn Thanh.”

Tim Văn Thanh run lên, đã lâu như vậy, đây là cuộc điện thoại đầu tiên mà Bạc Vị Nam chủ động gọi cho cậu: “Vâng......Là em.....”

“Em đang làm gì vậy?” Sóng di động truyền âm thanh của Bạc Vị Nam tới thật rõ ràng.

Hai má Văn Thanh nhất thời nóng lên: “Không......Không làm gì cả......”

Bạc Vị Nam cúi đầu cười: “Tôi nghe nói em thu âm H không suôn sẻ lắm.”

Hai má Văn Thanh nhất thời đỏ bừng, còn tưởng Sách Hoa Cô Nương đã nói việc này với Bạc Vị Nam: “Vâng......Gặp chút vấn đề, nhưng mà......Em sẽ cố gắng làm tốt hơn.”

Bạc Vị Nam ngồi dựa vào tường, nghe âm thanh đầy căng thẳng của Văn Thanh, trong lòng lại thấy càng mềm mại: “Tôi giúp em thu âm.”

Văn Thanh sửng sốt: “Anh giúp em như thế nào?”

Bạc Vị Nam nhìn người anh em của mình, im lặng mỉm cười: “Ở chỗ tôi có lời thoại của nhân vật công, tôi đối diễn với em, em mở micro lên, rồi trực tiếp thu âm.”

Văn Thanh à một tiếng, không ngờ ý của Bạc Vị Nam là như thế.

Bạc Vị Nam im lặng thở dốc, người anh em của anh vẫn đang khó chịu đây: “Chúng ta thử một lần, ha?”

Bàn tay cầm di động của Văn Thanh đã toát mồ hôi, bắt cậu nói lời thoại cảnh H với Bạc Vị Nam, làm sao cậu nói nên lời?

Bạc Vị Nam hắng giọng, mở to mắt nói dối: “Giờ tôi đang đi công tác nước ngoài, nếu em còn tiếp tục do dự, tôi lại phải cúp máy bây giờ đấy.”

Tim Văn Thanh run lên, ngập ngừng nói không nên lời.

“Em không nói gì thì tôi coi như em đồng ý, chúng ta chuẩn bị một chút, em nhớ mở micro nhé.”

Giọng nói trầm ổn của Bạc Vị Nam truyền từ di dộng ra, Văn Thanh không biết tại sao mình không mở miệng từ chối được, đành phải nghe lời mở micro lên.

Lúc trước khi Văn Thanh đọc kịch bản Bạc Vị Nam vẫn luôn nằm bên cạnh cậu, hơn nữa thượng thần ở cảnh H cũng chỉ nói mấy câu, Bạc Vị Nam đã sớm thuộc nằm lòng.

“Em đã chuẩn bị xong chưa?”

Văn Thanh chỉ cảm thấy yết hầu phát run, tại sao cậu cứ ù ù cạc cạc mà đồng ý với anh ấy rồi?

“Rồi ạ......”

Bạc Vị Nam trầm giọng xuống, từ từ đưa bản thân nhập vào vai diễn: “Ly nhi.......”

Văn Thanh đã luôn mê đắm âm thanh của Bạc Vị Nam, giờ nghe thấy anh dùng giọng nói dịu dàng đến như thế để đối diễn với mình, cả người cậu mơ màng, run rẩy ‘dạ’ một tiếng.

Bạc Vị Nam cười cười: “Đừng khẩn trương, tôi cũng có nhìn thấy em đâu.”

Chính Văn Thanh cũng tự cảm thấy ngượng, đối phương đã đặc biệt gọi điện thoại đến để giúp cậu đối diễn, mà cậu còn ngại ngùng xoắn xuýt thế này, đến mức đọc lời thoại cũng không xong.

Văn Thanh âm thầm tự cổ vũ bản thân, tự vỗ nhẹ lên ngực, lúc này cậu mới hơi bình tĩnh lại, từ cổ họng phát ra một tiếng ‘ưm’ khiến chính cậu cũng không tin nổi.

Người anh em trong tay Bạc Vị Nam run lên, một tiếng rên này của Văn Thanh đúng là có lực sát thương.

“Ly nhi, có đau không?”

Văn Thanh thở dốc một hồi, tuy Bạc Vị Nam chỉ đọc lên lời thoại trong kịch bản, nhưng cũng làm lòng cậu dâng lên từng đợt sóng.

“A ư......Không đau.....”

Bạc Vị Nam nhắm mắt lại nghe tiếng rên rỉ của Văn Thanh truyền đến từ đầu dây bên kia, động tác trên tay không ngừng, kề môi lại gần micro phát ra tiếng hôn.

Thân thể của Văn Thanh căng ra, gần như không cầm nổi điện thoại nữa, tim đập thình thịch: “A.......A.......”

Ngọt ngào như vậy, âu yếm đến thế, khiến cho Văn Thanh gần như không chịu nổi nữa, cậu đã không còn chỉ diễn theo kịch bản, mà giờ phút này biểu cảm của cậu chính là cảm xúc chân thực của bản thân.

Bạc Vị Nam ở đầu kia điện thoại cũng thở dốc mấy tiếng, âm thanh đè nén từ sâu trong yết hầu mang theo sự gợi cảm cùng cực, giờ phút này Văn Thanh đã hoàn toàn quên cái gì mà kịch bản, cái gì mà lời thoại, cậu tham lam nghe, không nỡ bỏ lỡ một âm tiết nào.

Đến đoạn lời thoại của công, Bạc Vị Nam từ tốn dùng một giọng điệu gần như là say đắm nói: “Tôi muốn em......Tôi muốn em......Văn Thanh......”

Văn Thanh nhịn không được nhẹ nhàng rên lên, âm thanh tràn đầy kinh ngạc, vui mừng cực độ và không dám tin, Bạc Vị Nam vừa rồi đã gọi tên của cậu!

Nghe thấy tiếng rên của Văn Thanh, Bạc Vị Nam cảm thấy như có một luồng nhiệt xông thẳng lên đầu, khoái cảm càng thêm mãnh liệt.

Văn Thanh nhất thời cảm thấy bộ phận giữa hai chân của mình đứng lên, tim cậu đập điên cuồng, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên, tiếng rên từ cổ họng phát ra cũng như đang nức nở.

“Ưm.......A......” Phản ứng bất ngờ ở hạ thân khiến cho eo Văn Thanh trở nên mềm nhũn, cậu như ma xui quỷ khiến mà đưa tay chạm vào nơi đó, rồi bắt đầu tự an ủi.

Bạc Vị Nam không ngừng nỉ non gọi tên Văn Thanh, động tác ở tay càng lúc càng nhanh, miệng cũng bắt đầu nói những lời dâm mỹ: “Cưng à, anh muốn ôm chặt lấy em, cởi sạch quần áo trên người em, hôn lên toàn thân của em, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong em, một lần lại một lần, mỗi lần đều sẽ thúc vào sâu nhất trong em.......” Những câu này đương nhiên không phải lời thoại, chỉ là lời mà Bạc Vị Nam muốn nói.

Văn Thanh theo bản năng kẹp chặt hai chân, từ cổ họng phát ra một âm thanh như tiếng khóc: “Đừng.......Xin anh đừng nói nữa......”

Bạc Vị Nam kích động đến run người, cho dù giờ phút này không thấy được Văn Thanh, nhưng chỉ cần chính miệng nói ra suy nghĩ trong đầu, đã khiến cho anh chìm ngập trong khoái cảm.

“Văn Thanh, Văn Thanh bảo bối.......”

Hai má Văn Thanh ửng hồng, trong mắt đã phủ kín một tầng hơi nước.

Bạc Vị Nam thở dốc vài tiếng, rồi kiểm soát nhịp thở của mình: “Cưng à, đừng quên nói lời thoại.”

Văn Thanh ư một tiếng, lúc này mới như bừng tỉnh từ trong mộng, gần như là ngậm nước mắt nói ra lời thoại tiếp theo: “A......Xin người nhẹ một chút.......”

Văn Thanh nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của Bạc Vị dường như lập tức trở nên hỗn loạn, cậu vừa ngượng ngùng lại vừa vui mừng.

“Cục cưng à, em rên nhanh thêm một chút, tôi sắp bắn đây.......”

Văn Thanh ngẩn ra, thoáng chốc liền hiểu Bạc Vị Nam và cậu đang làm gì, hai người họ đang.......

Văn Thanh run giọng rên dồn dập hơn, bàn tay đang tự an ủi cũng tăng tốc độ.

Ở hai đầu điện thoại, hai người cùng phát ra tiếng, âm thanh tràn ngập sung sướng và thỏa mãn......

Qua một lát, Văn Thanh chỉ cảm thấy eo mềm nhũn, một đợt khoái cảm mạnh mẽ kéo tới, cậu nhịn không được lớn tiếng rên lên, thật thoải mái......

Bạc Vị Nam nghe thấy âm thanh này liền biết là Văn Thanh bắn rồi, anh cũng tăng tốc độ di chuyển, rồi bắn ra, khoái cảm tuyệt vời đến mức khiến anh thấy mình như lên tiên.

Hai người cùng im lặng, đều tự ổn định nhịp thở, Văn Thanh vươn tay tắt micro, cậu nhìn thấy dấu vết dâm mỹ ở trên quần ngủ của mình, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu tới nơi.

Bạc Vị Nam cảm thấy cả người vô cùng sung sướng, anh lấy khăn lau sạch chỗ tinh dịch mình bắn ra, sau đó thỏa mãn thở dài, đưa tay kéo khóa quần lên.

Văn Thanh nghe thấy âm thanh kéo khóa giống như một lần nữa nhắc cho cậu nhớ, vừa rồi cậu và Bạc Vị Nam không chỉ đơn thuần là đối diễn lời thoại cùng nhau, mà căn bản là làm tình qua điện thoại.

Âm thanh của Bạc Vị Nam đã khôi phục lại thành giọng nam trầm dịu dàng như bình thường, anh nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Văn Thanh.”

Đầu óc Văn Thanh lúc này mới dần dần tỉnh táo lại, cậu không thể tưởng được người vừa làm những hành động phóng đãng với Bạc Vị Nam chính là mình.

Bạc Vị Nam thấy Văn Thanh không trả lời lại gọi thêm một tiếng: “Cưng à......”

Tim Văn Thanh run lên, càng không dám trả lời.

Bạc Vị Nam cười đầy thấu hiểu: “Em ngượng à? Tôi hiếm lắm mới có thời gian để gọi về cho em, em lại nỡ mặc kệ tôi sao?”

Văn Thanh quả nhiên không im lặng được nữa, buột miệng hỏi: “Anh ở nước ngoài có khỏe không?”

Bạc Vị Nam cười dịu dàng, tôi ở bên cạnh em, sao có thể không khỏe: “Tôi vẫn ổn, sống tốt lắm.”

Bạc Vị Nam sau khi đạt cao trào thì cơ thể lại dần dần cảm nhận được nóng bỏng, anh đoán thời gian biến lại thành người không còn nhiều lắm, nên nhanh chóng nói hết những lời muốn nói cùng Văn Thanh ra.

“Văn Thanh, nghe tôi nói, tình cảm tôi dành cho em hiện giờ tôi chưa thể nói rõ cho em biết, nhưng em có đồng ý chờ tôi không? Chờ tôi trở về sẽ lập tức đến tìm em.”

Văn Thanh nghe thấy giọng điệu gấp gáp mà lại đầy chân thành kia, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua chát: “Vâng, em chờ anh.”

Tảng đá đè nặng trong lòng Bạc Vị Nam cuối cùng cũng biến mất, cảm giác choáng váng càng lúc càng mạnh, anh nhanh chóng nói lời tạm biết với Văn Thanh: “Tôi ở bên này không tiện gọi điện thoại, phải cúp máy đây, em chờ tôi, chờ tôi trở về!”

Văn Thanh liên tục gật đầu: “Vâng! Em sẽ chờ anh về!”

Một tiếng hôn không rõ ràng vang lên, rồi cuộc gọi kết thúc.

Văn Thanh buồn bã tiếc nuối cầm di động thật lâu không buông, nếu anh muốn cậu chờ, vậy cậu sẽ chờ, chờ đến ngày anh trở về......

Sách Hoa Cô Nương:!!!!!!

Hàn Sơ Thanh Ảnh:.......

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh nhi! Tôi đã biết là cậu rất giỏi mà! Tiềm lực của cậu đúng là vô địch! Đờ mờ tôi nghe mà nhiệt huyết sôi trào máu mũi phun như suối đấy cậu có biết không! Đờ mờ tôi mà là đàn ông thì chắc chắn đã cứng lên rồi đấy cậu có biết không! Đờ mờ làm sao cậu rên rỉ được như thật thế, người không biết chắc sẽ tưởng là cậu thu âm trực tiếp lúc đang ‘làm’ luôn đấy!”

Văn Thanh nhìn câu cuối cùng của Sách Hoa Cô Nương, im lặng đỏ mặt.

Sách Hoa Cô Nương: Đặc biệt là đoạn cuối, đúng là quyến rũ lắm đấy cậu có biết không! Tôi lúc nghe liền không hold* nổi luôn! (*Từ nguyên văn của tác giả, tương tự không đỡ được (độ quyến rũ của bé Thanh))

Văn Thanh đã cúi đầu xuống thấp đến không thể thấp hơn được nữa, chỉ nghĩ đến cách đoạn H kia được thu âm như thế nào, là tim cậu lại bắt đầu đập loạn lên.

Sách Hoa Cô Nương: Mà biên kịch sửa lời thoại đúng không? Tiểu Thanh nhi, câu nói kia của cậu ‘Đừng, xin anh đừng nói nữa......’ là sao thế?

Văn Thanh thấy Sách Hoa Cô Nương hỏi tới cái này, cậu nhất thời trợn tròn mắt, ở khung trả lời gõ mấy chữ rồi lại xóa vội, xóa rồi lại gõ, gõ rồi lại xóa, cả khuôn mặt cậu đã đỏ bừng.

Lúc ấy cậu không ngờ Bạc Vị Nam lại nói những lời như thế với mình....... Nên cuống quá mới thốt lên một câu, bắt cậu nghe thanh âm trầm ấm ấy nói những lời như vậy, làm sao cậu chịu nổi đây.

Văn Thanh vẫn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với Sách Hoa Cô Nương, thì đã thấy cô nhắn tiếp: Tôi thấy câu này đặt trong ngữ cảnh ấy đúng là rất manh đó! Thôi để bảo biên kịch sửa luôn lời thoại của công, rồi kêu Trường Hà quân cũng thu âm lại cảnh H một lần nữa.

Văn Thanh lặng lẽ nhủ thầm, Trường Hà quân*, tôi có lỗi với anh......

(Một cách xưng hô trên internet của các thím Trung Quốc (áp dụng với giai), ví dụ A quân, B quân. Thím nào biết ở VN dịch thành gì thì bảo tuôi với~)

Văn Thanh nghĩ Tiểu Tra nhà cậu đã chịu đả kích lớn từ sau lần xem GV kia.

Tỷ như bé không chủ động dính đến bên cậu làm nũng nữa, Văn Thanh ngồi trước máy tính lên mạng, Tiểu Tra cũng chỉ nằm yên lặng cách cậu vài bước nhìn về phía này, Văn Thanh chủ động ôm bé đặt lên đùi, Tiểu Tra chỉ chịu nằm chốc lát, chưa được vài phút bé đã vội vã chạy đi mất, không giống như trước kia thường xuyên dụi dụi cọ cọ liếm liếm người cậu.

Văn Thanh nửa nằm trên sofa, đem mèo nhỏ đặt lên ngực ôm, còn vô cùng thân thiết hôn lên cái đầu mèo một cái, nhưng không ngờ mèo nhỏ lại nghiêng đầu tránh đi, cũng không phản ứng gì thêm hết.

Văn Thanh nhíu mày, lo lắng nói: “Tiểu Tra, bé sao thế? Ghét anh rồi à?”

Bạc Vị Nam nghe thế, trong lòng lại càng kêu khổ không ngừng, chẳng những không hề ghét cậu, mà còn là cực kỳ thích, những nụ hôn những cái ôm hàng ngày từ trước tới giờ, vốn luôn khiến anh cảm thấy vui vẻ, thế nhưng từ sau cuộc điện thoại kia, tâm lý Bạc Vị Nam đã thay đổi, giống như một người chưa từng hưởng thụ tình dục bỗng nhiên được nếm trải sung sướng, sau đó có muốn ngừng cũng không làm được.

Tuy rằng giờ anh chỉ là một con mèo, thế nhưng nếu người anh thích cứ ngày ngày ôm ấp vuốt ve anh, thi thoảng còn hôn hôn thơm thơm, thì làm sao anh chịu được....... Nếu một ngày anh phát tình trong cơ thể mèo, theo mức độ quan tâm của Văn Thanh dành cho bé mèo, chắc chắn cậu sẽ đem anh đi thiến, đến lúc đó anh biết tìm ai khóc đây.......

Văn Thanh đương nhiên không biết trong đầu Bạc Vị Nam đang nghĩ gì, cậu chỉ biết bé mèo không còn thân thiết với mình như trước nữa, nên thấy buồn ghê gớm, cậu vội vàng lên diễn đàn post một bài hỏi ‘Mèo nhà mình đột nhiên không cho mình ôm hôn thân thiết nữa, lý do có thể là gì?’.
Các thành viên yêu mèo trong diễn đàn rất nhiệt tình, bài viết mới post lên một lúc đã có kha khá bình luận, Văn Thanh nhanh chóng nghiêm túc đọc từng cái một, đại đa số mọi người đều bảo nên chơi với mèo thường xuyên hơn, vuốt ve bé mèo, nói chuyện cùng nó nhiều hơn nữa. Văn Thanh tự thấy cậu và Tiểu Tra căn bản đã cùng ăn cùng ngủ, trong nhà chỉ có cậu và Tiểu Tra, hàng ngày cậu trò chuyện với bé cũng đâu có ít, tại sao đột nhiên lại xa cách nhau thế này?

Có một bình luận mang ý tưởng rất lạ, nói là Tiểu Tra nhà cậu muốn có gấu rồi, nên mới không chịu hôn hít với chủ nhân nữa, bảo chủ bé mèo là cậu nên đưa bé đi tìm một bé mèo cái xinh đẹp đi.

Văn Thanh thở dài, ôm bé mèo giơ lên trước mặt và nhìn thẳng vào bé: “Tiểu Tra hư, giờ đã không chịu thân thiết với anh, nếu thế tìm mèo cái cho bé xong, bé sẽ càng bơ anh nặng hơn chứ gì?”

Bạc Vị Nam nghe thấy giọng điệu đầy ai oán của Văn Thanh, làm cho lòng anh mềm nhũn, nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay cậu.

Đôi mắt Văn Thanh sáng lên, cậu kinh hỉ kêu: “Tiểu Tra!”

Đáng tiếc bé mèo liếm xong thì không có hành động gì nữa, đầu mèo vẫn không chịu quay ra nhìn cậu.

Văn Thanh vừa đau lòng vừa bó tay, bé mèo không chịu để ý đến cậu mà cậu cũng chẳng có cách nào ép buộc được bé, chẳng lẽ thật sự phải tìm mèo cái cho Tiểu Tra ư?

Buổi trưa cậu làm cơm với cá diếc mà Tiểu Tra thích nhất cho bé, Tiểu Tra ăn xong thì lười biếng nằm bò ra sofa, Văn Thanh ngồi bên cạnh đợi một lúc lâu, thấy Tiểu Tra thực sự không có ý định dính lấy cậu, lúc này cậu mới lê lết kiểu đi một bước quay đầu nhìn bé đầy lưu luyến một lần – chậm chạp trở về phòng ngủ.

Văn Thanh ngồi ngẩn người trước máy tính một lúc lâu, kịch truyền thanh đã thu âm xong hết cả rồi, giờ cũng không có việc gì cần làm, ngay cả Tiểu Tra cũng không để ý đến cậu, cậu thực sự chẳng biết nên làm gì.

Mở QQ lên, nhìn nick mọi người trong nhóm một lượt, không tìm được ai để nói chuyện cùng, cậu lại mở Weibo, xem hết Weibo của người mà cậu đặc biệt để ý kia, Weibo của CV Bạc Tình không có thay đổi gì mới.

Văn Thanh vừa thở dài một hơi, thì nghe thấy QQ báo có tin nhắn mới.

Văn Thanh nhấn chuột mở ra, là tin từ Ngô Bân.

Ngô Bân: Tiểu Thanh, có đó không?

Văn Thanh nhanh chóng trả lời: Có ạ.

Ngô Bân: [Mặt cười] Em đang làm gì thế?

Văn Thanh: Em không làm gì cả, chỉ lên mạng chơi thôi.

Ngô Bân: Vậy xem ra buổi chiều em rảnh đúng không?

Văn Thanh do dự một chút mới trả lời: Có việc gì ạ?

Ngô Bân: Chiều nay anh dọn sang nhà mới, đồ đạc linh tinh nhiều lắm, đang muốn nhờ em sang giúp chút.

Lần này Văn Thanh không do dự nữa, Ngô Bân dù sao cũng là đồng nghiệp của cậu, hơn nữa lần trước cậu bị ốm anh ấy còn đặc biệt chạy đến nhà thăm, giờ anh có việc nhờ, về tình về lý cậu đều không thể từ chối.

Văn Thanh: Vâng, chiều nay em có thời gian rảnh.

Ngô Bân: Thế thì tốt quá, anh sẽ đến nhà đón em nhé, rồi chúng ta đi cùng nhau.

Văn Thanh: Vâng.

Bạc Vị Nam nằm bò trên sofa một lúc, thấy Văn Thanh buồn bã không vui, trong lòng anh cũng chẳng sung sướng gì, lăn lộn trên sofa một lát, chợt nghe thấy âm thanh gõ bàn phím từ phòng ngủ Văn Thanh, anh thật sự không kiềm chế được liền tung chân chạy vào, nhảy lên bàn để máy tính của cậu.

Văn Thanh thấy Tiểu Tra chủ động chạy vào, lập tức cảm thấy vui vẻ, vừa định đưa tay xoa đầu Tiểu Tra, liền nhìn thấy Tiểu Tra đột nhiên tức giận, hai cái chân mèo mạnh mẽ giẫm đạp lên bàn phím trước mặt cậu, đôi mắt mèo trợn to, nhìn thẳng về phía cậu, miệng còn meo meo loạn lên.

Văn Thanh hoảng sợ, vội vàng đưa tay muốn ôm lấy bé mèo: “Tiểu Tra, bé sao thế?”

Bạc Vị Nam giờ đây rất tức giận!

Anh vừa nhảy lên bàn liền nhìn thấy khung chat với Ngô Bân, liếc mắt liền nhìn thấy Ngô Bân hẹn Văn Thanh ra ngoài, mà Văn Thanh còn đồng ý rồi!

Lửa giận của Bạc Vị Nam phun trào, phản ứng đầu tiên là ngăn không để Văn Thanh đi gặp Ngô Bân!

Vuốt mèo của Bạc Vị Nam bám chặt lấy bàn phím, khung chat của Văn Thanh đã bị anh làm cho hiện đầy các kí tự lộn xộn, vuốt mèo không cẩn thận chạm vào nút gửi, thế là một đống kí tự vô nghĩa được gửi đi.

Ngô Bân đang ngồi trước máy tính sửng sốt, không hiểu Văn Thanh có ý gì, liền gửi mấy dấu chấm hỏi lại.

Văn Thanh gãi cổ của bé mèo, hỏi: “Tiểu Tra, bé làm sao vậy?”

Văn Thanh chưa từng thấy Tiểu Tra biểu lộ dáng vẻ hung dữ như thế với mình, quả nhiên là bởi càng ngày càng ghét cậu rồi đúng không?

Tiếng kêu của mèo con vốn nho nhỏ mềm mại, nhưng nếu phát ra âm thanh phẫn nộ, thì âm thanh kia đúng là vô cùng chói tai.

“Meo!” Không cho đi gặp cái thằng Ngô Bân kia!

Văn Thanh biết Tiểu Tra đang giận dỗi, nhưng cậu lại chẳng biết tại sao, mấy hôm nay Tiểu Tra còn không thích cậu gần gũi, giờ bé ở trong trạng thái này, cậu ngay cả ôm cũng không dám ôm nữa.

Văn Thanh mím môi, đôi mắt dịu dàng nhìn bé mèo đang xù lông trước mặt đầy khó hiểu: “Tiểu Tra, bé đừng giận mà, được không?”

Bạc Vị Nam sau khi phát giận xong thì bình tĩnh lại, nhìn thấy ánh mắt Văn Thanh đã mang theo chút sợ hãi, khiến anh lập tức tỉnh táo, vuốt mèo rời khỏi bàn phím, nhảy lên đùi Văn Thanh, nhẹ giọng meo meo mấy tiếng.

Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa xoa đầu bé mèo: “Tiểu Tra, vừa rồi bé sao thế? Đột nhiên khiến anh giật cả mình.”

Bạc Vị Nam liếm liếm cổ tay Văn Thanh, yếu ớt meo vài tiếng thể hiện tức giận, cố gắng khiến cho ánh mắt mình càng tủi thân càng tốt, để cậu đừng đi gặp Ngô Bân.

Văn Thanh thấy bé mèo đã bình tĩnh trở lại, lại thấy Ngô Bân hỏi mấy câu trên khung chat, vừa định đưa tay gõ phím để trả lời, thì bé mèo vốn đang ngồi ngoan trên đùi cậu lại xù lông, chân mèo không chút do dự chặn tay cậu không cho lại gần bàn phím.

Văn Thanh ngẩn người một chút, sau đó do dự hỏi: “Tiểu Tra, bé không muốn anh đụng vào máy tính à?”

Bạc Vị Nam không lên tiếng, thế nhưng chân mèo vẫn kiên cường bất động.

Văn Thanh vội vàng dỗ dành: “Ừ ừ, anh không đụng vào máy tính nữa, Tiểu Tra ngoan, đừng nghịch.”

Bạc Vị Nam lúc này mới thu chân lại, sau đó mắt mèo nhìn Văn Thanh chăm chú, tôi không tin là làm đến thế này rồi thì em làm sao còn nói chuyện được với Ngô Bân!

Chỉ là chưa đến hai phút sau, di động của Văn Thanh kêu lên.......

Tiếng chuông di động vang mãi không ngừng, Văn Thanh nhìn bé mèo cười nịnh nọt, mắt vẫn nhìn bé không dám rời, tay vươn ra cầm lấy di động nhận cuộc gọi.

Từ loa truyền tới thanh âm của Ngô Bân: “Tiểu Thanh, vừa rồi trên QQ em làm sao thế, bỗng nhiên anh thấy em biến mất.”

Văn Thanh nhìn đôi mắt long lanh của bé mèo, cảm thấy chột dạ một cách khó hiểu: “A......Không có gì đâu anh, vừa rồi là mèo con nhà em nghịch ngợm ấy mà.”

Ngô Bân à một tiếng: “Vậy giờ anh đến đón em nhé, rồi chúng ta cùng đi luôn.”

Văn Thanh đưa tay vuốt vuốt bộ lông của bé mèo, đáp: “Vâng.”

Cúp điện thoại, Văn Thanh nhanh chóng đặt di động xuống, sau đó cực kỳ dịu dàng xoa xoa cổ bé mèo.

Mèo con im lặng đến lạ kỳ, đôi mắt mèo nhìn chằm chằm Văn Thanh không chớp.

“Tiểu Tra ngoan, anh phải ra ngoài một lát, bé ở nhà tự chơi nhé, anh sẽ gắng về sớm với bé.”

Mèo con vẫn im lặng, đôi con ngươi đen như mực lóe lên tia sáng khiến người khác khó hiểu.

Văn Thanh đặt bé mèo lên ghế, sau đó đứng dậy đi về phía tủ đồ để thay quần áo.

Bạc Vị Nam thừa nhận bản thân mình lòng dạ hẹp hòi, anh thực sự tức giận rồi, từ trực giác của một “con mèo”, anh cực kỳ không thích Ngô Bân, lại càng không thích Văn Thanh có bất cứ tiếp xúc gì với hắn ta, thế nhưng hiện giờ anh ngoại trừ việc dùng thân phận một con mèo để lăn lộn ăn vạ Văn Thanh, thì cũng không còn cách nào khác để ngăn cậu giao thiệp với Ngô Bân.

Tựa như vừa rồi, anh ù ù cạc cạc giận dỗi với Văn Thanh một trận, vẫn không thể ngăn cậu ra ngoài gặp Ngô Bân.

Văn Thanh quay lưng về phía Bạc Vị Nam cởi quần áo ngủ ra, tấm lưng cậu trơn mượt, cái eo thon nhỏ, và dưới bờ mông căng mẩy là đôi chân dài thẳng tắp.

Văn Thanh vừa thay quần áo xong, thì chợt nghe từ đằng sau có tiếng ‘bịch’ vang lên, giống như có cái gì vừa rơi xuống sàn nhà.

Cậu vội vàng quay ra, lập tức sợ tới mặt trắng bệch, bởi Tiểu Tra vừa rồi vẫn ngồi trên ghế giờ đã ngã thẳng xuống sàn, tứ chi cứng đờ, mắt nhắm chặt.

Văn Thanh ngồi xổm trên mặt đất ôm Tiểu Tra vào lòng, tay không ngừng xoa lên thân thể của bé mèo, giọng nói cũng trở nên run rẩy: “Tiểu Tra? Tiểu Tra, bé đừng làm anh sợ!”

Mèo con vẫn không nhúc nhích, chẳng hề có phản ứng gì.

Văn Thanh luống cuống, ngực như bị khoét một lỗ, đau đớn khó tả, và cả cảm giác hoảng hốt chưa từng có lan tràn khắp toàn thân.

Văn Thanh đưa tai áp lên ngực mèo con, cẩn thận nghe tiếng tim đập của bé, miệng liên tục gọi tên bé.

“Tiểu Tra bé làm sao vậy, đừng dọa anh mà......”

Hai tay Văn Thanh nhè nhẹ run, một tay ôm Tiểu Tra, tay kia thì lục tung đồ đạc trong phòng, cậu nhớ là cô chủ tiệm thú kiểng vào cái hôm đưa Tiểu Tra đến thì có gửi cậu một tấm danh thiếp, trên đó có địa chỉ và số điện thoại của cửa tiệm, cô còn nói nếu mèo con có vấn đề gì thì đều có thể đưa đến tiệm.

Văn Thanh tìm được tấm danh thiếp kia thì lập tức mang theo ví tiền và di động, ôm mèo con chạy ra ngoài, cậu sợ, cậu thực sự rất sợ Tiểu Tra xảy ra chuyện.

Văn Thanh đưa tấm danh thiếp cho lái xe taxi, lái xe cũng nhận ra Văn Thanh đang sốt ruột, nên giẫm chân ga, tăng tốc phóng thẳng tới địa chỉ kia.

Trái tim Văn Thanh vẫn cứ treo lơ lửng giữa không trung, bé mèo nằm trong lòng cậu bề ngoài vẫn bình an vô sự, nhiệt độ cơ thể và nhịp tim cũng bình thường, không hiểu tại lại hôn mê bất tỉnh.

Văn Thanh ôm bé mèo thật chặt, đầu cậu nhớ lại xem mấy hôm nay có cho bé ăn thứ gì lạ không, hoặc có thấy dấu hiệu nào biểu hiện cơ thể Tiểu Tra khó chịu, thế nhưng dù cậu nghĩ đi nghĩ lại, cũng không nghĩ ra nổi, có lẽ nào liên quan tới việc mấy ngày nay Tiểu Tra cư xử khác thường?

Tay cậu chạm phải di động trong túi áo, Văn Thanh do dự một chút, cúi đầu nhìn Tiểu Tra vẫn đang nằm mê man, cuối cùng quyết định mở danh bạ ra, tìm số của Bạc Vị Nam, ấn gọi.
Văn Thanh áp sát điện thoại bên tai, lòng đầy lo lắng khi chờ điện thoại kết nối, chỉ vài giây ngắn ngủi, mà với cậu lại dài đằng đẵng như cả năm trời.

Thế nhưng từ loa chỉ phát ra giọng nữ máy móc lạnh như băng: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.......”

Văn Thanh sửng sốt, từ từ ngắt cuộc gọi.

Sau khi thấy Tiểu Tra hôn mê thì phản ứng đầu tiên của cậu là gọi điện thoại cho người ấy, cậu hoảng loạn, cậu lo lắng, cậu muốn nói chuyện với anh.

Thế nhưng không gọi được.

Văn Thanh nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, gọi vào một số điện thoại khác, lần này người ở đầu dây bên kia nghe máy rất nhanh.

“Anh Ngô, em xin lỗi, em gọi điện để nói với anh, mèo con nhà em bị ốm, giờ em phải đưa bé đến tiệm thú kiểng, nên chiều nay em không thể giúp anh chuyển nhà được rồi.”

Ngô Bân phản ứng rất nhanh, vội vã tiếp lời: “Giờ em đang ở đâu? Anh tới đón em, rồi đi đến tiệm thú kiểng cùng em.”

Văn Thanh từ chối: “Không cần đâu anh, giờ em đang trên đường rồi, một mình em đi cũng được mà, chỉ ngại là lần này em không đến giúp anh được.”

Ngô Bân chỉ cần nghe giọng của Văn Thanh là biết chắc giờ cậu đang rất hoảng loạn, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này: “Tiểu Thanh, đừng khách khí với anh Ngô, địa chỉ của tiệm thú kiểng ở đâu, giờ anh tới đó ngay.”

Văn Thanh mím chặt môi, im lặng chốc lát, cuối cùng vẫn nói: “Không cần đâu anh à, một mình em đi cũng được mà, anh có nhiều việc như vậy, không cần phải đến đây đâu, thế nhé, em cúp máy đây.”

Ngô Bân còn định nói thêm gì đó, nhưng Văn Thanh đã cúp máy.

Tới tiệm thú kiểng, Văn Thanh ôm Tiểu Tra chạy vào trong, cửa tiệm được bài trí rất ấm cúng, màu sắc chính là màu hồng nhạt ấm, có vài bé mèo với chủng loại khác nhau ngồi trong mấy cái lồng sắt đặt sát tường.

Văn Thanh đi vào phía trong, hô lên: “Có ai không?”

Từ đằng sau quầy thu ngân nhanh chóng nhô lên một cái đầu, đúng là cô gái lần trước đem Tiểu Tra tới.

Cô gái vừa nhìn thấy người đến là Văn Thanh, đôi mắt phía sau gọng kính lập tức sáng ngời, nhanh chóng đi ra: “Ô kìa, là anh Văn Thanh nha! Anh có chuyện gì à?”

Văn Thanh vội vàng đưa Tiểu Tra đang được cậu ôm trong lòng ra: “Cô mau xem xem Tiểu Tra bị làm sao, hôm nay đột nhiên bé ngã từ trên ghế xuống đất, rồi bất tỉnh luôn.”

Cô gái nhìn thoáng qua khuôn mặt trắng bệnh của Văn Thanh, vội vã an ủi cậu: ” Anh Văn Thanh đừng nóng vội, để tôi kiểm tra xem sao.”

Văn Thanh vội vàng đưa Tiểu Tra cho cô, cô gái ôm lấy bé mèo rồi nâng nâng tay ước lượng, sau đó vui mừng cười: “Anh Văn Thanh chăm sóc Tiểu Tra tốt quá, nó béo lên nhiều phết nè.”

Văn Thanh mím môi không cười nổi, mắt vẫn nhìn Tiểu Tra chăm chú, vội vàng hỏi: “Tiểu Tra có sao không?”

Vẻ mặt cô gái rất bình tĩnh: “Anh Văn Thanh đừng nóng vội, anh ở bên ngoài chờ một chút, tôi ôm bé vào trong kiểm tra, yên tâm, không có việc gì đâu.”

Văn Thanh vội vã gật đầu, đôi mắt dịu dàng đã hơi rơm rớm nước mắt.

Cô gái xoay người ôm Tiểu Tra vào một căn phòng khác, đóng cửa rồi lập tức đặt mèo con lên chiếc giường chuyên dụng cho thú kiểng, sau đó khoanh tay trước ngực, cười lạnh lùng: “Nè, đồng chí tra công, đừng giả vở nữa, mau đứng dậy cho tôi.”

Bạc Vị Nam biết mình bị phát hiện rồi, lúc này mới từ từ mở to mắt, đứng lên.

Cô gái híp mắt hừ lạnh: “Anh giỏi ghê ha, có biết Thanh Ảnh sama bị anh dọa sợ đến mức nào không hả?”

Bạc Vị Nam quay đầu im lặng, kỳ thực trong lòng đã sớm hối hận rồi, khi anh thấy Văn Thanh muốn thay quần áo để đi ra ngoài, trong lòng liền rất khó chịu, sau đó nghĩ nghĩ, liền nghĩ ra cái tối kiến là giả vờ bị bệnh.

Thế nhưng vừa nghe thấy âm thanh hoảng hốt của Văn Thanh, anh liền có cảm giác mình làm sai rồi, Văn Thanh quan tâm bé mèo này đến mức nào, có phải anh không biết đâu, nếu cậu thấy bé mèo cứ hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn cậu sẽ sợ hãi và sốt ruột lắm.

Cô gái trẻ đảo mắt nhìn chú mèo đang mải mê suy nghĩ đến ngẩn người trước mặt cô, cười he he, đưa tay định xoa cái đầu mèo.

Bạc Vị Nam vụt quay đầu ra chỗ khác, không cho tay cô chạm vào, anh không thích người nào ngoài Văn Thanh chạm vào mình, chỉ chạm một chút cũng không được.

Cô gái trẻ cũng không tức giận, chỉ đưa tay chống cằm nhìn bé mèo từ đầu đến đuôi một lượt: “Xem ra anh ở nhà Thanh Ảnh sama sống sung sướng lắm đúng hông, cái thân mèo bé xíu đã bự lên không ít, à...... Còn biến trở về hình người hai lần rồi, không tệ không tệ......”

Bạc Vị Nam giật mình, ngẩng cái đầu mèo nhìn cô gái trẻ đầy khiếp sợ, sao cổ biết anh từng biến về hình người hai lần?

Cô gái trẻ cười bí hiểm: “Xem ra anh sống cùng Thanh Ảnh sama vui vẻ lắm ha, trên Weibo quan tâm nhau qua lại đúng là ngọt ngào như mật mà!”

Bạc Vị Nam vội vàng hướng về phía cô gái trẻ meo meo loạn lên, hỏi bao giờ anh mới được biến hẳn về hình người? Hiện tại bên cạnh Văn Thanh có tình địch lởn vởn đó, ngày nào anh còn chưa biến về hình người, thì ngày đó trong lòng còn chưa yên tâm nổi! Văn Thanh vẫn đang chờ anh “về nước”, thời gian về cứ kéo dài rồi lại kéo dài, vạn nhất Văn Thanh không chờ nổi nữa thì làm sao bây giờ ờ ờ ờ ờ!

Cô gái trẻ hình như nghe được lời thoại nội tâm của anh, nên cô nghiêng đầu, dùng một cái giọng điệu khiến người ta muốn đập cho cổ một trận  –  bảo là: “Không cần gấp không cần gấp, đến thời điểm có thể biến về thì tự khắc sẽ biến về thôi, gấp cũng chả làm được cái vẹo gì đâu!”

Bạc Vị Nam tắt thở.

“Thôi, chúng ta vào được một lúc rồi, nếu không ra ngoài thì Thanh Ảnh sama sẽ nóng ruột lắm, anh ngoan ngoãn một chút đi, đừng dọa cậu ấy nữa!”

Bạc Vị Nam không lên tiếng, cứng ngắc gật gật đầu.

Cô gái trẻ ôm bé mèo ra ngoài, lập tức nhìn thấy Văn Thanh hoảng hốt chạy đến: “Tiểu Tra thế nào rồi hả cô?”

Cô gái trẻ cười híp mắt, đặt bé mèo vào lòng Văn Thanh: “Tiểu Tra không sao rồi!”

Văn Thanh nhìn bé mèo đã tỉnh lại, giờ đang nằm trong lòng mình, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vã ôm lấy bé thật cẩn thận: “Tại sao hôm nay Tiểu Tra tự nhiên bị như vậy? Là ăn phải thứ gì lạ hay là bị bệnh rồi?”

Cô gái trẻ đưa tay đẩy đẩy gọng kính trên mặt, cười bí hiểm: “Anh Văn Thanh không cần khẩn trương, Tiểu Tra không ăn gì lạ, cũng không bị bệnh gì đâu. Hẳn là anh cũng biết, mèo là một loài động vật rất mẫn cảm, mà Tiểu Tra thì còn vô cùng bám anh nữa, một khi nó cảm giác chủ nhân quan tâm đến thứ gì khác, hoặc là không quan tâm đến nó nhiều như trước nữa, thì sẽ sinh ra một cảm giác nôn nóng bất an, do đó kéo theo rất nhiều biến chứng khó đoán.”

Văn Thanh nghe vô cùng cẩn thận, biểu tình cũng cực kỳ nghiêm túc, không hề hoài nghi những thứ cậu vừa nghe được chút nào.

Cô gái trẻ thấy Văn Thanh như vậy, bản thân cô lại bắt đầu cảm giác cắn rứt lương tâm: “Khụ khụ, vậy nên, anh Văn Thanh à, mấy hôm nay anh có thường xuyên tiếp xúc với người nào đó, mà bỏ quên Tiểu Tra không?”

Bạc Vị Nam nằm trong lòng Văn Thanh, nghe được thế cũng sửng sốt, khả năng bịa chuyện và đổi trắng thay đen của cô gái này đúng là số một rồi.

Văn Thanh nghe cô gái trẻ nói vậy, phản ứng đầu tiên là tự trách, cậu nhớ tới việc Tiểu Tra không cho cậu nói chuyện với Ngô Bân, tiếc là lúc đó cậu không hiểu tại sao, và cả cuộc điện thoại với Ngô Bân nữa, lúc gọi điện cậu cũng đã thấy Tiểu Tra là lạ rồi, cậu hẳn là không nên đi ra ngoài mới đúng......

Văn Thanh cúi đầu, dịu dàng vuốt ve bộ lông mèo của Tiểu Tra, nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Tra, anh xin lỗi.......”

Trong khoảng khắc ấy, Bạc Vị Nam cảm thấy một nỗi hối hận lớn chưa từng có, nói đi nói lại cũng là do anh giả vờ bị bệnh khiến cậu hoảng sợ, vậy mà giờ còn nghe cậu nói xin lỗi, điều ấy khiến anh đau lòng lắm thay......

Cô gái trẻ cũng không dám nói linh tinh nữa, vội vàng lảng sang chuyện khác: “Anh Văn Thanh không cần tự trách đâu, về nhà anh chỉ cần chơi cùng Tiểu Tra nhiều nhiều là được rồi, cố gắng thường xuyên nói chuyện cùng bé, chơi đùa cùng bé nữa.”

Văn Thanh nhanh chóng gật đầu, nói lời từ tận đáy lòng: “Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, hôm nay cảm ơn cô nhiều lắm, cô giúp Tiểu Tra kiểm tra và còn dặn tôi nhiều điều cần chú ý như vậy.”

Cô gái trẻ nhiệt tình nói: “Anh Văn Thanh khách khí quá! Lần sau có vấn đề gì cứ đến đây nhé!”

Văn Thanh rút ví ra, hỏi: “Phí khám bệnh là bao nhiêu vậy cô?”

Cô gái trẻ liên tục xua tay: “Ấy ấy, lần khám hôm nay là miễn phí! Không mất tiền đâu!”

Văn Thanh nghi hoặc nhìn phản ứng hơi quá mức của cô gái trẻ: “Làm sao lại thế? Cô mở cửa kinh doanh sao có thể làm miễn phí được?”

Cô gái trẻ cười gượng hai tiếng: “Là như thế này, các con mèo bán ra từ cửa tiệm của tôi sẽ được miễn phí khám bệnh trong một năm, vả lại lần này không dùng đến thuốc, cho nên không cần thu tiền đâu!”

Văn Thanh và Bạc Vị Nam nghe được mấy chữ “miễn phí khám bệnh”, đều toát mồ hôi: “Là vậy à, thế thì hôm nay đã làm phiền cô rồi, cám ơn nhé.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top