Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


ĐỘI QUÂN TRÁT PHẤN

Bạch tuộc cũng không biết mình đã gây ra cái nghiệp chướng gì nữa.

Edit bởi Nọc (ourcutehome)

Ánh lửa trong hang động dần dần lụi tàn, mọi người liền biết rằng con quái vật kia lại tới nữa rồi.

Bóng tối không nán lại quá lâu.

Lấy kinh nghiệm đã tích luỹ lần trước, mọi người phóng nhanh như cắt đến nhóm lửa.

Nhưng khi cả hang động đã lấy lại ánh sáng thêm lần nữa, họ vẫn phải đành ngậm ngùi phát hiện ra Trần Phi và Hoàng Thuỵ đã biến mất. Hệ thống lại một lần nữa không thưa không rằng đã cung tiễn hai thí sinh tới chỗ quái vật rồi.

Giống như Tần Cứu, Du Hoặc lần trước...... ủa?

"Anh Du đâu mất rồi?" Địch Lê ngơ ngác hỏi.

Bây giờ cậu đang xem Du Hoặc và Tần Cứu như hai quyển giáo trình Olympic, ngày đêm đèn sách chăm chỉ nhìn họ không rời.

Thế mà vừa mới phút chốc thoáng quay đầu lại đã mất tiêu luôn một quyển giáo trình Olympic rồi.

"Không phải là mới vừa ở đây sao...."

Thư Tuyết chỉ tay về phía sau, lại phát hiện ra chỗ cô chỉ chỉ có Tần Cứu.

Bên trái anh trống không, trước khi quái vật tới thì Du Hoặc đã đứng ở đó, bây giờ ngay cả cái bóng cũng không có.

Thư Tuyết kinh ngạc hỏi: "Ơ, đâu mất rồi? Mới nãy tôi còn nghe thấy anh ấy nói chuyện cơ mà."

Tần Cứu lấy một sợi dây thừng dài, rồi cuộn vòng nó lại: "Vậy cô không nghe cậu ta nói gì à?"

"Lúc ấy tôi đang xem bảng điểm, nghe không rõ lắm...."

Cô và Ngô Lợi xếp hạng tít ở trên, không có gì phải lo lắng. Nhưng cô vô cùng chú ý tới Du Hoặc và Tần Cứu.

Hai anh chàng này có bao giờ quan tâm đến bản thân mình đâu, cô thân là bạn bè, đương nhiên là phải chú ý giúp rồi.

Thư Tuyết nhớ lại nói: "Hình như tôi nghe thấy hai người đang đánh cược thì phải."

"Ừm." Tần Cứu nói, "Là cá cược."

Bọn họ cá cược với nhau xem thử thứ hạng của họ có bị tụt xuống chót hay không.

Người nào thắng cược sẽ được thư giãn gân cốt bằng hoạt động câu cá hợp quy hợp pháp, người nào thua cược chỉ có thể đứng đằng sau làm công việc dọn dẹp nhàm chán mà thôi.

Và Tần Cứu thắng.

Thế mà lúc xúc tu con quái vật rũ xuống một thoắt, đã có người âm thầm chơi xỏ lá, con cá lật kèo câu trộm người đang đứng trước mặt Tần Cứu luôn rồi.

"Vậy.... vậy bây giờ thì sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Có người hỏi.

"Tôi đi tìm người bị con cá cuỗm mất đây, các cậu muốn làm gì thì làm." Tần Cứu đặt cuộn dây thừng vào tay, quay người ra khỏi hang.

Địch Lê bất ngờ, vội vàng đuổi theo hỏi: "Anh muốn đi đánh quái à? Em đi nữa được không....."

..............

Trừng phạt của hệ thống luôn được thực hiện ngay lập tức.

Con bạch tuộc xấu xí vừa mới giương những cái xúc tu đầy giác mút xuống câu lấy hai tên thí sinh chót bảng kia, khung cảnh xung quanh đã thay đổi cái rẹt.

Chỉ trong thoáng chốc, sao nó cứ thấy đồ ăn đêm nay im lặng gớm nhỉ.

Cứ có cái gì đó không đúng lắm.

Nhưng chỉ ngay sau đó, khoang thuyền cũ nát đã hiện hữu trong đôi mắt tròn vo của nó, một mùi hương quen thuộc bao quanh vỗ về, nó liền hòa mình thả lỏng ngay.....

Cuối cùng thì nó cũng đã đến được chỗ ăn thường ngày của mình rồi.

Nó hay gọi nơi này là "Nhà ăn Vách Đá".

Bởi vì một đầu của con thuyền này được chôn vùi giữa bãi đá ngầm đại dương, ngày qua tháng lại, cứ từng năm trôi đi càng để lớp băng lạnh góp phần gia cố đầu thuyền với biển cả.

Còn bên đầu ngược lại thì lại trơ trọi mắc giữa trời, như thể sẽ có một ngày nào đó nó có thể gãy đoạn khỏi bãi đá ngầm, trở về lòng với biển khơi cưỡi sóng cưỡi gió.

Nhưng mà, hôm nay nhà ăn Vách Đá lại có chút bừa bộn...

Không, phải nói là một bãi chiến trường mới đúng.

Há còn chẳng phải là chiến tích huy hoàng của hai món ăn lần trước tạo nên à.

Mỗi lần nhìn lại bạch tuộc đều thấy giận cứng người.

Nhắm mắt làm ngơ, nó âm thầm tự nhủ vừa nhét hai món ăn mới đêm nay vào khoang họng, vừa hằn học xoay người.

Vừa mới xoay sang, nó liền phát hiện có một người đang đứng bên cạnh cửa sổ mạn thuyền.

Vóc dáng quen thuộc, mặt mũi cũng quen nốt, không phải Du Hoặc thì còn ai vào đây nữa?

Đôi mắt đen láy hõm trong hốc mắt con bạch tuộc đảo quanh.

Nó nhìn thấy món ăn khiến nó muốn nổ cả não hiện đang trong tư thế vừa mới tiếp đất, đứng chờ ngay đó.... cùng một túi vải bố vứt dưới chân và một con dao trong tay.

Không biết còn tưởng hắn đang đi lấy nguyên liệu làm sashimi bạch tuộc tươi.

Bố tiên sư nhà màyyyyy!

Cái miệng mềm oặt của con bạch tuộc gấp gáp vặn vẹo, nó định nuốt hai món ăn hôm nay bỏ bụng trước, sau mới tính đến chuyện chiến một trận ra trò với cái tên trước mặt này.

Thế mà vừa mới vài giây, thức ăn trong khoang miệng đột nhiên di chuyển.

Một cơn nóng rát bỏng đau như muốn xé toạc khoang họng của nó, da thịt của nó như đang co rút lại đau điếng.

Đoạn, cứ như có những chiếc kim đang đâm xuyên cơ thể, nhãn cầu nó đảo vòng vòng, ngay sau đó là hai chiếc móc sắt trồi lên giữa lớp da trần trụi, câu lấy từng thớ thịt của nó.

"Bịch bịch bịch"

Bên trong khoang miệng phát ra những âm thanh thâm thấp, khe khẽ.

Món ăn mới đêm nay đột nhiên phát ốm, cất một bước vũ điệu hầm bà lằng trong họng nó, mỗi bước đều làm nó ê hết mình mẩy.

Bạch tuộc cố nhịn, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, nó ọc oẹ nôn ra....

Trần Phi và Hoàng Thuỵ lần lượt ngã lăn quay trên mặt đất.

Họ còn chưa phát hiện bản thân đã thoát được, vẫn nhắm tịt mắt lại la thét um trời đánh đập loạn xạ.

Cho đến khi chân Trần Phi cho một cú lên đùi Hoàng Thuỵ,làm đối phương la oai oái cả lên, hai người mới đột nhiên im bặt.

Trần Phi trợn tròn mắt trừng Hoàng Thuỵ, không ngừng kinh ngạc.

Cả hai căng cứng cơ thể mà thở gấp hơn nửa ngày, tiếng động vang ù tai mới từ từ lắng xuống.

"Tránh ra!" Thanh âm Du Hoặc đột nhiên vang lên từ sau lưng.

Có lẽ là do trời sinh đã thế, bởi khi đã vào ngay thời khắc này rồi mà giọng hắn vẫn lạnh lẽo đến như vậy.

Trần Phi lẫn Hoàng Thuỵ đều lạnh băng đến giật mình, ngã lộn nhào sang một bên.

Đến khi họ đã ngã phệt lưng dựa vào tường, không còn chỗ để lui bước nữa, Du Hoặc liền phóng qua cầu thang bắt đầu quyết đầu với con bạch tuộc.

"Chúng.... chúng ta còn sống ư?" Trần Phi mờ mịt hỏi.

Hoàng Thuỵ thở hổn hển mà đáp: "Còn sống! Còn sống! Thế mà chúng ta..... lại còn sống thật kìa!"

Con người là một loại sinh vật kì lạ như thế đấy. Khi đã thoát ra khỏi miệng hổ một lần rồi, họ sẽ cảm thấy mấy con hổ không còn gì là đáng sợ nữa. Bọn họ đột nhiên cảm thấy bản thân đã cứng cỏi hơn, ít nhất là mạnh hơn bản thân họ nghĩ.

Trần Phi nhìn thân ảnh nhanh nhẹn của Du Hoặc, nói: "Chúng ta cứ đứng nhìn như vậy à?"

Hoàng Thuỵ nắm chặt cái móc dài trong tay: "Dù sao tôi cũng không có mặt mũi rồi."

"Tôi cũng vậy."

"Lên không?"

Trần Phi hít sâu một hơi, cùng Hoàng Thuỵ đi ra ngoài.

.........

Du Hoặc chống một tay xuống đất, trượt dài trên sàn nhà nghiêng ngã của khoang thuyền, lướt qua những chướng ngại vật đằng trước.

Chiếc xúc tu đang đuổi theo hắn không phanh kịp, va một cái thật mạnh vào chướng ngại vật, Du Hoặc ngay đó liền nhân cơ hội đáp trả.

"Ầm......"

Một khúc xúc tu đứt ra rơi trên mặt đất, ngọn xúc tua run rẩy vặn qua vặn lại vài cái rồi mới thôi.

Du Hoặc chiến đấu một mình đã quen.

Lần này không có Tần Cứu, hắn mới bỗng nhiên ý thức được, có một người ngang tầm sức mạnh với mình phối hợp chiến đấu thì thoải mái hơn nhiều.

Dứt khoát lưu loát còn hiệu quả cao, ít nhất lâu lâu còn có thể làm hắn tụt lại đằng sau hít bụi.

Có điều, dẫu cho con bạch tuộc này lớn đến như vậy thì nó cũng không làm hắn khó lòng chào đón nó được.

Cùng lắm thì tốn thêm vài phút thôi.

Nhưng điều làm hắn còn bất ngờ hơn nữa chính là hai cậu thí sinh suýt nữa đã bị nuốt chửng kia, không những không bị dọa điếng, mà lại còn vọt vào cuộc chiến.

So sánh với Tần Cứu thì độ nhanh nhẹn, sức mạnh, tốc độ, kỹ năng, thể lực họ đều không ra gì.... Da giòn máu giấy, chưa từng đánh nhau, đầu óc cũng thế, nhưng được cái là họ vẫn có tinh thần đồng đội.

Du Hoặc liếc nhìn túi vải bố một cái, trong lòng thầm tính toán, thôi thì cắt thêm ba cái xúc tu nữa lấp đầy túi rồi mới đi.

Ai ngờ bạch tuộc xấu xí dường như biết khó mà lui, chuồn cực kì nhanh.

Hắn vừa mới nâng dao, cả chục cái xúc tu đột nhiên bật một cái, đẩy nó trở về cái hang dưới đáy con thuyền, trượt xuống biển dọc theo vết nứt của những phiến đá ngầm.

"Đang lủi đấy à?" Trần Phi nhìn chằm chằm cái hang, nhưng vẫn không dám hành động.

Hoàng Thuỵ cẩn thận trượt đến mép hang, nhìn xuống, báo cáo lại: "Không nhìn thấy nữa, chắc là đi rồi."

"Chắc thế, lần trước nó cũng chạy xuống dưới đấy." Du Hoặc dùng chân móc mấy túi vải bố lên, bỏ vài sợi Tua Tua vào, ước tính trọng lượng, có hơi tiếc một chút.

Ngay khi hắn chuẩn bị buộc miệng túi lại, một âm thanh khe khẽ của nước bỗng phát ra từ đâu đó dưới thuyền.

Cứ như một cái gì đó đang lặng lẽ trồi lên lại lần nữa.

Du Hoặc nhíu mày, ngẩng đầu nói với Hoàng Thuỵ: "Đừng đứng ở đó nữa!"

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.

Ít nhiều gì thì Hoàng Thuỵ cũng xem như có phản xạ có điều kiện với mệnh lệnh của Du Hoặc. Anh ta còn chưa nghĩ tới nội dung, đã nhanh chóng làm theo.

Ngay lúc vừa tiếp đất, những chiếc xúc tu khổng lồ bất ngờ lao ra khỏi hang.

Chậm một chút nữa đã kéo luôn anh ta xuống biển rồi.

Trong khoang thuyền có vọng lại một thứ tiếng thì thầm thủ thỉ kỳ lạ, như là một cái gì đó mềm mụp trơn nhớt đang ùng ục tiếng bong bóng nổ dưới nước, cứ như thể...... một loại ngôn ngữ giao tiếp kỳ lạ giữa chúng.

Du Hoặc cảm thấy không ổn.

Thế là chỉ vài giây sau, ba con bạch tuộc giống hệt nhau trồi lên từ cái hang.

Chúng nó co duỗi những chiếc xúc tu như một khúc nhảy cuồng hoan, mang theo tiếng vù vù xé gió.

"......."

Du Hoặc làm sao mà nghĩ đến được, cái ngữ quái vật đánh không lại người ta cho đã rồi còn chạy về nhà mách bố mẹ.

Hắn có thể xử lí một con bạch tuộc khổng lồ một cách dễ dàng, hai con cũng coi như là có thể đi.

Nhưng lần này tận ba con, có phải có hơi quá đáng rồi không???

Ba thứ xấu xí béo múp vô cùng. Khoang thuyền cũ nát nguy hiểm tràn trề này vốn chẳng chứa nổi nó, bu đông thế nào cũng chết chùm.

Một chân Du Hoặc đá túi vải vào góc, kéo hai người kia trốn vào sau tủ sắt.

Vài tiếng răng rắc vang lên.

Đầu khoang thuyền đương nhiên không chịu nổi trọng lượng của cả ba con bạch tuộc, nhanh chóng bị chúng nó làm gãy toạc ra mất.

............

Cách đó không xa, phía trên đồng băng.

Bọn Địch Lê quyết khăng khăng đòi đi cùng cùng cho bằng được, Tần Cứu cũng không ngăn cản.

Vì thế, cả nhóm thí sinh vội vàng đi trên đường băng, cố gắng không phát ra tiếng động tĩnh, sợ lại dẫn bọn "thiên sứ" tới đây.

"Tới chưa? Còn xa lắm không?" Địch Lê cố đuổi kịp Tần Cứu, cố kiềm giọng hỏi một câu.

Vừa dứt lời, bên bờ biển đột nhiên truyền tới vài tiếng đánh nhau vô cùng quyết liệt, sau đó còn có thớ thịt xúc tu trắng dã đang giương nanh múa vuốt thăm dò rồi vọt đến.

Được nhỉ,

Chỉ cần cảnh tượng trước mắt, không cần Tần Cứu trả lời, cũng biết người ta đang ở đâu.

Địch Lê nhìn những ngọn xúc tu to lớn kia, nuốt một ngụm nước bọt: "Trời.... mẹ..... Sao lại có hơn một cái đầu lận vậy?! Con bạch tuột kia còn có thể sinh sản sao?"

Ánh mắt Tần Cứu dừng lại ở chỗ kia, không trả lời cậu.

Ngay sau đó, anh bỗng nhiên bật cười.

Gì điên luôn rồi hả? Địch Lê thầm thủ thỉ trong lòng.

Suy nghĩ còn chưa kịp lắng xuống, cậu đã thấy Tần Cứu quay đầu nói với mọi người: "Xin mọi người."

Ngày nào mà họ chẳng thấy Tần Cứu chói chang mù con mắ, nay lần đầu bị anh "xin", lập tức chấn động.

"Đừng đừng đừng, đừng nói xin gì nặng nề quá. Có cái gì chúng tôi làm được thì cứ việc nói đi."

Bọn họ thấp giọng bảo.

Tần Cứu đáp: "Xin mọi người hãy thét lên vài tiếng."

Mọi người: "???"

Gì cơ?

Thiên sứ dưới chân vẫn còn đang theo dõi sát sao như vậy, ai mà dám thét cho vài tiếng chứ?

Địch Lê ngẩn tò te đứng đó, xém chút nữa là quỳ phịch xuống luôn.

Nhưng đầu óc cậu linh hoạt nhạy bén hơn, chỉ ngớ người hai giây liền hiểu được ý của Tần Cứu.

Vì thế cậu chắp hai tay thành cái loa, há mồm gào cực kì lớn.

Sợ la như vậy vẫn còn chưa đủ, cậu bèn nhảy ầm ầm trên lớp băng.

Sau đó, hàng trăm lũ mặt trát phấn ùn ụt nối đuôi nhau chạy tới ngay.

.........

Trong khoang thuyền, ba con bạch tuộc lớn vẫn còn đang múa vuốt giương oai.

Trước đó bị khinh thường vô cùng tàn nhẫn, bây giờ đột nhiên lật ngược tình thế, chúng mà không trả thù một trận thì thật có thẹn với lòng.

Những âm thanh đập vỡ va chạm vô tận, hoà lẫn với tiếng xé gió của xúc tu, từng một động tĩnh đều vô cùng khiếp người.

Bên ngoài còn kèm theo một vài tiếng động mơ hồ.

Cứ như tiếng va đập nứt nẻ của mặt băng......

Đáng tiếc là vũ đoàn bạch tuộc còn đang hưng phấn cất bước nhảy múa, nào có để ý đến....

Chờ chúng nó biểu diễn màn giương oai của mình xong, đến khi chiếc xúc tu chuẩn bị ra đòn cuối, bên cạnh nửa con thuyền hỏng liền truyền đến tiếng người dồn dập um trời.

Ba con bạch tuộc sửng sốt trước tiên, sau đó chúng không kiên nhẫn đảo mắt sang nhìn xem. Lớp băng bên bờ cạnh con tuyền là hơn ba mươi thí sinh đang ùn ụt kéo đến.

Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ở phía sau bọn họ......

Vô số những khuôn mặt người trắng bệch đang vặn vẹo chạy theo, giống như một bức tường gió trắng hếu, gió thét biển gào, ào ào thẳng tiến

"..................."

Bạch tuộc cũng không biết mình đã gây ra cái nghiệp chướng gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#ddca