Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (18)

"......"

Cảm thấy câu chuyện bắt đầu chuyển sang hướng phần tử khủng bố nguy hiểm.

Du Đường không nhịn được cốc nhẹ đầu Du Tiếu, bất đắc dĩ nói: "Đừng có suốt ngày mở mồm ra là đòi đánh đòi giết."

"Đế quốc Oro có số lượng dân cư đông đúc lên đến mấy chục tỷ người, nữ vương bệ hạ là vị quân chủ anh minh, mới có thể trù tính an bài hết thảy, tránh xã hội hỗn loạn, lập nên trật tự và hoà bình cho đất nước. Bởi thế, cho nên nếu hoàng tộc có điểm nào chưa thoả đáng, chúng ta thân là con dân của đế quốc cũng nên cố gắng nhẫn nhịn."

"Hơn nữa dù cho em có năng lực huỷ diệt hoàn toàn đất nước này, cũng không thể mang ra sử dụng lung tung." Biểu tình trên khuôn mặt Du Đường dần trở nên nghiêm túc.

Y nâng cằm Du Tiếu lên để hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn rồi hỏi: "Tiếu Tiếu, em có biết vì sao thế giới lại có quy tắc không?"

Thấy Du Tiếu có phần mờ mịt, Du Đường liền giải thích: "Bởi vì có quy tắc, mới có thể hạn chế hành vi của con người, mới có thể giữ gìn trật tự của xã hội, tránh cho những sự tình tàn nhẫn phát sinh."

"Anh biết em rất cường đại, nhưng sự cường đại đó của em không thể dùng để thương tổn người vô tội."

"Nếu em thương tổn nữ vương bệ hạ, cục diện chính trị đang cân bằng ở đế quốc Oro sẽ dao động, đến lúc đó rất nhiều người vô tội đều sẽ bị liên lụy, việc này là sai trái."

Du Tiếu lẳng lặng nghe, sự hưng phấn tràn ngập đại não cũng dần giảm xuống. Hắn không tiếp lời Du Đường, chỉ rũ mi âm thầm tự hỏi điều gì đó.

Du Đường biết rằng lý giải ý nghĩa của những chuyện này cho vai ác hiểu, đích xác có chút khó khăn.

Rốt cuộc thì Du Tiếu đã trưởng thành trong hoàn cảnh quá mức trái với đạo đức luân lý của người bình thường, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được hưởng đãi ngộ bình đẳng, luôn tiếp xúc với mặt trái đen tối của xã hội, hiện giờ nỗ lực khắc chế dục vọng phá hủy khi ở cạnh y đã là một việc cực kỳ khó khăn.

Cũng không thể đưa ra yêu cầu quá nghiêm khắc đối với hắn.

"Tiếu Tiếu....."

Lúc Du Đường đang muốn dời đề tài sang chuyện khác, Du Tiếu lại đột ngột ngẩng đầu lên.

"Chủ nhân, em muốn đi học!" Hắn mở to đôi mắt sáng ngời reo lên: "Em muốn thi vào trường quân đội ngày xưa ngài đã từng học!"

Câu trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia của hắn làm Du Đường ngẩn người.

"Hở?" Y bèn dò hỏi theo bản năng: "VÌ sao đột nhiên em nói đến chuyện này?"

"Ai nha, chuyện này ngài cũng đừng quản em!" Dường như tinh thần Du Tiếu đột nhiên tỉnh táo, hắn kéo kéo cánh tay Du Đường cọ qua cọ lại làm nũng: "Đồng ý với em đi mà, đồng ý cho em thử thi vào trường quân đội một lần thôi, nha, nha~"

"???" Du Đường bị Du Tiếu làm nũng đến mức thần trí không tỉnh táo, cuối cùng mơ mơ màng màng thế nào mà gật đầu đồng ý với hắn, chẳng hỏi thêm bất cứ điều gì.

Khi quay về đến nhà, Du Tiếu đúng thật là nghiêm túc chuẩn bị cho cuộc thi vào trường quân đội, thậm chí còn không bám dính Du Đường như bình thường, thời gian mỗi ngày đều dùng để nỗ lực học tập.

Cố gắng đến mức làm Du Đường nghẹn họng nhìn trân trối, trong lòng cứ cảm thấy khó hiểu kiểu gì nhưng lại không dám hỏi chi tiết, chỉ là đem chuyện này kể với Tiểu Kim, Tiểu Kim sờ cằm suy ngẫm một lát, thử đặt câu hỏi: 【 ký chủ, ngài nói xem có khi nào hắn đang muốn đạp nữ vương bệ hạ ra khỏi ngai vàng, tự mình xưng vương không?】

Thời điểm Tiểu Kim thốt ra điều này, Du Đường còn đang bưng ly uống nước, lập tức sặc đến ho su sụ, vỗ ngực chốc lát mới hoàn hồn, vò cái đầu bự của Tiểu Kim, phản bác nó: Không phải đâu? Cậu ấy làm sao lại có suy nghĩ như thế được?

【 đương nhiên là vì ngài đó! Hiện giờ dù sao thì độ hảo cảm của Du Tiếu với ngài cũng đã đạt tới 65 điểm.】 Tiểu Kim nói: 【 ngài thử nhớ lại mà xem, những thế giới trước khi vai ác đạt tới độ hảo cảm này, thì không vai ác nào có thể chịu đựng được việc ngài bị thương tổn? Đặc biệt là Trình Lạc và Sở Đoạn Ly, người trước thì chính tay làm thịt lão đại của căn cứ, người sau thì trộn gỏi cả võ lâm. Tuy rằng bọn họ nghe lời ngài, nhưng đó chỉ là trong trường hợp ngài không bị thương, nếu ngài có bất cứ mệnh hệ gì sợ là lời của ngài cũng chỉ còn là gió thoảng qua tai của vai ác mà thôi. 】

【 Những lời ngày đó ngài giải thích với Du Tiếu, có lẽ chui vào trong tai hắn lại hóa thành: Ngài bắt buộc phải cúi mình trước uy quyền của nữ vương và công chúa, chẳng qua chỉ vì nữ vương bệ hạ là minh quân có thể thống trị đế quốc Oro mãi giữ vững hòa bình thịnh vượng.】

【 Hắn đương nhiên sẽ nghĩ rằng, nếu rằng hắn cũng có thể thay thế nữ vương bệ hạ làm được hết thảy, như vậy chỉ cần lật đổ ngai vàng, diệt trừ đối phương, đến lúc đó ngài hẳn là có thể thích làm gì thì làm, cho nên em đoán hiện giờ hắn không ngừng nỗ lực học tập, không ngừng tiếp thu tri thức là để lên kế hoạch tiêu diệt nữ vương đó ạ. 】

Du Đường:???

Tuy rằng trên đầu hiện lên một hàng dấu chấm hỏi, nhưng chỉ cần suy nghĩ cẩn thận thêm một chút, Du Đường cảm thấy đối với tính cách biểu hiện ra bên ngoài của vai ác, có lẽ trong lòng Du Tiếu có khả năng đang nghĩ vậy thật!

Càng nghĩ càng cảm thấy có lý.

Đến tối hôm đó, Du Đường không nhịn được mang theo bánh ngọt tự làm, đẩy cửa thư phòng đến gặp Du Tiếu.

"Tiếu Tiếu, anh có tự làm chút bánh quy. Muốn nếm thử không?"

Du Tiếu lập tức dời mắt ra khỏi màn hình chiếu, ấn nút tạm dừng video điều khiển chiến hạm, ngước đôi mắt lấp la lấp lánh nhìn Du Đường.

"Chủ nhân, ngài thế mà cũng sẽ tự tay nướng bánh quy sao!"

"Ừ, lâu lâu anh hứng lên thì cũng sẽ tự tay vào bếp." Du Đường ngồi xuống bên cạnh hắn, rất tự nhiên cầm chiếc bánh quy lên đút cho Du Tiếu ăn.

Du Tiếu liền há to miệng, cắn một miếng hết sạch miếng bánh quy, cuối cùng còn luyến tiếc mà liếm liếm ngón tay y thêm vài lần.

Sau đó không hề keo kiệt mà khen rối rít: "Siêu ngon luôn!"

Du Đường cũng đã quen với những động tác thân mật của hắn, lại cầm lên một miếng bánh đưa qua, Du Tiếu không nhận mà há miệng ngoạm luôn miếng bánh trên tay y.

Thẳng đến khi ăn hết nửa đĩa bánh quy, Du Đường mới xoa tay, cẩn thận dò hỏi: "Tiếu Tiếu, em chuẩn bị cho kỳ thi vào trường thế nào rồi?"

"Chuẩn bị gần xong hết rồi, ngài cứ yên tâm!" Du Tiếu ngồi xếp bằng trên ghế dựa, chống tay ở giữa, lắc người đong đưa chơi ghế. Chiếc ghế lúc thì ngả ra sau, lúc thì nghiêng về phía trước, động tác ấu trĩ như trẻ con. Bao nhiêu phấn khởi hào hứng cứ thế hiển hiện hết lên gương mặt.

Mục đích của Du Tiếu xác thật đúng là đang chuẩn bị lên kế hoạch xử lý nữ vương, đoạt lấy ngai vàng.

Nhưng ngai vàng đó là thứ hắn muốn dành tặng cho Du Đường.

Du Tiếu cảm thấy chủ nhân của hắn thích hợp ngồi ở vị trí kia hơn cả mụ nữ vương chó má kia.

Hai ngày nay, hắn đọc qua lịch sử của đế quốc Oro, phát hiện sự phân biệt giai cấp ở đất nước này cực kỳ bất bình đẳng.

Nếu là dân thường, dù có ưu tú đến mức nào cũng không thể ngồi lên vị trí lãnh đạo.

Mà sở dĩ Du Đường có thể trở thành thượng tướng, chẳng qua là do y là người ưu tú nhất trong lịch sử của trường quân đội từ bấy đến giờ, lại phát huy năng lực mạnh mẽ trong nhiều cuộc chiến tranh tinh tế, mang về không biết bao nhiêu tài nguyên lợi lộc cho đất nước, cho nên mới được đại đa số người dân ủng hộ nhiệt liệt, buộc quý tộc và hoàng thất phải phá lệ khen thưởng quân hàm và đề bạt y đến vị trí này.

Nhưng cũng chỉ có thể tới thượng tướng.

Trên đế quốc Oro, dù là quý tộc thân vương lúc nào cũng dòm ngó ngai vàng như hổ rình mồi, hay vị nữ vương thoạt nhìn hiền lành thương dân như con kia, đều sẽ không bao giờ cho phép chức vị của Du Đường có thể tiến thêm một bước.

Khi phân tích ra điểm này, Du Tiếu bỗng cảm thấy nực cười.

Ở trong mắt hắn, Du Đường mới là người thấu hiểu lý lẽ nhất trên đời!

Không có người nào thích hợp với vị trí tôn quý kia hơn chủ nhân của hắn!

Du Đường bị động tác lắc ghế đáng yêu của Du Tiếu làm cho mê mệt, chịu hết nổi bèn đè đầu hắn lại không cho lộn xộn thêm nữa.

Y hỏi Du Tiếu: "Vậy em có thể nói cho anh biết, vì sao đột nhiên em lại muốn thi vào trường quân đội không?"

"Bởi vì đó là ngôi trường ngài từng theo học, cho nên em cũng muốn học ở đó." Du Tiếu còn lâu mới nói ra mục đích thật sự của bản thân, chỉ cười khúc khích cực kỳ đơn thuần: "Em muốn trở nên ưu tú giống như ngài, để những antifan trên mạng kia ngậm miệng , không lại nói rằng em không xứng với chủ nhân!"

Du Đường ngẩn người, sực nhớ ra lời phó quan Hạ Vũ đã từng nhắc qua.

Rõ ràng là đã liên hệ với luật sư để khởi tố những kẻ đã nhục mạ chửi rủa Du Tiếu ra tòa, còn đăng tin xác nhận quan hệ chính thức giữa mình và Du Tiếu.

Nhưng vẫn còn một số ít người không hề xem hai người ra gì.

Tuy rằng ngôn ngữ không còn kích động như ban đầu, nhưng lại luôn mồm lải nhải rằng Du Tiếu không có năng lực gì, căn bản không xứng với người ưu tú như Du Đường.

Có lẽ rằng Du Tiếu thấy được những bình luận tiêu cực trên mạng, nên mới nảy sinh ra ý tưởng như vậy?

Xem ra là do mình và Tiểu Kim suy nghĩ nhiều.

Ngay tức khắc, nỗi nghi ngờ hoàn toàn bay biến, Du Đường cũng thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, y bèn vươn tay vò loạn mái tóc mềm mại của thiếu niên, ánh mắt đong đầy nhu hòa: "Thật ra em không cần phải liều mạng cố gắng như vậy, giữa hai ta không tồn tại việc xứng đáng hay không xứng đáng."

"Dù cho những người khác có ưu tú đến mức nào đi chăng nữa thì họ cũng không phải là em."

"Em chỉ cần nhớ kỹ một việc duy nhất....."

"Anh vĩnh viễn sẽ không yêu bất cứ ai ngoài em ."

-------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top