Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


NHẢY XUỐNG BIỂN

Ở nơi này, Tần Cứu gọi hắn là "học sinh xuất sắc", còn hệ thống kêu hắn là "thí sinh Du Hoặc". Mà từ cái video của nhiều năm trước, hắn đã là "giám thị A".

Edit by La vender (ourcutehome)

Video lập tức sáng lên.

Phản ứng đầu tiên của Tần Cứu là đi kiểm tra xem đầu sạc có vô pin hay không, kẻo xem được nửa đoạn lại bị tắt mất.

Mãi đến khi kéo căng dây ra rồi ghim đầu dây sạc lại vào, anh mới thoáng sửng sốt, sau đó nhịn không được mà bật cười.

Nói sao đây nhỉ......

Nếu giờ phút này anh là người ngoài cuộc, thấy 922 hay 154 làm ra chuyện như vậy, anh nhất định sẽ cảm thấy họ đang rất căng thẳng.

Tần Cứu anh đã sống được ba mươi năm rồi, ít nhất trong trí nhớ còn luôn hiện hữu mà mách bảo anh rằng, nó vẫn là lần đầu tiên.

Mà cái cảm xúc không biết tại sao lại đến như thế, bản thân anh cũng sẽ chẳng thể thấu hiểu được.

Rõ ràng đó chỉ là một người không tìm thấy bất cứ hình bóng nào trong ký ức, càng chẳng thường hay nhớ đến, nhưng nó lại cứ như thể......

Cứ như thể anh đã phải chờ một khoảng thời gian rất dài.

.

Mở đầu video lướt qua rất nhanh, từ con đường hiu quạnh đến toà chung cư bình thường, lại chuyển sang khu phố mua sắm, cuối cùng mới quay tới khuôn mặt của một nam sinh.

Nhìn qua trông nam sinh ấy rất tiều tuỵ, quầng thâm dưới mắt dày đặc, nhưng ánh mắt nom vẫn sáng và có hồn lắm.

Đây còn chẳng phải là thí sinh đã bị biến thành thôn dân – Triệu Văn Đồ sao?

Cho đến khi xem được cái video này, Tần Cứu mới bỗng nhiên ngớ người nhận ra được, người trong cuốn nhật ký suốt ngày gọi "anh Tần" rồi cứ "anh Tần" mãi trong đấy lại chính là một chàng trai cao to chưa tốt nghiệp đại học.

Anh bật âm thanh điện thoại lên.

Tiếng Triệu Văn Đồ vang lên: "...... hiện tại tôi mới vừa rời khỏi chung cư để đi dạo cho tiêu cơm. Đây là con đường lớn hôm nay, tôi mà có cầm cây gậy ra vung một cái chắc cũng sẽ không trúng được ai, đến cả chim cũng không có."

Ống kính lại chuyển tới cảnh đầu phố hiu quạnh kia.

Triệu Văn Đồ giải thích: "Thấy không, đầu bên kia luôn là sương trắng, chúng tôi đi ra khỏi phòng thi từ chỗ đó, băng qua lớp sương trắng liền đến chỗ nghỉ ngơi này. Tôi đã ngẫm nghĩ cả hai ngày nay, nếu bây giờ tôi lại bước vào rồi chui trở ra từ màn sương trắng đó thì sẽ nhìn thấy cái gì? Một con quái vật trong sương mù? Hay sẽ vào lại phòng thi trước? Hoặc đi đến nơi khác?"

Ống kính lắc lư theo từng bước chân của anh ta.

Chàng trai này nói xong, thật sự liền đi một quãng đến phía sương trắng.

"Thôi bỏ đi bỏ đi, trông ghê quá. Tôi mà còn đi theo nữa...... ai đó?" Triệu Văn Đồ đang nói chuyện, đột nhiên dừng bước.

Màn hình rung lên.

"Tự doạ mình thôi, làm sao mà có ai rảnh đi thẳng vào trong đó được chứ......" Anh ta lầm bầm.

Do sợ hãi nên anh ta quay đầu chạy ngay vài ba bước tới.

Nhưng anh ta cũng rất nhanh đã dừng lại.

"Khoan khoan..... hình như đó là anh Tần của mình mà!"

Giọng điệu Triệu Văn Đồ lộ rõ vẻ phấn chấn.

