Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Thanh ôm Tiểu Tra rời tiệm thú kiểng, đi bộ một đoạn, bé mèo vẫn nằm im trong lòng cậu, nhiệt độ ấm áp từ cơ thể bé truyền tới khiến cậu cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe từ phía sau vang lên tiếng phanh xe chói tai, Văn Thanh quay đầu lại, tức khắc ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Ngô Bân ló đầu ra từ cửa sổ xe, vẻ mặt đầy vui sướng nhìn cậu.

Văn Thanh kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, sao anh lại tới đây?”

Ngô Bân vẫy vẫy tay, nói với cậu: “Tiểu Thanh, mau lên xe đi, anh đưa em về.”

Văn Thanh chần chừ một chút, rồi nhanh chóng lắc đầu: “Không cần đâu anh Ngô, anh cứ đi làm việc của anh trước đi, em tự về được mà.”

Văn Thanh nhớ tới những lời dặn dò mà cô chủ tiệm nói khi nãy, nên chẳng dám tiếp xúc nhiều với Ngô Bân nữa, nếu không lỡ Tiểu Tra lại xảy ra chuyện gì, thì cậu biết phải làm sao đây.

Ngô Bân thấy Văn Thanh từ chối, bèn dứt khoát mở cửa xe đi xuống: “Tiểu Thanh, sao em không lên xe? Em đứng ở đoạn đường này khó bắt taxi lắm.”

Văn Thanh vẫn chỉ lắc đầu: “Cám ơn anh Ngô, em..... Em còn muốn ôm Tiểu Tra đi loanh quanh một chút.”

Ngô Bân liếc mắt nhìn con mèo nằm trong lòng Văn Thanh, rồi bảo: “Trên đường này có quy định, không được tùy tiện mang vật nuôi ra ngoài đi lại, nếu bị cảnh sát giao thông phát hiện, Tiểu Tra sẽ bị cưỡng chế mang đi đó.”

Văn Thanh quả nhiên bị dọa, cậu đưa tay vỗ về bé mèo nằm trong lòng, rồi vô thức đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ sợ có cảnh sát giao thông đột nhiên đi ngang qua.

Ngô Bân lén cười, anh đưa tay cầm lấy cánh tay Văn Thanh rồi kéo cậu vào xe: “Tiểu Thanh mau lên xe nào, chỗ này không cho dừng đỗ xe đâu, đỗ ở đây thêm lúc nữa là anh phải ăn vé phạt mất.”

Văn Thanh cứ thế bị Ngô Bân kéo vào ghế phó lái, cậu cũng không biết phải làm sao, đành ôm bé mèo ngồi xuống.

Ngô Bân nhanh chóng đi về ghế lái, bắt đầu khởi động xe.

Văn Thanh ôm Tiểu Tra không ngừng dỗ dành, ánh mắt không dám rời bé một khắc, chỉ sợ bé có chỗ nào không thoải mái.

Ngô Bân biết Văn Thanh từ khi lên xe cũng chưa thèm nhìn anh một cái, liền ho khan một tiếng, hỏi: “Mèo nhà em hôm nay bị làm sao thế, anh nghe giọng em lúc nãy đúng là sốt ruột vô cùng.”

Văn Thanh cúi đầu nói: “Bé mèo khỏe hơn nhiều rồi.”

Ngô Bân tiếp lời: “Không sao là tốt rồi, anh không nỡ thấy em buồn.”

Văn Thanh nghe những lời này, hơi có cảm giác là lạ, lại sợ là do mình nghĩ nhiều, cậu thấy Tiểu Tra hiện giờ đã ngoan ngoãn, không còn bộ dạng khó chịu nữa, lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi Ngô Bân: “Anh Ngô, sao anh lại biết là em ở đây?”

Ngô Bân cười nói: “Giọng em trên điện thoại nghe vội vã như thế, lại không chịu nói cho anh tên tiệng thú kiểng, anh chỉ đành mở bản đồ tìm tên tất cả các tiệm thú kiểng, quanh khu này nhiều tiệm thú kiểng như vậy, anh ôm ý nghĩ thử vận may chạy đến từng tiệm một, cuối cùng thần may mắn cũng mỉm cười với anh, nên tìm được em rồi.”

Văn Thanh nghe xong những lời này thì tâm trạng trầm xuống, nếu ở câu trước cậu còn không chắc chắn, thì khi nghe hết mấy câu sau của Ngô Bân, cậu mà còn không hiểu ý của anh thì đúng là đồ ngốc rồi.

Cậu và Ngô Bân tuy là đồng hương, nhưng mức độ thân thiết cũng chỉ bình thường, thế nhưng Ngô Bân lại đối xử với cậu cực kỳ chu đáo, rất nhiều lần muốn hẹn cậu ra ngoài, biết cậu bị ốm còn đặc biệt chạy đến thăm, hôm nay lại vì tìm cậu mà chạy khắp thành phố, thử hỏi có bao nhiêu người đàn ông quan tâm đến một người đàn ông khác tới mức ấy?
Ngô Bân sau khi nói xong thì trộm quan sát vẻ mặt của Văn Thanh, những lời mà anh vừa nói, gần như đem hết tình cảm của anh phơi bày ra, giờ chỉ còn chờ xem ý Văn Thanh như thế nào thôi.

Văn Thanh im lặng vài giây, rồi mạnh mẽ trấn định đáp lời: “Anh Ngô vất vả rồi.”

Cùng lúc đó, bé mèo đang nằm trong lòng Văn Thanh quay về phía Ngô Bân thầm mắng một câu, mọe mày.

Ngô Bân chậm rãi dừng xe trước tiểu khu nhà Văn Thanh, xe vừa mới dừng hẳn đã nghe thấy Văn Thanh nói cảm ơn anh, sau đó mở cửa xe đi xuống.

Ngô Bân vội vàng xuống xe theo cậu, nói với Văn Thanh: “Tiểu Thanh, không định mời anh lên nhà ngồi chút ư?”

Văn Thanh hỏi lại: ” Không phải anh Ngô hôm nay còn bận chuyển nhà sao?”

Ngô Bân nghẹn lời: “À, cái đấy, đồ đạc của anh không nhiều lắm, chuyển chút là xong ấy mà, anh còn nhiều thời gian.”

Văn Thanh xoa bụng bé mèo nằm trong lòng mình, kiên quyết từ chối đến cùng: “Hôm nay Tiểu Tra không thoải mái, em sợ là không có thời gian tiếp đãi anh Ngô.”

Sắc mặt Ngô Bân hơi trầm xuống, tuy rằng trong lòng một mực tự nhắc bản thân phải kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được, đưa tay nắm lấy cánh tay Văn Thanh: “Tiểu Thanh, có phải những lời vừa nãy của anh Ngô dọa em rồi không? Em đừng cảm thấy áp lực, anh chỉ là thích em, muốn em cho anh một cơ hội mà thôi!”

Văn Thanh giật mình, muốn dùng sức tránh khỏi tay Ngô Bân, thế nhưng vì cậu còn đang ôm Tiểu Tra trong lòng, nên không dùng được lực.

Không ngờ rằng bé mèo nằm trong lòng cậu bỗng nhiên xù lông, ‘meo’ một tiếng đầy tức giận, rồi nhảy khỏi tay cậu, bổ nhào vào ngực Ngô Bân, móng vuốt sắc bén bám vào áo Ngô Bân, liên tục gầm gừ.

Ngô Bân sợ tới xanh cả mặt, anh tức giận nắm lấy cổ mèo con, ném bé mèo ra ngoài.

Văn Thanh sợ hãi kêu một tiếng, nhanh chóng chạy tới chỗ bé mèo đang nghẹn ngào trên mặt đất, bế bé lên.

Ngô Bân thấy cảnh ấy, liền biết là hỏng việc rồi, vừa rồi con mèo kia muốn dùng móng vuốt cào lên cổ anh, nên anh mới ném nó ra ngoài, không ngờ giờ anh một vết thương trên người cũng không có, chỉ bị rách vài vết trên cổ áo.

Bạc Vị Nam dụi vào lòng Văn Thanh, cố ý phát ra âm thanh nức nở thật đáng thương, còn trong lòng thì đã muốn cười ngất trời, ai bảo Ngô Bân dám chạm vào người của anh, vừa rồi anh cố tình làm bộ hung dữ, nhưng chỉ cào rách áo của Ngô Bân để dọa dẫm suông thôi, anh còn lâu mới ngốc đến mức thật sự làm tên kia bị thương nhé, như thế không phải là tạo cơ hội cho tên đó quấn quít lấy Văn Thanh ăn vạ à?

Giờ thì tốt rồi, Ngô Bân quẳng anh xuống đất ngay trước mắt Văn Thanh nhé.

Ngô Bân, mày chết chắc rồi.......

Ngô Bân vội vàng bước tới gần Văn Thanh để xem tình trạng của mèo con: “Em nhìn anh này, vừa rồi hoảng loạn, ra tay không biết nặng nhẹ gì cả, Tiểu Tra không sao chứ?”

Văn Thanh ôm bé mèo lùi lại vài bước, cách Ngô Bân rất xa: “Xin anh Ngô về đi, em muốn dẫn Tiểu Tra về nhà!”

Nói xong xoay người đi lên phòng, để lại Ngô Bân đứng tại chỗ, hối hận đến đấm ngực dậm chân.

Văn Thanh đặt bé mèo lên sofa một cách vô cùng cẩn thận, động tác nhẹ nhàng cực kỳ, như chỉ sợ cậu sẽ làm bé đau vậy.

“Tiểu Tra ngốc nghếch, vừa nãy sao bé lại nhào lên chứ, ngã xuống đất có đau hay không?”

Bạc Vị Nam dụi dụi cái đầu mèo vào lòng bàn tay Văn Thanh, không tự làm đau mình thì sao có thể khiến em đau lòng, từ đó đá Ngô Bân qua một bên?

Văn Thanh thở dài một hơi, đưa tay xoa cái đầu xù lông của bé mèo: “Hôm nay bé làm anh sợ muốn chết, lần sau không cho phép như vậy nữa......”

Bạc Vị Nam ngẩng đầu, đôi mắt mèo đen như mực nhìn Văn Thanh thật dịu dàng, rồi ngoan ngoãn meo một tiếng.

Văn Thanh tuy rằng thấy bé mèo có vẻ như không sao hết, nhưng trong lòng vẫn là không yên tâm, cậu kiểm tra toàn thân mèo con hết lần này đến lần khác, mãi sau mới yên lòng.

Một người một mèo giải quyết xong bữa tối, Văn Thanh lại đem bé mèo vào phòng tắm để tắm rửa kỹ càng, bởi hôm nay Tiểu Tra lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, trên người dính không ít bụi bẩn, hơn nữa bé cứ muốn ngủ trên giường, nên không tắm kỹ không được.

Mèo con híp mắt thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của cậu chủ, hôm nay Văn Thanh dịu dàng khác thường, một mặt là bởi đau lòng về việc Tiểu Tra bị ốm, mặt khác là bởi khi Ngô Bân dây dưa với cậu, Tiểu Tra đã không chút do dự lao lên bảo vệ cậu, hành động ấy quả thật khiến Văn Thanh cảm động lắm thay.

Tắm rửa sấy lông xong, Tiểu Tra liền tự giác nhảy lên giường, hai mắt mèo nhìn Văn Thanh đầy chờ mong, cái đuôi mèo mềm mại đung đưa qua lại, tựa như mời mọc cậu chủ cùng lên giường với mình.

Văn Thanh cười nhẹ, đôi mắt ấm áp đong đầy sự dịu dàng: “Anh lên ngay đây, bé nằm trước đi.”

Mèo con meo một tiếng, rồi nhanh chóng chui vào chăn.

Lúc chiều Văn Thanh vội vàng mang Tiểu Tra đi đến tiệm thú kiểng, máy tính vẫn chưa kịp tắt, cậu vừa bật màn hình lên liền thấy QQ báo có mấy chục tin nhắn đến, có cái từ Ngô Bân, cũng có mấy cái từ các cô bạn trong giới võng phối.

Văn Thanh dừng một chút, rồi chọn QQ của Ngô Bân, ấn vào nút 【tắt thông báo 】, thế là thông báo vốn đang nhấp nháy không ngừng lập tức biến mất hẳn.

Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm, cậu không đọc tin nhắn của Ngô Bân, không phải vì hôm nay anh ta quẳng Tiểu Tra xuống đất, mà bởi vì sau khi biết tình cảm của anh dành cho mình, cậu bỗng dưng có cảm giác muốn trốn tránh.

Cậu vẫn luôn cho rằng, nếu thật sự không có chút tình cảm đặc biệt nào với một người, vậy thì ngay từ đầu đã không nên cho đối phương chút hi vọng nào, biện pháp mà cậu nghĩ ra lúc này cũng chỉ có cách trốn tránh như đà điểu vậy thôi.

Giải quyết vụ tin nhắn của Ngô Bân xong, Văn Thanh mở tin từ Sách Hoa Cô Nương gửi tới.

Vừa mở tin nhắn ra, hầu như toàn là bảo cậu nhấp chuột vào link ở dưới, Sách Hoa Cô Nương giống như rất sốt ruột, cứ năm phút lại thúc giục cậu một lần.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi đây, có việc gì mà gấp thế?

Văn Thanh vừa bình tĩnh mở đường link kia lên, vừa trả lời tin nhắn của Sách Hoa Cô Nương.

Sách Hoa Cô Nương gần như là trả lời ngay lập tức: A a a a! Tiểu Thanh Nhi cậu đã đi đâu thế!!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Tôi ở nhà, làm sao vậy?

Sách Hoa Cô Nương: Mau vào diễn đàn mà xem!

Văn Thanh mở trang diễn đàn mà Sách Hoa Cô Nương gửi hồi nãy ra xem, vừa nhìn đã khiến cậu ngây ngẩn cả người.

Link mà Sách Hoa Cô Nương gửi là topic mới được đăng lên diễn đàn võng phối vào chạng vạng ngày hôm nay, mới chỉ đăng được có hai, ba tiếng, mà số lượng bình luận đã lên đến hơn mấy chục trang.

Tiêu đề cực lớn giống như một quả bom, đập thẳng vào mắt Văn Thanh.

【CV nổi tiếng Hàn Sơ Thanh Ảnh ngoại tình...., có ảnh có bằng chứng! 】

Topic không có nhiều chữ, chủ yếu là mấy bức ảnh đính kèm, ảnh giống như được chụp từ điện thoại di động, nên chụp khá tệ, nhưng độ phân giải lại rất cao, có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người trong ảnh.

“Chiều nay lâu chủ đến nhà bạn chơi, trước khi về chợt thấy ở chỗ dải cây xanh* trong tiểu khu có hai người đàn ông đang ghé vào nhau nói chuyện, tư thế thân mật đến vậy, làm lâu chủ hưng phấn như phát điên! Nhìn kỹ lại, thì thấy trong lòng một người đàn ông đang ôm một bé mèo, bé mèo kia càng nhìn càng thấy quen, quả đúng là giống hệt bé mèo yêu quý mà Thanh Ảnh Sama thường khoe ảnh, sau đó lâu chủ đã hoàn toàn mất lý trí! Vội vàng lấy di động ra chụp vài tấm, tuy lâu chủ vẫn chưa thể khẳng định người đàn ông ôm mèo kia có phải Thanh Ảnh Sama hay không, nhưng sau đó như là ý trời đã định ấy, người đàn ông cao hơn ném bé mèo trong lòng Thanh Ảnh Sama ra ngoài, sau đó lâu chủ nghe thấy Thanh Ảnh Sama kêu tên bé mèo, đúng là Tiểu Tra – bé mèo đính ước của Bạc Tình tổng công và Thanh Ảnh Sama đóooo!”

Nội dung của bài post chỉ có thế, dưới là mấy bức ảnh, có ảnh Ngô Bân cúi đầu nói chuyện với cậu, đưa tay nắm lấy vai cậu, còn có ảnh Tiểu Tra nhảy lên bám vào người Ngô Bân, nhìn hết mấy bức ảnh, đúng là có cảm giác hai người họ hình như có gì đó mờ ám.

Văn Thanh xem hết ảnh chụp thì mặt cũng tái nhợt đi, cậu nhớ rõ lúc đó mình cũng không đứng gần Ngô Bân đến vậy, chỉ là do góc độ chụp ảnh, nên nhìn hai người cực kỳ gần gũi.

Trước giờ Văn Thanh chưa bao giờ công khai ảnh chụp của mình lên mạng, trừ những người bạn thân đã từng gặp cậu ngoài đời, thì không ai biết bộ dáng của cậu trông như thế nào, bây giờ topic này lại công khai ảnh chụp khuôn mặt cậu, còn là trong tình huống thế này, làm cậu không biết phải giải thích sao nữa.

Bên dưới topic, chính là các bình luận.

Lầu một: OMG! Mấy bức ảnh này đúng là bom gây sốc! Trước giờ vẫn nghe nói Thanh Ảnh Sama là mỹ nhân, hôm nay nhìn tận mắt quả nhiên không làm mị thất vọng, đúng chuẩn mỹ thụ nha!

Lầu hai: Mỹ thụ +2, cá nhân tuôi nghĩ lâu chủ làm thế này không tốt lắm đâu, chưa được cho phép đã đăng ảnh cá nhân của người khác lên mạng, còn đặt cái tiêu đề bùng nổ như thế, cực kỳ hoài nghi lâu chủ là anti-fan của Thanh Ảnh Sama.

Lầu ba: Xin lầu trên đừng có lệch khỏi chủ đề chính, Hàn Sơ Thanh Ảnh dây dưa với người đàn ông khác là việc người có mắt đều thấy, trước đây cậu ta còn làm ra vẻ si mê Bạc Tình Sama thế nào, Bạc Tình Sama chỉ mới ra nước ngoài một thời gian, cậu ta đã không chịu nổi cô đơn mà chạy đi ngoại tình rồi…!

Lầu bốn: Cái topic này chắc chắn sẽ hot lắm cho mà xem, lưu lại trước đã! Ảnh nhìn có vẻ thật đấy, không biết Thanh Ảnh Sama sẽ giải thích thế nào đây, ngồi chờ fan cuồng vào thanh minh hộ.

Lầu năm: Chỉ bằng mấy tấm ảnh đã khẳng định Thanh Ảnh Sama ngoại tình…, lâu chủ bị ngu à?

Lầu sáu: Lầu trên là fan cuồng, giám định hoàn tất!

Lầu bảy:.......

Văn Thanh im lặng ngồi trước máy tính, nếu bảo trong lòng cậu không thấy khó chịu thì chính là nói dối, giới võng phối nhiều thị phi, trước đây Văn Thanh cũng đã từng bị dính vào vài chuyện,  thế nhưng vì một lý do như thế này, thậm chí còn liên quan đến thế giới thực, thì đây vẫn là lần đầu tiên.

Trước kia những thị phi thế này cậu luôn có thể mặc kệ, nhưng mà lần này lại khác, bởi việc này ngoại trừ liên quan đến cậu, còn liên lụy đến cả Bạc Vị Nam nữa, vậy nên cậu muốn mặc kệ cũng không được.

Bạc Vị Nam ở trong chăn lăn lộn một hồi, chợt phát hiện ra là Văn Thanh vẫn chưa có ý định lên giường, nên anh thò đầu ra ngó nghiêng, meo meo mấy tiếng giục cậu mau đi ngủ.

Tay Văn Thanh run lên, vô thức nhấn thu nhỏ cửa sổ trang web kia, sau đó cố gắng nói bằng giọng điệu bình thường: “Tiểu Tra ngoan, bé ngủ trước đi, anh lướt web thêm lúc nữa đã.”

Bạc Vị Nam bất mãn gừ gừ hai tiếng, tuy nhiên vì hôm nay anh mới thành công KO* Ngô Bân, khiến cho tâm tình đang rất chi là vui sướng, nên anh sẽ chiều Văn Thanh một chút, chỉ nhỏ giọng meo meo thêm hai tiếng, ý nhắc Văn Thanh đừng ngủ quá muộn.

(*Từ gốc của tác giả, viết tắt của từ knock-out: nghĩa là hạ đo ván (ai đó)).

Màn hình máy tính phát ra ánh sáng mờ mờ, Văn Thanh mím môi ngồi yên không nhúc nhích, QQ lại hiện lên thông báo có tin nhắn mới.

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh nhi, mấy bức ảnh trong topic kia là chuyện như nào thế?

Ngón tay Văn Thanh đặt trên bàn phím, lo lắng không biết phải giải thích chuyện này thế nào với Sách Hoa Cô Nương.

Sách Hoa Cô Nương nóng ruột, không chờ nổi sự hồi đáp chậm chạp của Văn Thanh, đã gửi thêm một đống câu hỏi nữa.
Sách Hoa Cô Nương: Người đàn ông trong ảnh là ai thế? Tiểu Thanh nhi cậu vẫn thích Bạc Tình Sama đúng không? Cái topic kia chỉ giỏi nói lung tung, ngoại tình với không ngoại tình cái gì, tôi ghét nhất lũ nói năng vô căn cứ đấy, Tiểu Thanh nhi cậu đừng giận.

Văn Thanh đưa tay gõ bàn phím, trả lời từng câu hỏi của Sách Hoa Cô Nương.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Người đàn ông trong ảnh là đồng nghiệp của tôi, cũng là đồng hương. Tôi vẫn thích Bạc Tình. Topic kia tôi đọc rồi, giờ đầu óc hơi loạn, đợi tôi suy nghĩ rõ ràng sẽ đi ra trả lời.

Sách Hoa Cô Nương: Tôi biết là cậu vẫn thích Bạc Tình Sama mà, chỉ là mấy bức ảnh trong topic kia dễ làm người ta nghĩ linh tinh, hiện tại trên Weibo cũng lan truyền khắp nơi rồi, thiệt nhiều người đi tag Bạc Tình Sama.

Văn Thanh giật mình, tuy rằng cậu không làm gì có lỗi, nhưng nếu Bạc Vị Nam thấy được mấy bức ảnh kia, không biết anh có tức giận, có nghĩ nhiều hay không?

Văn Thanh lại mở topic kia lên, các bình luận trong topic ngày một nhiều thêm, các loại ý kiến khác biệt, suy nghĩ bất đồng do các ID khác nhau bình luận hiện lên với tốc độ điên cuồng.

Lầu ba mươi mốt: Từ những quan tâm ấp áp ngọt ngào giữa Thanh Ảnh Sama và Bạc Tình Sama trên Weibo, tôi không tin Thanh Ảnh Sama ngoại tình đâu, chỉ là hai người đàn ông đứng gần nhau một chút thôi mà, lâu chủ đừng có chuyện bé xé ra to như thế!

Lầu bốn mươi lăm: Tất cả mọi người đều biết một khung cảnh chụp từ hai góc độ khác nhau, lên ảnh cũng sẽ thành hai dạng hoàn toàn khác biệt, lâu chủ nghĩ kỹ lại xem lúc chụp ảnh thím đứng ở góc độ nào.

Lầu bốn mươi sáu: Lầu trên nói đúng.

Lầu một trăm linh ba: Nhớ lúc trước người nào đó vẫn luôn đơn phương Bạc Tình Sama, Bạc Tình Sama thì chưa từng chính thức đáp trả tình cảm của người kia, bỗng nhiên qua hôm sinh nhật của người ấy, Bạc Tình Sama lại như thành người khác, tôi luôn muốn hỏi một câu, buổi tối hôm sinh nhật đã xảy ra chuyện gì mà khiến tình cảm của hai người đột nhiên tăng tiến vùn vụt vậy?

Lầu một trăm linh bốn: Lầu trên nói ra nghi vấn bấy lâu trong lòng mị, hay là do người nào đó chủ động xán tới nhỉ......

Lầu một trăm mười một: Xin một số người nói năng tử tế chút, chủ động xán tới hay không xán tới cái gì, đừng có phát biểu liều, nói gì cũng phải có bằng chứng nhé, việc riêng của người ta cũng cần phải chạy ra báo cáo cho mấy người biết à?

Lầu một trăm hai mươi sáu: Người nào đó có phải vợ của Bạc Tình Sama không, hay hai người họ đã phát triển đến ngoài đời thực chưa, chúng ta dù sao cũng là người ngoài, tranh cãi kịch liệt ở đây cũng chả bằng một câu của người trong cuộc, Bạc Tình Sama, nếu anh nhìn thấy topic này, mong anh đi ra nói một câu, thể hiện một chút suy nghĩ của anh về việc này, đừng để mọi người ở đây suy đoán lung tung mãi.

Lầu một trăm ba mươi: Đúng vậy, hai người trong cuộc sao không chịu đi ra nói một tiếng. Thanh Ảnh Sama, chúng tôi đều chờ lời giải thích của cậu, cả Bạc Tình Sama nữa, tiểu thụ nhà anh bị người ta nói thành như vậy, anh không đi ra nói hai câu à?

Lầu hai trăm: Quỳ cầu chân tướng! Đừng để con dân chèo thuyền Tình Thanh bị chìm xuồng mà.......

......

Bình luận trong topic tranh cãi ngất trời, đại khái chia làm ba loại, một là kiên quyết tin tưởng Văn Thanh sẽ không ngoại tình, cho rằng vụ này chỉ là đồn đãi vô căn cứ mà thôi, loại thứ hai là những người cho rằng ảnh chụp chính là sự thật, bình luận với giọng điệu khẳng định chắc chắn lắm, họ dùng đủ loại câu từ phê phán kẻ đi ngoại tình, còn loại bình luận cuối cùng là những người đứng ngoài quan sát, không đồng ý với bên nào, chỉ ngồi chờ xem sự tình tiến triển ra sao.

Văn Thanh thấy được thiệt nhiều tài khoản của người quen xuất hiện trong chỗ bình luận, chính là mấy người Sách Hoa Cô Nương, tất cả bọn họ đều dùng acc chính, vào bình luận thanh minh cho cậu, kiên trì nói rằng việc này chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Trong lòng Văn Thanh cực kỳ biết ơn bọn họ, cậu cũng biết nếu mình còn không ra giải thích, bình luận sẽ trở nên ngày càng quá khích, dù sao chuyện này cậu cũng cần giải thích rõ ràng một lần, cậu không sợ người khác nói xấu mình, cậu chỉ sợ đánh mất niềm tin mà những người quan trọng dành cho cậu.

Văn Thanh đăng nhập vào tài khoản chính của mình, chậm rãi gõ chữ trong khung bình luận.

“Tôi vô cùng cảm ơn những người bạn vẫn luôn bình luận bảo vệ tôi, người đàn ông trong ảnh là đồng nghiệp của tôi, hôm nay tôi đưa Tiểu Tra đi khám rồi đi nhờ xe anh ấy về nhà, tôi và anh ấy chỉ là đồng nghiệp bình thường, lúc chúng tôi nói chuyện thì anh ấy có hơi kích động, nên có đụng chạm vào người tôi một chút, tuyệt nhiên không phải là ngoại tình như một số người nói, hơn nữa góc độ chụp ảnh cũng khá đặc biệt, nên nhìn khoảng cách giữa tôi và anh ấy mới gần đến như vậy, chứ thật ra tình huống thực sự không giống trong ảnh đâu, trong việc này tôi không hề làm gì có lỗi với lương tâm cả.”

Sau khi Văn Thanh đăng nhưng lời trên lên mạng xong thì cậu trực tiếp tắt máy, cậu cũng biết chuyện này sẽ không vì cậu giải thích mà dừng lại, sáng mai tỉnh dậy có lẽ sẽ còn thấy nhiều nghi vấn xuất hiện hơn, chỉ là hiện giờ cậu không còn sức lực để làm gì thêm nữa, người khác dị nghị cậu chấp nhận, nhưng không có nghĩa là cậu cam chịu im lặng mãi.

Văn Thanh ngồi trên ghế để đợi tâm tình dịu lại, rồi mới nhẹ nhàng trèo lên giường, vừa mới nằm xuống, liền cảm giác có một thứ mềm mềm âm ấm dán lên người cậu.

Lúc này Văn Thanh mới nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tra, hóa ra bé chưa ngủ à.”

Bé mèo nằm trong lòng cậu cọ cọ, meo một tiếng, em còn chưa lên giường, tôi làm sao ngủ được?

Văn Thanh đưa tay ôm lấy bé mèo thật chặt, im lặng thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn có Tiểu Tra luôn ở bên mình, dù cho tất cả mọi người nghi ngờ, Tiểu Tra của cậu cũng sẽ luôn tin tưởng cậu.

Bạc Vị Nam áp sát vào lồng ngực của Văn Thanh, hơi chút cảm giác được rằng tâm trạng của Văn Thanh đang không vui vẻ gì, bộ dạng cậu như đang ôm suy nghĩ nặng nề lắm.

Anh dùng đầu mèo ủn ủn, rồi dựa vào hõm vai của Văn Thanh, vươn đầu lưỡi liếm liếm sườn mặt cậu: “Meo.....” Làm sao vậy, sao em lại không vui?

Bất ngờ là Văn Thanh không hề phản ứng với anh, chỉ lẳng lặng nằm, chìm trong suy nghĩ của riêng mình.

Trong lòng Bạc Vị Nam bắt đầu nghi hoặc, âm thầm hối hận vừa rồi sao lại không đến bên cạnh cậu, lúc nãy cậu ngồi trước máy tính rất lâu, không biết là đã thấy gì, mà giờ tâm trạng lại đi xuống như vậy?

Bạc Vị Nam nhất thời không thể nghĩ ra được lý do là gì, có thể nào là Ngô Bân đã nói gì với cậu không?

Bạc Vị Nam vừa mới nghĩ như vậy, đã lập tức tự phủ định, anh hiểu con người Văn Thanh, hôm nay cậu sẽ không để ý đến Ngô Bân nữa, thế thì nguyên nhân rốt cuộc là gì?

Thôi quên đi, nghĩ nhiều cũng vô dụng, hiện giờ việc anh cần làm là dỗ cho Văn Thanh vui vẻ trở lại, những thứ khác không quan trọng.

Bạc Vị Nam chui vào dưới áo ngủ của Văn Thanh, áp người vào làn da nhẵn bóng của cậu rồi cứ thế bò lên, nhô cái đầu mèo ra từ chỗ cổ áo, đôi mắt tựa hổ phách nhìn chăm chú vào khuôn mặt cậu.

Lớp lông của mèo con cực kỳ mềm mại trơn mịn, cứ thế cọ tới cọ lui trên người cậu, làm cho Văn Thanh cảm thấy nhồn nhột chỉ muốn bật cười, cậu đưa tay vỗ đầu mèo con: “Tiểu Tra, bé làm gì thế, mau ra đây, nhột quá.......”

Bạc Vị Nam meo một tiếng, cái đuôi mèo vốn đang yên lành để trên bụng Văn Thanh lại bắt đầu đảo qua đảo lại, lông mèo ngắn ở đuôi cứ thoáng chốc lại quét lên bụng Văn Thanh, làm cho cậu phải bật cười.

“Ha ha ha ha, Tiểu Tra, bé làm gì vậy, mau dừng lại, anh sợ nhột!” Văn Thanh bị Tiểu Tra nghịch ngợm như thế, nhịn không được phải phì cười thành tiếng, mà nỗi u sầu trong lòng cậu nãy giờ cũng dần dần tiêu tán.

Bé mèo đang chui dưới áo cậu chủ âm thầm cười trộm, anh biết là mình có thể làm cho cậu cười mà, mặc kệ là dùng biện pháp gì đi chăng nữa.

Văn Thanh nhanh tay đè lên cái đuôi mèo của Tiểu Tra, không cho bé tiếp tục động: “Tiểu Tra ngoan không được nghịch ngợm nữa, nếu không hôm nay không cho bé ngủ trên giường.”

Bé mèo nghiêng đầu, hừ, bản công há lại dễ dàng bị em đuổi xuống giường như vậy sao?

Đuôi mèo không thể cử động, nhưng lưỡi mèo vẫn còn rất linh hoạt, Bạc Vị Nam cúi đầu liếm lên da thịt ở cổ Văn Thanh.

Cái này Văn Thanh càng không chịu nổi, cậu trực tiếp ngồi dậy, đem mèo con nghịch ngợm kéo ra khỏi áo ngủ của mình: “Tiểu Tra hư, bé không muốn cho anh ngủ đúng không!”

Bé mèo mềm mại meo vài tiếng, đôi mắt mèo mở to thật to, tràn ngập đáng thương nhìn về phía cậu chủ.

Văn Thanh thở dài một tiếng, hoàn toàn bại trận: “Thật sự không có cách nào với bé, bé tính ăn anh hả?”

Là một bé thú cưng tiêu chuẩn, cùng chủ nhân tâm linh tương thông, mười phần thấu hiểu chủ nhân nhà mình, Bạc Vị Nam cảm nhận rõ rằng hai ngày nay tâm trạng của Văn Thanh không vui chút nào.

Mở máy tính nhưng không vào mạng, ngoại trừ một ngày ba bữa, còn lại toàn bộ thời gian cậu đều ngồi trên chiếc sofa trong phòng khách, thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra để vào trang web xem một chút, còn đại đa số thời gian thì chỉ nằm ngẩn người.

Bạc Vị Nam thấy lo lắng, nhưng ngoại trừ dùng cái thân mèo thường xuyên làm vài hành động bán manh để dỗ Văn Thanh vui vẻ, thì anh cũng không biết phải làm gì thêm.

“Meo meo meo!” Bé mèo nằm trên đùi Văn Thanh, meo meo mấy tiếng ý đồ thu hút sự chú ý của cậu chủ.

Cậu chủ đưa tay vỗ vỗ đầu bé mấy cái, thể hiện sự dỗ dành.

Mèo con bất mãn, thế là há mồm ngậm ngón tay của cậu chủ vào trong miệng, dùng răng nănh cắn nhè nhẹ, còn dám không để ý đến tôi sao?

Miệng Văn Thanh lộ ý cười, nhưng cậu vẫn cố tình không chịu để ý tới bé mèo đang làm nũng lăn lộn kia.

Mèo con nổi giận, lăn một vòng trên ghế sofa xong thì thấy cậu chủ vẫn không để ý tới mình, thế là bé thút tha thút thít chui vào một góc sofa, toàn thân tản ra một loại cảm xúc gọi là tủi thân.

Văn Thanh nhịn không được bật cười thành tiếng, cậu cúi người ôm bé mèo vào lòng, cúi đầu hôn vài cái, bé mèo lập tức khôi phục sức sống, mở to đôi mắt mèo tròn vo sáng lấp lánh nhìn về phía cậu chủ của mình.

Văn Thanh đưa tay gãi gãi cằm của mèo con, hỏi: “Tiểu Tra, bé thấy chán à?”

“Meo.......” Mèo con ngửa đầu bình tĩnh nhìn cậu chủ, cho dù không nói chuyện cả ngày, chỉ cần ở bên em thì tôi sẽ không bao giờ thấy chán.

Ôm Tiểu Tra vào lòng, cảm nhận được cơ thể mềm mại của bé dán trên người mình, Văn Thanh chợt thấy tâm trạng bỗng nhiên tốt hơn nhiều, Tiểu Tra của cậu luôn có thể dễ dàng khiến cậu quên đi những chuyện buồn.

Nghĩ lại thì, từ khi Tiểu Tra về nhà cậu, mỗi ngày cậu chỉ có thể nghĩ đến những chuyện vui, rõ ràng đã là một người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, thế nhưng khi chơi đùa cùng Tiểu Tra thì lại vẫn hệt như một đứa trẻ.

Trước giờ cậu chưa bao giờ nghĩ rằng một con mèo lại có thể ảnh hưởng lớn đến bản thân tới vậy, khi cậu ra ngoài, trong tâm trí luôn nhớ rằng Tiểu Tra đang ở nhà đợi mình về, cùng Tiểu Tra chơi đùa, cùng nhau ngủ, sự tồn tại của Tiểu Tra đối với cậu đã sớm không chỉ còn là một con mèo.

Bạc Vị Nam không biết Văn Thanh đang nghĩ gì, anh sợ tâm trạng cậu lại không vui, nên nhảy lên sofa, nằm ngửa ra, bốn chân hướng lên trời lộ ra cái bụng mềm mềm, quay về phía Văn Thanh meo meo hai tiếng, vẻ mặt không oán không hối, giống như đang nói, cậu chủ cậu mau tới chà đạp tui đi, dùng sức chà đạp, không thu tiền.......

Văn Thanh nhìn thấy Tiểu Tra như thế, làm cho cậu cười lăn lộn một hồi, sau đó ôm bé mèo cùng nằm xuống ghế sofa, độc thoại: “Tiểu Tra à, nếu bé có thể biến thành người thì tốt biết bao.......”
Bé mèo nằm trong lòng cậu vừa nghe thấy những lời này, hai cái tai mèo lập tức dựng thẳng lên.

Văn Thanh ngửa đầu nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt khát khao nói: “Nếu bé có thể biến thành người, anh có thể trò chuyện với bé mỗi ngày, chúng ta có thể đi thuê rất nhiều rất nhiều băng đĩa, rồi cùng nhau nằm trên ghế sofa xem phim. Anh sẽ làm rất nhiều rất nhiều những món ăn ngon, bé thích ăn gì thì anh làm nấy, còn chủ nhật chúng ta sẽ cùng đi siêu thị mua sắm, mua rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon để vào tủ lạnh trong nhà, khi anh nhận kịch bản mới thì chúng ta có thể cùng nhau đối diễn.......”

Bạc Vị Nam nằm trong lòng Văn Thanh, im lặng lắng nghe, nghĩ thầm, nếu sau này anh có thể biến lại thành người, vậy tư thế nằm của bọn họ sẽ không giống bây giờ, anh nhất định sẽ để Văn Thanh nằm trong lòng anh, để cánh tay của anh có thể vòng qua thắt lưng của Văn Thanh, cúi đầu là có thể hôn lên trán cậu......

Âm thanh của Văn Thanh như có ma lực, khiến cho anh bất giác đem tất cả những cảnh tượng kia vẽ ra trong đầu, càng nghĩ càng cảm thấy chờ mong, hận không thể khiến những ngày đó mau tới.

Văn Thanh híp mắt tưởng tượng hồi lâu, ý cười nơi khóe miệng ngày càng lan rộng, cậu vừa cúi đầu thì chợt thấy bé mèo nằm trong lòng mình chẳng biết đã ngủ tự bao giờ.

Văn Thanh cười dịu dàng, cũng nhắm mắt lại, ôm bé mèo mềm mềm trong lòng cùng nhau ngủ trưa, cuộc sống thế này quả là hạnh phúc.

Sau thời gian hạnh phúc, những phiền não trong lòng vốn đã bị vứt qua một bên bỗng quay lại, Văn Thanh cũng biết, hai ngày nay tâm trạng của cậu không được vui là do topic được đăng tải lên mạng hai ngày trước, cậu thậm chí cả lên mạng cũng không muốn, cậu bắt bản thân mình không được nghĩ về chuyện này nữa.

Ngày hôm đó, sau khi cậu đăng bình luận giải thích trong topic kia, độ hot của sự việc không hề có dấu hiệu giảm, mà ngược lại còn có thêm càng nhiều người chia sẻ topic. Sau khi cậu bình luận, số người chuyển hướng chú ý về phía Bạc Tình lại tăng thêm, đại đa số mọi người đều cho rằng, Bạc Tình là người trong cuộc, anh ấy càng không tỏ thái độ, thì càng có nhiều người nghi ngờ chuyện này, chỉ lời nói của Văn Thanh thì không đủ để khiến mọi người đều tin tưởng.

Chuyện ban đầu vốn là về việc Văn Thanh ngoại tình, đến bây giờ thì đã thành truy vấn về quan hệ của Bạc Tình và cậu rốt cuộc là như thế nào, các kiểu suy đoán loại nào cũng có, một vài loại còn cực kỳ khó nghe, càng như vậy, mọi người đối với việc Bạc Tình chậm chạp không hiện thân càng cảm thấy tò mò.

Di động ở trong túi áo ngủ rung rung, Văn Thanh lập tức mở mắt, vừa mở điện thoại ra thì thấy là tin nhắn của Sách Hoa Cô Nương.

Sách Hoa Cô Nương: Ôi giời ơi, đúng là tức chết tôi rồi, mấy người rảnh rỗi trên mạng sao mà nhiều thế cơ chứ, mỗi ngày cứ bám lấy chuyện của người khác, chẳng biết tôn trọng riêng tư cá nhân gì hết!

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Cô còn đang onl bằng acc chính đấy, đừng cãi nhau với người ta.

Trong cái giới võng phối này, quan hệ xã giao là một thứ cực kỳ quan trọng, Sách Hoa Cô Nương lần này vì cậu mà dùng acc chính cãi nhau với rất nhiều người, Văn Thanh chỉ sợ cô ấy làm mích lòng nhiều người quá, sau này làm việc trong giới võng phối sẽ gặp khó khăn.

Sách Hoa Cô Nương: Tôi còn lâu mới sợ nhá! Cùng lắm thì bà đây không chơi ở trong giới võng phối nữa, chỉ là một cái acc thôi mà, tôi có gì mà không bỏ được.

Văn Thanh im lặng, cậu biết Sách Hoa Cô Nương cũng vì muốn giúp cậu nên mới vậy, từ khi gia nhập giới võng phối cậu đã hợp tác cùng Sách Hoa Cô Nương, tới tận bây giờ, cậu cũng đã sớm coi cô là bạn của mình, làm sao cậu nỡ vì chuyện này mà khiến cô phải bỏ giới võng phối?

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, chị đây vẫn luôn coi cậu là bạn tốt, vì bạn của mình, bị chém hai đao còn ok, làm sao phải xoắn trước một trận nước miếng mắng chửi chứ?

Văn Thanh nhìn thấy thế thì trong lòng cực cảm động, nhịn không được gửi một cái mặt cười qua.

Hàn Sơ Thanh Ảnh: Cho tui xin đi, tui còn nhiều tuổi hơn cậu đó, cậu làm sao mà xưng chị với tui được.

Sách Hoa Cô Nương: 【 ngửa mặt lên trời cười to 】Chí hướng của bổn cô nương chính là làm chị của tất cả các tiểu thụ trong thiên hạ này!

Hàn Sơ Thanh Ảnh:......

Sách Hoa Cô Nương: Tiểu Thanh Nhi, mau vào link này xem, đây là một topic mới trong diễn đàn, đang được rất nhiều người chú ý đó!

Văn Thanh thấy giọng điệu của Sách Hoa Cô Nương bỗng thay đổi, liền vội vàng nhấn vào link dẫn đến topic, thứ đầu tiên cậu thấy là một tiêu đề cực kỳ bắt mắt.

【Bàn về sự khác nhau giữa cái gọi là CP trên internet và người yêu ở ngoài đời, tiêu đề phải thật dài dài 】

Nội dung topic:

Lâu chủ mấy hôm nay lảng vảng trong diễn đàn võng phối, một ngày nọ phát hiện ra một cái topic có ảnh có bằng chứng thật là hot lắm nha, bình luận bên dưới đa số là công kích một CV ngoại tình. Nhưng mà lâu chủ cực kỳ phản đối việc này, không nói ra thì không chịu được.

Cái gọi là ngoại tình ấy, là một từ mang nghĩa xấu, chỉ hành vi của một người đã có người yêu hoặc đã kết hôn mà lại phản bội người yêu/bạn đời của mình.

Về chuyện của Bạc Tình và Hàn Sơ Thanh Ảnh, lâu chủ bên kia dùng từ ngoại tình, thật ra không chính xác lắm đâu.

Bạc Tình và Hàn Sơ Thanh Ảnh hai người họ có thân thiết với nhau nhiều hơn nữa, thì họ cũng đã bao giờ tuyên bố với bên ngoài rằng họ là một đôi chưa? Chỉ bằng việc gửi mấy dòng tình cảm trên Weibo, mọi người đã cho rằng họ là người yêu à? Bạc Tình Sama đã bao giờ tự mình thừa nhận rằng Hàn Sơ Thanh Ảnh là bạn trai của anh ấy ở ngoài đời thực chưa?

Nếu không phải là lâu chủ mới xuyên không, thì rõ ràng là Bạc Tình sama chưa bao giờ nói vậy nhé, Thanh Ảnh sama cũng chưa từng nói vậy luôn.

Cho nên từ trước tới giờ hai người họ chỉ là một CP trên internet thôi, còn ở ngoài đời thật mọi chuyện thế nào, không ai biết cả. Cho nên các bạn thân ái à, các bạn căm phẫn bất bình cái gì thế, hai người bọn họ một người độc thân một người FA, sao không thể gần gũi với người khác chứ?

Về phần Thanh Ảnh sama, cậu cũng đừng để cái topic kia trong lòng làm gì, người ta nói như thế nào là chuyện của họ, không ai có quyền ngăn cản cậu đi hẹn hò với người khác cả, mà cậu cũng đừng vội vã thể hiện như thể bản thân là bạn trai ngoài đời thật của Bạc Tình sama thế, Bạc Tình sama còn chưa chính thức công nhận cậu đâu.

Văn Thanh xem đi xem lại topic trên hai lần, trong lòng cảm thấy hụt hẫng, xen lẫn cả tự giễu và giật mình tỉnh mộng.

Topic ấy nói không hề sai, dù Bạc Tình tặng Tiểu Tra cho cậu, quan tâm cậu trên Weibo, nhắn tin gọi điện thoại cho cậu, những hành động ấy tuy đầy ám muội, nhưng đúng là anh chưa từng chính thức thừa nhận quan hệ của hai người họ.

Mà bản thân cậu cũng thật đáng cười, chỉ vì thấy có nhiều fan trên mạng trêu đùa gán ghép hai người thành một cặp, mà cũng dần dần cho rằng đấy là thực, cho đến hôm nay nhìn thấy topic này, mới giống như giật mình tỉnh mộng, kéo cậu ra khỏi ảo tưởng bấy lâu, chỉ là một người qua đường còn nhìn nhận rõ ràng đến vậy, mà sao cậu lại ngốc nghếch mãi không nhận ra?

Sách Hoa Cô Nương cũng như không biết nên nói gì, trên QQ im lặng rất lâu cũng không gửi tin nhắn qua.

Bình luận ở dưới topic kia Văn Thanh cũng không muốn đọc nữa, cậu nói với bản thân bốn chữ, tự mình đa tình.

Là một con mèo có thiên phú dị bẩm, Bạc Vị Nam luôn ôm niềm tin vững chắc về chỉ số IQ và EQ* của mình, thế nhưng vài ngày gần đây thì anh hơi hơi nghi ngờ chuyện này rồi.

(*EQ: Chỉ số cảm xúc, chỉ số này càng cao càng dễ hiểu rõ và điều khiển cảm xúc của bản thân cũng như của những người xung quanh)

Mỗi ngày anh đều sớm chiều ở bên cạnh Văn Thanh, thế nhưng anh vẫn không biết chính xác được rằng tâm trạng cậu rốt cuộc là vui hay buồn.

Ngày hôm đó, sau khi tỉnh ngủ từ trong lòng Văn Thanh, anh thấy tâm trạng Văn Thanh dường như đã trở lại bình thường, cuộc sống vẫn như mỗi ngày trước đây, vẽ mấy bản phác thảo, lướt Weibo, thi thoảng ngồi chat với mấy người bạn trên QQ cả ngày, nhưng Bạc Vị Nam vẫn cảm thấy Văn Thanh có gì đó là lạ.

Ánh mắt cậu rõ ràng đang nhìn anh, nhưng suy nghĩ thì chẳng biết đã bay tới phương trời nào.

Bạc Vị Nam lo lắng.

Suốt quãng thời gian sống chung này, chẳng biết từ lúc nào, sức ảnh hưởng của Văn Thanh đối với anh đã trở nên ngày càng mạnh mẽ, một ánh mắt, một động tác của cậu, cũng có thể khiến anh bận lòng.

Anh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy trạng thái kỳ lạ của Văn Thanh là bắt đầu từ buổi tối hôm trước, cái hôm mà anh không chạy ra xem cậu lên mạng làm gì. Bạc Vị Nam quyết định kiên nhẫn chờ thời cơ, chờ một ngày Văn Thanh không có ở nhà để anh bật máy tính lên xem.

Cơ hội này tới rất nhanh.

Một người một mèo vừa ăn xong bữa trưa, di động của Văn Thanh đã vang lên, là biên tập của tòa soạn gọi, nói rằng ngày kỷ niệm thành lập tòa soạn sắp đến, mọi nhân viên có thể đến tòa soạn nhận tiền thưởng nhân dịp kỷ niệm này, hơn nữa còn nói rõ thêm là, không thể không đến!

Văn Thanh nghĩ đến một số thứ trong nhà sắp dùng hết, bèn chuẩn bị chỉnh trang một chút rồi đi đến tòa soạn nhận tiền thưởng, nhân tiện đi siêu thị mua chút đồ luôn.

Tâm tình Bạc Vị Nam lập tức trở nên phấn khởi, tòa soạn nơi Văn Thanh làm việc cách nhà khá xa, trên đường cậu còn muốn ghé qua siêu thị, thời gian cậu đi đi về về cũng đủ để anh lật tung cái máy tính lên rồi.

“Tiểu Tra, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh nhé!”

“Meo meo meo!” Biết rồi biết rồi, em mau đi đi!

Trước khi đi Văn Thanh lại xoa xoa đầu bé mèo, rồi mới mở cửa ra ngoài.

Chờ Văn Thanh vừa đi, Bạc Vị Nam liền phi vèo tới phòng ngủ, dùng hai chân trước cạch cạch ấn máy tính.

Mở trình duyệt web lên, vào phần lịch sử truy cập, toàn bộ hiện ra dưới mắt Bạc Vị Nam đều là link dẫn đến diễn đàn võng phối, Bạc Vị Nam di chuột, nhấn vào link.

Gần như không tốn một chút thời gian nào, Bạc Vị Nam đã tìm được thứ anh muốn tìm, hai topic đang cực hot kia nằm ngay trên đầu diễn đàn, muốn không nhìn thấy cũng khó.

Vừa đọc được tiêu đề của hai topic, tâm của Bạc Vị Nam đã trầm xuống, đợi đến lúc anh đọc xong cả hai bài, thì đã tức giận đến méo cả cái mặt mèo.

Thảo nào gần đây tâm trạng Văn Thanh luôn kỳ lạ, cũng không hay lên mạng như trước, hóa ra là vậy.
Lại nói về Văn Thanh lúc này, cậu cũng không phải nhân viên làm việc toàn thời gian ở tòa soạn, nên khi biên tập bảo có thể đến nhận tiền thưởng, cậu chỉ nghĩ là sẽ được thưởng chút ít tiền thôi, ai ngờ phong bì đựng tiền thưởng nhìn cực kỳ sang trọng, mà thứ ở bên trong thì cũng thuộc hàng thượng hạng.

Tất cả nhân viên trong tòa soạn đều vui mừng ra mặt, nhìn ai cũng hân hoan thấy rõ, hóa ra bởi lần này ăn mừng lễ kỷ niệm, tổng giám đốc quyết định hào phóng một phen, bao trọn nhà hàng cao cấp nhất trong thành phố vào ngày mai, tất cả nhân viên, kể cả những người không phải nhân viên toàn thời gian như Văn Thanh, cũng được mời tham dự.

Chị gái biên tập viên vì bữa tiệc lần này cũng bỏ ra rất nhiều tiền, hết đi spa rồi lại mua quần áo, trang điểm, lôi kéo Văn Thanh bắt cậu phải ngắm bộ váy mà chị đặc biệt dành để mặc trong bữa tiệc này.

Văn Thanh ngốc ngốc đứng bên cạnh, dù chị gái biên tập viên đưa cậu xem cái gì, cậu cũng chỉ biết nói mấy câu ‘rất đẹp’, ‘rất hợp’, khiến cho mắt hạnh của chị gái biên tập viên trừng lên, nói thẳng rằng Văn Thanh ngốc quá, không biết dỗ con gái vui vẻ gì cả.

Đang lúc Văn Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, thì bỗng có người nắm lấy tay cậu, khi quay ra nhìn, cậu lập tức cảm thấy lúng túng, trước khi đến tòa soạn cậu chỉ sợ sẽ gặp Ngô Bân, quả nhiên ghét của nào trời trao của đấy.

Phương diện đối nhân xử thế của Ngô Bân thì điêu luyện hơn Văn Thanh rất nhiều, anh vừa nắm chặt lấy Văn Thanh để cậu không chạy được, vừa cười tươi, nói với chị gái biên tập viên: “Đại mỹ nữ hôm nay đúng là còn xinh đẹp hơn ngày thường gấp bội, tôi muốn mượn người của mỹ nữ một chút, có được không?”

Chị gái biên tập viên cười cười phất tay: “Cậu lấy đi, lấy luôn cũng được!”

Ngô Bân lại dịu dàng khen thêm vài câu, rồi kéo Văn Thanh đi về phía phòng làm việc của anh.

Trong lòng Văn Thanh hơi khó chịu, thế nhưng ở tòa soạn có nhiều người nhìn như vậy, cậu cũng không dám dùng lực mạnh giật tay ra, kết quả là bị Ngô Bân kéo thẳng một mạch vào trong phòng làm việc của anh ta.

Vừa mới đóng cửa lại, Ngô Bân đã lập tức buông tay ra, vẻ mặt chân thành nhìn Văn Thanh: “Tiểu Thanh, em còn giận anh Ngô sao?”

Văn Thanh lùi lại mấy bước, tạo khoảng cách với Ngô Bân, lắc đầu nói: “Anh Ngô đừng nói thế, em không giận mà.”

Ngô Bân rụt rè bước tới hai bước, thấy thái đô của Văn Thanh kháng cự như vậy, cũng không dám hấp tấp, chỉ sợ dọa người ta chạy mất.

“Còn nói không giận anh, mấy ngày nay anh gửi tin nhắn qua QQ cho em, em không thèm trả lời một cái nào, nếu hôm nay em không tới tòa soạn, anh còn không biết bao giờ mới gặp được em!”

Văn Thanh nhìn vẻ mặt mong đợi của Ngô Bân, rồi cả cái bộ dạng muốn đến gần nhưng không dám, làm cậu thấy hơi mềm lòng, dù sao người ta cũng không phải  hồng thủy hay cầm thú gì, cậu không nhất thiết phải phản ứng mạnh tới vậy.

Ngô Bân thấy Văn Thanh không nói gì, liền nhanh chóng nói nốt mấy câu đã nghĩ xong từ trước: “Anh Ngô biết em không thích anh, ngày hôm đó anh không nên xúc động mạnh như vậy, hai người chúng ta vẫn làm bạn được chứ?”

Văn Thanh thấy đối phương đã nói đến như vậy rồi, chỉ đành gật đầu.

Ngô Bân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh nở nụ cười chân thành: “Em còn coi anh là bạn thì tốt rồi, bạn bè với nhau khi có hiểu lầm thì phải nói rõ, nếu chúng ta không có duyên phận làm người yêu thì anh cũng sẽ không cưỡng cầu, sau này em cứ coi anh như một người bạn bình thường là được.”

Văn Thanh nhìn thấy biểu cảm của Ngô Bân không giống đang nói dối, khiến cậu cảm thấy thoải mái hơn chút, cậu cũng chân thành nói: “Cảm ơn anh Ngô, em cũng chỉ sợ anh sẽ giữ khúc mắc trong lòng, khiến sau này bạn bè với nhau cũng không làm được, hôm nay nghe anh nói thế, em không cần lo nữa rồi.”

Ngô Bân cười sang sảng: “Anh Ngô của em có phải người nhỏ nhen đâu, không làm người yêu thì làm bạn bè cũng tốt mà!”

Văn Thanh mỉm cười, gật gật đầu.

Ngô Bân hỏi: “Đúng rồi, em có biết tối mai có bữa tiệc kỷ niệm mừng ngày thành lập tòa soạn không?”

Văn Thanh đáp: “Em cũng vừa mới biết thôi.”

“Vậy tối mai em ngồi cùng bàn với anh nhé, mấy anh em nhân viên trong tòa soạn toàn là sâu rượu, đến lúc đó họ trông em dễ bắt nạt chắc chắn sẽ tới chuốc rượu, em ngồi cùng anh, họ sẽ không dám làm gì quá đáng.”

Lúc Văn Thanh biết tối mai phải đi dự tiệc, cậu cũng đã lo lắng về chuyện sẽ bị nhiều người mời rượu, trong những trường hợp như thế này, căn bản là không uống không được, thế nhưng mà tửu lượng của cậu lại kém, giờ nghe Ngô Bân nói thế, cậu liền yên tâm.

“Cảm ơn anh Ngô, vậy ngày mai chúng ta ngồi cạnh nhau nhé.”

Văn Thanh tốn chút thời gian ở toà soạn, trên đường về lại tranh thủ ghé qua siêu thị, đến khi cậu về tới nhà thì trời đã tối đen, cậu mở cửa bước vào nhà, cảm thấy kỳ lạ khi thấy Tiểu Tra không chạy ra đón cậu như mọi ngày.

Văn Thanh nói vọng vào căn phòng trống trải: “Tiểu Tra ơi, Tiểu Tra à, anh về rồi này.”

Vừa dứt lời thì cậu thấy bé mèo chậm chạp bước ra từ phòng ngủ, cái đuôi phía sau ủ rũ cụp xuống, nhìn qua thì bé có vẻ như đang không được vui cho lắm.

Văn Thanh vội vã buông đống đồ trong tay ra, rồi bế bé mèo lên: “Tiểu Tra đói rồi à, hôm nay anh phải ra ngoài hơi lâu, bé đừng giận nhé!”

Bé mèo im lặng nằm trên vai cậu, ngoan ngoãn lạ kỳ.

Văn Thanh nhìn bé nghi ngờ: “Chiều hôm nay Tiểu Tra bé chơi gì thế, để giờ nhìn mệt rũ thế này.”

Bé mèo vẫn im lặng, cái đầu mèo nhẹ nhàng dụi dụi vào hõm vai của Văn Thanh.

Khuôn mặt Văn Thanh lập tức hiện nét cười: “Có phải là nhớ anh không, anh biết là Tiểu Tra nhớ anh mà, đúng hông?”

“Meo......” Ừ, nhớ em.

“Tiểu Tra ngoan quá.......”

Loài mèo không có nhiều biểu cảm phong phú trên khuôn mặt như con người, hơn nữa Bạc Vị Nam vẫn bám dính lấy Văn Thanh như trước, nên Văn Thanh cũng không phát hiện ra sự thay đổi trong lòng Tiểu Tra nhà cậu, chỉ có Bạc Vị Nam tự mình biết, cả chiều ngày hôm ấy anh suy nghĩ rối rắm nhiều thế nào.

Sau khi Văn Thanh ra khỏi nhà, anh đọc hết hai topic đang hot trên diễn đàn kia, còn xem hết vài trang bình luận, từ cảm xúc ban đầu là cực kỳ tức giận, đến sau đó cũng dần bình tĩnh lại.

Topic thứ hai nói rất đúng, bản thân anh chưa từng trực tiếp hứa hẹn gì với Văn Thanh cả.

Thực ra sau sự kích động vào ngày đầu tiên bị biến thành mèo, những ngày về sau khi anh ở cùng Văn Thanh càng lúc càng hòa hợp, trái tim của anh cũng dần dần bị tác động.

Còn nhớ vào ngày đầu tiên làm mèo ấy, cô chủ tiệm thú kiểng thần bí kia đã từng nói với anh rằng, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ thấy biết ơn cô vì đã biến anh thành mèo, giờ những lời ấy quả nhiên thành sự thật, anh thật sự cảm thấy biết ơn vì có được một cơ hội như thế này, biến thành một con mèo, trải nghiệm một cuộc sống chưa từng có, và tìm được người mình thích.

Ban đầu anh còn lo lắng rằng tình cảm của anh dành cho Văn Thanh có thể là bởi bên cạnh anh không còn người nào khác ngoài cậu, thế nhưng càng về sau khi đã trải qua hai lần biến lại thành người, anh lại càng chắc chắn về tình cảm của mình.

Anh thực sự thích Văn Thanh, là loại thích mà dù sau này anh có hoàn toàn trở về hình người, vẫn sẽ tiếp tục thích cậu.

Chỉ bởi đủ thứ do dự của anh, khiến cho mỗi lần anh muốn thổ lộ tình cảm rồi cuối cùng lại lùi bước, nên mới dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay.

Nếu cho anh cơ hội có thể biến về thành người một lần nữa, dù chỉ ngắn ngủi thôi, chuyện đầu tiên anh làm sẽ là trực tiếp nhào tới Văn Thanh, sau đó tỏ tình với cậu, để những lời mà anh chưa kịp thổ lộ, toàn bộ được bộc bạch hết khỏi cõi lòng.

Vì tối nay phải tham dự bữa tiệc mừng ngày thành lập của tòa soạn, nên Văn Thanh khoác lên người bộ lễ phục trang trọng nhất của mình, thế nhưng đến lúc đi ra cửa thì cậu gặp phải một vấn đề.

Bốn cái vuốt mèo của Tiểu Tra bám lấy cánh tay Văn Thanh, miệng bé cắn chặt phần cổ tay áo, nhất định chịu không để Văn Thanh ra khỏi nhà.

Văn Thanh bó tay, cậu không nỡ dùng sức mạnh kéo bé mèo ra khỏi người, đành đưa tay vuốt ve cơ thể bé hết lần này đến lần khác, dịu dàng và cẩn thận dỗ dành: “Tiểu Tra ngoan, anh chỉ đi ăn một bữa cơm thôi, sẽ về nhanh lắm.”

Bé mèo đang chiếm giữ nơi cánh tay cậu chủ vẫn bất động như núi.

“Tiểu Tra Tiểu Tra, bé ngoan ngoãn để cho anh đi có được không, anh sắp muộn mất rồi!”

Bạc Vị Nam càng bám chặt hơn, kiên quyết không lùi bước.

Văn Thanh thở dài, đôi khi cậu thật sự cảm thấy Tiểu Tra nhà cậu cứ như có thể hiểu được lời cậu nói, bình thường khi cậu ra khỏi nhà cũng không thấy Tiểu Tra phản ứng dữ dội đến thế, hôm nay chỉ nói với bé một câu là tòa soạn tổ chức tiệc mừng ngày thành lập, nên cậu phải ăn tối ở ngoài, bé liền trở nên kỳ lạ thế này đây.

“Tiểu Tra, bữa tiệc tối hôm nay toàn bộ nhân viên tòa soạn đều phải tham gia, anh nhất định phải đi mà, anh cam đoan với bé, trong vòng ba tiếng, à không, hai tiếng rưỡi, trong vòng hai tiếng rưỡi anh sẽ trở về, được không nào?”

Bạc Vị Nam nghe thế thì cũng thấy đỡ lo, bữa tiệc của toà soạn có nhiều người tham dự như vậy, Ngô Bân chắc sẽ không dám giờ trò gì trước mặt mọi người.

Văn Thanh cúi đầu hôn lên trán bé mèo: “Ngoan nào…”

Âm thanh nhẹ nhàng và dịu dàng tựa như một chiếc lông vũ lướt qua, khiến Bạc Vị Nam cuối cùng cũng bị thuyết phục, anh từ từ buông cánh tay trong lòng ra.

Văn Thanh mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt cậu lấp lánh như muôn vàn ánh sao.

Khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc cách nhà Văn Thanh một đoạn đường nhất định, chờ đến lúc cậu vội vã tới nơi, quả nhiên bữa tiệc đã bắt đầu, trong căn phòng lớn ngồi chật kín người, các mâm đều mải mê ăn uống chúc tụng, không ai chú ý tới Văn Thanh.

Văn Thanh đi vào phía trong, quả nhiên thấy sếp tổng đang ngồi ở bàn chính giữa, sếp vừa cầm chén rượu vừa quay qua quay lại kiểm tra nhân số.

Văn Thanh nhịn không được giấu người về sau, âm thầm cầu nguyện đừng để sếp nhìn thấy cái bộ dạng đến muộn đầy 囧 của cậu.

Đang xấu hổ không biết nên ngồi đâu, thì có người vỗ vào vai, cậu xoay người lại thì thấy Ngô Bân đang tươi cười đứng đó.

“Anh còn tưởng em không đến chứ, vừa định gọi điện thì đã thấy em rồi.” Ngô Bân nói rồi liền kéo Văn Thanh về một cái bàn, vừa đi vừa nói: “Anh để dành cho em một chỗ đấy, nãy sếp đến kiểm tra nhân số, hỏi em đâu, anh bảo em chạy vào nhà vệ sinh, may mà cuối cùng em cũng đến!”

Văn Thanh nghe thế thì cảm thấy ngượng ngùng, còn khuôn mặt Ngô Bân vẫn tươi cười, dáng vẻ như không để ý gì.

Văn Thanh ngồi xuống ghế bên cạnh Ngô Bân, mâm này của họ toàn là đàn ông. Đối với những nhân viên tòa soạn ngồi cùng mâm thì Văn Thanh chỉ quen biết sơ sơ, còn Ngô Bân thì giống như thân quen với họ lắm vậy.

Ngô Bân vừa định rót nước ép hoa quả cho Văn Thanh, thì chợt nghe một người thuộc phòng kỹ thuật ngồi ở đối diện hô: “Nè nè nè, làm vầy là không được đâu nha, hôm nay mọi người vui vẻ thế này, sao có thể để Văn Thanh uống nước ép hoa quả được!”

Giọng nói của người kia vốn to sẵn, giờ lại còn hô lên như vậy, khiến ánh mắt của mọi người trong mâm tụ tập cả về phía Văn Thanh.

Văn Thanh liền cảm thấy ngại ngùng, cười không được mà không cười cũng không xong.

Ngô Bân ngồi bên cạnh lập tức tiếp lời: “Tiểu Thanh không uống được rượu, các anh em tha cho em ấy lần này đi!”

Mọi người vừa nghe thấy thế, lập tức ào ào phản đối, hô hào bắt Ngô Bân đổi nước ép trái cây thành rượu.

Ngô Bân gõ lên bàn: “Mấy ông đấy, sao lại hành xử thế cơ chứ, người ta đã không muốn uống rượu rồi mà cứ bắt ép hoài!”

Bên cạnh có người nói lớn: “Ngày bình thường thì không nói làm gì, nhưng hôm nay mọi người đang vui vẻ như này, ai cũng phải uống, không nhiều thì ít, mọi người thấy có phải không?”
Ngô Bân nghe vậy thì ra chiều khó xử nhìn về phía Văn Thanh, trên tay anh vẫn cầm nước ép hoa quả, ý chừng muốn chờ quyết định của cậu.

Mọi người đã nói đến như thế rồi, Văn Thanh cũng khó mà từ chối được nữa, cậu đành nói với Ngô Bân: “Vậy anh Ngô đổi thành rượu hộ em.”

Ngô Bân ừ một tiếng, rồi cầm lấy chai rượu đỏ mới khui trên bàn rót đầy vào ly của Văn Thanh.

Mọi người trong mâm lúc này mới thôi.

Ngô Bân ghé vào tai Văn Thanh thì thầm: “Anh chọn riêng loại này cho em đấy, nồng độ cồn thấp, sẽ không dễ say đâu.”

Văn Thanh cúi đầu nhấp một ngụm, đúng là không thấy vị cồn xộc lên mạnh lắm, nên cậu thoáng an tâm.

Ngô Bân nhìn cậu, mỉm cười.

Tuy Văn Thanh chẳng thân quen gì với những người ngồi cùng mâm, thế nhưng mọi người vẫn bảo nhân viên phòng kỹ thuật là nhiệt tình thân thiện nhất tòa soạn, hôm nay Văn Thanh cuối cùng cũng được tự thân trải nghiệm điều ấy.

“Tiểu Thanh à, bình thường mình hiếm có dịp gặp nhau, ly này chú nhất định phải uống đấy! Không uống tức là không nể mặt anh!”

Dưới ánh nhìn chòng chọc của đám đàn ông ngồi cùng mâm, Văn Thanh uống cạn ly rượu trên tay. Ngô Bân thuận tay lại rót đầy cho cậu.

“Tiểu Thanh, chú đã uống ly rượu thằng kia mời, thì không thể từ chối rượu anh mời đâu đấy, nếu không cái mặt già này của anh biết giấu vào đâu!”

Văn Thanh nghe thế thì bó tay, đành uống cả ly thứ hai.

“Tiểu Thanh, tới đây tới đây, đại ca mời chú một ly, chú là họa sĩ tiềm năng nhất tòa soạn mình, đại ca tin tưởng chú!”

Sắc mặt Văn Thanh hơi thay đổi, cậu cứ có cảm giác là lạ chỗ nào đó.

Ngô Bân nhanh chóng tiếp lời: “Mấy ông làm gì thế, mời rượu thì cũng từ từ thôi chứ! Tiểu Thanh không biết uống rượu, mấy ông cứ chuốc như thế, đến lúc cậu ấy say túy lúy thì biết làm sao hả?”

Văn Thanh quay đầu nhìn Ngô Bân đầy cảm kích.

Cả mâm lúc này mới thôi, mọi người cụt hứng quay đi.

Văn Thanh xoa trán, tuy cậu mới chỉ uống hai ly rượu, nhưng lại uống lúc bụng rỗng nên vẫn rất dễ say.

Văn Thanh nhanh chóng ăn chút đồ để lót dạ, thế nhưng cậu vẫn cảm thấy khuôn mặt dần dần nóng lên, cậu suy nghĩ giây lát rồi nói với Ngô Bân: “Anh Ngô, em vào phòng vệ sinh một chút.”

Ngô Bân gật đầu: “Ừ, đi nhanh về nhanh nhé.”

Mọi người trong mâm đợi lúc Văn Thanh đi hẳn, mới dùng vẻ mặt gian tà hóng hớt bu lại nhỏ giọng hỏi Ngô Bân: “Bân Tử, chú thấy bọn anh tốt chưa, chú bảo bọn anh chuốc rượu, bọn anh liền chuốc lấy chuốc để luôn nhá!”

Ngô Bân cười đắc ý, trông chẳng còn chút xíu nào bộ dạng nhã nhặn hiền lành như khi ở trước mặt Văn Thanh: “Hôm nay cảm ơn mấy anh em nhiều, nếu có thể chuốc say thằng nhóc kia, hôm nào tôi mời mọi người đi nhậu một bữa!”

Mấy người kia bật cười khùng khục, có người lại nghi hoặc hỏi: “Anh Ngô, em thấy Văn Thanh là người hiền lành hướng nội, sao cậu ta lại làm mích lòng anh, khiến hôm nay anh nhờ mọi người chuốc rượu cậu ta thế này?”

Ngô Bân nói: “Chú đừng thắc mắc nhiều làm gì, chỉ là anh nhìn thằng đấy ngứa mắt, nên muốn thấy cảnh nó say rượu rồi làm chuyện ngu si thôi!”

Văn Thanh đi vào phòng vệ sinh, mở vòi hứng chút nước lạnh hắt lên mặt cho tỉnh táo, làm xong cậu mới cảm thấy đỡ hơn được chút. Cậu biết tửu lượng của mình không cao, sợ là hôm nay không thể uống thêm được nữa. Mà chẳng biết có phải lỗi giác của cậu không, nhưng hôm nay Văn Thanh cứ cảm thấy mọi người trong mâm muốn chuốc rượu cậu.

Văn Thanh đứng trên hành lang một lúc, rồi mới đi về vị trí của mình.

Ngô Bân thấy cậu đã quay lại, bèn kề sát lại nhẹ nhàng hỏi thăm: “Em đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

Văn Thanh gật đầu: “Vâng, em không sao rồi.”

“Không sao là tốt rồi, nồng độ cồn của loại rượu này thấp lắm, cho dù uống nhiều cũng không say đâu, cùng lắm là thấy hơi lâng lâng thôi.”

Văn Thanh cười gượng: “Vâng.”

Tối hôm nay mọi người ăn uống linh đình vui vẻ, cả căn phòng lớn chật kín người, ai nấy đi lại lung tung, nhất là mấy người uống rượu giỏi, tay ai cũng cầm theo chai rượu đến từng bàn mời, khiến Văn Thanh dù không muốn cũng phải uống thêm vài ly.

Thêm vài ly rượu vào bụng, Văn Thanh cảm thấy tửu lượng của mình đã đến cực hạn rồi, nhìn những người xung quanh đang uống đến là high, cậu nghĩ không biết có nên trốn về trước không.

Bỗng có người vỗ vào vai cậu, rồi cậu thấy Ngô Bân xán đến, hỏi: “Tiểu Thanh, em say rồi đấy à, trông mặt em đỏ lắm.”

Văn Thanh vô thức lùi ra xa Ngô Bân, cố không để lộ ra là mình đang say: “Em không sao, chắc do điều hòa mở ở nhiệt độ cao quá nên em thấy hơi nóng.”

Ngô Bân liếc nhìn ly rượu trong tay Văn Thanh, dường như có vẻ sốt ruột.

Đúng lúc này có người tới mời rượu Ngô Bân, Văn Thanh thấy mọi người trong mâm đều đang chú ý đến họ, cậu liền nhanh chóng lén lút đứng dậy, định rời tiệc luôn lúc ấy.

Ai ngờ mới đứng dậy đi được vài bước, lại thấy sếp tổng cầm mic đứng trên sân khấu được chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay.

Mọi người thấy thế thì biết là sếp chuẩn bị phát biểu rồi, ai nấy liền dừng lại, nhìn cả lên sân khấu. Văn Thanh cũng không thể đi tiếp được nữa, cậu đành đứng im tại chỗ.

Ngô Bân nhận ra là Văn Thanh vừa lén rời bàn tiệc, đôi mắt anh lập tức cong cong.

Sếp tổng cầm mic nói một bài dài thiệt dài để cổ vũ khen ngợi nhân viên, mọi người đứng ở dưới cũng rất là chiều theo sếp, lúc nên vỗ tay thì vỗ tay, lúc phải reo hò thì reo hò. Cuối cùng, sếp tổng nâng ly rượu trong tay lên, nói lời chúc, mọi người cũng lập tức hùa theo, ai nấy đều nâng ly của mình lên, rồi uống một hơi cạn sạch.

Văn Thanh nhìn quanh, thấy chỉ có cậu là không cầm ly, đang chần chừ thì Ngô Bân mỉm cười đưa một ly rượu ra trước mặt cậu.

Văn Thanh sững người, rồi nhận lấy cái ly, cố gắng nốc cạn chỗ rượu bên trong.

Uống xong chỗ rượu đó, Văn Thanh không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, cậu đặt ly xuống rồi đi thẳng ra ngoài, cũng may là không có ai chú ý tới, nên cậu thuận buồm xuôi gió chuồn ra.

Vừa mới ra đến cửa khách sạn thì một trận gió lạnh đã thổi tới, khiến Văn Thanh cảm giác cơn say trong người lập tức bùng lên, chưa đi được mấy bước thì cậu đã hoa mắt, chân cũng nhũn ra không bước nổi.

Cậu cố gắng bước xiêu xiêu vẹo vẹo về phía trước vài bước, đang định gọi taxi về nhà thì tay lại bị một người nắm lấy.

Văn Thanh quay đầu lại, nhưng mơ mơ màng màng không nhìn rõ được khuôn mặt của người kia.

“Tiểu Thanh, em say rồi, để anh đưa em về.”

Văn Thanh sững người hai giây rồi mới nhận ra người vừa nói là ai, cậu còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Bân đã kéo tay cậu mở cửa một chiếc xe taxi.

Tuy đầu óc Văn Thanh lúc nãy cũng chẳng tỉnh táo lắm, nhưng trong vô thức cậu không muốn đi cùng Ngô Bân, nên cậu mượn rượu bắt đầu giãy giụa.

“Anh Ngô...... Em tự về được...... Anh....Anh cứ vào trong đi, tiệc còn chưa kết thúc mà......”

Lúc này Ngô Bân đã chẳng thèm giả vờ tươi cười nữa, anh mang vẻ mặt âm trầm kéo tay người đang ngà ngà say vào trong xe taxi: “Tiểu Thanh, để anh Ngô đưa em về.”

Sức lực của Văn Thanh vốn yếu hơn Ngô Bân, hơn nữa giờ cậu còn say đến mơ màng, nên cuối cùng bị Ngô Bân kéo vào xe.

Tài xế taxi thấy dáng vẻ giãy giụa của Văn Thanh, thì nhìn Ngô Bân đầy dò xét qua kính chiếu hậu, rồi nói: “Người anh em, cái anh bạn kia hình như không muốn đi cùng cậu, cậu đừng ép người khác chứ. Kiểu này là tôi không chở đâu!”

Ngô Bân giữ chặt hai tay của Văn Thanh, lạnh lùng nói: “Anh cứ chạy xe giùm tôi, đây là đứa bạn tôi đang say rượu, tôi phải đưa nó về nhà.”

Tài xế hơi xấu hổ, hỏi: “Đi đâu nhỉ?”

Ngô Bân nói địa chỉ nhà mình ra.

Văn Thanh cũng chưa say đến mức không biết gì cả, nên nghe Ngô Bân nói một nơi không phải nhà cậu, cậu liền bảo: “Bác tài, đi tiểu khu XX. Anh Ngô...... Anh nói sai địa chỉ rồi......”

Ngô Bân thấy khuôn mặt đỏ ửng vì say của Văn Thanh, cũng không thèm để ý mấy việc này nữa: “Ừ, vậy về nhà em.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top