Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


GẶP MẶT KHÔNG QUEN BIẾT

"Đầu anh có từng bị can thiệp không?"

Edit bởi La vender (ourcutehome)

Cánh cửa hé mở.

Ánh sáng lọt qua khe hở cửa, rọi tới khuôn mặt vừa xanh xao lại dịu dàng của tiểu thư dứt khoát.

"Có thể hoạt động được không?" Du Hoặc hỏi.

021 trong lòng giãy giụa đấu tranh đến suy sụp: "....... không thể."

Du Hoặc không lên tiếng nhìn nàng.

Nàng lại bổ sung: "Mức độ khó khăn cực kì cao, tính nguy hiểm cũng rất lớn."

Du Hoặc: "Ví dụ xem?"

"Ví dụ......." 021 vắt hết óc: "Đã từng có một tình huống, giám thị nhầm lẫn, cho thí sinh vào phòng đã có người đang được giám sát trong đó."

Du Hoặc dựa vào cạnh cửa chờ nàng nói hết.

021 nói: "Trùng hợp thay, hai vị thí sinh kia có quen biết nhau. Càng trùng hợp hơn nữa là cả hai đều ngứa mắt đối phương. Nghe có vẻ quen tai lắm đúng không?"

Du Hoặc: "Tiếp đi."

021: "Nói chung là, A sợ chạm mặt B nhất, B cũng sợ gặp A nhất, mối quan hệ của họ đại khái là thế đấy. Anh nghĩ thử xem, nếu hai người họ vào cùng một phòng tạm giam thì cảnh tượng trong phòng tạm giam sẽ thế nào?"

Vị tiểu thư này không chỉ muốn nói chuyện không thôi, mà nàng còn muốn cuộc chuyện có tương tác qua lại lẫn nhau nữa.

Đáng tiếc người nghe lại không chịu đồng lòng với nàng.

(*)Ở câu của 021 sử dụng từ hỗ động, hiểu theo nghĩa đen là sự tương tác qua lại giữa nhau, theo nghĩa truyện, ý tác giả là 021 không muốn chỉ một mình mình nói, mà còn muốn Du Hoặc nói chuyện hoặc diễn cảm lại nữa.

Còn với câu kế tiếp, tác giả nói Du Hoặc không "mại trướng" – 不买账, theo từ điển Trung – Trung của mình, nó mang nghĩa là chấp nhận bày tỏ sự khen ngợi hay ngưỡng mộ với ai đó, hoặc chấp thuận nghe theo, thuờng dùng ở thể phủ định. (Ví dụ: 你再吹嘘, 他也不会买账 -> Bạn cứ nói khoác, anh ta cũng sẽ không nghe theo đâu). Bên cạnh đó, nếu có bản dịch hay hơn thì mình sẽ đổi nhé.

Cũng may nàng đã quen với gương mặt cao lãnh của đối phương, không chờ Du Hoặc đáp lại liền tuyên bố kết quả: "Căn phòng giam giữ đó có hai A và hai B."

"Một là bản gốc, một là được tạo ra nhờ sự sợ hãi của bọn họ khi nhìn thấy người kia. Nghĩ lại thì anh với 001 cũng giống A và B quá nhỉ? Có khi trường hợp này là tạo ra hai 001, hai anh, rồi tám mắt nhìn nhau......"

021 dừng lại đúng lúc, tạo nên một bầu không khí đáng sợ: "Khoan hãy nói đến chuyện có đáng sợ hay không đã, mà điều quan trọng ở đây là anh còn muốn vào chung phòng tạm giam nữa không?"

Nếu giám thị không phát điên thì hệ thống cũng đã phát điên rồi.

Du Hoặc nghe xong liền gật đầu: "Vậy có nghĩa là chuyện này thật ra làm được, chỉ có điều là là khung cảnh hai bên chồng chéo lên nhau thôi phải không?"

".................."

Trong lòng 021 chỉ có thể thầm ai oán, đúng là đàn gảy tai trâu mà. Tôi vừa mới tốn sức nói lâu như thế không phải là để cho anh làm làm như vậy đâu!

Đây mà đổi lại là 078 thì nàng đã treo ngược đầu hắn ta lên rồi.

Nhưng giờ bây giờ người ở đối diện lại là Du Hoặc, nàng chỉ có thể hít sâu một hơi, duy trì nụ cười.

"Không nhất định là bị chồng chéo lên nhau." 021 giải thích: "Cũng có dạng bao phủ nữa. Nếu một trong hai người có mức độ sợ hãi cao hơn rõ ràng hơn người kia, khung cảnh phòng tạm giam sẽ lấy hoàn toàn từ nỗi sợ của người đầu. Cũng có khi hai người hợp lại cùng tạo ra một khung cảnh mới, kiểu khung cảnh mới này thường sẽ đáng sợ hơn rất nhiều."

Nàng vừa tưởng tượng vừa mô tả, ví von ra vô vàn những tình trạng muôn màu muôn vẻ khủng khiếp chết người để Du Hoặc ít nhiều gì cũng biết khó mà lui.

Ai ngờ đại boss nghe xong còn gật gù đáp lại: "Các cô có từng vượt quy làm thử lần nào chưa?"

"..........."

Dẹp mẹ đi.

021 muốn giết người đến nơi rồi đó.

Ngoại trừ tên đầu sỏ gây tội là nguyên nhân chính của vụ thảm sát – Du Hoặc đây được đặc cách, ai bén mảng đến đây nàng đều sẵn sàng chém đầu người đó.

Nàng chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi, ai ngờ lại có kẻ dám chui đầu vào rọ thật.

Cửa phòng tạm giam số 1 đang khép hờ thì bị gõ vang, 021 vừa mở cửa liền thấy 078 cầm chày gỗ đứng trước cửa.

Hắn ta nhìn qua có chút kinh ngạc: "Chị còn chưa đi à?"

021 lời ít ý nhiều: "Đang định."

078 hỏi: "Sao làm gì mà lâu vậy?"

"Xem thử phòng tạm giam có bị trục trặc gì không, cũng do cậu thí sinh da mịn thịt non không sợ trời không sợ đất kia chứ ai nữa." 021 nói.

Ở đằng trước, cô nàng bày ra biểu cảm lãnh diễm dọa người, phía sau lưng lại vung vẩy kịch liệt ra hiệu với Du Hoặc.

078 đã quá quen với phong cách nói chuyện của vị tiểu thư này rồi, hắn ta bèn nghiêm mặt nói: "Chưa đi thì tốt rồi, tôi cũng đỡ phải chạy lên lầu. Nãy 001 có đùa với tôi một câu, nhưng đồng thời nó lại nhắc tôi một chuyện."

021 hoài nghi nhìn hắn ta, cảm thấy có dự cảm chẳng lành.

"Hay vậy đi, cho cả hai người họ nhập vào chung phòng tạm giam. Dù sao giờ mỗi người ngồi đơ mọt cục ra đó cũng chán lắm, ngay cả mục đích xử phạt cơ bản cũng không đạt được, có khi gộp họ lại với nhau không chừng còn xảy ra phản ứng hóa học nữa thì sao." 078 nói: "Không phải quy định cũng có viết à? Nó nói nếu phòng tạm giam không thoả được yêu cầu xử phạt thì có thể điều chỉnh mức độ phù hợp hơn. Trong đó còn bao gồm cả việc sát nhập nữa."

021: "......"

Trước kia, thật ra họ cũng đã từng trải nghiệm thử chuyện này rồi, chứ không phải không nhớ gì. Nhưng 078 lại rất dè chừng 021, trong lúc bàn luận về một vấn đề gì đó, bao giờ hắn ta cũng phải lôi thêm bao nhiêu là lí do vào cuộc chuyện trò, để lời nói mình nom có vẻ thuyết phục hơn đôi chút.

Nhìn xem, chẳng phải hôm nay đã chấn trụ được 021 sao.

Hic..... có thể là chị ấy sốc đến quá độ rồi.

078 thầm nghĩ.

Vài giây sau, tiểu thư quyết đoán bày ra bộ mặt lạnh nhạt "muốn đánh cho đồng đội heo tàn phế", tự tay đưa Du Hoặc vào phòng giam giữ số 2.

"Dù có thế nào cũng phải cẩn thận một chút." Nàng đưa lưng về phía ngoài cửa, dùng khẩu hình nói với Du Hoặc.

Vừa dứt lời quay đầu lại, cô nàng liền thay hình đổi dạng biểu cảm trên mặt, đi quét mộ 078 thôi.

.

Trong phòng tạm giam số 2, khung cảnh khu phế tích đã hiện ra.

Vẫn là cảnh bầu trời cao rộng, là bầu không khí lạnh lẽo, đằng xa vẫn là cánh rừng chắn gió yên tĩnh kia.

Nó không khác nhiều so với lần trước, nhưng lại có một vài chi tiết đã bị thay đổi.

Ví như mấy ống thép đang chồng chất lên nhau kia.

Lần trước, bên ngoài mấy ống thép không bị rỉ sét nhiều, tính ra chúng còn là thứ sạch sẽ nhất giữa đống đổ nát này. Nhưng lần này thì lại có thêm ba vệt màu đỏ rực vương trên bề mặt.

Tần Cứu cúi lưng đối diện ống thép, vươn tay sờ thử.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chúng chỉ là những vệt máu khô thôi.

Ngoài mấy ống kim loại ra, trên mặt đất dưới chân anh cũng có vài vết giống vậy.......

Tần Cứu lấy ngón tay sờ đến mất hồn.

Bị giam một hồi lâu, ấn tượng của anh về khung cảnh này dường như càng ngày càng một rõ hơn.

Anh không ý thức được sự thay đổi này của mình, cho đến khi khung cảnh hiện tại đang xuất hiện trong phòng tạm giam. Bởi vì hiệu suất trực quan ở đây lớn, nên chi tiết nhiều hơn lần trước.

.

Tần Cứu dán mắt vào mấy vệt máu đó mà trầm ngâm một lát, theo trí nhớ mà ngồi xuống một góc của ống thép.

Khi đổi thành tư thế này, ba vệt máu kia liền tương ứng với tư thế của anh.

Cứ như thể những ngón tay anh đang đượm máu, thuận tay bôi lên bề mặt ống thép. Còn những vết trên mặt đất...... là chảy ra từ ngực anh.

......

Trong lúc xuất thần, những cánh chim đột nhiên bay vút chao đảo phóng ra từ cánh rừng chắn gió.

Sau đó sắc trời lập tức trầm xuống.

Anh móc điện thoại của Triệu Văn Đồ khỏi túi áo khoác, đôi mắt lại nhìn về phía chân trời.

Ở đấy có một mảng trời trong biếc, không có mây đen cũng chẳng có sấm chớp mưa bão, nhưng sắc trời lại đang không ngừng trở tối.

Giống như thời gian ở đây thình lình bị kéo đi thật nhanh, từ bình minh ló dạng liền thay lớp áo màu hoàng hôn, rồi lại chuyển mình sang buổi đêm đầu đông giá lạnh, toàn bộ quá trình chỉ mất hơn mười giây.

Có điều anh đã mau chóng phản ứng lại ngay.

Đây không phải do thời gian thay đổi mà là có người khác tiến vào đây, thế nên mọi thứ xung quanh mới dần trở nên tối đi như thế.

May thay không có đen hết hoàn toàn, nó đã dừng lại ngay giây phút cuối cùng của chạng vạng.

.

Cách đó không xa có tiếng bước chân vọng lại, tiếng động sàn sạt nho nhỏ, cũng không phá hư sự yên tĩnh của khu phế tích này.

Tần Cứu nhìn qua nơi phát ra âm thanh.

Chân tường chỗ đó có một lỗ thủng, lưới bảo vệ kim loại gãy uốn cong tạo thành một cái cổng tò vò khúc khuỷu, được những vật thể máy móc chất hàng đống chắn mất một góc.

Du Hoặc bước đến từ đằng sau đống máy móc đó. Dáng người cao ráo quen thuộc hiện hữu trong màn đêm mịt mù.

Hắn giơ tay đỡ lại lưới bảo vệ cong vòng, khom lưng chậm rãi rảo bước đến, giương mắt lên đã chạm ngay ánh mắt Tần Cứu.

Hắn thong thả tiến lại gần nơi đó, rồi bước chân hắn dừng lại trước một ống thép.

Cảnh tượng này thật sự rất giống một đoạn ngắn trong trí nhớ của anh.......

Mặc dù biết mốc thời gian đã khác, người cũng không phải, nhưng trong nháy mắt Tần Cứu vẫn cảm thấy choáng ngợp.

Kết quả liền thấy Du Hoặc quét mắt lướt qua một vòng, đánh vỡ sự tĩnh lặng đã lâu: "Anh sợ bị bỏ một mình ở vùng ngoại thành hả?"

Tần Cứu lập tức hoàn hồn: "........"

Chưa kể, trông khung cảnh này cũng giống thật.

Anh bật cười một tiếng trầm thấp, không phản bác lại, cũng nhìn lướt qua một vòng y chang vậy, vặn ngược lại Du Hoặc: "Còn cậu thì sao? Sợ bóng tối à?"

Du Hoặc: "......"

Tần Cứu duỗi cái chân dài ra, vỗ vỗ ống kim loại ý bảo Du Hoặc ngồi xuống.

Du Hoặc vừa định khom lưng xuống, liền nhìn thấy mấy vệt máu kia.

Ngay lập tức, hắn bất chợt có một loại cảm giác bài xích dâng trào tận óc. Thứ đó rõ ràng đã khô lại rồi, nhưng không biết sao hắn lại cảm thấy nó rất chướng mắt.

"Anh làm ra hả?" Hắn đột nhiên lên tiếng hỏi.

"Không phải."

Tần Cứu trả lời rất nhanh, cứ như một bản năng.

Nói xong anh liền thoáng sửng sốt, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

Đây thật sự là máu của anh, có điều nó đã là vết tích của nhiều năm về trước, công nhận nó chẳng là gì ghê gớm. Nhưng anh không rõ tại sao bản thân mình lại phủ nhận điều đó nữa.

Nhưng mà nếu lời chối bỏ đã ngỏ đầu môi, anh liền cứ thế mà tiếp lời: "Lúc tới đây đã có rồi, không biết là ai đã để lại chúng ở chỗ này."

Du Hoặc nhìn chằm chằm những dấu vết kia trong chốc lát, cái cảm giác phản cảm ấy trôi qua lâu như vậy vẫn chưa tiêu tan.

Hắn đứng dậy xoay hai bước, rồi vô tình tìm được cái cỗ máy đã hỏng, bèn ngồi xuống.

Tình huống bao phủ mà 021 từng nói không xảy ra, cái phản ứng hóa học dọa người 078 chờ mong cũng chẳng ập đến.

Ở đây cũng không có hai hắn hoặc hai Tần Cứu gì cả.

Chỉ có một màn trời đêm bao trùm nửa khu phế tích......

Thế mà khung cảnh của bọn họ lại hoà hợp đến độ không có lấy một chút xíu mâu thuẫn nào, yên tĩnh đến lạ kì.

"Đó là điện thoại của Triệu Văn Đồ à?" Ánh mắt Du Hoặc dừng trên tay Tần Cứu.

"Ừ, lần trước anh ta để lại cho tôi. Có điều là nó để cũng đã lâu nên vô dụng rồi, trong lúc nhất thời không thể mở lên ngay được." Tần Cứu nói.

Du Hoặc nói: "Tôi thấy anh thử đi thử lại cũng lâu, thế mà không có tác dụng sao?"

Tần Cứu nói: "Đỡ hơn lần trước nhièu, ít nhất có thể khởi động được màn hình."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó hả? Tự động bước vào trình tự tắt máy."

"......."

Du Hoặc nhìn anh cạy mở một lúc rồi mới lên tiếng hỏi: "Gọi tôi đến đây làm gì?"

Tần Cứu: "Tôi gọi cậu đến đây ư? Hồi nào chứ?"

Du Hoặc: "....... mắt giật gặp ma à?"

Tần Cứu "ừ" một tiếng, vờ suy ngẫm: "Chỉ là tôi đang thông cảm cho thí sinh nào đó thôi. Là một giám thị dạy dặn kinh nghiệm và là người thấu tình đạt lý, tôi đã quyết định thoả mãn chút lòng hiếu kỳ của cậu bằng cách cho cậu một gợi ý rằng, nếu muốn hỏi gì thì hãy đến phòng tạm giam."

Nghe được mấy từ "giám thị" với "thấu tình đạt lý", mắt Du Hoặc đã giật mấy cái liền.

021 nói nhanh quá, từ từ hắn mới tiêu hoá được những thứ đó.

Vấn đề muốn nói, thật sự là có. Và đây cũng là mục đích của hắn.

"Phòng tạm giam có đủ an toàn không?" Du Hoặc hỏi.

Tần Cứu mở khuy rồi tháo đồng hồ xuống, để lộ ra xương cổ tay vừa thon gầy lại mạnh mẽ, bên ngón tay cái để lộ một cái đèn tín hiệu nhỏ, kích thước cỡ một hạt gạo.

"Ở đây an toàn đến nỗi tôi có thể nói ra hết tất cả bí mật và thứ này vẫn sẽ không sáng đèn." Tần Cứu bảo: "Đây là khu vực duy nhất không có tai mắt của hệ thống, khác hoàn toàn so với phòng thi."

Anh vừa nói xong lại bổ sung một câu: "Trong phạm vi được biết."

"Vì sao?" Du Hoặc nói.

Tần Cứu: "Do có một số quy chế nguyên sơ, hệ thống có thể tự can thiệp, nhưng lại không thể can thiệp vào các thí sinh."

"Cho nên ở một mức độ nhất định, trong hệ thống kiểm tra này, thí sinh mới là người có nhiều tự do nhất, bọn các cậu đang nghĩ gì, đang làm gì đều không bị hệ thống kiểm soát. Cậu cũng có quyền phá vỡ quy chế mà vẫn an toàn, chỉ cần chịu hậu quả tương ứng thôi."

"Phòng tạm giam chính là thế giới của thí sinh, nó xây dựng dựa trên cơ sở trí nhớ và nỗi sợ hãi của các thí sinh. Theo quy chế không can thiệp, hệ thống không thể lén nhìn trộm."

"Vậy còn giám thị thì......" Du Hoặc đang nói thì cau mày lại: "Biểu cảm này của anh có ý gì?"

Tần Cứu nhún vai một cái: "Không có ý gì cả, chỉ là đột nhiên tôi thấy cách cậu nói rất thú vị."

"Là sao?"

Tần Cứu nói: "Tôi cho rằng cậu sẽ hỏi 'Còn các anh thì sao'? Đây là biểu hiện cho một dạng tiềm thức phân chia quần thể, vậy nên tôi có thể lý giải nó là......"

Du Hoặc mặt vô cảm cướp lời anh: "Không có đâu."

Tần Cứu nhướng mày nhìn hắn một lát, cười như không cười mà nói: "Đúng rồi. Giám thị không giống thí sinh, bọn họ......"

Khi nói chữ "bọn họ", anh đột nhiên nhấn mạnh giọng, làm biểu cảm Du Hoặc lập tức biến hóa mặn mà.

"Bọn họ đã được hệ thống mặc định là một bộ phận của nó, nên nó có thể áp đặt các biện pháp can thiệp khi cần thiết, bao gồm từ hành động, cho đến cả cái này." Tần Cứu gõ gõ vào huyệt thái dương.

Du Hoặc: "Can thiệp đến mức độ nào?"

Tần Cứu trầm mặc một lát, nói: "Mức độ nào cũng có, có khi trong thời gian ngắn, cũng có khi trong thời gian dài. Có khi chỉ can thiệp vào suy nghĩ nào đó, cũng có khi chỉnh sửa cả ký ức họ."

Ánh mắt anh mê mang chợt nhíu giữa màn đêm, nói tiếp: "Cũng có thể là đã có người gặp vấn đề. Từ rất lâu về trước, người ta thường hay nói rằng, những vị giám thị đời đầu kia không phải là người bình thường......"

Du Hoặc nghiêng đầu, biểu cảm trong bóng đêm đã càng một chẳng thể thấy rõ: "Những giám thị đời đầu? Có bao gồm giám thị A anh nói không?"

Tần Cứu: "Cậu ta là kẻ cầm đầu đám người đó, khoan nói đến việc có bình thường hay không, mà việc cậu ta có phải là người hay không cũng rất đáng để tranh luận đấy."

Du Hoặc: "......."

Hắn giẫm lên một báng của cái mày nào đó làm chỗ gác chân, cái chân dài còn lại thì thả tự do xuống. Cứ như vậy mà hắn tiếp tục lẳng lặng nhìn Tần Cứu một lát, sau đó lại mấp máy môi mà nói: "Tôi nhớ anh đã từng nói, chính anh với giám thị A như nước với lửa mà nhỉ?"

"Đó là lời người ta nói." Tần Cứu nhớ tới khung cảnh bước xa khỏi đèn xe trong một đoạn ngắn ký ức của mình, bèn bổ sung vào: "Có điều nó cũng chẳng ra gì thật."

Du Hoặc vô cảm nhìn anh, rốt cuộc hắn lại nhịn không được mà hỏi: "Đầu anh có từng bị can thiệp không?"

Tần Cứu: "?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca