Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (10)

Muốn làm gì cũng đều được cả?

Du Tiếu nghe được lời này thì sững sờ khựng lại trong thoáng chốc, nụ cười treo trên mặt dần dần mím thành đường thẳng.

Hắn dạ vâng một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, rồi lại tiếp tục cọ cọ bả vai Du Đường luyến tiếc không muốn xa rời, mãi mới chịu buông tay ra, sau đó ngoan ngoãn cun cút đi theo phía sau, lén lút lấy ra viên kẹo chocolate kia, bóc lớp vỏ bên ngoài rồi đưa vào trong miệng.

Vị ngọt ngào tràn ra khắp khoang miệng, hòa tan bao nhiêu máu tanh cùng chua xót ban nãy.

Du Tiếu không nhịn được lại cất lên tiếng hát ca, lắng nghe kỹ thì có vẻ như là một bài đồng dao của trẻ con:

"♪ Những viên kẹo đủ sắc màu, kẹo sô cô la, kẹo bông gòn, ngọt ngào mềm mại, bạn nhỏ vươn tay, xin mẹ mua cho em, mua cho em, tay cầm viên kẹo, bạn nhỏ vui cười, bạn nhỏ hát ca, bạn nhỏ nhảy múa hò reo....♪"

Ngân nga đến đoạn này, hắn thế mà cũng như đã hóa thành bạn nhỏ trong lời ca, nhảy nhót tung tăng đuổi theo đến bên cạnh Du Đường, sau đó ôm lấy cánh tay người đàn ông, dán sát vào quân phục nghiêm trang, không màng đến ánh mắt tò mò của người chung quanh, chỉ reo hò hoan hô ầm ĩ: "Chủ nhân! Kẹo chocolate siêu ngon luôn á!!"

Du Đường giật mình sững sờ một lát, nhưng không hề đẩy hắn ra, cũng chẳng quan tâm đến ánh mắt khiếp sợ của phó quan Hạ Vũ và tất cả mọi người xung quanh, chỉ chiều chuộng mà vươn tay xoa mái đầu mềm mại của thiếu niên, tươi cười trả lời: "Em thích thì tốt."

*

Thỉnh cầu mà Du Đường nhờ vả nữ vương bệ hạ chính là chứng thực hộ tịch của Du Tiếu.

Cấp cho Du Tiếu một thẻ căn cước chứng minh thân phận là công dân của đế quốc Oro, đăng ký thông tin của hắn lên dữ liệu hệ thống dân cư của thế giới tinh tế.

Như vậy, Du Dường mới có thể an bài tốt cho sinh hoạt của Du Tiếu sau này ở nơi đây.

Đương nhiên là nữ vương bệ hạ rất vui vẻ đáp ứng thỉnh cầu của y.

Rốt cuộc thì trong vòng đấu tranh chính trị căng thẳng ở đế quốc Oro, người bà có thể tín nhiệm thật sự quá ít.

Cho nên vì để lung lạc Du Đường, giai đoạn hiện tại chỉ cần thỉnh cầu của đối phương không quá mức quá đáng thì bà sẽ đồng ý chấp thuận.

Thời gian chứng minh thân phận, đăng ký thông tin của Du Tiếu lên hệ thống dữ liệu dân của đế quốc được tiến hành rất mau chóng.

Ngay ngày hôm sau, Hạ Vũ đã mang vòng tay chứa quang não phân phối riêng cho mỗi công dân tới cho Du Tiếu.

Thân phận của Du Tiếu hiện giờ là trẻ mồ côi ở tinh cầu Tắc Tây Khắc, được Du Đường nhận nuôi, nhập vào quốc tịch của đế quốc Oro, có thể hưởng toàn bộ phúc lợi của một công dân của đế quốc, thậm chí nhờ vào quan hệ với Du Đường, phía trên còn trực tiếp đặc cách phân riêng cho hắn một căn nhà.

Đương nhiên là Du Đường sẽ không cho Du Tiếu ra ở riêng.

Rốt cuộc thì trạng thái tinh thần của Du Tiếu quá mức không ổn định, dù cho đã có y ở bên cạnh lúc nào cũng canh chừng, thế mà còn có lúc lén lút tự hại mình, nếu để cho hắn ra ở riêng thì không chừng vài hôm nữa, thủ đô Lothar của Đế Quốc Oro lại có thêm một vị Jack the Ripper nữa đi lòng vòng vào ban đêm mất.

Cho nên y nhanh chóng quyết định bán luôn căn nhà được phân riêng cho Du Tiếu kia, sau đó chuyển toàn bộ tiền bán nhà sang tài khoản của hắn, một khoản hiện kim cực lớn, làm cho Du Tiếu lắc mình từ trẻ mồ côi không xu dính túi ngay lập tức biến thành một phú ông nhỏ.

"Tiếu Tiếu, hiện giờ tính ra em cũng giàu có lắm rồi." Du Đường vừa hỏi vừa nghiên cứu vòng tay quang não của Du Tiếu: "Em có thứ gì muốn mua không? Chúng ta có thể cùng nhau đi mua."

Y cũng không vội vã đi tiếp xúc với hai vị thân vương kia theo yêu cầu của nữ vương, mà là ưu tiên cùng bác sĩ Trần nghiên cứu phương pháp lấy con chip trong đầu Du Tiếu ra ngoài, còn dùng thời gian rảnh để ở bên cạnh chăm sóc hắn.

"Thứ muốn mua?" Du Tiếu không hề có khái niệm về việc mua sắm.

Mặc dù đã được sinh ra mười mấy năm, nhưng chẳng qua cuộc đời hắn chỉ là nhảy từ một cái nhà giam này sang nhà giam khác, hiểu biết đối với thế giới bên ngoài gần như bằng 0, càng miễn bàn đến việc mua sắm.

"Đúng vậy, em có thứ gì muốn mua không?" Du Đường hỏi hắn: "Ví dụ như quần áo, giày, đồ ăn, đồ chơi, thứ gì cũng được."

"Đồ chơi?" Nghe thấy từ này, Du Tiếu giật nảy lên cự tuyệt: "Em không muốn đồ chơi đâu."

Bản thân hắn đã là món đồ chơi rồi, vì sao lại còn muốn mua đồ chơi về để chơi?

Nhưng nghĩ đến từ 'đồ ăn', khóe môi lại giương lên cao, giá trị hưng phấn cũng theo đó mà tăng lên.

Hắn chống tay lên bàn, nghiêng người tới gần Du Đường, ánh mắt sáng lấp lánh: "Em muốn được ăn những món ăn ngon!"

Hắn vui vẻ lắc lắc cái vòng trên tay, nói với Du Đường: "Chủ nhân, chúng ta đi ăn món ngon đi! Em lấy tiền của em mời ngài ăn!"

—— chờ đến khi em có tiền, em sẽ mua hoa tặng anh.

Trong đầu đột nhiên toát ra những lời này, không hiểu vì sao Du Đường bỗng nhớ đến những lời của A Sinh ở thế giới đầu tiên từng nói với mình.

Lúc này bóng dáng của A Sinh và Du Tiếu dần trùng điệp lên nhau, Du Đường vươn tay xoa đầu Du Tiếu, đồng ý với hắn: "Được rồi, vậy bây giờ cùng đi ăn món ngon thôi nào."

Nếu luận về độ phồn vinh nhộn nhịp, sợ là tinh cầu Tắc Tây Khắc có xách dép cũng không theo kịp thủ đô Lothar của đế quốc Oro.

Những tòa nhà cao tầng chót vót, những cửa hàng được xây bằng ngọc thạch khảm nạm đá quý san sát chen lấn nhau, nhìn hướng lên trên có thể thấy được cung điện nguy nga tráng lệ làm người lóa mắt được xây dựng ngay giữa không trung, xung quanh là đủ loại kiểu dáng tàu bay phi thuyền bay vòng vèo theo quỹ đạo, cấu thành một bức tranh thành thị phồn vinh rực rỡ lung linh đủ mọi sắc màu.

Du Đường thay một bộ thường phục đơn giản, lấy ra một chiếc Mô tô phân khối lớn từ gara, ném chiếc mũ bảo hiểm vào tay Du Tiếu.

"Lên xe."

Ánh mắt của Du Tiếu tò mò nhìn chằm chằm vào chiếc xe phân khối lớn có bề ngoài hầm hố, lại ngẩng đầu nhìn Du Đường đã sớm chễm chệ ngồi trên yên xe.

Người đàn ông này tựa hồ đẹp đẽ hơn con người bình thường rất nhiều.

Đẹp đến mức khiến trái tim Du Tiếu nhảy chộn rộn lên trong lồng ngực.

Hắn đội mũ bảo hiểm, ngồi lên yên xe.

Còn chưa kịp làm gì, đôi tay của hắn đã bị người phía trước nắm chặt lấy, kéo lên vòng qua ôm eo mình.

"Ôm chặt anh." Giọng của Du Đường truyền ra ngoài qua mũ bảo hiểm bịt kín, mang theo ý cười nhàn nhạt: "Anh hai chở em đi hóng gió."

Du Tiếu hơi giật mình, nhưng hắn còn chưa kịp trả lời.

Tiếng động cơ gầm rú của máy xe rồ lên, chiếc xe lao đi với tốc độ càng lúc càng nhanh, cứ như mũi tên rời khỏi dây cung phóng ra khỏi nơi ở của Du Đường.

Tiếng gió gào thét bên tai, dòng không khí sượt qua quá nhanh khiến Du Tiếu không thể không dán sát vào người Du Đường, càng lúc càng ôm chặt lấy eo người trước mặt.

Sau đó hắn phát hiện người đàn ông đó đang cười.

Hơn nữa cười rất to, rất vui vẻ.

Hắn nghe thấy tiếng hô vang của Du Đường truyền qua tiếng gió đến bên tai: "Tiếu Tiếu! Có thấy vui không?!!"

Xe máy phóng như bay trên cao tốc, xuyên qua dòng xe cộ đông đúc nhộn nhịp, tuy chạy với tốc độ cực nhanh nhưng lại rất ổn định vững vàng.

Ánh mặt trời len lỏi qua những tán cây của hai hàng cây xanh được trồng ven đường, chiếu loang lổ lên bóng dáng vút qua của hai người. Trong không khí không hề có mùi máu tanh nồng đã từng làm bạn với Du Tiếu mười mấy năm, chỉ có hương cỏ xanh, hương hoa thoang thoảng hòa quyện với hương chanh bạc hà tươi mát quẩn quanh trên quần áo của người trước mặt, vấn vít ngập tràn khoang mũi của hắn.

Làm người ta cảm thấy thật ấm áp, cũng thật thoải mái.

Dường như có thứ tình cảm kỳ diệu nào đó đang phá đất nảy mầm trong lòng, từng chút một đột phá dâng lên, dần dần thẩm thấu ra toàn thân.

Cuối cùng, rốt cuộc thì Du Tiếu cũng tìm lại được niềm vui sướng nguyên thủy thuở ấu thơ khi mới được sinh ra, hắn há miệng, chân chính bật ra nụ cười.

Giống như một đứa trẻ mà lớn tiếng reo hò đáp lại lời Du Đường: "Vui lắm!!"

"Hiện giờ, em cực kỳ, cực kỳ siêu cấp vui vẻ!!"

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top