Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (06)

Lần đầu tiên bác sĩ thấy Du Đường vì một người mà nổi giận đến mức như vậy, lập tức hiểu ra tầm quan trọng của Du Tiếu, bèn vội vàng trả lời: "Vâng, vâng, thưa trưởng quan, tôi tuyệt đối sẽ không nói linh tinh!"

Sở dĩ vừa rồi ông ta nói như vậy chẳng qua là do ông ta cứ tưởng đó là mục đích chủ yếu Du Đường mang Du Tiếu lên phi thuyền.

Hiện giờ thấy y tức giận thì lại luống cuống hẳn lên, lập tức xua tay: "Tôi biết rồi, cậu ta chỉ là thiếu niên mồ côi đáng thương được ngài thu nhận ở tinh cầu Tây Tắc Khắc, còn những chuyện khác thì tôi không biết gì hết!!!"

Du Đường cẩn thận nhìn kỹ ông ta vài giây, mới buông súng xuống, ừ một tiếng: "Ông biết thế thì tốt."

Tiếp theo lại nói: "Nếu về sau cơ thể Tiếu Tiếu xảy ra việc gì, tôi đều sẽ đến tìm ông, nhớ làm công tác bảo mật thật kỹ, đừng để thông tin về cơ thể cậu ấy bị tiết lộ ra ngoài. Ông hiểu rồi chứ?"

Lúc này bác sĩ mới nhẹ nhàng thở hắt ra, vội lau cái trán đầy mồ hôi, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Du Đường hạ súng xuống, khẽ vỗ vai bác sĩ vài cái rồi quay về phòng.

Y tá đã băng bó vết thương bên ngoài cho Du Tiếu xong, cũng để lại thuốc đặc hiệu cho hắn, lúc Du Đường vào phòng, Du Tiếu đang tự mình bưng ly nước uống thuốc.

Thiếu niên có mái tóc dài qua tai một chút, bởi vì vừa mới tắm xong nên vẫn còn hơi ẩm ướt, tóc mái hơi dài được vén qua một bên má, lộ ra gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ, dáng vẻ non nớt ngây ngô có hơi giống A Sinh ở thế giới thứ nhất, nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng.

Không hề mang khí chất u buồn tối tăm, ngược lại sạch sẽ trong trẻo như dòng suối tươi mát, nụ cười trên mặt phảng phất có thể tinh lọc nhân tâm, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy yêu thích.

Du Đường không thể tưởng tượng nổi, chủ nhân trước của Du Tiếu là kẻ bại hoại đến mức nào mới có thể xuống tay tổn thương hắn đến mức như vậy.

【 ký chủ, ký chủ! Du Tiếu thật sự rất ngoan ngoãn!】 Tiểu Kim thấy Du Đường quay lại thì nhanh chóng báo cáo tình huống: 【 Vừa rồi y tá băng bó cho cậu ta, cậu ta còn cúi đầu lễ phép cảm ơn, đã thế lại còn cười cực kỳ ngọt ngào! Nếu em không biết độ hảo cảm của cậu ta, còn biết cậu ta là vai ác, thật sự không cách nào có thể tưởng tượng người như vậy có thể làm chuyện xấu xa......】

Du Đường nghe nó nói thì cũng bất đắc dĩ không biết làm thế nào.

Y ấn xuống cái nút bên mép giường, ngồi xuống chiếc ghế vừa được nâng lên, Tiểu Kim ngồi xổm bên cạnh, mở to đôi mắt hổ tròn vo nhìn Du Tiếu chằm chằm, cái đuôi to thô dài quét tới quét lui phía sau.

Sau khi uống thuốc đặc hiệu, sắc mặt của Du Tiếu khá hơn nhiều, chỉ là còn hơi nhợt nhạt.

"Ngủ một giấc đi em." Du Đường nhận lấy cái ly rỗng từ trong tay hắn, đặt xuống chiếc bàn trên đầu giường, đỡ Du Tiếu nằm xuống, dém lại góc chăn cho hắn: "Em cần phải nghỉ ngơi."

Du Tiếu nằm trên đệm chăn sạch sẽ thoải mái, giương đôi mắt hoa đào nhìn Du Đường không chớp lấy một cái.

Hắn không hề có khái niệm về vẻ đẹp của nhân loại, ở trong mắt hắn con người chỉ là một đống thịt không hơn không kém.

Có lẽ thời điểm mới ra đời hắn vốn không phải như thế.

Khi đó hắn cũng có niềm vui sướng bình thường, nhìn thấy cái gì đều sẽ cảm thấy rất mới lạ, vạn vật trên thế gian đều có sắc thái riêng, dù có làm việc gì hắn cũng đều rất vui sướng.

Nhưng sau khi trải qua quá nhiều bạo hành ngược đãi, cuối cùng thì bị giết hại tàn nhẫn, những giọt nước mắt ban đầu khi gặp đau đớn đã biến mất, chỉ còn sót lại một Du Tiếu luôn tươi cười bệnh hoạn.

Nước mắt của hắn từ lâu đã không còn chảy được nữa, mà cái hệ thống lập trình công thức hóa sự vui sướng kia, sau khi bị máy xay thịt xay thành thịt vụn, có vẻ khi con chip trong đầu hắn được tổ hợp lại đã xảy ra lỗi, biến bạo lực, đau đớn và máu tươi thành cảm giác hưng phấn và vui sướng, dù là làm tổn thương người khác hay bản thân, hắn đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, vô cùng hưng phấn.

Nhưng không biết tại sao, hiện giờ khi nhìn vào Du Đường, Du Tiếu thế mà chợt nhớ lại niềm vui sướng nguyên thủy nhất của thuở ấu thơ.

Là loại cảm xúc vui vẻ khi nhìn thấy một con người rất xinh đẹp.

Vì thế, Du Tiếu dựa lưng vào gối mềm, vươn bàn tay quấn đầy băng gạc, níu lấy một ngón tay của Du Đường khẽ lắc, hỏi y: "Ngài có thể ngủ chung với em không?"

Du Đường sửng sốt, buột miệng trả lời hắn theo bản năng: "Đương nhiên có thể."

Nói xong mới cảm thấy không ổn lắm, nhưng Du Tiếu đã bắt đầu hò reo hoan hô nho nhỏ, mặt mày nhuốm đầy ý cười, cũng tự giác xê xê dịch dịch để lại một chỗ thật rộng trên giường cho Du Đường nằm.

Tựa hồ như hắn căn bản không hề ý thức được đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngủ chung trên một cái giường có phần không hợp lý lắm.

Cuối cùng Du Đường chỉ đành thỏa hiệp chiều theo ý Du Tiếu.

Cũng chịu khó đi thay quần áo bình thường, nằm ở mép giường, kéo giãn khoảng cách với Du Tiếu.

Nhưng khi Du Đường vừa mới nỗ lực kéo giãn khoảng cách, Du Tiếu đã tự mình trườn qua, ôm chầm lấy cánh tay y, tìm một tư thế thoải mái dựa vào, nhắm hai mắt lại.

Thân thể Du Đường căng thẳng cứng đờ, sau đó thì chậm rãi thả lỏng.

Rốt cuộc thì khi còn ở mấy thế giới trước, y cũng đã sớm hình thành thói quen chung chăn chung gối với vai ác, hiện giờ sớm hay muộn cũng thế cả.

Nằm suy nghĩ một lát, Du Đường chợt nhớ ra độ hảo cảm âm 10000, không nhịn được cất lời hỏi Du Tiếu: "Tiếu Tiếu, em cảm thấy niềm vui sướng là cái gì? Thường ngày khi nào em sẽ cảm thấy vui vẻ muốn tươi cười?"

"Vui sướng......" Du Tiếu mở to mắt nhìn Du Đường, cười khúc khích, nhỏ nhẹ trả lời: "Em vui vẻ nhất là khi được ở bên chủ nhân! Dù chủ nhân làm gì với em, em cũng đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ hạnh phúc!"

Lần này, Du Đường nhìn sâu vào đôi mắt của Du Tiếu, rốt cuộc thì cũng phát hiện điểm kỳ lạ, nụ cười trên khuôn mặt hắn không còn vẻ thiên chân vô tà, mà lại lộ ra chút điên cuồng và bệnh trạng quỷ dị.

Nhưng ánh mắt này chỉ duy trì trong vòng chưa đầy một giây đã biến mất, thiếu niên rúc vào trong lòng y, nhắm mắt lại lần nữa rồi thủ thỉ: "Nhưng mà, chủ nhân của em, cho tới mới đây thôi, ngài là người làm em cảm thấy vui vẻ nhất."

"Cho nên, cầu xin ngài đừng vứt bỏ em, được không?"

Thanh âm của hắn tràn ngập chân thành.

Du Đường nghe được thì lại mềm lòng, nhưng y vẫn hỏi Tiểu Kim trong ý thức: Tiểu Kim, hiện tại độ hảo cảm của Du Tiếu là bao nhiêu?

Tiểu Kim đang nằm bò trên mặt đất, nghe thấy câu hỏi của Du Đường thì kiểm tra lại lần nữa.

Sau đó đôi mắt vàng kim trợn tròn, run run rẩy rẩy nói:【 Độ, độ hảo cảm của hắn tăng, tăng......】

Du Đường nghe giọng điệu của nó thì lập tức nâng cao tinh thần.

Ngay lúc y cho rằng hệ thống sẽ báo cho mình một con số thật lớn thì.....

【 tăng 0.0001. 】

Du Đường:...... Ngươi đùa ta đấy à?

【 ký chủ, em dùng toàn bộ hổ cách của em để bảo đảm, em không hề nhìn lầm, độ hảo cảm hiện tại của Du Tiếu là âm 9999.9999. 】

"......"

Du Đường thầm thở dài thườn thượt, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Du Tiếu, hứa hẹn với hắn: "Được, anh tuyệt đối sẽ không vứt bỏ em."

Trong lòng cũng hiểu được chuyện xoát độ hảo cảm này, thật đúng là gánh thì nặng mà đường thì xa.

Khúc mắc của đứa nhỏ này quá lớn, phải chậm rãi từ từ cởi bỏ, mới có thể khiến hắn buông lỏng cảnh giác đối với mình.

Chờ đến khi Du Tiếu ngủ say, Du Đường mới có thời gian thảo luận với Tiểu Kim về những lời của bác sĩ, và còn cả nét điên cuồng trên nụ cười lúc nãy của hắn.

Tiểu Kim cẩn thận tinh tế suy nghĩ trong chốc lát mới nói:

【 ký chủ, nếu nói như vậy, em nghi ngờ hiện giờ tư tưởng của Du Tiếu đã hoàn toàn trở nên lệch lạc méo mó. 】

【 Có khả năng cậu ta đã quy kết mọi nỗi đau đớn thành niềm vui sướng, biến giết chóc thành nỗi hưng phấn, ví dụ như cậu ta sẽ dùng phương thức chủ nhân đối đãi với mình để đối đãi với toàn bộ nhân loại, bởi vì chủ nhân trước hành hạ quá tàn nhẫn, mà cậu ta lại chỉ có duy nhất một cảm giác vui sướng, cho nên theo thời gian dần trôi đi, cậu ta liền cho rằng nếu đối xử với người khác như vậy họ sẽ cảm thấy vui sướng, cậu ta cũng sẽ càng thêm vui sướng hơn.....】

Tiểu Kim càng nói càng cảm thấy lạnh cả sống lưng:【 mà độ hảo cảm âm mười ngàn kia, có lẽ cũng không phải nhằm vào một mình ngài, mà là nhằm vào toàn bộ nhân loại trên thế giới. Nếu thật sự là như vậy, cho đến nay Chủ Thần ở thế giới này là khó công lược nhất.....】

【 Bởi lẽ, căn nguyên của cậu ta đã biến chất ngay từ ban đầu, cậu ta sẽ không yêu thích bất kỳ người nào hoặc bất kỳ vật gì, trong mắt cậu ta chỉ có hủy diệt mới là niềm vui sướng lớn nhất....】

Du Đường nghe xong suy luận của Tiểu Kim thì nhíu mày thật chặt, sau đó nhanh chóng phản bác lại suy đoán của nó: Tiểu Kim, lập luận của ngươi không được đầy đủ, mang tính phiến diện rất lớn, Tiếu Tiếu không phải kẻ biến chất, tư tưởng cũng không méo mó lệch lạc.

Nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn rúc vào ngủ trong lòng mình, Du Đường tiếp tục nói: Nếu cậu ấy là người nhân tạo được tổ hợp từ bộ gien của con người, đã nói lên một chuyện bản chất của cậu ấy vốn là một con người bình thường.

Cậu ấy cũng có những cảm xúc nhân loại bình thường sở hữu, ngoại trừ cảm xúc vui sướng bên ngoài, cậu ấy cũng sẽ thương tâm, cũng sẽ phẫn nộ, cũng sẽ căm hận.

Chỉ là từ khi ra đời, cậu ấy vẫn luôn bị con chip được lập trình sẵn trong đầu kia áp chế, bị giả thiết chỉ còn lại duy nhất một cảm xúc vui sướng.

Sau này lại bởi vì phải chịu tổn thương lâu dài tích lũy đến cực hạn, mới có thể nhận thức cảm xúc sai lầm như hiện giờ.

Cho nên ta nghĩ, chỉ cần có thể giúp cậu ấy cẩn thận chỉnh sửa chải vuốt lại cảm xúc, một ngày nào đó cậu ấy sẽ trở lại là một con người có đầy đủ hỉ nộ ái ố như bình thường.

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top