Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Diệp... Diệp Tu?!" – Trần Quả nhìn người vừa mới đi vào phòng công tác, kinh ngạc (hãi) đến muốn rớt cằm.

Diệp Tu nhíu mày, khuôn mặt xuất hiện một biểu cảm mang tên trào phúng: "Hả? Chị chủ cũng là fans của tôi ?"

"..." – Trần Quả cũng có xuất hiện một cảm giác tràn đầy mang tên nghẹn (cạn) lời. Hàng này tự nhiên xuất hiện ở đây khiến người ta không biết là xảy ra chuyện gì?! Là gặp được thần tượng kích động sao?! Hay là do thần tượng họa phong quá mức không đúng khiến cho CPU trong não rối loại một vòng ?

Trần Quả ôm ngực phát động skill trầm mặc ba giây. Sau đó đột nhiên nhảy lên, trên tay là một notebook khổ A5 đưa đến trước mặt Diệp Tu. Động tác quá mạnh khiến cho cây bút điện bị hất tung xuống đất.

"Diệp Thần, có thể cho tôi chữ kí ! ! !"

Diệp Tu trái lại bị Trần Quả làm hết hồn một hồi: "... Chị chủ, lẽ nào mấy ngày qua chị không xem tin tức ? Sự việc chấn động thế mà chị chủ vẫn muốn xin chữ kí của tôi ? Ây, ca mị lực thật lớn a..." – Nói tới nói lui, Diệp Tu hắn vẫn kí tên cho Trần Quả. Ở tờ thứ nhất của quyển sổ kí xuống tên hoa lili của hắn rồi đem trả lại.

Hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy đối phương một mặt phức tạp nhìn hắn: "Sao? Bây giờ mới phản ứng?"

Trần Quả vặn vẹo khuôn mặt một hồi, trong lòng rất muốn hỏi ra một câu: Những tin tức kia đều là thật à? Nhưng mà suy nghĩ lại thì cảm thấy hỏi như vậy có chút không tốt. Cô xoắn xuýt một hồi. Không chờ cô quyết định, bên cạnh đã nhảy thêm một mỹ nữ. Vị mỹ nữ này nhìn nhìn, nghiêm túc đánh giá một lúc, sau đó hỏi: "Anh thật sự là Diệp Tu?"

Diệp Tu không biết từ đâu lấy ra một bao thuốc lá, đẩy đẩy thuốc lên sau đó ngậm vào, tay mò mò cái bật lửa. Âm thanh có chút í vị không rõ ràng nói: "Đúng đấy."

Mỹ nữ kia lại nhìn lên nhìn xuống đánh giá thêm một lần nữa, hai mắt tỏa sáng: "Tôi rất thích giọng hát của anh!"

Diệp Tu khóe miệng cong lên một hồi, ý cười tràn đầy, hờ hững nói: "Ừm, rất nhiều người đều từng nói như thế."

Vị mỹ nữ này hình như không bị thái độ lạnh nhạt của hắn đả kích tiếp tục nói: "Tôi tên Đường Nhu, tôi tin tưởng một ngày nào đó sẽ thành ca sĩ so với anh hát càng hay!"

Trần Quả dại ra một hồi...

Chuyện gì đã xảy ra? What the happen? Tiểu Đường trước kia không phải nói không muốn làm ca sĩ sao? Không phải em ấy không thích đứng trước sân khấu sao? Không phải là em ấy hợp hợp với các loại nhạc điệu sao?

Tại sao Diệp Tu vừa đến là có thể xoay chuyển mọi thứ 180 vòng thế này? Somebody can tell me why?

Nội dung kịch bản này đã nằm ngoài phạm vi não cô hoạt động cmnr. Trần Quả biểu thị cô không tài nào hiểu được thế giới này rồi QAQ

Cho nên là tác giả, mi ra đây, chúng ta đàm luận nhân sinh!

Không thèm để ý đến chị chủ bên kia vẫn còn ngây người ra như trời trồng. Sau khi nghe được câu nói này, Diệp Tu khẽ ngẩng đầu nhìn Đường Nhu một chút, khóe miệng ý cười như có như không thoáng chốc hiện lên: "Có mục tiêu, rất tốt. Nhưng mà mục tiêu này hình như có chút to rồi." – Hắn nhếch bên khóe miệng còn lại, bước lên dùng ngón tay gõ gõ chiếc bàn trước sân khấu. Sau đó nhìn đến Đường Nhu: "Em gái, có thể tùy tiện hát một bài cho ca nghe sao?"

Đường Nhu chớp mắt một cái, một giây do dự cũng không có, sau đó hát lên ca khúc mình thích nhất –––

Take head, dear heart...

Once apart, shot can touch nor me nor you...

Dressed as one...

A wolf will betray a lamb...

Lead astray the gazers...

The razors on your seducing skin...

In the meadow of sinful thought...

Every flowers's perfect, like to the paradise with pleasure haunted by the fears...

A sin for him, Desire with him, a burning veil...

For the bride to dear for him...

A sin for him, desire with him...

I'm fall in love with you deep dark sin...

––––– "She's my sin" _ Nightwish.

Không cần nhạc đệm, đơn thuần là cất lên giọng hát mê ly. Trần Quả ở một bên nghe xong kinh ngạc trừng con mắt, sau đó quay đầu nhìn nhìn Diệp Tu. Dường như hắn đang lắng nghe rất chăm chú.Chờ Đường Nhu hát xong mới nói: "Tố chất không sai, tâm tình khá là đúng chỗ."

Cảm tính đối với bài hát cũng là một phần then chốt, cảm tính không đúng chỗ kỹ xảo hát cho dù tốt đến đâu cũng vô dụng, có thể bù đắp nhiều bao nhiêu cũng không đủ. Thế nhưng nếu xét về một phương diện khác thì hai phần này đều phải đi song song với nhau. Mà cái thứ gọi là cảm tính này là thứ cần phải có phỏng đoán và luyện tập. Đồng thời điều này có quan hệ, người càng từng trải nhiều thì càng có thể cảm ngộ sâu sắc triệt để. Cũng có người hát hơn nửa đời người cũng không thể thấu triệt loại cảm tính này.

Điểm này, Đường Nhu biểu hiện không tệ nhưng lại không đủ, bởi vì cô còn chưa từng trải qua bất kỳ điều gì trong sự nghiệp, vẫn tạm thời không có cách nào bổ túc được. Ở độ tuổi này mà thể hiện được như thế đúng thật là không tệ. Vì lẽ đó Diệp Tu cũng không hề keo kiệt tán dương một phen.

Nhưng mà Diệp Tu tán dương là tốt chất, còn vẻ mặt thì lại không có nhiều phản ứng, không có chút rụt rè, cũng không có sợ hãi mà là phương phương đại đại.

Trần Quả nghe đến đây, khuôn mặt đã lộ ra nụ cười hân hoan. Không có gì cao hứng hơn khi bạn thân (người yêu) được đại thần tán dương một phen cả.

So với Trần Quả một bên vẫn còn đang vui mừng thì Đường Nhu vẫn rất bình tĩnh mà chờ lời kế tiếp của Diệp Tu.

Đúng như dự đoán ––––

"Thế nhưng em lại không biết hát."

Đường Nhu trầm mặc một chút.

Lông mày Trần Quả lập tức cau lên, nếu không phải là đại ca thần Diệp Tu mà là người khác cô nhất định sẽ xông lên phản bác.

Diệp Tu nói tiếp: "Giọng hát của em có một chút vấn đề về phương thức, hơn nữa còn có chút run rẩy nhỏ. Vấn đề cuối cùng, lượng hơi của em không đủ. Trình độ này muốn vượt qua ca? Cứ tiếp tục chờ thêm một trăm năm đi."

Trần Quả mạnh mẽ trừng Diệp Tu một cái, liền quay lại nhìn Đường Nhu có chút lo âu. Đang muốn lên tiếng đánh gãy thì Đường Nhu ngẩng đầu lên, hai mắt sáng trưng nhìn về Diệp Tu: "Tôi biết rồi. Sau đó làm phiền hằng ngày chỉ dẫn rồi."

Trần Quả sửng sốt. Diệp Tu gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hả? 

Cái gì?

What?

Cái này.. hàng này là có chuyện gì thế?!!!!

Lẽ nào cô vừa mới trôi lạc qua nơi nào sao? Cô từ nãy đến giờ vẫn ở bên cạnh nhìn bọn họ nói chuyện nhưng loại kịch bản này xem đi xem lại vẫn không có hiểu. Trong một giây nào đó cô đã bỏ qua điều gì quan trọng lắm sao?

"Cái gì mà sau nà? Tiểu Đường a, các ngươi cuố cùng là đang nói cái gì?" – Trần Quả gãi gãi đầu.

"Diệp Tu / Tôi ở đây làm công a."– Diệp Tu cùng Đường Nhu trăm miệng một lời.

"Hả?!" – Cô mới là ông chủ mà, không phải sao? Tại sao chuyện này cô không biết gì hết vậy?

Trần Quả tỏ vẻ, tác giả chúng ta lại đi ra bàn luận một vài vấn đề đi!

"... Nói chung là, nếu như thế thì... Hoan nghênh Diệp thần gia nhập gia đình Hưng Hân rồi." – Trần Quả mộc mặt, mất cảm giác gia nhập nói ra hoan nghênh đối với Diệp Tu. Nếu như có thể đọc được nội tâm thì lúc này bà chủ Hưng Hân nội tâm đang rất rất là phong phú.

–– Ầu móe, thế giới này lại sai cái con mẹ gì rồi?

–– Diệp Thần chủ động gia nhập Hưng Hân chúng ta!!!!!! Diệp Thần đó a!!!!! Trọng tâm là chủ động gia nhập a!!!!

–– Emma! Ta nhất định là đang nằm mơ!!

–– Nhưng mà vì cái gì Diệp Thần họa phong thật là ma tính!!!!

–– Mòe âu!!! Mộng đẹp quớ hông muốn tỉnh dậy đâu! QAQ

–– Tu Tu!!!! TvT

–– Việc như thế...

Diệp Tu trước sau như một ngậm một cái điếu thuốc không nhen lửa, trên mặt biểu hiện lười biếng cười cười. Nghe đến hai chữ gia đình trong mắt như có như không hiện lên một tia hoài niệm.

Dường như ngày trước gia nhập Gia Thế, Đào Hiên có nói với hắn một câu như thế.

Diệp Tu nội tâm cười haha, quyết định đem chuyện này gạt phắn qua một bên.

"Cái này... nếu Diệp Thần đến rồi thì... liên quan đến phòng... ách có hơi phiền toái..." – Trần Quả rốt cuộc thu thập xong tâm tình. Bắt đầu suy nghĩ về vấn đề thực tế. Đầu tiên chính là... không có đủ phòng để sử dụng aaaaa!!!!

Hưng Hân lúc Diệp Tu vừa đến thì tổng có ba người, vì lẽ đó Trần Quả rất nhanh đem lầu hai làm nơi cho mọi người sinh hoạt. Thế nhưng toàn bộ lầu hai cũng chỉ có ba gian phòng. Chỉ còn lại một phòng là cái nhà kho chứa đồ.

Cũng không thể để Diệp Tu ở nơi như thế a!!!! Đừng nói những fans khác, ngay cả cô cũng không thể để cho thần tượng của mình ở lại một nơi như thế a!!!!

Như thế việc ở lại lập tức thành một vấn đề lớn.

Trần Quả xoắn xoa xoăn xuýt.

Diệp Tu cũng không để ý, phất phất tay nói: "Chị chủ, tôi có nhà ở gần đây, hơn nữa trong nhà còn có người cần phải chăm sóc. Vì thế nên tạm thời không thể cùng hai người ở cùng. Nếu có tăng ca thì chỉ cần báo một tiếng là có thể."

"Ồ... nga..."

"Nếu như hôm nay không có chuyện gì thì tôi đi về trước. Ngày mai sẽ bắt đầu công việc." – Diệp Tu một bên ngậm thuốc lá, lười biếng mở miệng.

"Được..."

"Vậy ngày mai gặp." – Phất tay đi về phía cửa lớn, đằng sau là hai ánh mắt sùng bái nhìn hắn đi ra.

Diệp Tử nhanh chân đi về, đi khoảng năm phút, dừng chân trước một căn biệt thự nhỏ. Móc chìa khóa mở cửa ra. Trong phòng cũng không có bất kỳ âm thanh nào, hắn cũng không để ý nhiều, tháo giày, chân bước lên tầng hai, sau đó mở cửa một căn phòng nào đó.

Trong phòng vật dụng bày ra rất ấm áp, trên bàn có một bó huệ tỏa hương. Dưới ánh mặt trời hoa huệ màu xanh biếc vui tươi nhảy múa.

Trên giường là một nam nhân dáng người thon gầy.

Nam nhân hai mắt nhắm lại, tướng mạo ôn hòa, khóe môi mỉm lên như đang đánh một giấc mộng đẹp.

Diệp Tu đi đến bên giường, nhẹ nhàng vuốt xuống nét mặt của người nam nhân này, sau đó khẽ thở dài, giọng tràn đầy cảm xúc lưu luyến: "Mộc Thu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top