Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

142

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"KHUYÊN TAI"

Edit bởi Ngẩn (ourcutehome) (chưa beta)

Chuyện này cứ như một nghìn người vượt ngục tập thể vậy, bây giờ ngay cả cảnh ngục có bị chuốc thuốc mê đi chăng nữa thì cũng không thể nào không phát hiện được.

154 nói, khi mọi người rời khỏi phòng thi và đi vào tòa tháp đôi, hệ thống sẽ tiến vào trạng thái canh gác.

Quả nhiên, giọng hệ thống truyền đến từ phòng thi, mang theo cái chất máy móc lạnh tanh:

"Trạng thái phòng thi bất thường, kiểm định cho thấy không còn bất kỳ một thí sinh nào, cấp bậc bất thường xét bậc A, cho mời các giám thị lập tức xử lí."

Nhóm giám thị đồng thời đứng bên cổng lớn tòa tháp đôi, 922 liền xác nhận: "Mọi người! Đã chuyển internet sang đường dây số 1 chưa?"

Mọi người đều giơ di động lắc lắc, tỏ vẻ đã sớm thực hiện.

922 quay sang 154 gật đầu một cái.

Ngay sau đó, giọng hệ thống lại vang lên lần thứ hai:

"Đường truyền hiện đang bận, không thể liên lạc giám thị, đang kiểm tra lại."

Dưới loại tình huống như thế này, hệ thống liền không thể đổ trách nhiệm rối loạn phòng thi lên đầu các giám thị được.

Như thế, hệ thống sẽ nếm mùi liên lạc ba lần, nguyên quá trình này ước chừng nửa phút.

Nếu như ba lần liên lạc này đều thất bại, hệ thống sẽ điều chỉnh cấp bậc nguy hiểm của sự cố này lên S, đồng thời sẽ chuyển giao quyền xử lí cho các giám thị khác ở khu giám thị, trực tiếp điều động từ xa lại đây xử lí vấn đề.

Mọi người đều biết, việc điều động như thế này sẽ phải tuân theo thứ tự: Ưu tiên tổng giám thị. Cũng chính là A của ngày trước, và 001 của hiện tại.

Ở một mức độ nào đó mà nói, tầm nhìn của hệ thống còn tinh tường hơn bất kỳ ai.

Nhưng việc sắp xếp theo thứ tự như thế lại là một phần của quy tắc, cho nên nó thuộc về bị buộc phải tinh tường.

Nếu điều động từ xa lại thất bại thêm lần nữa, trạng thái canh gác của hệ thống sẽ càng tăng mạnh, trực tiếp phán định sự cố đe dọa đến trung tâm hệ thống, chương trình kích thích phản ứng sẽ từ trung tâm tới đây xử lí.

Một khi đã đi đến bước này thì chuyện đã rất nghiêm trọng rồi.

Nó sẽ phong tỏa toàn bộ phòng thi xảy ra sự cố, trực tiếp tiêu hủy. Đồng thời, các chương trình tương tự trong khu vực trung tâm sẽ điều chỉnh tùy theo đó.

Trước kia, việc điều chỉnh trung tâm thế này cần cả hai người Du Hoặc và Sở Nguyệt cùng tham dự, bởi vì họ là bản gốc tham khảo của hệ thống, đây cũng là lí do họ có được quyền hạn cao nhất.

Sau khi "tạo phản" thất bại, các giám thị liền không thể nhúng tay vào việc điều chỉnh trong trung tâm.

"Tuy rằng giám thị không thể nhúng tay vào được, nhưng các anh biết đấy, nếu như có lúc nào mà hệ thống dễ lộ sơ hở nhất, thì đó chính là khi tự bản thân nó vào điều chỉnh." 154 thương lượng rõ ràng với Du Hoặc và Tần Cứu: "Ngay sau khi khu vực trung tâm bắt đầu điều chỉnh, cấp bậc phòng ngự sẽ trở nên không ổn định, chúng ta có thể nhân cơ hội lẻn vào."

Chính vì ngay sau đó, hệ thống sẽ trở nên "tự bế", nơi phòng thủ kiên cố nhất ở khu trung tâm liền trở thành một chỗ tị nạn.

Khu trung tâm chân chính không có theo dõi, vì chẳng ai lại đi theo dõi bản thân mình bao giờ, bao gồm cả hệ thống.

Nó giống như đôi mắt của con người vậy, nó sẽ hướng ra ngoài để nhìn ra thế giới, chứ có bao giờ nó lại hướng vào trong để nhìn cơ thể đâu.

Ngày trước, hàng năm Sở Nguyệt vẫn luôn thủ trong trung tâm, ở đó cô còn có thể nói dăm ba câu thật lòng với Du Hoặc, chỉ cần không bước ra cánh cửa ấy sẽ không phải lo bị nhìn trộm.

Bây giờ, nơi đó lại chẳng có một bóng người.

"Đường truyền đang bận, liên lạc lần thứ hai thất bại, đang kiểm tra lại."

"Từ giờ cho đến khi hệ thống khóa chết khu trung tâm, tổng cộng có tròn ba phút," 154 bàn giao lại với các giám thị: "Không thể nào di dời toàn bộ qua đó hết được, hơn nữa thời gian an toàn còn ngắn. Ở đây là tòa xử phạt, có thể kết nối với toàn bộ phòng thi có bug, các anh tìm một phòng tương đối an toàn, mang tất cả các thí sinh trốn vào đi."

"Còn các cậu thì sao?" Có người hỏi.

"Tụi tôi đi vào khu trung tâm, tìm cách quấy nhiễu quá trình tự điều chỉnh của hệ thống, mở bug phòng thi nối thẳng đến chỗ nghỉ ngơi, đến lúc đó các anh sẽ đổi chỗ sang nơi ấy, chúng ta sẽ gặp nhau ở đấy." Tần Cứu nói.

"Chỗ nghỉ ngơi?" Mọi người tò mò, "Chuyển vào chỗ nghỉ ngơi làm gì?"

"Bổ sung vật tư, lắp thêm vũ khí, thuận giúp tụi tôi lấy được thêm một tấm thẻ người tốt." Du Hoặc rút hai tấm thẻ người tốt còn lại của mình, "Cần phải gom đủ ba tấm."

"Tổ đội?" Địch Lê biết chuyện tổ đội của họ, liền phản ứng lại ngay lập tức.

Những giám thị nhãn mác lâu đời khác đều sửng sốt, liền nhiệt liệt mở miệng nói chuyện: "Các, các cậu không phải là đang muốn—"

Tần Cứu: "Tình hình bây giờ có khác gì đang truy nã toàn thể đâu? Nếu chuyện đã đành rồi thì cứ tổ đội cả đám, chơi lớn một trận vậy."

"Đường truyền đang bận, liên lạc lần thứ ba thất bại."

"Phòng thi liên hợp lập tức bị vô hiệu hóa, phong tỏa toàn bộ."

"Đếm ngược năm giây."

"Vậy gặp lại sau." Để lại vỏn vẻn một lời từ biệt, nhóm Du Hoặc xoay người đi vào thang máy.

Dưới hỗ trợ nhanh như ma đuổi của 154, thang máy chạy "vèo" xuống.

Cao Tề trừng lớn đôi mắt, chỉ vào cầu trục thang máy mà nói: "Đây mà là xuống lầu cái gì, có khác rơi tự do chỗ nào đâu?"

"Đừng nhiều lời, chạy nhanh lại đây đi, thời gian chúng ta có hạn." 021 đi đến của sổ sát đất, sốt sắng tiếp đón mọi người.

"3, 2, 1—"

Bọn họ vừa mới đứng yên vào ngay bên cạnh, liên tục hàng loạt những tiếng nổ ầm đùng vang dội đến.

"Vãi cả háng nổ thiệt hả?" Có người bất ngờ hét lên.

Nhóm thí sinh và giám thị đều như ngừng thở, sóng nhiệt và sóng xung kích nghênh diện đánh tới, dường như muốn lật cả họ lên.

Mọi người theo sau loạng choạng lảo đảo bước chân, sau khi quay về bên cạnh, phòng thi liên hợp bị hỗn loạn kia liền biến mất, cảnh tượng dưới lầu đã thay đổi.

"Đang liên lạc khu giám thị."

Đúng như lời 154 nói, hệ thống phá hủy phòng thi xong sẽ tới phương án thứ hai ngay.

Không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc liên lạc này thể nào cũng bị 154 hớt tay trên gián đoạn trước, nhưng sẽ không thể ngăn nổi việc lão canh lối trừng phạt quay về. Lỗi nhỏ tạm thời thế này cũng sẽ chẳng kiềm chân lão được bao lâu.

"Tôi đang chuyển giao bug phòng thi, ngay bây giờ!"

"Mau! Nắm chắc thời gian!"

Vài giây trôi qua, giám thị phụ trách chuyển phòng thi liền thốt: "Được rồi! Tìm đúng cái tôi dễ làm nhất!"

"Giờ có rắc rối thêm tí cũng chả sao, nhiều giám thị như vậy còn chẳng trị nổi một cái phòng thi có bug sao? Từ khi nào mà chúng ta lại ăn no rửng mỡ thế chứ?"

"Đúng vậy, dẫu sao cũng đều là giám thị đời đầu mà."

Lời vừa dứt, mọi người liền không hẹn mà cùng cười vang.

"Chuẩn bị tiến vào phòng thi—" 021 nói.

Các thí sinh còn lại ngây ra như phỗng: "Tiến vào kiểu gì? Bò từ đường cũ vào à?"

021 lắc đầu nói: "Bò hơi chậm."

Thí sinh: "Vậy vào thế nào đây?"

Hỏi hay.

021 tháo chiếc kính râm ra, cầm vào trong tay, nói: "Học theo từ chỗ hai người nào đó, để tôi làm mẫu, xem kỹ—"

Nàng hít sâu một hơi, sau đó liền dạn dĩ nhảy xuống cửa sổ.

Mọi người: "....."

Cao Tề gãi gãi cằm: "Năm đó cái cô này không vào được tổ của 001 tiếc gớm, cái tính này hợp cạ thế còn gì."

Triệu Gia Đồng trợn trắng mắt, một chân đá ông ta xuống, bản thân mình cũng nối gót theo sau.

Sau một hồi, trên cửa sổ mở toang của lối trừng phạt xuất hiện một cảnh tượng vô cùng chấn động—

Nhảy lầu tập thể.

***

"Còn đúng một phút." 154 cau mày, có hơi nôn nóng.

Đường nối vào khu vực trung tâm đã lâu không có ai dùng đến, 154 phải tốn chút công sức mới mở nó ra được.

Ngay lúc này họ đang đứng trong thanh máy, tốc độ quá nhanh làm ai cũng trở nên thật nặng, tim đập thình thịch nghe rõ.

"Chút nữa ra khỏi thang máy sẽ thấy một cái hành lang, cánh cửa thứ ba." 154 mạch lạc thuật lại nhanh chóng, "Cánh cửa đầu tiên bên trái là khu xử phạt đặc biệt, bà chủ Sở biết đó."

Sở Nguyệt gật đầu.

"Cấu tạo ở đó khá đơn giản, thích hợp để trốn. Một lát mình sẽ vào đó trước, chờ hệ thống tự phong tỏa khu trung tâm." 154 nói: "Đi vào cánh cửa thứ hai, tương tự như nơi tập trung rác thải. Đối với hệ thống mà nói thì là rác thải, nhưng với các anh mà nói lại là nơi rất quan trọng."

Bởi vì mọi nguồn cơn về khôi phục ký ức đều ở đấy.

"Nghĩ đến đó lâu rồi, mà mỗi lần nhắc tới đều bị người ta nói tôi bị điên rồi." Tần Cứu cười đùa mà bảo.

Sở Nguyệt: "Tôi nói rồi mà."

154 mặt xác chết phụ họa: "Điên thật mà, có phải bị bệnh gì đâu."

Tần Cứu nhướng mày.

154 lại bổ sung: "Ở đây là khu nhạy cảm của hệ thống, toàn bộ hành động hủy bỏ đều phải thông qua ủy quyền riêng biệt, giống như chìa khóa vậy. Cái chìa khóa này đối với chúng ta là một vấn đề nan giải, cho tôi một tháng, tôi có thể bảo đám phá vỡ cho các anh, nhưng thời gian bây giờ lại gấp gáp, cho nên xác suất thành công chỉ có 30%. Tôi biết cho dù bây giờ chỉ có 30%, các anh vẫn nhất định sẽ thử, nhưng tôi cũng phải nói trước một lời rằng—"

Cậu ta quay sang liếc nhìn vẻ mặt Tần Cứu và Du Hoặc: "70% khả năng chúng ta sẽ thất bại. Ở đây là khu trung tâm, có vấn đề gì xảy ra hệ thống sẽ phản ứng ngay lập tức. Cho nên có khả năng rất lớn chúng ta sẽ gặp phải chương trình tiêu hủy tập tin rác. Chúng ta cần phải sử dụng tốc độ gần như nhanh nhất trong đời, họa may chỉ cần chậm 0,1 giây là sẽ chết ngay tức khắc, không còn tro cốt để mà lượm."

"Được." Du Hoặc đáp ứng.

Tần Cứu cũng gật đầu theo.

154 nói: "Còn cánh cửa thứ ba chính là một phần của tổng trung tâm điều khiển. Tôi sẽ nhanh chóng mở một con đường đi đến chỗ nghỉ ngơi cho các thí sinh."

Ký ức của Du Hoặc và Tần Cứu đã bị giới hạn, không có bao nhiêu hiểu biết cặn kẽ với khu trung tâm. Mấy năm nay thì Sở Nguyệt không ở trung tâm, ắt không rõ chi tiết thay đổi thế nào. Thật lòng mà nói, tạm thời 154 lúc này đang đứng ở vị trí tiên phong chủ đạo.

"Cấp bậc nguy hiểm của sự cố tại phòng thi liên hợp được điều chỉnh thành SSS."

"Chương trình trung tâm tự kiểm đạt đo lường sắp mở."

"Khu vực trung tâm chuẩn bị tự động phong tỏa."

"Chương trình canh gác đếm ngược năm giây, dọn dẹp toàn bộ khu trung tâm."

154 ngừng thở, tốc độ thang máy đột nhiên chậm như bò.

Tốc độ biến chuyển đột ngột làm mọi người giật thót tim, vô tình lại thêm phần căng thằng. Ngay cả Sở Nguyệt cũng phải đứng hít sâu một hơi vào.

"5, 4, 3—"

Ánh sáng màu đỏ quét qua mọi ngóc ngách trong không gian, thậm chí cả bụi trong không khí cũng phát ra tiếng bíp bíp, giống như bị điện giật vào vậy.

Nếu như có một con người sống sờ sờ xâm nhập vào đây, không may lại đứng ở đó ước chừng năm giây thôi, người đó sẽ như những hạt bụi ấy vậy, ngay tức khắc bị xóa bỏ vĩnh viễn.

"2, 1."

Ngay vào giây cuối cùng vừa được đếm xong, ánh sáng màu đỏ biến mất, cửa thang máy cũng đồng thời mở ra.

"Nhanh! Vào cửa thứ nhất ngay!" 154 giục.

"Lượt dọn dẹp lần thứ hai bắt đầu."

Mọi người gần như giẫm lên nhau tranh vào cửa, ngay khi ánh sáng màu đỏ đuổi kịp đến cửa căn phòng, liền dính lấy khuỷu tay Tần Cứu, mảnh vải ngay chỗ ấy lập tức biến mất, để lộ một mảng da cánh tay.

Du Hoặc bắt được anh.

"Vẫn ổn, không trầy da." Tần Cứu dứt khoát cuốn tay áo rách lên.

Phản ứng của hai người họ vẫn bình thường là thế, riêng những người khác đã trắng bệch hết mặt mày.

Rất nhanh, tiếng hệ thống cũng vang lên:

"Kết thúc ba lần dọn dẹp, khu trung tâm đã phong tỏa, chương trình tự kiểm đạt đo lường đã mở, thời gian dự tính 48 phút 12 giây."

154 nói: "Mỗi lần dọn dẹp cách nhau mười giây, chúng ta hãy canh chuẩn thời gian."

922 ý thức được trọng điểm: "Chờ đã, mỗi lần dọn dẹp bên ngoài cách nhau mười giây, nếu như các cậu trong đây mà thất bại, thì mình phải lao ra ngoài càng nhanh càng tốt. Mà lỡ như hai thời điểm đều không khớp nhau....."

"Thì chết thôi chứ sao." Sở nguyệt: "Bởi tôi mới nói vô cửa này không khùng cũng điên!"

"Thế thì cảm phiền chờ chuyện tốt đi." Tần Cứu cất lời, bèn đưa mắt sang nhìn Du Hoặc: "Các cô cứ ở đây đừng manh động. Hai tụi tôi đi một chuyến đã nào."

154 thở phào một hơi, cẩn thận ghì lại khóa cảm ứng: "Tôi sẽ cố gắng."

Dứt lời, cánh cửa liền vang một tiếng "ting".

Trong nháy mắt, Du Hoặc và Tần Cứu đã lao ra ngoài.

Mọi người trong phòng không dám thở mạnh, chỉ khi nghe rõ được tiếng cạch đóng cửa ở phòng bên đã truyền đến, mọi người mới dần hoàn hồn trở lại.

"Em....." Vu Văn nuốt nước bọt, "Thêm mấy lần nữa chắc em lên cơn đau tim chết đứng luôn quá!"

Khi họ còn đang thấp thỏm giật tim ở bên đó, thì bên này Du Hoặc, Tần Cứu và 154 đã bước vào cánh cửa thứ hai.

Cấu tạo của cánh cửa này rất phức tạp, vô số những linh kiện bán dẫn trong suốt quấn ngoằn ngoèo, nối với trụ điện, vỏ máy tính và các loại bàn màn hình cảm ứng.

Khung cảnh này đập vào mắt, động tác Tần Cứu thoáng khựng lại.

Dựa theo quy tắc bình thường, chỉ có Du Hoặc và Sở Nguyệt mới gọi là đã từng diện kiến chỗ trung tâm này, khi anh bắt đầu lên vị trí 001, quyền hạn này cũng đã chấm dứt.

Nhưng anh lại có một loại cảm giác như đã từng quen, cứ như thể anh từng một lần vượt rào nguy hiểm cực độ này, lặng lẽ đi đến đây.

"Tôi đã từng thấy những thứ này."

Tần Cứu trầm giọng nói.

154 đang di chuyển ngón tay chuẩn bị loại bỏ giới hạn, biểu cảm căng chặt vô cùng. Cho nên khi lời nói đã dứt đi vài giây, cậu ta mới có phản ứng lại ý nghĩa của những lời này.

"Anh đã từng thấy?" 154 sửng sốt.

Ngay sau đó, trong lòng cậu liền hoảng hốt, không ổn rồi!

Thoáng sững sờ mất mất hai giây, tia xác minh quyền hạn đã bắt đầu rà quét.

154 xây xẩm mặt mày, cậu ta còn vừa định gào to "Đi ra ngoài lại đi" thì ánh sáng màu đỏ đã vụt tới bên sườn mặt Du Hoặc, bất thình lình dừng lại.

Giây lát, trên màn hình chạy ra một dòng chữ:

[Kiểm đạt cho thấy chìa khóa hủy bỏ bí mật, xác minh thông qua, có thể chấp hành khẩu lệnh hủy bỏ.]

Căn phòng liền rơi vào yên tĩnh, ba người đều không nghĩ tới bước ngoặt quá mức thế này, thoáng đều đã ngẩn tò te đứng đó.

Một lúc lâu sau, Du Hoặc mới sờ bên gò má của mình, nhíu mày lẩm bẩm: "Chìa khóa hủy bỏ bí mật?"

Ngay sau đó, ngón tay hắn chạm phải vành tai, một vật gồ ghề góc cạnh rõ ràng lọt thỏm vào lòng bàn tay, dưới ánh sáng đỏ lóa vào để lại chút hơi ấm bủa quanh.

Đó chính là chiếc khuyên tai hắn đều mang từ trước đến giờ.

***

Một ngày nào đó đã lâu về trước, vành tai trơn nhẵn của giám thị A đột nhiên xuất hiện một thứ gì đó, hoàn toàn không tương xứng gì với tính cách thường ngày của hắn.

Tần Cứu hỏi hắn, sao lại đột nhiên mang khuyên tai thế này?

Hắn liền bảo: "Không có gì, chỉ là hôm qua chợt thấy một giấc mơ."

Đó là một giấc mơ kỳ lạ không thôi, bên trong có hai Tần Cứu thân phận khác nhau, cũng như có hai hắn thân phận khác nhau. Sau khi tỉnh lại, hắn chỉ nhớ mãi lấy một ngọn lửa ngút tận trời mây, còn có Tần Cứu đang ngồi bên cạnh bàn ngắm nhìn biểu cảm của hắn.

Tần Cứu nói: "Chỗ em đứng mờ quá, tôi thường chẳng thấy rõ gì cả."

Cho nên, hắn mới tìm chút đồ, đeo lên nơi an toàn nhất của mình. Như vậy thì dù có ở bất cứ nơi đâu, đối phương cũng đều có thể trông thấy rõ ràng được.

......

Lại là một ngày bẵng đi sau đó, giữa không gian mịt mù đầy là khói súng, Tần Cứu đã lặng lẽ thay đổi chiếc chìa khóa bí mật mà mình mạo hiểm chuẩn bị kỹ càng.

Nếu như họ lại chẳng may thất bại nữa, vậy thì đồ vật chung sẽ có tác dụng.

Chỉ cần chìa khóa bí mật có hiệu lực, ký ức sẽ khôi phục lại.

Trong ấy có quá khứ của anh, có niềm tin của anh, cùng với tình yêu của anh.

Hết thảy những thứ ấy tạo nên một Tần Cứu hoàn chỉnh.

Em yêu, tôi sẽ đặt chính bản thân mình bên cạnh tai em, để em có thể nghe thấy được.

Lời nguyện cầu một ngày gặp lại của chúng ta trong thế giới không còn mùi thuốc súng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca