Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ANH CÓ HÚT THUỐC KHÔNG?

Tần Cứu lại nói: "Sao lại muốn hỏi chuyện này?"

Edit bởi La vender (ourcutehome)

"Tách (Tiếng búng tay)"

Ai đó búng tay một cái bên mặt Du Hoặc.

Sức búng cố tình được thả nhẹ, có lẽ là sợ quấy nhiễu đến con quái vật, hoặc cũng có lẽ sợ làm ai đó bị kinh hoảng.

Du Hoặc sửng sốt, quay đầu sang.

Tần Cứu thu tay lại: "Nghĩ gì mà đến bất động luôn vậy?"

"Không có gì." Du Hoặc cử động đầu một chút.

Bật lửa kéo dài hơi tàn, chỉ sợ thổi một phát đã bị tắt đi ngay.

Khoang thuyền chìm trong bóng tối, chỉ có tròng mắt Tần Cứu thấp thoáng ánh sáng.

Du Hoặc mân mê ngón tay cầm điếu thuốc, cái cảm giác quen thuộc này lại chợt loé lên lần nữa.

Hắn quay đầu nhìn chằm chằm vào quái vật.

Chưa được lát sau, trong đêm mù đen kịt, hắn bất thình lình cất tiếng hỏi: "Anh có hút thuốc không?"

Câu hỏi vừa không đầu lại không đuôi, Tần Cứu thoáng kinh ngạc: "Hiện tại à?"

Lúc này Du Hoặc mới nhận ra câu từ của mình còn có nghĩa khác: "Không phải......"

Tích tắc để cảm xúc nhất thời chợt lắng xuống, hắn mới ngỡ ngàng thấy chuyện vừa rồi đã nhạt nhẽo còn ngu ngốc đến thế nào.

Hắn đã chạm mặt Tần Cứu nhiều như vậy, cũng chưa bao giờ thấy anh mua thuốc lá. Hơn nữa còn kỳ cục ở chỗ, tự nhiên mình níu ai đó lại chỉ để hỏi vấn đề này. Bây giờ hắn ngẫm nhớ lại chỉ cảm thấy bản thân mình lúc đó sao mà nói chuyện nghe ngu thế.

"Bỏ đi, xem như tôi chưa nói gì."

Du Hoặc khôi phục lại giọng điệu lười biếng uể oải.

Tần Cứu hình như muốn nói cái gì đó nữa.

Nhưng lúc anh vừa mới mở miệng liền đột nhiên khựng lại, anh đưa ngón tay chọt lên vai Du Hoặc hai cái như đang nhắc nhở.

Đằng sau cây cột đá, con quái vật cuối cùng cũng đã thoát ra được.

Nó bắt đầu di chuyển một cách lặng lẽ.

Trên người nó lờ mờ lóng lánh ánh huỳnh quang, hoặc có lẽ là do phần thịt của nó trắng hếu bất thường dễ nổi bật trong màn đêm đến vậy.

Đủ để Du Hoặc thấy từng một cử động của nó.

Tròng mắt to lớn của nó lồ lộ nấp sau cột đá, đảo con ngươi một vòng từ trên xuống dưới từ trái qua phải. Toàn cơ thể đủ để lấp đầy nửa khoang thuyền đó của nó đang thở từng hơi phập phồng, vô số các chi duỗi ra gõ nhẹ lên sàn gỗ theo từng nhịp thở.

Lạch bạch lạch bạch. (Tiếng tiết nước của con bạch tuộc, hay tiếng cơ thể nó tác động với nước.)

Con quái vật này giống như một con bạch tuộc khổng lồ biến dị, các chi chính là xúc tu, dưới góc nhìn này đã che đi những cái giác hút của nó.

Nhưng nó mù hơn mấy con bạch tuột kia nhiều

Du Hoặc khó chịu ngừng hô hấp.

Xúc tu của con bạch tuộc xấu xí vẫn đang co duỗi, quả đầu khổng lồ vươn mình đằng sau cột đá, tròng mắt chuyển động theo sau.

Bất thình lình, một trong những xúc tu của nó bất ngờ duỗi dài ra.

Giống như cách mà những con ếch và thằn lằn bắt côn trùng, chiếc lưỡi đột ngột phóng ra, vọt tới chỗ con mồi đang ở đấy.

Một tiếng đùng ầm vang.

Cả cái núi chất những rương đồ gỗ đổ sập ra đầy đất.

Chúng bị chiếc xúc tu trực tiếp đánh vào tanh bành thành một đống gỗ nát.

Đáng tiếc thay, ở đó chẳng có bóng người nào.

Con bạch tuộc lại nghiêng cái đầu to quá khổ sang bên kia, tròng mắt cũng chuyển qua theo.

Cảm nhận kỹ càng.

Trong khoang thuyền chỉ còn lại một khoảng trời yên tĩnh, chỉ riêng lúc nó di chuyển sẽ phát ra tiếng nước ùng ục khe khẽ.

.......

Du Hoặc lại cảm giác được bả vai của mình lại bị ai đó chọt chọt hai cái.

Hắn quay đầu liền thấy Tần Cứu mở bàn tay tới trước mình, có một cái nút chai nằm trong lòng bàn tay anh.

Đối phương khoa tay múa chân.

Du Hoặc nháy mắt hiểu rõ.

Tần Cứu giơ ngón trỏ lên:

1

2

3

Ngay khi ba ngón tay vừa dựng thẳng đứng, Du Hoặc vứt nửa điếu thuốc tàn trong tay, đồng thời, Tần Cứu cũng ném nút chai sang hướng ngược lại.

Hai tiếng vút vút đồng loạt vang lên......

Hai chiếc xúc tu cùng vọt lên nhanh như cắt, xé gió bay đến.

Cơ thể xấu xí của con bạch tuộc cũng không xê dịch đi chút nào, xúc tu đều đồng loạt phóng đến hai hướng kia.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ riêng một chiếc tủ gỗ dính đạn, trực tiếp bị đánh nát tan. Lúc rơi xuống một phần đầu góc tủ vướng vào trên cột đá, tạo thành một cái mái nhà tam giác lưng lửng.

Còn ở bên kia, xúc tu tấn công vào núi xương. Làm cho xương chậu, đầu lâu, xương đùi bay đầy đất.

Số ít còn lại bị hất bay tới trước mặt Du Hoặc.

Du Hoặc mặt đối mặt, chạm phải đôi mắt sâu kín đen kịt của đầu lâu.

Vào rất nhiều năm về trước, nó hãy vẫn còn từng thớ thịt sống che kín, vẫn còn từng dòng máu chảy đỏ hồng, có thể đó là thuyền viên của đội thuyền buôn bị nhốt ở đây, hay cũng có thể là một thí sinh nào đó bị kéo tới nơi này làm kiểm tra.

Du Hoặc duỗi tay đến muốn chạm những đốt xương trắng dã đang chễm chệ nằm đấy, nhưng thoáng hắn chợt khựng lại. Thay vào đó, tay hắn lại chuyển hướng đi nhặt những cây đinh và vài mảnh dăm gỗ lên.

Hắn không nói hai lời, ném từng món một ra ngoài.

Mỗi khi ném một thứ, con bạch tuộc xấu xí liền vươn xúc tu bay xé gió theo sau. Bất cứ thứ gì được ném đi, xúc tu cũng đều bay theo cái đó.

Một giây cũng không để lỡ, cực kì hào hứng.....

Nói thế nào nhỉ, Du Hoặc đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của trò chủ ném đĩa bay cho chó lại lượm.

Bên Tần Cứu cũng y chang.

Trong một khắc, khoang thuyền rơi vào thế cuộc giằng co quỷ dị.

Cơ thể hắn bất động, Tần Cứu cũng bất động, con bạch tuộc xấu xí càng không nhúc nhích.

Chỉ có cánh tay vươn và xúc tu bay lượn.

Phải thêm vài phút sau.

Khoang thuyền bị phá hỏng triệt đẻ thành một đống hoang tàn đổ nát, bàn ghế tủ bát xiêu xiêu vẹo vẹo, riêng hai cái món đồ ăn kia lại chẳng sứt mẻ gì.

Bạch tuộc xấu xí: "........"

Hai đại boss thoáng nhìn qua thăm dò, liền tỏ vẻ vô cùng hài lòng đối với cảnh tượng loạn lạc trước mắt. Thế là họ nghỉ ngơi giải lao một lát.

Khoang thuyền bỗng chốc yên tĩnh, tròng mắt con bạch tuộc xấu kia lại đảo vòng vòng, cơ thể phập phồng theo từng nhịp đã chậm lại, cứ như thể nó đang lấy lại bình tĩnh.

Trông nó như chỉ đang khoả khuây chơi đùa một tí với đồ ăn của mình, chẳng lấy chút hoang mang nào.

Cả hai món ăn hôm nay trông có vẻ còi còi.

Nhưng chẳng sao cả, nó không ngại việc chơi trốn tìm chốc lát rồi mới dùng bữa đâu.

Tiêu hao năng lượng đúng cách sẽ giúp nó ăn nhiều hơn, còn có thể làm thức ăn trông ngon miệng hơn.

Nó suy nghĩ tích cực như thế đó.

Món mồi phản kháng lại càng thêm phần hấp dẫn.

Chứ nếu dọa cho miếng mồi sợ rụt mông, thịt chúng sẽ nhão đi hơn, chẳng còn dai nữa.

Nó thậm chí thấy rằng, nếu mà một hơi ăn tất thì không còn gì thú vị nữa cả, tốt nhất phải là ăn hai miếng lót dạ rồi chơi nguyên ngày, xong lại ăn thêm hai miếng lót dạ nữa.

Cứ duy trì cái cảm giác đói bụng như thế, món đồ ăn béo bở sẽ ngon đến từng miếng một ăn vào.

Nó cũng không phải sợ đồ ăn chạy trốn.

Mặc cho chúng có chạy đằng trời, thì tới đúng 0 giờ đêm cũng đều sẽ có thức ăn dâng đến tận cửa nhà nó, chúng sợ hãi, chúng tuyệt vọng, và rồi chúng bất lực đầu hàng số phận.

Hương vị phong phú lạ thường.

......

·

Du Hoặc không biết con bạch tuộc xấu xí kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Chỉ thấy cái miệng mềm nhũn của nó chẹp chẹp, nuốt xuống hai cái, sau đó nước miếng ào ào mà tuôn.

Ánh sáng chói loá bên ngoài cửa sổ mạn thuyền vừa khéo chiếu qua, sáng lấp lánh màu nước miếng.

Du Hoặc: "......"

Nước dãi của con quái vật trút xuống, càng làm cho mùi hương trong khoang thuyền thêm phần hồn xiêu phách lạc.

Du Hoặc ngừng thở nheo mắt lại...... rốt cuộc chịu không nổi nữa.

Đầu hắn không thèm quay lại liền đã ra hiệu cho Tần Cứu.

Sau đó hắn giương ngón tay lẳng lặng đếm số:

1

2

3

Hắn khom lưng chạy vút ra ngoài.

Bên kia, Tần Cứu không phụ lòng hắn, đồng thời cử động theo.

Con bạch tuộc xấu xí đột nhiên hưng phấn lên, phát động hơn mười cái xúc tu lần lượt tấn công.

Tiếng động phát ra ở nơi nào, xúc tu liền bay đến chỗ đó.

Một cái không được thì hai cái.

Hai tua vẫn không bắt được thì ba tua. (xúc tu = tua)

Khoang thuyền loạn lên là do hai người cố tình làm ra như thế, đối với họ mà nói thì hiện trường như thế này chỉ trăm lợi không một hại.

Trong khi một người vừa băng qua cột đá, người còn lại liền chống tay nhảy qua thang gác.

Ngay lúc người này vừa dựa lên tủ sắt, người kia liền chui dưới cái tủ gỗ nghiêng.

........

Chưa đầy hai phút.

Du Hoặc đã đứng yên sau cột đá.

Đầu ngọn xúc tu của con bạch tuộc xấu xí kia vừa nhọn vừa nhỏ, hắn tóm gọn lấy nó trong lòng bàn tay......

Tần Cứu cúi nửa người đứng trên thang gác, bên cạnh là một cây cột đá khác, chân giẫm lên cái còn lại.

Còn về phần con bạch tuộc xấu xí......

Nó chia số xúc tu ra làm hai phần, hai phần đó vòng vèo ngoặn nghẹo chín khúc cua mười tám đoạn đường giữa hàng đống thứ vật linh ta linh tinh đổ nát, đang được hai đại boss lôi lại vào tay.

Cái đầu cục mịch to lớn của nó như bị đứt ý thức, nó tồng ngồng giạng thẳng các chi xúc tu nằm bại liệt tại chỗ.

Du Hoặc hỏi Tần Cứu: "Anh có mang dây da theo không?"

"Đồ vật của giám thị nhất định không được phép mang theo, chuyện này tôi vẫn luôn lấy làm tiếc....." Tần Cứu ngoài miệng bày tỏ tiếc nuối, trong mắt lại đảo quét khắp mọi nơi.

Anh vươn tay tóm lấy một sợi dây thừng nằm trong góc cầu thang, lật qua nhìn một cái: "Mới vừa tìm được cái này, chắc là dùng để buộc cánh buồm lại, lấy đi."

Tần Cứu vươn tay ném sợi dây thừng đi.

Du Hoặc chụp được, mau chóng cột xúc tu lại với nhau, cột thành một bím "xúc tu" đuôi ngựa.

"Cậu đúng thật là....." Tần Cứu nói.

Trông vừa lãnh khốc lại cao ngạo như thế, mà trò gì cũng có thể làm ra được.

Du Hoặc buông bím "xúc tu" đuôi ngựa đã được cột xong xuống, nâng mi mắt ngước nhìn anh, mặt vô cảm đợi anh nhả cho hết lời.

Tần Cứu "ừ" một tiếng, sửa lại lời nói: "Dí dỏm hài hước, rất thú vị."

Anh nói, đồng thời cũng lục lọi cửa thang gác một hồi, lại tìm thấy thêm một sợi dây thừng, cột ngọn xúc tu dưới chân mình lại.

Vậy là có hai bím đuôi ngựa rồi.

Bạch tuộc xấu xí: "......."

Tần Cứu chống một tay, nhảy khỏi cầu thang.

Những chiếc xúc tu được anh cột lại vẫn còn đang trải dài xuống dọc theo cầu thang, nó rũ rượi như đang giả chết.

Tần Cứu lật ra xem một chút rồi nói: "Này ăn được không ta?"

Bạch tuộc xấu xí: "......"

Du Hoặc: "....... không thể."

Tần Cứu còn tỏ vẻ rất bất ngờ: "Không thể hả? Trông nó chẳng khác mấy sợi râu của con mực là bao."

Du Hoặc khó tin mà nhìn anh một cái.

Tần Cứu cho rằng hắn sẽ nói mấy loại câu như "Anh là biến thái à", kết quả vị đại boss này lại phun ra một câu: "Cái đầu nó xấu chết."

Bạch tuộc xấu xí: "......"

Trong lúc nói chuyện, cái đầu nó lại biến bự lên nhanh chóng.

Nó phồng mang trợn má nghẹn một cục tức.....

(*)一股劲: Chỉ trạng thái nghẹn cơn giận, ở trên miêu tả đầu nó bự lên nghẹn cơn giận, nên mình xin dịch phùng mang trợn má nha.

Ngay lập tức liền có tiếng bộp bộp vang lên, chỗ buộc lại những chiếc xúc tu của con bạch tuột đứt cùng một lúc..

Một khi con bạch tuộc xấu xí vừa lấy được tự do, nó liền rút lại những cái gốc xúc tu đã đứt ngọn.

Thân hình màu trắng khổng lồ của nó thụp xuống, co duỗi tự nhiên mà lách mình qua khe tường.

Chỉ trong nháy mắt, nó đã trượt đi mất tăm hơi, chỉ đành bỏ lại hai cái đuôi ngựa.

Cắt tóc giữ mạng hả?

........ được thôi.

Du Hoặc cậy bật lửa lên lần nữa, đi đến chỗ mà con bạch tuột vừa biến mất.

Hắn thấy gỗ của boong thuyền bị vỡ hết mấy tấm, để lại một lỗ hỏng có đường kính chưa đến một mét, qua cái lỗ này có thể thu vào mắt khung cảnh bãi đá ngầm gập ghềnh, còn có mấy vết trũng sâu hút.

Vị nồng tanh mặn của biển cả thoang thoảng lan tỏa từ khe hở, tiếng sóng biển vỗ về thấp thoáng lặng thầm truyền vào tai.

Chưa đầy một lát, Tần Cứu khẽ huýt sao bên cạnh cửa sổ mạn thuyền.

Sự chú ý của Du Hoặc liền chuyển dời sang.

"Đi thôi." Tần Cứu gõ gõ lên tấm kính cửa sổ.

Ngoài cửa sổ mạn thuyền là màu nước biển sâu thẳm.

Một bên là bãi đá ngầm gồ ghề, một bên là nước biển dưới mặt băng lạnh buốt.

Xem ra có lẽ con thuyền hoang này luôn bị vứt trên đảo, chẳng qua nó nằm ở vị trí khó tìm, do thế nên trước đây họ chẳng thể phát hiện ra nơi này được.

Du Hoặc nghĩ thầm, đi đến cạnh cửa sổ trên mạn thuyền nhìn ra bên ngoài.

Cách đó không xa trong nước biển, một khối thịt màu trắng chợt loé qua, không buồn nán lại mà bơi đi mất.

Lát sau, mặt biển lại trở về dáng vẻ yên tĩnh sâu thẳm vốn có của nó.

"Tôi không có hút thuốc." Tần Cứu đột nhiên nói.

Du Hoặc sửng sốt, ngồi dậy. Tần Cứu đang đứng dựa vào cửa sổ bên mạn thuyền nhìn hắn: "Ý câu hỏi ban nãy của cậu là vậy đúng không?"

Du Hoặc không nghĩ rằng anh còn nhớ tới vụ này.

Tần Cứu lại nói: "Sao lại muốn hỏi chuyện này?"

"Không có gì." Du Hoặc ngừng một lát: "Nhặt được điếu thuốc thì hỏi người làm mất chút thôi."

Tần Cứu nhớ tới món đồ nổi mốc kia, nhướng lông mày.

Du Hoặc đã đi mất hút rồi.

Trong khoang thuyền chỉ còn lại một đống hổ lốn.

Du Hoặc và Tần Cứu cùng càn quét "chiến trường", tìm được không ít đồ có thể sử dụng từ mấy cái rương vỡ vụn đến mớ tủ bát đổ nát này.

Có nến, đèn dầu, còn có cả la bàn.

Thậm chí còn có một chiếc huy hiệu, đồng hồ quả quýt và một cái hộp vuông rỉ sét đậm nồng phong cách Trung Cổ.

Du Hoặc đốt đèn dầu lên, cuối cùng cũng cho cái bật lửa một cơ hội nghỉ xõa hơi.

Hai người quay la bàn, tìm lối ra tới khe hở mạn thuyền lộng gió.

.

Không lâu sau đó.

Trong hang đá, nhóm thí sinh lần lượt giơ cây đuốc vào hang, trao đổi thông tin.

"Tìm được không?"

"Chúng tôi đã dạo qua một vòng bên kia, còn đi dọc theo bờ biển trong nửa giờ cũng không tìm thấy dấu vết nào của con quái vật đó."

"Vậy..... có thấy mảnh xương nào không?"

"Không có không có."

"Ừ ừ vậy là tốt rồi, không thấy khúc xương nào thì ít ra còn có hy vọng ho vẫn còn sống."

Sau khi Du Hoặc và Tần Cứu biến mất, bọn họ vốn dĩ rất sợ.

Nhưng một thai phụ như Thư Tuyết lại bắt lấy cây đuốc muốn đi tìm họ, những người khác làm sao có thể ngồi yên đứng nhìn được, tức khắc lập tổ đội đi ra ngoài.

Nhưng đã tìm gần một giờ rồi vẫn không tìm được bất kì dấu vết nào.

Dù đã bảo nhau không thấy xác thì vẫn còn hy vọng. Nhưng hy vọng này nhỏ nhoi thế nào, trong lòng tất thảy bọn họ đều hiểu rõ.....

Mọi người trầm mặc lặng thinh, vác vẻ mặt u sầu mà thở dài.

Thở dài còn chưa dứt, ở cuối hang đã có hai dáng người quen thuộc xuất hiện.

Mọi người vừa quay đầu lại, hai cái kẻ mà đáng lẽ đã phải hóa thành đống xương tàn lại vừng vững ở đấy, xách theo hai cái xúc tu, một chiếc hộp sắt và một chiếc đèn dầu rảo bước đi đến.

Tay xách nách mang quay về.

Mọi người: "......................"

Lúc này, một trong hai đại boss nhìn thoáng qua bức tường ghi điểm, làm trò trước mặt con thỏ chết, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Lần này sao lại không bị vi phạm quy định nữa vậy......"

Con thỏ chết: "........................"

Ủa vi phạm quy chế riết nghiện rồi đúng không???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca