Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ĐIỀU KIỆN KÍCH HOẠT

Edit bởi Ngẩn (ourcutehome) (chưa beta)

Cách nghĩa địa công cộng không xa này là một tòa "biệt thự nhỏ", hiện đang là nơi nghỉ chân của nhóm Du Hoặc, hợp với miêu tả những kẻ bắt cóc trong lời đồn, đây gọi là sào huyệt.

Thật ra căn nhà này là nhà thờ nghĩa địa công cộng của thị trấn này, lầu hai có khu cà phê và khu dùng cơm giản đơn, bốn phía đều lấp đầy cửa sổ, tầm nhìn vô cùng rộng rãi, vô cùng thích hợp với hoạt động quan sát của cả nhóm.

Nhưng lầu một lại quỷ dị hơn hẳn, bức tường bốn bên treo đầy là những tấm ảnh chụp lớn nhỏ đủ kiểu. Cạnh cửa dán một tấm áp phích thông cáo, trên đó viết: [Bạn có thể tưởng niệm bất kỳ ai ở đây]

Khung hình toàn được phủ màu đen hút, trong hình đều là những di ảnh. Người quá cố tại thị trấn Brandon có thể đếm lên đến hàng nghìn hàng vạn đều đã được treo ở đây. Mặt ai cũng lạnh tanh vô cảm, từ trên xuống dưới trông như nhân viên của loạt dây chuyền sản xuất vậy.

Vào lần đầu tiên họ bước đến đây, mấy nhóc học sinh suýt chút đã quay đầu chạy biến.

Nhưng cuối cùng thì họ vẫn định nơi này làm "sào huyệt", bởi vì dưới tầng hầm có một căn nhà kho, đủ chứa người trong gương của thị trấn. Những người họ bắt được đều đưa vào đây.

Người dân thị trấn vốn chả dám bén mảng vào đây, thí sinh cũng chẳng có gan đi vào.

Ngay cả người trong gương khi đã vào đây rồi cũng đều chợt ngoan ngoãn yên tĩnh đến lạ, bởi vì di ảnh của họ đang treo chễm chệ trên tường, cứ như một bằng chứng lõa lồ tuyên cáo: [Chúng bây đã chẳng còn là người sống nữa rồi.]

Du Hoặc cột thêm hai thành viên mới vào cây cột ở giữa lầu một, cả nghìn vạn khuôn mặt lạnh tanh như thế đều đang chĩa mắt về phía họ.

Những người vừa mới quật cường cao ngạo năm phút trước liền thú lời ngay tại chỗ: "Tôi, tôi tên Natt, tờ mô tả này thật.... thật sự là tấm đầu tiên tôi tìm được, bởi vì tôi tiến vào phòng thi đúng ngay chỗ này."

"Điều kiện chuyển hóa này nhìn có vẻ khó, tôi không dám tự mình thử, nên, nên mới dẫn vài người tới." Khẩu âm tiếng Anh của Natt rất nặng, giọng điệu ngắt quãng vô cùng từ tốn.

"Bao nhiêu người?"

"Bốn người."

Natt đảo mắt nhìn sang hướng Yves, bảo: "Ba người khác đều rất do dự, tôi nghĩ chắc do họ sợ là phần hơn, chỉ có anh ta rất nhanh chân đi chuyển hóa thành người trong gương ngay. Vì thế tôi mới lặng lẽ đi theo anh ta, muốn nhìn xem anh ta có tiến triển thuận lợi hay không. Cũng tiện.... tiện cắt tờ hướng dẫn kia."

Du Hoặc: "Tại sao cắt?"

Natt: "Để diếm luôn."

Du Hoặc không nói chuyện, nhưng trên mặt hắn đã viết rõ rành rành cả câu "Có phải cậu bị chạm mạch rồi không?"

Cái đồ điều kiện phá hoại này mà cũng có người xem như bảo bối à? Đúng là mở mang tầm mắt.

Môi Natt giần giật run run.

Dường như cậu ta còn đang muốn phản bác gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại phải nuốt xuống bụng.

Rất rõ ràng, rằng cậu ta còn muốn giữ chút của riêng cho mình, không phải cứ như thế mà quăng tất cả đồ trong người ra được.

Hỏi vài lần vẫn chẳng có được kết quả, Tần Cứu liền gật đầu: "Được rồi."

Anh ngồi dậy nói với Du Hoặc: "Chờ tôi chút nhé." Sau đó anh bèn xoay người lên lầu.

Natt nhìn bóng dáng Tần Cứu nhàn nhã rảo bước, lại chẳng biết làm sao mà căng thẳng vô cùng.

Chỉ chốc lát sau, Tần Cứu bước xuống cùng một thứ gì đó đang mang trong tay.

Natt còn chưa kịp nhìn rõ, Yves bên cạnh lại phản ứng vô cùng kịch liệt. Anh ta sốt sắng thở hồng hộc, toan vùng vẫy trốn khỏi sợi dây trói, cả người đều vội vã gấp rút không thôi.

Sắc mặt Natt thay đổi, cuối cùng thì cậu cũng biết đó là gì rồi.

Là máu!

Tần Cứu mang những miếng băng gạc tẩm đầy máu tới, kiên định để lên trước chóp mũi Yves. Mùi máu kích thích toàn hệ thần kinh của Yves, làm cho anh ta dần một mất kiểm soát.

Du Hoặc kế bên kiềm lấy bả vai Yves chuyển hướng lại.

Thí sinh Natt liền đối mặt trực diện với Yves đang vào trạng thái đói khát cực độ, đoạn Yves há miệng ra ngay trước cậu.....

"Để tôi nói!" Natt ngã lăn ra đất, co rút như con cuốn chiếu: "Các anh kéo anh ta ra đi! Kéo anh ta ra!"

Địch Lê nghe thấy động tĩnh, liền chạy một mạch xuống dưới, lấy miếng băng gạc trong tay Tần Cứu ném ra xa, kẻo đồng đội cậu bên trong lại bị ảnh hưởng.

Tần Cứu mở lời cảm ơn, quẹt vệt máu bên cổ áo Natt.

Yves trừng mắt nhìn chăm chú vào vệt máu ấy, nhe răng mò tới gần, Natt lại muốn nổi điên tới nơi.

"Các anh, các anh đúng là....." Natt nghẹn họng nửa ngày mới phun ra một câu: "Đồ mặt dày tráo trở! Phường du côn các đảng!"

Du Hoặc "ừ" một tiếng giòn tan.

Tần Cứu thì lại cười rộ lên đáp: "Cảm ơn quá khen. Có điều cậu cũng chạy không thoát, thay vì mở miệng chửi người khác, chi bằng nói gì đó có ích hơn xem?"

Natt bị hai người họ tra tấn đến sức cùng lực kiệt, cậu chỉ có thể xụi lơ ra bên cây cột, bất chấp tất cả mà rằng: "Trước khi tôi vào phòng thi này, thật ra tôi đã suy nghĩ kỹ càng một vài chuyện. Các anh cũng biết, có một chỗ nghỉ ngơi mà chỉ cần trong tay có gì, đều có thể lấy đi đổi một chút thông tin. Tôi đã hỏi qua vài người có kinh nghiệm, cũng may mắn thay, vừa khéo có người nhắc tới phòng thi liên hợp như thế này."

Tần Cứu nói: "Nội dung phòng thi liên hợp đều không giống nhau."

Natt: "Nhưng bối cảnh cũng xem như tương tự phần hơn, cốt chính nó cũng như vậy có phải không? Huống hồ hỏi xong sẽ có sẵn chút an yên trong lòng vì chí ít biết được thêm chút thì sẽ tốt hơn là không biết gì cả."

"Vậy cậu hỏi được gì rồi?" Du Hoặc hỏi.

Natt đáp: "Mấu chốt bài thi lần này là sống sót. Các anh không phát hiện à? Trước đó đề bài chỉ nói cách giết chết người trong gương và người dân trong trấn như thế nào thôi, còn chuyện kiểm tra bao nhiêu ngày lại không có, thế thì phải kết thúc như thế nào mới được. Người ta nói là phòng thi này sẽ kích hoạt khi một điều kiện nhất định nào đó đã được đáp ứng, đồng thời hệ thống sẽ nói ra yêu cầu cuối cùng."

"Điều kiện kích hoạt mỗi một lần đều khác nhau, chẳng thể đoán mò được. Nhưng mặc kệ thế nào đi chăng nữa, thí sinh đều hoàn toàn nằm về phía bị động. Ai cũng không biết khi nào mới kích hoạt được điều kiện kia, và trước đó nữa, chúng ta đều cần phải đảm bảo mạng sống của mình. Làm người dân cũng được, người trong gương cũng chẳng sao, chỉ cần còn sống là tốt rồi."

"Dĩ nhiên, biến thành người trong gương dễ tồn tại hơn nhiều." Natt tiếp lời, "Chứ không cứ càng ở lâu trong cái phòng thi này, phận người dân càng một nguy hiểm. Bởi vì lực lượng áp đảo rõ ràng như thế. Tôi biết các anh cho rằng trừ đi 100 người dân quá khó, một người trong gương phải cách ba ngày mới được thay thành một người dân, đợi 100 người còn chả phải là trọn một năm sao, đúng không?"

Cậu ta "chậc" một tiếng, lắc đầu bảo: "Thật ra là không phải, tôi đã thử rồi. Ví dụ này, nếu tôi biến đổi anh, thì anh sẽ trở thành con tôi–"

Cậu ta đang đắc ý mà nói, nhưng vừa ngẩng đầu lại chạm ngay ánh mắt lạnh như băng của Du Hoặc, cậu liền nuốt nước miếng sửa lời: "Anh biến đổi tôi, tôi sẽ là con.... không, là cấp dưới. Tóm lại là, đợi thêm ba ngày như vậy nữa, tôi và anh mỗi người đều có thể biến đổi thêm một người dân nữa. Người mà tôi chuyển đổi cũng sẽ được tính thêm vào số của anh. Hiểu không? Sau đó lại thêm ba ngày nữa, bốn người chúng ta mỗi người lại có thể biến đổi thêm một người nữa, và tất cả họ đều sẽ tính số của anh."

"Giống như thân cây vậy. Tôi là một cành cây, toàn bộ quả kết được nằm ở trên cành này đều tính số tôi. Còn anh là thân cây, bao gồm cả tôi được tính vào, tất cả quả đều tính vào phần anh. Cứ như vậy thì đối với anh mà nói, 100 người dân chả bõ bèn gì."

"Anh biết đấy, thời gian kiểm tra phòng thi liên hợp bao giờ mà chẳng dài đáo để, đoán không chừng cũng chỉ để tích lũy cái này mà thôi." Cậu ta giương ba ngón tay, trình bày: "Bởi vì nhiều người, tình hình phức tạp, đề bài xảo trá, ba mươi ngày mà kết thúc được đã xem như là rất tốt rồi. Cho nên trước khi bài thi kết thúc, nhất định anh có thể đạt được điều kiện trở lại thành người dân."

Natt vừa nói vừa nâng mắt nhìn lên, hai tên đàn ông kia vẫn bày vẻ mặt bất biến, không thể nào nhìn ra được họ sẽ định làm gì.

Nhưng chẳng sao, cậu ta vô cùng chắc nịch lời nói này sẽ đủ giúp đối phương quan sát tình thế này thế nào.

"Tôi biết, các anh rất muốn thay đổi lại thành người dân bình thường." Natt nói: "Mà tôi thì lại muốn sống an toàn nhất có thể. Thế nếu chúng ta cùng hợp tác thì sao nhỉ? Tôi có thể lợi dụng thân phận người thường này của mình để dẫn dụ những người dân và thí sinh đến giúp các anh, bảo đảm các anh có đủ máu uống, cũng đảm bảo sẽ có đủ lượng ngừoi cho các anh biến đổi..... Nhưng tôi nhất định phải được an toàn trước đã."

Tần Cứu cong khóe miệng mỉa mai mà cười, Natt vội vàng thêm lời: "Còn một cái nữa! Tôi sẽ tự nguyện biến đổi cho các anh, các anh biến tôi thành người trong gương, sau đó tôi sẽ đi bắt những người dân và thí sinh khác, biến đổi hai người, hai thành bốn, bốn thành tám. Chỉ cần tính số người và thời gian là có thể làm không ít chuyện, còn tiết kiệm được sức lực và thời gian nữa."

Natt cần thận đợi lời đáp của hai người: "Hai anh thấy sao?"

Du Hoặc rũ mắt nhìn cậu ta trong chốc lát, khom lưng hỏi: "Cậu nói xem?"

Natt: "Là mua bán siêu có lời chứ còn gì."

Một hồi sau, Natt lăn vào hầm chung với cái hợp đồng mua bán của cậu, đã vậy còn bị trói chung một góc, ngồi chung một chỗ với Yves đang vào trạng thái đói khát cực độ, không những thế mà vây quanh đó còn có hàng trăm người trong gương cũng đang trong tình trạng tương tự.

Natt gào một tiếng xỉu cái đùng.

Dẫu bây giờ có đặt người khác vào trường hợp này của bản thân mình, bọn Du Hoặc cũng sẽ không làm.

Dù có là 100 đổi 1 hay 1 đổi 1 đi chăng nữa.

Ba bức tường lầu một đều treo đầy hình chụp, chỉ có bức tường thứ tư để chừa một khoảng trống lớn, dành vị trí cho những thí sinh và người dân còn lại.

Tần Cứu liền đứng trước bức tường ấy, nhìn vào một khung ảnh đen ngòm nào đó, bên trong khung ảnh lại chính là mặt Du Hoặc.

Hắn giống như những người trong gương khác đều là người sống đã bị phán tử, treo hình trong căn nhà tưởng niệm này.

Bức ảnh từ hệ thống, chính xác là nó đến từ hình ảnh trên phiếu báo danh. Bức ảnh chỉ để lộ bả vai và phần trước ngực, còn có thể nhìn thấy được lưng ghế sofa Du Hoặc đang ngồi dựa phía sau.

Anh muốn hỏi Du Hoặc, bức ảnh này là chính hắn, hay nó là hình của hệ thống vậy. Nhưng lời còn chưa ngỏ, anh liền giật mình bừng tỉnh dậy.

Chính vì khi anh nhìn thấy tấm ảnh này, một cảnh tượng lại đột nhiên hiện ra trong đầu anh......

Một buổi trời đêm nào đó, chẳng biết anh đang thảo luận công việc hay là đang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp của mình nhỉ? Chẳng nhớ rõ nữa.

Chớm nở từ những câu xưng hô mơ hồ vẫn còn hẵng trong ký ức, khi ấy anh chỉ vừa mới trở thành giám thị, còn chưa phải là 001 như bây giờ.

Họ hiện đang trong phòng khách, bên chiếc sofa có hai mặt kính vửa sổ sát đất, tạo thành một góc phòng trong suốt. Nếu không kéo bức màn, cả cảnh tượng ngoài kia đều có thể lọt vào tầm mắt.

Bên người có tiếng nói chuyện, anh nâng chiếc ly thủy tinh đứng trước mặt kính cửa sổ, nhìn về phía đối diện.

Xuyên thấu qua màn đêm dày đặc, anh có thể nhìn thấy một căn nhà, phòng khách y hệt với mặt kính cửa sổ dài đến sát đất, đối diện ngay hướng anh đang đứng.

Anh nâng ngón tay cầm ly lên chỉ sang, hỏi người bên cạnh rằng: "Đó là nhà ai vậy?"

"Tổng giám thị A." Người đồng nghiệp bèn trả lời.

Những viên đá va vào thành ly, Tần Cứu gật gù khẽ "à" một tiếng.

"Sao thế?" Người đồng nghiệp chợt hỏi.

"Không có gì, tiện hỏi thế thôi." Tần Cứu nói.

"Cậu đừng đứng ở đây, cậu ta vẫn luôn không thích loại thiết kế mở rộng thế này, thể nào thì chút nữa cũng sẽ kéo rèm lại thôi."

Tần Cứu lười nhác đáp lại một tiếng, nhưng anh lại chẳng buồn nhích lấy tẹo nào.

Ngọn đèn phòng khách giám thị A đặt dưới đất đan chéo với ánh đèn tường, rọi một màu sáng rực lên lăng kính cửa sổ.

Bóng hình cao gầy của Du Hoặc đang đi xuống lầu, hắn bước đến bên bàn trà, khom lưng lấy chiếc điều khiển từ xa, dường như đang tính đóng lại chiếc rèm cửa sổ.

Trước khi hắn vừa định ấn xuống nút điều khiển lại bỗng nhiên khựng lại, hắn quay đầu nhìn sang bên này.

Bẵng đi thật lâu, hắn mới quay đầu đi mất.

Hắn ném chiếc điều khiển lại chỗ cũ, ngồi xuống bên chiếc sofa, một bên vừa cởi nút áo, một bên vừa cúi đầu mở văn kiện trên bàn trà ngước nhìn.

......

"Ngẩn người gì thế?" Giọng Du Hoặc chợt truyền đến.

Tần Cứu quay đầu lại nhìn hắn.

Chỉ trong tích tắc, thậm chí anh còn chẳng thể phản ứng kịp. Mất hai giây ngỡ ngàng, anh mới phục hồi tinh thần trở lại, người trong khung cảnh ấy thoáng đã đến bên cạnh mình, giữa họ đã không còn mặt kính cửa sổ dày, đã không còn một màu tối của bầu trời muộn, giờ đây chỉ cần muốn đã có thể giương tay với tới được bất cứ lúc nào.

Bất thình lình Tần Cứu lại nở một nụ cười, anh quay sang chỉ vào bức ảnh: "Không có, chỉ trách ảnh chụp ai mà đẹp dữ vậy không biết."

Du Hoặc nhìn tấm ảnh trắng đen như đi viếng mộ kia, trong lúc nhất thời hắn chẳng rõ là mắt thẩm mỹ của bạn trai mình hỏng mất hay lại chỉ đang đùa giỡn hắn nữa vậy kìa.

***

Một cái giá quá đắt để biến đổi người trong gương lại thành người bình thường, thế là mọi người liền phớt lờ, chẳng thèm cân nhắc đến nó nữa.

Tình hình đánh một vòng, cuối cùng vẫn quay lại đề nghị của Tần Cứu, đánh nhanh thắng nhanh kết thúc bài thi, dùng vé tuyển thẳng tạo ra bug, đảm bảo Du Hoặc không bị đào thải là được.

Nhưng nếu muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhất định cần phải nhanh chóng kích phát điều kiện, dẫn ra yêu cầu cuối cùng của đề bài. Rốt cuộc thì phải có yêu cầu, họ mới có thể tìm cách kết thúc bài thi này được.

Mọi người vẫn đang tranh luận vấn đề "điều kiện kích hoạt là cái gì" đến tận một hồi lâu.

Cuối cùng Du Hoặc lại đi thẳng một câu kết luận: "Trói hết toàn bộ những người trong gương lại là được rồi."

Trên mặt đám nhóc Jonny liền hiện ra một đống: WTF?

Có điều giải thích thêm một chút, họ liền hiểu rõ mối quan hệ giữa chúng.

Nếu trói hết toàn bộ người trong gương, đối với thí sinh mà nói thì mối đe dọa sinh tồn đã xong sạch đẹp. Nếu không đưa ra yêu cầu mới thì cái phòng thi này còn cần phải tồn tại làm gì nữa?

Nếu hệ thống không cho họ sinh sống đàng hoàng, vậy thì thôi khỏi qua.

Qua gần ba ngày, quân đoàn ma quỷ này đã bắt gần phân nửa phòng thi. Cuộc sống người trong gương ăn bữa hôm lo bữa mai, vô cùng nước sôi lửa bỏng, vốn dĩ địa vị ưu thế đứng đầu mà đã chẳng còn lại gì.

Sốt ruột nhất chính là khi cái thứ gây ra nghiệt tội này còn là chính đồng loại mình.

Tốc độ, sức mạnh, độ nhạy bén đều không tranh tài hơn kém, đã vậy mà bên đối phương lại còn có đầu óc.

Thế thì biết đánh sao đây?

Dưới hoàn cảnh thuận chèo xuôi thuyền như thế, thí sinh nào cũng hứng thú vui vẻ không thôi, tên bắn ra phát nào càng chuẩn phát ấy. Thậm chí họ còn có một loại cảm giác như thể chỉ cần họ cố gắng kiên trì thêm vài ngày nữa, chắc chắn sẽ qua được bài thi này ngay.

Buổi đêm ngày thứ tư, hệ thống im hơi lặng tiếng hồi lâu cuối cùng đã online trở lại, điều kiện tiêu chí được kích hoạt.

Tiếng phát thanh rập khuôn vang dội khắp những ngõ nẻo phố phường thị trấn Brandon:

"Có tổng cộng hai điều kiện kích hoạt cho câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra này."

[1. Số lượng người trong gương còn sống có dấu hiệu hoạt động thấp hơn số lượng người dân thị trấn bình thường 20%."]

[2. Số lượng người dân thị trấn bình thường còn sống có dấu hiệu hoạt động thấp hơn số lượng người trong gương 40%.]

"Hiện tại phòng thi đã kích hoạt điều kiện 1, xác định người trong gương không có khả năng trở mình. Xoá sổ toàn bộ người trong gương trong thị trấn Brandon, bài thi sẽ kết thúc."

"Chúc các bạn may mắn."

Khi tiếng phát thanh vừa vang, nhóm Du Hoặc đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà kinh doanh cũ kỹ nào đó.

Loại nhà phổ thông ở thị trấn Brandon chỉ có hai ba tầng, riêng tòa nhà kinh doanh tư nhân này là tòa cao nhất trong trung tâm thị trấn, tổng cộng có bốn tầng rưỡi.

Chiến thắng suốt ba ngày lăn lộn đã giúp họ trở thành trụ cột trong mắt các thí sinh, có rất nhiều thí sinh theo chân họ tề tựu tại sân thượng này. Cũng nhờ hiệu quả người đông chật kín như thế mà toàn bộ người trong gương phạm vi quanh đây đều thi nhau mà vọt tới.

Họ bày một vòng nỏ dọc theo lan can sân thượng, dự định huyết tẩy cả con phố này.

Cuối cùng thông báo phát thanh này liền làm mọi người dừng tấn công.

Bọn Du Hoặc cũng kinh ngạc không kém.

Kế hoạch ban đầu của họ chính là kết thúc bài thi nhanh gọn, sau đó dùng thẻ tuyển thẳng để Du Hoặc không bị đào thải thôi.

Bây giờ điều kiện kết thúc bài kiểm tra lại là "Xóa sổ toàn bộ người trong gương", dĩ nhiên cũng tính thêm những người bọn họ.

Giờ đây nó đã thành đường cụt.

Tầng tầng lớp lớp những bộ da khô quéo của người trong gương được chất đầy dưới tòa nhà, các thí sinh có tốc độ nhanh nhẹn liền xuống lầu thoăn thoắt lượm nhặt mũi tên trên đất.

Ngay sau khi họ đứng thẳng dậy, một tiếng "vèo" vút gió đột nhiên xẹt ngang trong không khí.

Cho dù là vị trí hay hướng bắn, đều không còn giống như trước nữa.

Họ thoáng sững sờ vài giây, liền chợt phản ứng lại, mũi tên kia được bắn từ chỗ khác tới sân thượng này.

"Chuyện gì vậy?" Họ nhìn nhau thắc mắc, ngay lập tức nối gọt nhau một bước ba bậc chạy lên lầu bốn.

Trên người Dương Thư và ông Vu đều đã trúng một mũi tên, trên thân mũi tên đều đã nhuộm màu máu, tuy rằng không phải bộ phận quan trọng gì nhưng tầm ảnh hưởng đối với họ mà nói là cực kỳ lớn.

Sắc mặt ai nấy cũng đều xám xịt, giống như người sống bị rút khí ra hơn phân nửa vây.

Ngô Lợi quỳ gối bên cạnh, giúp Dương Thư xử lí vết thương, còn cả nhóm Du Hoặc lại vây quanh bên cạnh hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mái nhà ở đối diện.

Trên sân thượng đã hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng, chỉ thoáng một phút bất ngờ đã làm cho những thí sinh ở đây ngây ra như phỗng.

Trên mái nhà ở phía đối diện, vài bóng người cẩn thận bước ra, một người trong số đó hớt đầu đinh. Hắn ta quay đầu về phía này mà nói: "Mày không nghe thấy gì sao? Xóa sổ toàn bộ người trong gương, mày nghe có thủng không vậy? Mấy tên vây quanh kia cũng cùng một loại đấy."

"Tụi tao theo chúng vài ngày, bọn chúng dùng thẻ tổ đội, được xem như một cá thể thôi. Có biết một cá thể là cái gì không vậy?" Đầu đinh nói: "Thêm một mũi tên nữa, dù có bắn trúng ai trong số chúng, cả cái tổ này sẽ xong chuyện ngay, bị xóa sổ sạch sẽ. Thế còn dễ đối phó hơn mấy tên người trong gương khác nữa."

Trên sân thượng vẫn tĩnh mịch không một ai lên tiếng, còn có một số lượng thí sinh đang chần chờ nhìn họ.

Đầu đinh lại nói: "Thất thần cái vẹo gì vậy?! Đánh đi! Tụi bây không muốn kết thúc bài thi hả?"

Hắn ta đột nhiên cất cao giọng, mấy thí sinh liền sững người lùi về, cây nỏ trong tay họ cứ giơ lên rồi bỏ xuống, nom do dự vô cùng.

Du Hoặc nhíu mày, hắn liền căng chặt lưng vai.

Ngay khi trong đó có hai người rốt cuộc cũng đã nâng cây nỏ lên, vài bóng người đã bất thình lình chặn lại phía trước.

Đó chính là Địch Lê và mấy nhóc học sinh.

"Nào, có ngon thì bắn tên vào đây xem." Địch Lê chỉ vào đầu mình mà nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca