Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ĐỘNG TĨNH NHỎ

Đùa chứ: Để sạc pin điện thoại, đành phải quậy (một chút) động tĩnh nhỏ thôi.

Edit bởi Ngẩn (ourcutehome)

Những lời 021 nói ở phòng tạm giam Du Hoặc đều nghe trọn.

Còn về việc có tin hay không thì lại là một chuyện khác.

Nhưng hiện tại, hắn giao thiệp với rất ít người trong cuộc.

154, 922 không thân cũng chẳng quen nhiều với hắn, chỉ tính thân phận họ đã là đối lập với nhau, dĩ nhiên họ sẽ chẳng để lộ ra quá nhiều. Nói họ đều đội lốt cừu non, giả ngây giả dại thế nào không biết, hai người này...... đặc biệt là 922 có giả bộ gì hay không hắn không biết, nhưng xét về độ ngu ngốc được bán theo cân của anh ta thì lại là thật.

Đối với chuyện hệ thống và giám thị A, họ có biết rõ chuyện đó hay không, cảm xúc họ thế nào, tạm thời vẫn còn rất khó nói.

Về phần Tần Cứu......

"Như nước với lửa" cũng được, "Quan hệ chẳng ra gì" cũng được, dù có là nhận xét nào cũng đều đánh giá dựa trên cơ sở qua lại với nhau.

Tần Cứu chắc đã biết rất rõ giám thị A, tại sao anh lại chẳng có chút phản ứng nào?

Biểu hiện của Tần Cứu quả là vừa khéo có mâu thuẫn với lời nói của 021.

Nếu 021 nói thật, hắn đúng là giám thị A, tại sao từ trước đến giờ Tần Cứu vẫn không nhận ra hắn?

Là có người lạ cố tình vẽ trò trêu đùa hắn? Hay là chính bản thân Tần Cứu cũng có vấn đề.

Nếu Tần Cứu bình thường, liền nói lên 021 đã nói dối, hắn chẳng hề liên quan đến hệ thống, cũng chẳng phải là giám thị A trong miệng nàng.

......

Thật ra Du Hoặc có khuynh hướng tin lời của 021 là sự thật, hoặc hầu hết đều là thật.

Bởi vì nàng không có lý do nào để tốn trăm phương nghìn kế tránh thoát theo dõi của hệ thống, tự biên một vở kịch kể cho một thí sinh xa lạ nghe.

Nếu nàng ta đã làm thế thật thì nàng đang toan tính ý định gì? Tự đị tìm một cấp trên cho mình ư?

Thế thì phải chán chường đến mức nào mới làm được đến cỡ đó......

Nhưng dẫu cho lời nàng nói là thật thì đấy cũng chưa chắc chắn đã là chân tướng.

Lời nói từ một phía rất phiến diện, nên hắn mới cần một lời xác nhận của Tần Cứu ngay tại chỗ này.

Một cơn gió mạnh thổi ngang qua khu phế tích, quét lớp bụi bay mịt mù.

Tần Cứu đổi sang một tư thế thả lỏng hơn, lười biếng hỏi: "Những lời này của cậu là đang mắng tôi sao? Vẫn còn đang đặt câu hỏi đấy chứ?"

"Anh nói thử xem?" Du Hoặc hỏi lại.

"Tôi à? Tôi thấy cậu là đang mắng người ta nhưng không tìm được lí do." Tần Cứu nói: "Vừa mới giải thích chuyện hệ thống xong, dường như tôi đã có lỡ lời câu nào làm học sinh xuất sắc của chúng ta không vui sao?"

Anh chọc ngoáy lỗ tai mình: "Nói thử xem, tôi sẽ rửa tay mà nghe. Có chỗ nào dùng từ không phải, tôi có thể nói lại một lần nữa."

Du Hoặc: "......"

Chẳng biết từ khi nào, cái cụm từ xưng hô trêu chọc "học sinh xuất sắc" đã biến thành "học sinh xuất sắc của chúng ta" rồi.

Du Hoặc nghĩ thầm...... Nếu là cố ý trêu đùa, chắc anh sẽ chẳng nói chuyện như thế.

Ai lại có thể dùng giọng điệu này với đứa mình ghét chứ? Gây tổn thương cho kẻ thù 1000, lại tổn thương bản thân 800, tự nhục mình sao?

Hắn nhìn Tần Cứu, bỗng lại chợt hỏi một câu không đầu không đuôi: "Mắc ói không?"

Tần Cứu: "Cái gì?"

Bóng tối mịt mù tràn ngập gần như toàn bộ không gian, nhưng trên mặt Tần Cứu vẫn hiện rõ vẻ nghi hoặc.

Du Hoặc lắc đầu nguây nguẩy: "Không có gì. Tôi hỏi nghiêm túc, anh có từng bị can thiệp qua hay không?"

Tần Cứu cũng không có trực tiếp trả lời vấn đề này, mà anh lại trầm ngâm một lát mới nói: "Tôi vừa mới bảo là có thể tôi đã làm cậu hiểu lầm đôi chút rồi, rằng hệ thống chẳng có chuyện gì cũng can thiệp vào tư tưởng của giám thị, hay là...... giám thị có khi đều đã chịu can thiệp."

"Còn không phải sao?"

"Đương nhiên không phải." Tần Cứu khép hai đầu ngón trỏ ngón cái lại còn một khoảng cách nhỏ xíu "Chỉ là lúc cần thiết thôi. Tỉ lệ của tình huống cần thiết này không cao lắm và nó còn bị hạn chế bởi các quy định nữa."

Ngay từ thuở ban đầu, Du Hoặc đã thường xuyên nghe thấy hai chữ mà họ rất hay thường nhắc đến – quy định.

Hơn nữa, xuyên suốt trong khoảng thời gian này, họ cũng đã luôn nói đến tầm quan trọng của nó.

Cái này là do quy định nào đó đặt ra, cái kia thì không phù hợp với quy định nào đó, hệ thống cần phải tuân theo quy định nào đó...

Du Hoặc thoáng cũng không thể hiểu được nỗi......

"Nếu như tôi nói không sai cái ngữ hệ thống này đứng đầu trên tất cả, sao mà nghe ý anh cứ như thể nó còn cần phải có quy định cho phép mới được vậy?" Du Hoặc giễu: "Có phải nó có hơi vớ vẩn không kia chứ?"

"Vớ vẩn ư? Nào có." Tần Cứu nói: "Đấy vừa khéo lại chính là lí do nó tự cho rằng bản thân nó là kẻ ngự trị, cũng là chỗ nó tự nhận ưu việt nhất của mìmh, cậu sẽ vì nhiều nguyên nhân mà vi phạm quy định, còn nó thì không."

"Nó vĩnh viễn sẽ chẳng bao giờ vi phạm quy định cả, dù có là bất kì lí do gì đi nữa. Nếu ngày nào đó nó phá vỡ quy định, nó sẽ bị mất đi những gì vượt trội hơn con người, thế thì còn khác gì với con người nữa chứ? Đây chính là thứ nó không thể chịu đựng được dù chỉ một chút."

Anh nói với Du Hoặc: "Trước mắt thì có một người...... cậu chính là người mà nó không thích nhất."

"Chuyện mà luôn làm cho nó ghét chính là phá yêu cầu phòng thi." (phá trong phá kỷ lục) Tần Cứu nhún vai, cười lưu manh: "Thế nên nó ngứa mắt cậu nhưng nó mà lại không thể đả động tới cậu. Chỉ có lúc vi phạm quy chế thi, nó mới dùng mọi cách cho cậu chết, hoặc là đuổi cậu đi."

Tần Cứu nói: "Có điều, tôi vẫn luôn rất tò mò chuyện cậu....."

Du Hoặc khó chịu xoa bóp cổ tay, ngẩng đầu lên hỏi: "Tò mò cái gì?"

Tò mò sao cách hệ thống đối với cậu..... càng ngày càng thấy nó giống như đang khoan dung hơn với cậu vậy.

Tần Cứu nghĩ thầm.

Nhưng lời này thiên về trực giác hơn, trực giác Tần Cứu mách bảo hệ thống khoan dung với Du Hoặc hơn, nhưng khi cân nhắc cẩn thận thì lại như đánh rắm vào mặt nhau ấy.

Khoan dung hơn thì sẽ quăng cậu ta vào quan tài à? Khoan dung hơn thì sẽ quăng cậu ta vào miệng quái vật luôn sao?

Anh mà nói ra suy nghĩ như thế, khéo người ta lại nghĩ anh đang giễu cợt với khích tướng người ta thì sao?

Cho nên Tần Cứu nghĩ ngợi xong, bèn lắc đầu bảo: "Thôi quên đi."

Người đời truyền nói, cứ ai mà ấp a ấp úng, nói đầu không nói đuôi, mười người hết chín người bị vả cho vêu mỏ.

Hay chí ít người nghe thế nào cũng phải hỏi lại vài ba câu.

Ai dè Du Hoặc chỉ đáp đơn giản một tiếng "ừ" rồi lại hỏi tiếp: "Thế là anh vẫn chưa nói, anh có bị can thiệp qua hay không à?"

Tần Cứu: "......"

Ý vị ngài giám thị 001 chẳng rõ mà khẽ "chậc" một tiếng: "Cậu làm gì mà sao cố chấp chuyện này dữ vậy?"

"Tại vì anh cứ cố chấp chuyển đề tài hoài."

Tần Cứu: "......"

Hai người giằng co một lúc, ai cũng im thin thít.

Du Hoặc chống cằm nhìn chằm chằm Tần Cứu hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Không phải anh nên cảm thấy mất mặt sao?"

"......"

Tần Cứu vuốt cằm, tỏ rõ vẻ mặt trúng tim đen nhưng lại đánh chết cũng không chịu thừa nhận.

Hổ báo thành hổ giấy luôn rồi.

(*)Câu gốc: Thiết lão hổ nháy mắt biến da giòn. Trong đó, da giòn chỉ những nhân vật máu yếu, dễ chết trong game, mình xin phép dịch thoáng cho dễ hiểu nha.

Anh hàm hồ đáp lại: "Sao tôi lại phải cảm thấy mất mặt kia chứ?"

Du Hoặc: "Sao tôi biết."

Tần Cứu tức giận nhìn Du Hoặc.

Cuối cùng, anh đành chịu thua mà bảo: "..... Được rồi."

Anh rũ mắt, lấy điện thoại của Triệu Văn Đồ ra, ấn phím mở khoá máy.

Màn hình điện thoại toả ra ánh sáng ảm đạm, cứ như thể có một lớp sương đen kịt bao bọc lấy nó vậy.

"Thật ra là có một ít." Tần Cứu nói tiếp: "Nhưng cách nói của phía chính phủ không phải là can thiệp, mà chỉ bảo đây là bug của hệ thống, thế nên đối với nhân viên nội bộ như giám thị sẽ sinh ra ngộ thương. Quả không khéo, vào lúc bug phát sinh, lại đúng ngay khi tôi có mặt tại hiện trường. Tại vì nguyên nhân nào đó mà xảy ra xung đột với người nào đó. Tóm lại thì lúc đó còn sống cũng xem như may mắn, tĩnh dưỡng một thời gian mới trở lại phòng thi được. Đến nỗi những năm xảy ra chuyện ấy..... chỉ vì vô duyên vô cớ ngộ thương nên sớm đã quên mất rồi."

Trong lòng Du Hoặc khẽ rạo rực, bèn cất lời hỏi: "Người nào đó là đang chỉ giám thị A hả?"

"Làm sao mà cậu biết?" Giọng điệu của anh trước sau như một chẳng mảy may để ý, nhưng biểu cảm lại nhợt nhạt hẳn, có thể thấy anh đang tụt cảm xúc rõ ràng.

Bởi vì tôi rất giống người nào đó trong miệng anh.

Du Hoặc nói thầm trong lòng.

Nhưng có lẽ trùng hợp thay, bóng đêm tương ngộ đồng cỏ nội mênh mông đã vô tình làm cho không gian thêm phần yên tĩnh, anh chần chờ một lát cũng chẳng buồn mở miệng.

Giây lát, Tần Cứu lại khôi phục như thường: "Nhưng mà khi nãy cậu nói cũng không sai, đúng là tôi có hơi mất mặt. Bị quấy nhiễu bởi một thứ chẳng ra gì như vậy, làm ảnh hưởng đến ký ức, suy nghĩ, thậm chí cả hành vi, quả thật là nghe có khác gì thứ bỏ đi không."

Đồng bệnh tương liên Du Hoặc bị ba chữ "thứ bỏ đi" của anh vả bốp chát vào mặt, trong lòng hắn chỉ văng vẳng hai chữ đánh rắm đáp lại.

"Sau khi bị nhiễu loạn như thế thì có thể khôi phục được không?" Hắn hỏi.

"Có." Tần Cứu nói: "Cơ mà thấy cậu quan tâm tôi nhiều vậy, tôi sẽ không nhịn được mà hoài nghi cậu còn có ý đồ gì đó đấy."

Du Hoặc: "......"

Thôi biến biến, tàm xàm ba láp.

.

Âm thanh từ đâu bất ngờ ập tới.

Hai người cả kinh, đồng thời nhìn về phía điện thoại của Triệu Văn Đồ.

Mãi đến lúc này, Tần Cứu mới chú ý đến bóng tối ở chỗ này rất kỳ quái.

Mặc kệ có là "sợ bóng tối" hay là gì đi chăng nữa, chúng đều là bóng tối bình thường, thắp đèn lên ắt phải có thể sáng lên một khoảng không.

Nhưng ở đây thì khác.

Lượng ánh sáng của điện thoại di động cũng chẳng đủ xuyên qua màn đêm phủ kín, chữ hay hình gì cũng mờ câm.

Tần Cứu nhìn chằm chằm màn hình, thế nhưng phản ứng đầu tiên của anh lại không phải là mở điện thoại lên, mà là quay sang nhìn Du Hoặc một cái.

"Mù một lúc lâu rồi, bây giờ thì tốt thật, nhìn điện thoại của anh kìa." Du Hoặc nói.

Qua hơn nửa ngày, Tần Cứu mới thu hồi ánh mắt.

Điện thoại của Triệu Văn Đồ lại vang lên một tiếng.

Pin điện thoại ở phía trên bên phải chỉ còn lại một cục, siêng năng nhắc nhở anh pin đã yếu, sắp sập nguồn, cần phải sạc ngay.

Đây là đồ Triệu Văn Đồ để lại cho Tần Cứu, có lẽ sẽ có lời nhắn lại cho anh, cũng có lẽ sẽ có thông tin gì đó khác.

Du Hoặc tự giác làm một người qua đường lịch sự, căn cứ vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, ngay lúc Tần Cứu chạm vào màn hình là Du Hoặc đã quay đầu nhìn đi chỗ khác rồi.

.

Do đã trải qua nhiều biến cố nên độ nhạy của điện thoại chẳng được bao, Tần Cứu phải tốn chút công sức mới ấn vào giao diện [Ảnh] được.

Triệu Văn Đồ quay chụp được rất nhiều thứ ở chỗ nghỉ ngơi, chỉ tính mỗi video thôi đã lên đến 20 đoạn phim dài ngắn, giống như chẳng thể nào lướt hết được.

Tần Cứu: "......"

Màn hình lại bắt đầu hơi hơi lập loè như muốn nói lên bất cứ lúc nào mình cũng có thể ngỏm củ tỏi ngay.

Anh híp mắt cẩn thận phân biệt tên các video, anh liền thấy rất rõ mấy cái tên vô nghĩa nằm đằng sau nó.

[Ông nói gà bà nói vịt]

[Bữa sáng cứng đầu]

[Đưa chó tới nói chuyện với tui một câu coi]

......

Mấy cái này là gì vậy trời?

Anh vô cùng tin tưởng video quay mình và giám thị A chắc cũng không đến nỗi ra chuồng gà như trên đầu đâu, vì thế anh lướt qua đám động vật nhăng cuội đó, rốt cuộc cũng tìm được một video thật thật giả giả ở dưới.

Video kia còn được mệnh danh là...... [ôn thần ra đường, người thường tránh né].

Tần Cứu: "......"

Sơ lược video là hình ảnh mơ hồ của đầu một con phố.

Tám chín phần mười chắc là cái này.

Ngón tay anh di chuyển, chút hơi tàn còn đọng lại của điện thoại dồn vào đúng hai cú nhấp này, cuối cùng đen ngòm.

Chết máy thật đúng lúc ghê ta.....

.

Du Hoặc vòng qua một cỗ máy, sờ được hai ba cái thì bỗng dưng, hắn xốc một miếng kim loại đang trùm cạnh bên lên.

Bên trong được đặt một loạt đạn pháo chỉnh tề.

Hắn kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Tần Cứu như sắp đón giông ba bão táp tới nơi.

"Làm sao vậy?"

"Hết pin sập nguồn, có mấy thứ muốn xem giờ lại xem không được." Tần Cứu trầm giọng nói.

"Có chỗ để sạc pin không?" Du Hoặc quay đầu nhìn khắp nơi.

"Chỗ này không có đâu." Tần Cứu nói: "Lần trước tôi tìm rồi."

"Hay chờ ra ngoài tìm hai cấp dưới kia đi?"

Tần Cứu nói: "Phòng tạm giam chỉ còn nhờ mỗi lúc này thôi, lần sau mà vi phạm nữa thì giám thị sẽ đi theo giám sát, không được tới đây."

Du Hoặc: "Thế làm sao bây giờ?"

"Để nhờ họ tới đây ngay một chuyến thì khá rắc rối, 922 ra ngoài chắc sẽ đem theo đồ sạc dự phòng."

Tần Cứu nhìn mọi nơi, giống như đang tìm cái gì đó.

"Sao lại rắc rối?" Du Hoặc chẳng có hiểu biết bao nhiêu đối với phòng tạm giam cả, hắn quả thật không biết khi mà ở đây đã biến thành nơi rừng hoang đồng vắng như vậy rồi, sẽ còn có cách gọi giám thị đến đây như thế nào nữa.

Nhưng Tần Cứu thì biết.

"Tôi chỉ cần gây ra chút động tĩnh nhỏ làm họ chú ý là được."

Sau một lát, chẳng biết anh lấy từ cái cốp xe nào đó một cây đại bác xách trên vai.

Du Hoặc bèn mở hộp ra lấy mấy đầu đạn pháo.

Vài giây sau.

Phía dưới khoang thuyền nổ một tiếng "Ầm" vô cùng vang dội làm kinh thiên động địa.

Các vị giám thị đang nói chuyện ở phòng nghỉ tầng hai bị doạ nhảy dựng, bốn mặt ngơ ngác, hai mặt nhìn nhau.

"Đệt mẹ!"

"Cái đách gì vậy? Đâm trúng núi băng à?" (Không biết có ai nắm được câu đùa này không, nó nhại Titanic á)

Mà ở phòng tạm giam, Du Hoặc đang nhìn đạn pháo nổ tung đất trời, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy chắc Tần Cứu đã bị điên rồi. Nhưng ngay sau đó, hắn lại không nhịn được mà cúi đầu mỉm cười.

Đùa chứ: Để sạc pin điện thoại, đành phải quậy một chút động tĩnh nhỏ thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca