Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần trưa, số điểm cung cấp ma pháp được kiểm tra đã vượt quá nửa. Hai người cẩn thận xác nhận lại vị trí trên bản đồ và thiết bị liên lạc, sau đó quyết định sẽ nghỉ chân ở điểm cung cấp kế tiếp.

Ba lô của Hanbin quả thực là một kho tàng thu nhỏ, ngay cả thảm dã ngoại anh cũng gấp gọn rồi mang theo được, nói gì đến đồ ăn thức uống đã chất đầy bên trong.

Taerae nhìn chiếc bánh mì kẹp trứng chiên và rau vẫn còn nóng giòn trong tay, bỗng nhiên lại cảm thấy bản thân có thể tha thứ được cho mấy pha hết hồn của anh ban sáng. Cậu út lo lắng có thừa đâu, cứ quay đi quay lại là đã không thấy bóng dáng anh cả nhà mình nữa rồi. May mà còn có sợi dây để cậu lần theo tìm anh, và cũng may là Hanbin chỉ dừng chân ven đường nghiên cứu mấy loại thực vật là lạ chứ chưa vô tình đâm đầu vào ma trận nào cả.

Bữa trưa đơn giản được hai anh em xử lý nhanh gọn, trong lúc Taerae lấy mấy cái cốc giấy từ ba lô của anh, Hanbin bèn ngó vào trong trụ đèn để kiểm tra thử. Có lẽ do hành trình từ đêm qua đến giờ của họ thuận lợi quá, cho nên lúc này, rắc rối cuối cùng cũng kéo đến.

Hanbin chớp mắt một lần, nheo mắt nhìn thêm lần nữa, sau đó mới vươn tay ra sau túm lấy tay áo Taerae. Cậu út bị anh kéo bèn ngó sang, chẳng hiểu làm sao lại thành hai anh em tựa đầu vào nhau, tiếc là cả hai đều không để ý.

Dùng mắt thường cũng có thể thấy đốm sáng bên trong trụ đèn yếu ớt vô cùng. Ma pháp dần cạn kiệt khiến cho ánh sáng le lói tưởng chừng sắp tắt, nếu không nhanh chóng được bổ sung sẽ gây ảnh hưởng cho toàn bộ hệ thống ma trận trong rừng.

Tuy nhiên, họ lại không thể tự ý bổ sung ma pháp.

Taerae lập tức mở thiết bị liên lạc, truyền đạt một cách ngắn gọn cho người đàn ông ở chốt kiểm soát về tình huống họ gặp phải cũng như các số liệu hiện tại của nguồn cung cấp mà Hanbin đã đo được. Không lâu sau, hai người nhận được một dòng tin nhắn.

"Xác nhận tình huống trong phạm vi kiểm soát. Chấp thuận yêu cầu bổ sung ma pháp."

Cho đến lúc này, vẫn chưa có rắc rối nào thật sự xuất hiện.

Hanbin lấy dụng cụ ra khỏi hộp, cười bảo.

"Đây là lần đầu tiên anh gặp chuyện này đấy. Anh cứ nghĩ ma pháp ở đây sẽ không bao giờ cạn chứ."

Đáp lại anh, cậu út vừa đặt hộp dụng cụ xuống thảm vừa trêu chọc.

"Tụi nó làm việc liên tục không nghỉ cả mấy năm rồi còn gì. Anh cũng phải cho tụi nó được mệt chứ?"

Hanbin ừ hử mấy tiếng như đồng tình, sự tập trung đã dồn hết vào đốm sáng nho nhỏ phía trong trụ đèn. Dụng cụ trên tay anh như một cái bật lửa đầu dài, chỉ là thay vì mồi lửa, thứ này sẽ dùng ma pháp của người sử dụng để "châm" ánh sáng cho nguồn cung cấp.

Mọi thứ đều rất rõ ràng và đơn giản, Hanbin cũng sẽ không mắc sai lầm.

Thế nhưng khi ma pháp nơi lòng bàn tay anh lóe lên, ảo ảnh biến mất, và đốm sáng màu xanh ấy lại rực rỡ rạng ngời.

Hanbin mới nhận ra...

"Taerae!"

Gần như ngay lập tức, anh buông dụng cụ trên tay, dùng hết sức bình sinh đẩy cậu trai bên cạnh ra khỏi tầm ảnh hưởng của ma pháp.

Nhưng không kịp, dù Hanbin có nhận ra đi nữa, bóng tối phía sau vẫn nhanh hơn anh một bước. Khoảnh khắc đó, gương mặt hoảng hốt của Taerae, bàn tay vươn ra mà chẳng thể chạm tới của cậu, tất cả đều bị bóng tối nuốt chửng.

Và nơi ấy chẳng còn lại gì.

.

Âm thanh nứt vỡ kéo sự chú ý của Hyeongseop khỏi những trang sách. Dường như anh có thể ngay lập tức nhận ra tiếng động ấy đến từ đâu, Hyeongseop đứng dậy, tiến lại gần bức tường.

Mặt tường sơn trắng vô vị, ngoài một tấm vải đen ra thì chẳng có thêm vật trang trí nào khác. Nhưng ở trên một phông nền thuần trắng như vậy, sắc đen bỗng trở nên nổi bật vô cùng. Để rồi phía trên màu đen lại có những ký hiệu phức tạp được tạo ra bởi phấn trắng, rải rác thêm những viên đá quý đủ màu.

Hyeongseop lật ngửa lòng bàn tay, đầu ngón tay chạm khẽ vào mặt vải.

Âm thanh ấy lại vang lên, rất khẽ, nhưng anh biết mình không nghe nhầm.

Trong phòng còn có một người khác, đại diện tòa T đặt bút xuống, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân căn phòng.

"Chuyện gì vậy anh?"

Hyeongseop không trả lời ngay, chỉ im lặng mà chờ đợi. Một lần rồi lại một lần, tiếng nứt vỡ tiếp tục vang lên, càng lúc càng rõ ràng. Thế rồi, viên đá hổ phách ở vị trí chếch về bên phải chợt rơi xuống lòng bàn tay anh, và vỡ nát.

Không dừng lại ở đó, nối tiếp màu hổ phách, sắc xanh nơi Emerald cũng nhanh chóng vụn vỡ trong lòng bàn tay Hyeongseop.

"Là điềm xấu."

Anh trả lời câu hỏi của Lew như vậy.

Hổ phách đại diện cho Hanbin, Emerald đại diện cho Taerae. Nếu cả hai đều vỡ vào lúc này...

Hyeongseop nhìn sang cậu em đã đi đến bên cạnh mình từ bao giờ. Thời gian quen biết lâu dài khiến họ dễ dàng hiểu được suy nghĩ của đối phương, đồng thời cũng giúp Lew nhanh chóng xác định mức độ nghiêm trọng của tình huống hiện tại.

Đại diện tòa T lập tức nói.

"Em sẽ liên lạc với Hội đồng Học viện."

Đó là phương án tốt nhất trong thời điểm này, cả hai đều mong rằng "điềm xấu" mà Hyeongseop nói chỉ là một phán đoán sai lầm nào đó. Nhưng không thể, bởi vì trước khi Lew kịp liên lạc với Hội đồng Học viện, âm thanh của vị giám sát viên nọ đã truyền thẳng vào tai cậu.

"Hanbin và Taerae mất tích rồi. Cậu lập tức đến đây đi."

Trong một giây, Lew thật sự cho rằng hô hấp của mình đã dừng lại.

Dù thông qua ma pháp, cậu vẫn có thể nghe ra được sự căng thẳng trong giọng nói của anh ta. Không có bất kỳ sai lầm nào cả, đây chính là trường hợp xấu nhất.

Là trường hợp mà họ không mong muốn nhất.

Lúc này dù có nói gì thêm cũng vô dụng, hai người vội vàng chạy tới chốt kiểm soát, nơi giám sát viên tòa họ đã đứng chờ sẵn.

Vốn dĩ học viên không có nhiệm vụ sẽ không được phép vào rừng, nhưng ở một mức độ nào đó, vị giám sát viên này cũng chẳng phải loại người luôn tuân thủ luật lệ. Không những thế, anh ta còn rất biết cách tận dụng những khoảng trống giữa các điều luật để làm việc. Nhờ vậy mà hai người mới có thể vào rừng trong tình hình hiện tại.

"Chốt kiểm soát cho biết trước khi mất liên lạc Taerae đã gửi yêu cầu bổ sung ma pháp cho một nguồn cung cấp, sau đó thì không nhận được thêm tin tức nào nữa. Đến giờ vẫn chưa tìm ra nguyên do cả hai mất tích."

Lew lập tức hỏi.

"Đồ đạc thì sao?"

"Một tấm thảm dã ngoại, hai chiếc cốc giấy và hộp dụng cụ ở trên thảm. Ngoài ra còn có dụng cụ bổ sung ma pháp rơi ở ngay bên cạnh trụ đèn."

Đại diện tòa T thoáng cau mày, thật ra khả năng đầu tiên mà cậu có thể nghĩ đến là hai người họ đã vô tình bị cuốn vào một ma trận nào đó. Nhưng rồi, chính bản thân Lew cũng không dám tin vào khả năng này, dẫu tầng lớp ma trận trong rừng rất dày đặc đi nữa, vị trí của chúng đều đã được đánh dấu chi tiết trên bản đồ. Hơn nữa, lộ trình họ đi vốn an toàn tuyệt đối, chỉ cần không tự tiện thay đổi lộ trình thì không thể gặp ma trận được.

Những đồ vật bị bỏ lại đều cho thấy Hanbin và Taerae đã biến mất ở ngay điểm cung cấp ma pháp, và xung quanh đó lại không hề có ma trận.

Lew không thể tìm ra được một cách liên kết hợp lý nào cho những chi tiết rời rạc này.

Trái ngược với cậu, Hyeongseop lại nghĩ theo một hướng hoàn toàn khác.

Có thể vì anh không cần mọi thứ phải hợp lý và rõ ràng như Lew, ngay từ đầu, Hyeongseop đã nhận định rằng anh cả và em út của tòa họ bị cuốn vào ma trận. Vậy nên hiện tại, thứ anh cần quan tâm chỉ là tính chất của ma trận đó, và bên trong liệu có nguy hiểm nào hay không.

Hyeongseop cần phải tận mắt thấy.

Tại hiện trường vụ mất tích, Hội đồng Học viện đã cử một nhóm pháp sư đến điều tra. Người phụ nữ chỉ huy nhóm pháp sư này nhanh chóng nhận ra sự xuất hiện của họ, cô cau mày, giọng nói tràn ngập sự bất mãn.

"Lucas, ai cho phép anh dẫn học viên vào rừng?"

Mặc dù mũi nhọn của câu nói trên chĩa thẳng về phía giám sát viên của tòa T, nhưng để tránh cho hai bên mất thời gian thêm, Lew tiến lên trước một bước, thực hiện đúng trách nhiệm của mình.

"Trong những tình huống khẩn cấp, đại diện tòa T có quyền hạn tương đương với giám sát viên. Tôi cho rằng việc hai thành viên của tòa chúng tôi biến mất đã đủ để coi là tình huống khẩn cấp rồi. Hy vọng cô sẽ hiểu, cô Desiree."

Người phụ nữ chuyển tầm mắt về phía Lew, tuy vẫn còn vẻ không hài lòng, nhưng thái độ rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều so với khi cô nhìn Lucas.

"Vậy còn cậu ta thì sao? Tòa T chỉ có một đại diện là cậu thôi, đúng chứ?"

Hyeongseop biết bản thân rồi sẽ bị điểm mặt gọi tên, anh cười khẽ, bình tĩnh đáp.

"Tôi tạm thời lấy thân phận "người dệt mộng" để tới đây, rất vui được hợp tác với cô, pháp sư Desiree."

Biểu cảm trên gương mặt nữ pháp sư lập tức thay đổi, cô biết trong tòa T có thành viên sở hữu kiến thức rất sâu về ma trận, nhưng không ngờ được lại là "người dệt mộng"...

Desiree cũng hiểu vào lúc này việc tìm kiếm học viên phải được đặt lên hàng đầu, cô lập tức trao quyền hạn cho Hyeongseop, để anh tham gia cuộc điều tra này. Tuy nhiên, họ hầu như chưa có được bước tiến triển rõ rệt nào, tất cả vẫn dừng lại ở những thứ Lucas đã nói với Lew và Hyeongseop trên đường tới đây. Anh thậm chí còn kiểm tra vài ma trận cách đó khoảng bảy tám mét, và chúng đều không có dấu hiệu đã từng mở trận.

Mọi thứ đang lâm vào bế tắc, và tất cả đều dần trở nên sốt ruột.

Đúng lúc ấy, một giả thiết bỗng bật lên trong đầu Hyeongseop.

"Nếu là ma trận ẩn thì sao?"

Suy đoán của "người dệt mộng" rõ ràng có sức nặng nhất định, nhóm pháp sư đều cảm thấy giữa tình huống này, đây chính là đáp án hợp lý nhất.

Nhưng đồng thời, cũng sẽ là đáp án tồi tệ nhất.

Bởi vì so với những ma trận được thiết lập trong rừng hầu như chỉ mang mục đích nghiên cứu, luyện tập, hoặc thể hiện tài hoa của chủ nhân. Vậy thì ma trận ẩn hay còn được gọi là ma trận vô chủ, không ai có thể đoán được mục đích của chúng là gì.

Thử thách sự kiên định, phơi bày những dục vọng xấu xa ghê tởm nhất, hoặc thậm chí, phải tàn sát lẫn nhau để tìm đường ra.

———

A/N: Vật vã OTL

Mọi người đoán thử xem Út Cả sẽ gặp chuyện gì nào 👀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top