Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù suy luận của họ đã đi đúng hướng, quá trình điều tra vẫn chưa có thêm tiến triển.

Sau khi nhận được gợi ý về ma trận ẩn, Lew nhanh chóng đề nghị nhóm pháp sư kiểm tra nguồn cung cấp trong trụ đèn. Không ngoài dự đoán của cậu, đốm sáng nho nhỏ ấy chưa từng có dấu hiệu cạn ma pháp. Tất cả những biểu hiện mắt thường có thể thấy hay số liệu đo đạc được đều chỉ là phép ngụy trang của ma trận. Và khoảnh khắc ma pháp được đưa vào, cổng trận mở ra, những người ở gần đó tất nhiên sẽ không thoát khỏi.

Nhưng vẫn chưa đủ.

Không ai biết vị trí chính xác của ma trận, cổng trận cũng không nằm ở một điểm cố định. Manh mối của họ đứt đoạn tại đó.

Dù Hyeongseop đang ở đây đi nữa.

Dệt mộng, "người dệt mộng", danh xưng này ban đầu chỉ dùng để gọi những người có khả năng tạo ra giấc mộng cho kẻ khác. Ma pháp của họ vừa đặc biệt vừa hiếm thấy, có khi phải cách đến vài chục năm mới thấy xuất hiện một "người dệt mộng". Tuy ít ỏi như vậy, thế nhưng trong quá khứ, những người mang danh xưng này đã từng khiến rất nhiều chủng tộc e sợ.

Thật lâu về trước, loại ma pháp có thể gieo rắc nỗi sợ vào trong giấc mộng của kẻ khác ấy, quả thực chẳng thua gì tà thuật.

Thế nhưng đến hiện tại, "người dệt mộng" lại được coi là thiên tài, được mọi pháp sư sử dụng ma trận trên thế giới này vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.

Đó là câu chuyện rất dài về tổ tiên của Hyeongseop, về những "người dệt mộng" đã sử dụng khả năng hiếm có của mình để nghiên cứu và phát triển ma trận. Chính những cống hiến vĩ đại cho đời sau ấy đã xoá đi cái nhìn phiến diện của thế giới về họ. Để rồi trong tương lai, phải là người vừa sở hữu ma pháp kiến tạo giấc mộng vừa có khả năng sử dụng ma trận đến mức thành thạo mới đủ tư cách nhận lấy danh xưng đã từng không mang ý nghĩa tốt đẹp này.

Và ở thế hệ hiện tại, chỉ có duy nhất một "người dệt mộng" là Hyeongseop.

Nhưng đây không phải là chuyện anh thứ tòa T sẽ lấy ra để khoe khoang, gia đình anh cũng chưa từng tự ý công khai danh tính của "người dệt mộng" đời trước. Danh xưng này không phải là thứ dùng để giữ gìn mặt mũi gia đình, đối với Hyeongseop và mọi người trong nhà, cách gọi ấy là yêu thương, là chúc phúc, cũng là niềm tự hào của đứa trẻ đã nhận được món quà tổ tiên để lại.

Trong phạm vi Học viện này, chỉ có thành viên cấp cao của Hội đồng và mấy anh em trong tòa T là biết rõ khả năng của Hyeongseop, bởi vậy nên nữ pháp sư Desiree bất ngờ cũng là chuyện dễ hiểu.

Quá trình điều tra kéo dài từ ban trưa đến nửa đêm cũng không đem lại kết quả. Tuy vẫn giữ được khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ai cũng có thể thấy cả Lew và Hyeongseop đều đang dần trở nên nóng vội. Hai thành viên của tòa T đã kẹt lại trong ma trận suốt nửa ngày, và chẳng ai biết được họ có gặp nguy hiểm hay không.

Chỉ cần tìm được vị trí của ma trận, Hyeongseop có thể lập tức mở cổng trận và cưỡng chế đưa người ra ngoài. Tuy hành động này sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định với anh, nhưng không đến mức nguy hiểm, Hyeongseop có thể cân nhắc dựa trên tình hình thực tế. Đáng tiếc là họ không tìm thấy bất kỳ manh mối nào, dù cho anh và Lew đã sắp lật tung khu rừng này lên đi nữa.

Họ vốn không có quyền điều tra những khu vực khác ngoài phạm vi hiện trường vụ mất tích, nhưng sự việc đã trở nên nghiêm trọng, và "người dệt mộng" lại đang ở đây, Hội đồng Học viện đã nhanh chóng chấp nhận mở rộng diện tích tìm kiếm ra cả khu rừng.

Việc trực rừng thường kéo dài xuyên suốt một ngày với nhịp điệu từ tốn, còn họ chỉ dùng nửa ngày để kiểm tra toàn bộ ma trận ở nơi này. Mọi thứ đều đúng như ghi chép của Học viện, ngay cả vị trí của các ma trận cũng trùng khớp tuyệt đối với bản đồ. Và khi Hyeongseop xác nhận ma trận cuối cùng cũng không phải thứ họ cần tìm, Lew cảm thấy như thần kinh của cậu sắp không chịu nổi nữa.

Không khí rơi vào một khoảng yên tĩnh nặng nề, không một ai biết họ phải làm gì tiếp theo. Nếu chỉ chờ đợi với hy vọng hai người trong ma trận có thể tự thoát ra ngoài, vậy thì kết quả mà họ nhận được không biết chừng sẽ là thứ tồi tệ nhất.

Lew không cho phép điều đó xảy ra.

Đại diện tòa T đặt tay phải lên vai Hyeongseop, và câu hỏi từ cậu khiến tất cả những người còn lại sững sờ.

"Nếu anh sử dụng thêm ma pháp của em thì có phần trăm thành công nào không?"

Đây không phải một câu nói đùa, Lucas biết rõ điều đó. Vậy nên trước khi Hyeongseop kịp trả lời hay nói bất cứ điều gì, anh ta đã bước đến, kéo giật Lew về phía sau.

"Cậu điên à!?"

Vị giám sát viên gần như hét lên, hơn cả việc đại diện tòa T đang có suy nghĩ nguy hiểm đến mức nào, anh ta vậy mà lại hiểu được lý do cậu dám nghĩ đến phương pháp đó. Một khi thành viên trong tòa họ gặp nguy hiểm, những người còn lại dường như sẽ sẵn sàng làm mọi thứ, ngay cả những chuyện điên rồ nhất.

Và việc để người khác sử dụng ma pháp của bản thân không phải thứ có thể dùng từ điên rồ để hình dung nữa. Nó nguy hiểm, thậm chí có thể gây ra tổn hại không thể cứu chữa.

Nhưng Lew lại bỏ ngoài tai sự chất vấn từ Lucas, cậu nhìn về phía người anh đã gắn bó với mình suốt nhiều năm, nhẹ nhàng nói.

"Trả lời em đi, anh Hyeongseop."

Hyeongseop không quay đầu lại, nhưng việc những ngón tay anh liên tục ma sát với mặt đá hổ phách đã cho Lew biết rằng anh đang cân nhắc một đáp án. Thế rồi, cậu nghe thấy tiếng thở dài rất khẽ từ Hyeongseop, và anh đã chọn nói sự thật.

"Có."

Lew chỉ chờ lời khẳng định ấy, cậu nói đã hiểu, sau đó bước về phía Hyeongseop. Hành động đó khiến cho Lucas lần nữa phải vươn tay giữ cậu lại.

"Cậu bình tĩnh lại cho tôi!"

Để trở thành giám sát viên tòa T, Lucas tất nhiên phải có năng lực nhất định. Ít nhất, anh ta đủ sức ngăn những học viên quá mạnh này trước bất kỳ hành động nguy hiểm nào, giống như hiện tại.

Ma pháp của vị giám sát viên lập tức được phát động, và Lew có thể cảm nhận được tất cả tế bào trong cơ thể mình chợt trở nên trì trệ. Chúng kêu gào, thét lên rằng cần được nghỉ ngơi, hệt như đang muốn nhấn chìm sự tỉnh táo của cậu xuống một khoảng không tăm tối.

Lew không thể để mình mất ý thức ngay lúc này, bản năng tự bảo vệ kích hoạt ma pháp trong cơ thể cậu, nhanh chóng dựng một bức tường vô hình để chống lại ma pháp của người phía sau.

"Tôi đang rất bình tĩnh."

Đại diện tòa T đáp lại như thế.

Lew không nói dối, cậu vẫn đang rất bình tĩnh và tỉnh táo. Nhưng nếu bất kỳ ai ở đây có thể nhận ra được sự xao động khác thường ở sâu bên trong đôi mắt kia, vậy thì người đó chắc chắn là Hyeongseop.

Anh quay lại nhìn cậu, Lew không thấy rõ được biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng có lẽ, anh không định đồng ý với phương pháp này.

Dù phần trăm thành công thật sự tồn tại đi nữa.

So với việc bị giám sát viên cản trở, sự phản đối âm thầm của Hyeongseop tác động đến Lew nhiều hơn. Cậu cảm thấy đầu mình ong lên từng hồi, hô hấp dần chuyển nặng nề. Lew biết nếu lúc này mình buông lỏng cảnh giác, dù chỉ một giây thôi, khoảng không đen ngòm kia sẽ lập tức nuốt chửng lấy cậu, và Lew sẽ hoàn toàn mất đi ý thức, trong khi hai người vô cùng quan trọng với cậu vẫn không rõ tung tích.

Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng đủ khiến thần kinh của đại diện tòa T thêm căng thẳng, Lew cần phải làm gì đó, cần phải được làm gì đó, đủ để cho cậu chút ít hy vọng, và đủ để cậu đè nỗi tuyệt vọng này xuống.

"Thời gian trong ma trận... có thể trôi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều."

Cậu trai nói những lời ấy khi đang nhìn thẳng vào mắt Hyeongseop.

"Chỉ cần thoát ra ngoài thì sẽ không có vấn đề gì, nhưng ở trong đó, cơ thể họ thật sự cảm giác được thời gian đang trôi qua."

"Những thứ anh Hanbin mang theo đủ để hai người tồn tại trong ít nhất ba ngày, và nhiều nhất là năm ngày. Nếu môi trường trong ma trận quá khắc nghiệt, họ sẽ không thể trụ được lâu hơn."

Lew dừng lại ở đó, không cố gắng diễn tả thêm về những tình huống tồi tệ hơn. Cậu tin rằng Hyeongseop hiểu rõ, và đại diện tòa T chỉ đặt ra một câu hỏi.

"Hiện tại, anh có phương pháp nào tốt hơn không?"

Hyeongseop không thể nói dối là có.

Anh nhắm mắt lại, tựa như một cách để hạ quyết tâm. Khi Hyeongseop lần nữa mở mắt, anh bất ngờ lao đến tấn công Lew. Tất nhiên, không có cú đánh nào thật sự xuất hiện. Mục đích của anh chỉ là khiến cậu mất tập trung trong giây lát, đủ để ma pháp của Lucas hạ gục cậu.

Bởi vì tất cả thành viên trong tòa T đều là trân quý của anh, cho nên, Hyeongseop sẽ không đánh cược bất kỳ ai.

Dù là vì lý do nào đi nữa.

.

Khi Hanbin lấy lại ý thức, mọi thứ xung quanh anh đều là bóng tối.

Anh lớn tòa T thậm chí còn không nhớ rõ những chuyện đã xảy ra, anh như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mộng dài đằng đẵng, chẳng có gì là chân thật.

Khoảng gần mười phút sau, Hanbin không quá chắc chắn với con số này, nhưng có lẽ là vào tầm ấy, anh cuối cùng cũng nhấc được hai hàng mi lên.

Dù đầu anh vẫn còn trống rỗng và cơ thể thì mệt mỏi khủng khiếp.

Thứ đầu tiên Hanbin thấy là màu xanh, sắc xanh của một loại cỏ mà anh cho rằng bản thân rất quen thuộc, nhưng bằng cách thần kỳ nào đó lại mọc cao một cách khác thường.

Hanbin nhìn chằm chằm cây cỏ ấy, mất vài giây để nhận ra mình đang nằm trên mặt đất, những cây cỏ xung quanh thì mọc cao đến mức khi ở tư thế này, chúng hoàn toàn che phủ anh.

Sự sạch sẽ tối thiểu đã khiến Hanbin lập tức muốn ngồi dậy ngay sau khi nhận ra bản thân đang nằm trên mặt đất, bụi bẩn và ẩm ướt. Nhưng khi anh dồn lực vào chân tay để đẩy cơ thể lên, mọi cảm giác đều trở nên khác lạ, và Hanbin lần nữa ngã nhào xuống mặt đất. Hai mắt anh mở to, sửng sốt đến độ không nói lên lời.

Hanbin không lập tức đứng dậy nữa, anh cố gắng lật người, giơ hai cánh tay lên để nhìn thật rõ ràng...

Anh lớn tòa T thoáng chốc chết lặng.

Bởi vì thứ anh nhìn thấy không phải là đôi tay của nhân loại.

Hai chân nhỏ xíu, lớp lông trắng bị bụi đất bám bẩn, móng vuốt ẩn sau những múi măng cụt tròn trịa, và đệm chân xinh đẹp màu hồng.

Hanbin luôn yêu thích những chú mèo, chỉ riêng việc anh nuôi đến sáu nhóc con khi còn ở quê nhà đã đủ để chứng minh tình yêu ấy.

Và giờ đây, không rõ bằng cách nào, Hanbin biến thành sinh vật mà anh yêu thích nhất.

———

A/N: Haha ^q^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top