Màn hình lại rung lắc một hồi, kèm theo âm thanh rè rè.

Nhưng cũng mau chóng ổn định lần nữa.

Nhìn thoáng qua cành cây, dường như anh đang đứng lách mình bên lề đường, đứng cạnh một tường hàng rào nào đó.

Thanh âm Triệu Văn Đồ đột nhiên trở nên rất rõ ràng, cứ như đang kề sát micro nhỏ giọng nói chuyện.

"Giám thị A! Giám thị A cũng ở đây, còn đứng chung chỗ với anh Tần nữa, không biết đang nói gì nhỉ. Nhân viên lễ tân chung cư từng nói, giám thị đều thường không tới chỗ nghỉ ngơi. Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất tôi chụp được ảnh của giám thị...... bốn bỏ năm lên còn không phải đang chụp hệ thống sao. Mong tôi sống sót qua kỳ thi, đoạn video này sẽ không bị phi tang mất."

"Nào...... đến coi ôn thần......"

Theo lời nói của Triệu Văn Đồ, màn hình lại điều chỉnh tập trung sang nơi góc đường kia lần nữa.

.......

Khu vực vốn hiu quạnh bỗng nhiên nay lại có thêm hơi người.

Một chiếc xe dừng lại bên đường, màu đen âm trầm, nó dần dần trùng lặp với hình ảnh trong ức của Tần Cứu.

Hai người đứng cạnh chiếc xe, vóc người họ đều cao ráo, làm cho sạp báo xám sạm đối diện cách đó không xa trông nhỏ bé đến lạ.

Có điều, dẫu cho có rút bớt mấy centimet, người bên trái vẫn cao hơn một tí.

Anh đặt áo khoác lên khuỷu tay, nói được vài ba lời liền nghiêng người dựa lên cửa sau xe, cái khuy trên cổ áo không được cài vào, nom tùy tiện lại rất thoáng đãng. Khoanh đôi cánh tay phác hoạ đường nét gân cốt cơ bắp rõ ràng.

Đó chính là Tần Cứu của những năm về trước.

Đường nét ngũ quan không có thay đổi gì, chỉ là tóc ngắn hơn, vẻ ngoài cao ngạo hơn, phong thái kiêu căng lười biếng đó hướng ngoại hơn đôi chút.

Còn người bên cạnh anh.....

Mặc dù cách ống kính rất xa nhưng cũng có thể nhìn thấy, đó là một thanh niên cực kì tuấn tú, dưới ánh trời chiều đang lặn đằng tây vẫn càng làm làn da trắng nổi bật lóa mắt.

Hắn mặc chiếc áo sơ mi một màu đơn giản, quần dài màu xanh quân đội, đôi chân được bọc lại trong đôi bốt da tiêu chuẩn, vừa dài vừa thẳng. Lúc hắn lắng nghe người khác nói chuyện, mặt mày luôn rũ xuống, lạnh lùng, lại toát lên đôi chút vẻ uể oải.

Cứ như một thanh kiếm bén nhọn phải chịu kiềm nén bị nhốt trong một vỏ đao nhỏ hẹp vậy.

Bộ đồ này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trong tài liệu còn sót lại của hệ thống, là bộ đồng phục dành cho các giám thị đời đầu. Nhưng trong tất cả bức ảnh sót lại kia, không ai có thể mặc đẹp được đến như vậy.

.

Điện thoại lại sáng lên, hình bị nhiễu khoảng hai giây ngắn ngủi.

Tần Cứu làm như không nhìn thấy điều đó, ánh mắt gắt gao dán trên màn hình, một chút cũng không rời.

.

Chờ đến lúc hình hết bị nhiễu, khung cảnh trong màn hình dần dần phóng to lên.

Triệu Văn Đồ quay đến trên con đường, cảm thấy khoảng cách quá xa, không đủ để ghi lại hết chi tiết của hai người, thế nên từ tầm nhìn xa kéo thành tầm nhìn gần.

Hình dáng của thanh niên kia xuất hiện rõ ràng giữa màn hình.....

Khuôn mặt quen thuộc, khoé môi quen thuộc, ngay cả cách nhíu mày lộ vẻ không kiên nhẫn cùng hành động sờ sờ vành tai...... đều cực kì quen thuộc.

Thứ duy nhất không giống là vành tai hắn trống không, chẳng có mang cái khuyên tai chói mắt kia.

.........

Chưa đến hai tiếng trước, hắn còn đứng trong căn phòng giam này, ngay bên cạnh Tần Cứu.

Họ đã quen nhau chưa đầy một tháng.

Ở đây, Tần Cứu gọi hắn là "học sinh xuất sắc", còn hệ thống kêu hắn là "thí sinh Du Hoặc".

Mà từ cái video của nhiều năm trước, hắn đã là "giám thị A".

.

Tần Cứu nhìn thấy bản thân mình của mấy năm trước đang lách sang bên cạnh chiếc xe, đứng thẳng người rồi nói cái gì đó.

Cũng do đứng ở góc này, anh chẳng thể nào phân tích đc khẩu hình mình đang nói gì.

Mà giám thị A đã lập tức đi qua trước mặt anh, vòng đến bên cửa ghế lái mà mở cửa ra.

Hắn đỡ nóc xe, không nóng không lạnh mà chêm một câu vào.

Lần này, Tần Cứu nhìn thấy rất rõ ràng.

Hắn nói: "Mượn lại lời nói đẹp đẽ của anh, tốt nhất là đừng gặp nhau nữa."

Tần Cứu đưa lưng về ống kính rồi đặt tay lên thái dương, xong chỉ chỉ lỗ tai, cứ như cà lơ phất phơ mà tỏ vẻ mình đã nghe thủng, không gặp lại nữa.

Góc đường trong video dường như đã là đang vào cuối thu, ngay cả ánh trời chiều ngã về tây vẫn mang theo hơi sương khẽ lạnh.

Lá khô từ trên hàng rào rơi xuống mặt đất, lại bị gió cuốn vòng vòng giữa không trung.

Giám thị A ngồi vào ghế lái.

Chốc lát sau, chiếc xe đổi hướng, tăng tốc dần dần dọc theo con đường, đảo mắt một cái đã hoàn toàn đi vào màn sương trắng, không để lại tung tích nào.

.

Đợt đi giải phòng tạm giam lần này đáng lẽ phải là 078 đến đây mới đúng.

Anh chàng lực sĩ này ngồi trong phòng nghỉ được một tiếng, hoàn toàn tỉnh ngộ và ý thức được rằng ban nãy bản thân đã đề cập đến thứ không nên đề cập, ít nhất là nó không được dễ chịu cho lắm, làm cho 001 không còn vui vẻ nữa.

Hắn ta trái lo phải nghĩ, liền quyết định không gượng gạo bản thân tới đó nữa, liền tạm thời đổi việc với 922.

922 còn vô cùng sợ khẩu đại bác hồi nãy, sợ vừa vào cửa đã va vào đầu đạn, nên trước khi mở cửa anh ta còn đứng gõ cửa một lát.

Kết quả không ai trả lời.....

Hiệu quả cách âm của phòng tạm giam cũng không tệ lắm, ngoài cửa yên lặng hoàn toàn.

922 lại gõ gõ cửa, vẫn không có hồi âm.

Anh ta khó hiểu nghĩ ngợi, vẫn chủ động mở khóa cửa trước.

"Boss ơi, thời gian tạm giam kết thúc rồi."

Anh ta vừa nói vừa đi vào trong, nhưng khi vừa quay lại, anh ta đã ngây ra như phỗng.

Không phải Tần Cứu không có ở đây.

Anh đứng ngay đằng kia, cách cửa phòng tạm giam rất gần. Trong tay đang cầm một chiếc điện thoại cũ kĩ, còn có tiếng xì xào phát ra từ đấy.

Không biết nó chiếu cái gì mà khiến anh yên lặng dán mắt vào từ đầu đến giờ và vẫn chưa nhận ra đã có người bước vào.

"Boss ơi?"

"........"

922 khó hiểu đi đến bên cạnh Tần Cứu.

Lúc anh ta ngước nhìn vào trong điện thoại, video đang chiếu đến phần sau.

Chỉ nhìn có vài giây mà anh ta đã xác định được.

922 nhận ra bộ đồng phục của giám thị đời đầu.

922 cũng nhận ra được khuôn mặt của Du Hoặc.

Nhưng khi cả hai cùng xuất hiện trong một màn ảnh..... anh ta bỗng nhiên không quen không biết.

Cho đến lúc video bắt đầu phát lại, 922 mới chợt phục hồi tinh thần.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, giọng 154 mơ hồ truyền đến.

"922? Cậu đâu rồi? Đi đón boss xong lạc đường luôn rồi hả?"

922 sửng sốt, lúc quay đầu đã thấy Tần Cứu đang ngước mắt lên.

"Boss......" 922 chỉ chỉ màn hình, lại chỉ chỉ phía ngoài cửa: "Tại sao người nào đó lại có mặt trong đây? Đó chả phải là bộ đồng phục của các giám thị đời đầu sao? Làm thế nào mà cậu ta lại mặc nó chứ?"

"Ai là người..... đã quay cái này vậy?"

Ngoài cửa vang lên tiếng mở khoá.

Cửa phòng tạm giam được mở ra ngay tức khắc, ánh sáng đột nhiên rọi vào khiến Tần Cứu nheo mắt lại.

Không biết bọn họ đã nán lại trong đấy bao lâu, mà đã có mấy người đứng chờ ở hành lang khoang thuyền.

154 nhìn thấy bọn họ lập tức thở phào một hơi nhẹ nhõm, tức giận mà nói: "Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì nữa. Đợt tạm giam hôm nay thực sự làm......"

021 bên cạnh bổ sung thêm một câu: "Làm cho thể xác lẫn tinh thần đều mệt."

154 theo quán tính gật gật đầu, sau đó liếc sang Tần Cứu thì lắc lắc đầu: "Cũng được mà."

Bên cạnh bọn họ, Du Hoặc đang dựa vào mạn thuyền uể oải đợi chờ, một tay theo bản năng vuốt vuốt khuyên tai. Hắn nâng mí mắt lên một chút, tròng mắt màu nâu nhạt bị ánh đèn dầu rọi đến trong suốt, nhìn về chỗ Tần Cứu.

Trong nháy mắt, biểu cảm diện mạo của hắn dần dần giống y như giám thị A trong video.

Cứ như đã qua nhiều năm như vậy, vẫn không có gì thay đổi cả.

.........

Đôi môi Tần Cứu mấp máy.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại ấn tắt điện thoại xong bỏ vô túi áo khoác, liếc nhìn Du Hoặc ý vị thâm trường, rồi nói với 922: "Không ai cả."

922: "......."

Làm như tôi mù vậy á.......

.

Quay về nơi xuất phát, toàn bộ không khí trong khoang thuyền trở nên quỷ dị lạ thường.

154 đây là người có tinh thần vững vàng còn cảm thấy có chút căng thẳng. Nhưng trong lúc nhất thời cậu ta không thể nào nói được có cái gì không đúng.

Mãi đến khi chiếc thuyền nhỏ màu trắng đã cập bờ, cậu ta nhìn theo hai người kia chui vào miệng hang trong gió biển thổi vùn vụt, mới đột nhiên phản ứng lại.....

Hai vị ôn thần thế mà không hối thúc 922 làm đồ ăn khuya à?

"Phòng tạm giam xảy ra chuyện gì hả? Sao tôi lại cảm thấy cảm xúc của boss có gì đó không đúng lắm? Cậu cũng vậy, từ lúc bước ra tới giờ chả khác gì cái hồn rời xác, suy nghĩ cái gì vậy?" Cậu ta cụng cụng cái hồn rời xác 922.

922 mặt méo mó mà yên lặng nhìn cậu ta.

Mọi thứ trong video liền thoáng chạy lên trong đầu.....

Được biết, chỉ có nhóm giám thị đời đầu tiên mới được mặc bộ đồng phục đó, sau lại cho mặc đồ tự do rồi.

Cũng được biết, nhóm giám thị đời đầu cơ bản có ai 922 đều đã gặp qua, nếu có người thật sự chưa từng gặp ở đời thực cũng sẽ được thấy hình trong tài liệu hệ thống.

Chỉ ngoại trừ một người.....

Giám thị A.....

922 vừa tóm lấy 154 đã gào lên ba tiếng "Cái đù má!"

Cậu ta vừa định nói chuyện, một chân đã giẫm lên khoảng không.

Ngay lập tức lièn có vài ba tiếng tõm tõm vang lên, 154 đã bị tên đồng đội xui xẻo này quăng thẳng xuống biển rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca