Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 : Những Lời Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay bây giờ, White Star đang đếm một số đồng tiền vàng. Mỗi khi hắn thả một đồng xu, bạn có thể nghe thấy âm thanh của những đồng xu va vào nhau.

Đây là âm thanh duy nhất được nghe thấy trong văn phòng... Tuy nhiên.

Cling!

"Gngheheheheheheh."

Cling!

"Gnnhihihihihihehee!"

Cale cười mỗi khi nghe thấy tiếng đồng xu va vào nhau và với mỗi âm thanh, dường như tiếng cười của cậu ngày càng to và dài hơn.

"Chuyện gì mà buồn cười thế?"

Đây là lần đầu tiên Cale cười nhiều như vậy.

Có những lúc Cale cũng cười nhưng hầu như không có âm thanh và thời gian rất ngắn. Cale luôn cười một chút khi ai đó nhắc đến tên của White Star.

Nhưng bây giờ đứa bé đã cười rất nhiều, White Star lo lắng rằng nó có thể bị ngạt thở. Mỗi khi White Star ngừng đếm tiền một lúc, Cale sẽ bình tĩnh lại, nhưng sau khi bắt đầu lại một lần nữa, con trai hắn lại cười như trước.

White Star thở dài và luồn tay qua mái tóc ngắn của mình. Hắn ta chưa bao giờ mất quá nhiều thời gian chỉ để đếm tiền và tất cả là nhờ sinh vật nhỏ bé này.

Cling!

"Gggnghehehehe!"

White Star lại phải thở dài, cứ như vậy làm sao có thể tập trung được.

Hắn đã dừng. Hắn nhìn Cale và Cale nhìn hắn. Con trai hắn có vẻ mặt như thể đang đợi White Star đếm tiếp.

...

...

...

...

...

...

Sự im lặng bao trùm cho đến khi Cale bắt đầu bò về phía White Star.

'Ôi không.'

Đây là điều duy nhất White Star có thể nghĩ ra. Nghe thấy tiếng gõ nhỏ của Cale và sau đó cậu ở ngay trước ghế của White Star.

Vì lý do nào đó, khuôn mặt cậu ấy sáng lên và cánh tay cậu duỗi ra. White Star tưởng cậu muốn được nằm trong lòng White Star nhưng đột nhiên...

"V-vàng!"

"Huh?"

White Star có nghe nhầm không? Không, điều này không thể được. Tất cả những gì Cale tạo ra đều là những tiếng động kỳ lạ; cậu ấy không bao giờ nói thành một từ.

"Vàng!"

Lại nói, lần này White Star nghe rõ ràng. Cale thực sự đã nói 'vàng'.

Tất nhiên, Cale phải học từ đầu tiên của mình vào một ngày nào đó, nhưng quá đột ngột và cũng không phải đây là một từ khó phát âm đối với một đứa trẻ sao?

White Star chắc chắn rằng từ đầu tiên hầu hết sẽ là 'mama' hoặc 'baba'. Vì Cale không còn mẹ nữa nên nó phải là 'baba'.

Vậy tại sao lại là 'vàng'?

Hắn ta nhìn Cale với vẻ mặt bối rối, tuy nhiên tất cả những gì Cale làm là nói 'vàng'.

Có thể cảm thấy một cơn đau xuyên thấu trong lồng ngực của White Star và cảm giác buồn bã tràn ngập trái tim hắn. Hắn không hiểu tại sao.

'Có phải vì nó không nói baba?'

Hoang mang, White Star đứng dậy và quỳ xuống trước mặt con trai mình.

Cale trèo lên chân của White Star và ngồi xuống, trong khi thực hiện hành động này, cậu ấy đã nói "vàng" nhiều lần.

Đứa bé ngẩng đầu lên để gặp lại cha mình; hắn vẫn không thể tin được những gì đang xảy ra.

White Star bắt đầu suy nghĩ liệu hắn có nên cố gắng thuyết phục con trai mình nói baba hay không. Đó là một từ dễ dàng, không cần phải mất nhiều thời gian để nói nó ít nhất một lần.

"Vàng! Vàng! Vàng! Vàng!"

White Star lắc đầu rồi bắt đầu thử.

"Cale, thử nói 'baba' đi."

Cale chỉ nhìn hắn ta và rồi...

"Vàng!"

Cha cậu gục đầu xuống, tuy nhiên, hắn sẽ không bỏ cuộc.

Một đứa trẻ có thể bị câm, nhưng những thứ như thế này sẽ dễ dàng đối với nó.

"Không, nói baba."

Hắn ta thậm chí còn nhấc ngón tay lên như thể nó sẽ giúp ích trong tình huống này.

Cale lặng lẽ nhìn cha mình rồi chuyển sự tập trung giữa đôi mắt và ngón tay của hắn.

"Nào, nói đi."

White Star cảm thấy thật nực cười. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chăm sóc một đứa bé chứ đừng nói đến việc cố gắng để đứa bé gọi hắn là ba. Ngay cả rồng lai cũng không được phép gọi cha sau khi lớn lên.

Lần này, sự tập trung của Cale bắt đầu chuyển đổi không phải giữa ngón tay hay ánh mắt của cha cậu mà là nơi đặt những đồng tiền vàng.

"Vàng!"

Tại sao White Star lại có cảm giác Cale cố tình làm vậy, nhưng hắn ta đã thử lại.

"Nói ba đi."

"Vàng!"

"Không...baba."

"Vàng!"

"Ba ba."

"Vàng!"

"Không phải vàng, nói baba."

"KHÔNG!"

Bây giờ White Star có một khuôn mặt kinh ngạc.

"Ngươi vừa từ chối?"

"Vàng!"

White Star lại thở dài một tiếng, lắc đầu liên tục, tự hỏi mình đang làm cái gì.

Tại sao Cale không gọi hắn là baba lại khiến hắn ta phiền lòng đến vậy?

Nó không thành vấn đề - lẽ ra nó không nên quan trọng với hắn nhưng nó đã xảy ra.

"Baba, nói đi."

"Vàng!"

Đó là nỗ lực cuối cùng của hắn, White Star đã từ bỏ. Không đời nào hắn lại tiếp tục chuyện này. Hắn vẫn còn công việc và nhiều tài liệu phải xử lý. Hắn không thể lãng phí thêm thời gian nữa, White Star đã sử dụng quá nhiều thời gian để quan sát Cale và nghe cậu cười.

Hắn nhấc Cale ra khỏi lòng mình và đặt cậu xuống sàn, hắn chắc rằng Cale muốn khám phá văn phòng nhiều hơn.

White Star đứng dậy và ngồi thoải mái trên ghế của mình. Không mất nhiều thời gian cho đến khi hắn nghe thấy tiếng thút thít từ đứa bé bên dưới. Hắn nhìn xuống và thấy Cale đang tập trung vào hắn với cả hai cánh tay đang giơ lên.

Tuy nhiên, White Star đã quay trở lại làm việc. Hắn ta không nên luôn chú ý đến đứa trẻ này khi nó muốn.

Cale nên tìm hiểu cách thế giới này hoạt động và nó sẽ không có được mọi thứ. Đó là một bài học quan trọng nhưng Cale không thấy như vậy và bắt đầu khóc to hơn.

Điều mà White Star không ngờ tới là Cale đã cố trèo lên ghế.

'Sinh vật đó!'

Một lần nữa White Star lại bỏ cuộc, ôm Cale vào lòng và tiếp tục công việc không kéo dài lâu như vậy.

"Vàng!"

White Star đầu tiên nghĩ rằng Cale chỉ hài lòng với cách cậu học được một từ nhưng sau khi Cale nói ngày càng to hơn và cách cánh tay cậu cố gắng với lấy những đồng tiền vàng, White Star đã hiểu.

"Vàng!"

White Star đẩy những đồng tiền vàng ra khỏi tầm với của Cale.

"Không. Chúng cần thiết cho những vấn đề quan trọng hơn. Chúng không dành cho ngươi."

Như thể hiểu được lời nói của cha mình, Cale bắt đầu khóc, đó dường như là điều duy nhất cậu có thể làm khi tức giận, tuy nhiên điều mới lạ là cậu không chỉ khóc mà còn nhai cả cạnh bàn cùng lúc.

Âm thanh nghe thật buồn cười nhưng White Star không thể để điều này tiếp tục.

Nếu Cale thích vàng thì bất cứ thứ gì có màu vàng cũng sẽ làm cậu hài lòng nên hắn lấy chiếc thìa vàng ra và đưa cho Cale.

Cale ngay lập tức cầm lấy chiếc thìa và cho vào miệng.

"Đương nhiên là cắn rồi, haaaaa..."

White Star đã thành công, và bây giờ hắn có thể quay lại với công việc của mình.

Cho đến khi hắn đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía cánh cửa; một tiếng gõ cửa. Nó nhanh chóng mở ra cho thấy một người đàn ông tóc bạc, Fredo, người ngay lập tức mỉm cười với bức ảnh mà anh ta nhìn thấy trước mặt. Ngay lập tức anh quên mất mình đến đây để làm gì.

"Xin chào bệ hạ cùng tiểu điện hạ."

Anh ta cúi đầu duyên dáng chỉ để kết thúc hành động sau khi Cale nhìn anh ta.

Cale lấy thìa ra khỏi miệng và giơ cao.

"Vàng!"

Fredo bị tan chảy bởi sự dễ thương của cậu và kinh ngạc về cách Cale đã học được từ đầu tiên của mình. Ở phía bên kia, White Star không vui chút nào.

Công tước bây giờ thường xuyên ở đây hơn nhiều; thường xuyên đến nỗi Cale đã quen với anh ta và cho phép Fredo bế cậu. White Star từng hài lòng về việc Cale chỉ muốn được hắn ôm nhưng điều đó giờ đã thay đổi.

Ma cà rồng là một người hữu ích và anh ta có nhiều đặc quyền hơn những người khác để tận hưởng nhưng điều này là quá nhiều và Fredo cũng biết điều đó, tuy nhiên, anh ta đã chọn bỏ qua nó.

"Điện hạ! Người  đã nói được từ đầu tiên rồi, thật tốt quá! Người cầm cái thìa báo vật nhỏ của người sao? Người đáng yêu quá đi."

White Star ném cho anh ta một cái nhìn khó chịu. Và tạo thêm khoảng cách giữa công tước và Cale.

"Nói rõ vấn đề của ngươi đi, công tước Fredo và sau đó thì biến."

Fredo chỉ mỉm cười trước những lời đó. Anh ta thực sự không sợ hãi.

"Awww nhưng điện hạ rất vui khi gặp tôi."

"Nhưng ta thì không."

Giả vờ bị tổn thương, Fredo đặt tay trước ngực trong khi giả vờ lau nước mắt bằng tay kia.

"Là đồng cha, chúng ta không nên hỗ trợ lẫn nhau sao, bệ hạ?"

"Chậc."

White Star không nói nên lời. Hắn không thể phủ nhận rằng hắn không cần sự hỗ trợ từ Fredo với tư cách là một người cha. Đó là một chiến thắng cho Fredo nên anh ta được ở lại.

Nhưng hòa bình vừa được khôi phục đã bị phá hủy với Cale bằng cách đưa tay ra cho Fredo và nói một từ.

"Mama!"

Ngay lập tức, nhiệt độ trong phòng tăng lên, và Fredo cảm thấy một luồng sát khí hướng về mình. Nó mạnh đến nỗi anh ta không thể di chuyển hay nói được ngay cả khi anh ta không thể tự cứu mình.

Chậm rãi, Cale ngồi lên ghế trong khi White Star đứng lên và một tấm khiên bao quanh Cale.

Một thanh kiếm chìm trong ngọn lửa đang xuất hiện.

Khuôn mặt của White Star tối sầm lại và đôi mắt hắn ta có một tia sáng chết người. Hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như thế này.

"Fredo... Chúng ta nên nói chuyện bên ngoài."

Fredo chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.





Ghi chú:

Tôi luôn muốn viết Cale lớn lên như thế nào nhưng sau đó tôi nhớ hoặc nhìn thấy điều gì đó từ khi còn bé và tôi giống như: viết ra, viết ra đi!

Tôi hứa tôi sẽ để anh ấy phát triển qq


Con trans: Mong ngài an nghỉ, công tước Fredo.

À má nào đoán trúng vô hốt hàng nè, tui ra chap sớm đó siêng lắm đúng ko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top