Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (19)

【 Á Á Á!! Tỏ tình kìa!! Ký chủ ngài cũng quá thẳng thắn rồi!! 】 Tiểu Kim ngồi xổm bên cạnh dùng tay hổ to đùng che cái miệng há hốc, không ngừng truyền âm bùm chíu cho Du Đường:【 Nếu Chủ Thần mà nghe được lời này của ngài, phỏng chừng sẽ sướng muốn chết luôn! 】

So với sự hưng phấn của Tiểu Kim, kỳ thật Du Đường lại không có cảm giác dao động nhiều lắm.

Bởi vì đã trải qua quá nhiều thế giới, vốn dĩ y cũng đã xác định được tình cảm của mình với Ngụy Uyên.

Những lời vừa rồi chẳng qua chỉ là những lời tự nhiên thuận theo tâm ý của bản thân mà nói ra.

Hoặc là có thể nói, càng nói những lời yêu thương với Ngụy Uyên, Du Đường lại càng cảm thấy rất thoải mái.

Không còn là tình cảm giấu kín giậm chân tại chỗ, do dự không bước tiếp.

Mà là tình cảm chân thật được biểu đạt ra bên ngoài, thể hiện cho người trong lòng rõ ràng rằng mình yêu thương hắn.

Nghĩ đến đây, Du Đường nhìn về phía Du Tiếu.

Lại phát hiện ánh mắt thiếu niên đã hoàn toàn thay đổi.

Không còn là vẻ ngây thơ đơn thuần ngày thường, mà là lóe lên dáng vẻ đói khát của dã thú như khi ở nhà hàng tình nhân, như khi trộm trao nhau nụ hôn môi trong xe hơi!

Quả nhiên, ngay sau đó Du Tiếu đã bổ nhào về phía Du Đường, đẩy y nằm ngửa lên thảm trải sàn.

Nhưng lại không vội vã hạ miệng, mà giương mắt nhìn về con hổ béo tròn mũm mĩm ngồi xổm ở cách đó không xa đang vươn hai bàn chân trước biết điều tự bịt mắt lại, hắn khẽ híp mắt dò xét Tiểu Kim một lát.

Sau đó dùng một bàn tay đè lên môi Du Đường, mỉm cười âm u truyền giọng nói qua từng kẽ răng: "Tiểu Kim, mi nghe hiểu được tiếng người đúng không."

Tiểu Kim: 【!!! 】

Du Đường:!!!

Du Tiếu bỗng trở thành người bình tĩnh nhất trong căn phòng này, hắn dán sát vào cơ thể Du Đường, chỉ thẳng ngón tay ra cửa, nói chuyện với Tiểu Kim giống như người bình thường: "Cho nên, mi phải hiểu chuyện một chút, đừng có tiếp tục ở lại đây làm bóng đèn, được không?"

Tiểu Kim: 【!!!! 】

Du Tiếu dọa cho Tiểu Kim sợ đến nỗi dựng cả lông đuôi.

Hơn nữa bỗng nhiên nó có cảm giác đã từng nghe, từng nghe qua Chủ Thần nói với nó những lời như thế này lúc nào đó rồi!

Loại cảm giác thần phục quen thuộc thấm sâu trong xương cốt khiến nó không dám phản kháng lại một tí nào.

Chỉ có thể uất ức tủi thân nhìn về phía Du Đường.

Lúc này Du Đường còn khiếp sợ hơn cả nó, bèn vội vã bảo Tiểu Kim: Tiểu Kim, ngươi nghe lời cậu ấy đi.

Tiểu Kim nghe lời ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài.

Lông mao trên người cơ hồ đều đã dựng cả lên.

Thật là, trước kia nó còn to mồm tuyên bố rằng nếu vai ác dám làm Du Đường bị thương, nó sẽ xông lên bảo vệ ký chủ đầu tiên!

Nhưng hiện giờ xem ra, khi đụng chuyện nó lại là đứa hèn nhất!

Để vãn hồi tôn nghiêm chúa sơn lâm, Tiểu Kim tự giác gánh vác nhiệm vụ canh giữ cửa thư phòng, ai muốn vào trong nó sẽ nhe nanh múa vuốt dọa cho người đó chạy té khói.

Không cho phép bất kỳ kẻ nào quấy rầy hai vị chủ nhân đang làm chính sự trong thư phòng.

Du Đường bị đè trên tấm thảm mềm mại, hai cổ tay bị kéo lên khóa trên đỉnh đầu, chỉ có thể thừa nhận nụ hôn của Du Tiếu.

Không cách nào phản khảng, chỉ có thể nằm hưởng thụ.

Chờ đến khi Du Tiếu no đủ rồi, mới ngẩng đầu lên hỏi y: "Chủ nhân, đêm nay để em hầu hạ ngài được không?"

"Hả?"

Trên đỉnh đầu Du Đường chậm rãi mọc ra một dấu chấm hỏi.

Hầu hạ như thế nào cơ?

Du Tiếu thấy y ngẩn ra thì tham lam liếm môi, nhớ đến những gì mình đã từng xem qua trên mạng về việc mà tình nhân thường làm với nhau, lại nhìn người đàn ông anh tuấn đang nằm dưới thân mình, giá trị hưng phấn cơ hồ tăng cao đến nỗi khiến đầu óc hắn mê muội.

Yết hầu khát khô.

Muốn nhấm nháp thứ gì đó để giải tỏa cơn khát.

Hắn lại mổ thêm vài cái lên khóe miệng Du Đường, cọ má vào cổ y, nũng nịu nói: "Ngài nói là được đi mà!"

"......"

Du Đường giương cao cờ trắng tuyên bố đầu hàng.

Chỉ đành ỡm ờ đồng ý với hắn.

Sau đó thì ngồi dậy, định bế Du Tiếu lên.

Rốt cuộc thì từ ngày nhặt được Du Tiếu, y vẫn luôn là người có xuất phát điểm mạnh mẽ hơn.

Cho nên hiện giờ Du Đường theo bản năng mà xem nhẹ Du Tiếu, người đã luôn giả vờ yếu đuối và ngây thơ ngay từ ngày đầu tiên hai người gặp gỡ.

Khi cánh tay Du Đường đang định luồn qua đôi chân dài của hắn, bỗng nhiên trời đất đảo điên, y bị Du Tiếu lật ngược lại bế ngang lên.

Dùng tư thế bế công chúa!!

Sau đó đối phường sải bước chân, tiến thẳng vào giường ở phòng nghỉ trong thư phòng, đặt người lên giường rồi cúi người đè Du Đường xuống dưới.

Du Đường:???

"Tiếu Tiếu......" Bỗng nhiên nhớ lại những thế giới đã từng trải qua, hình như mình chưa từng nằm trên lần nào. Tuy rằng không quan tâm lắm về việc ai trên ai dưới, nhưng Du Đường vẫn cảm thấy cần phải hỏi Du Tiếu một vấn đề cực kỳ quan trọng.

"Hửm? Có chuyện gì vậy chủ nhân?" Du Tiếu chống tay vây khốn Du Đường giữa cơ thể mình, trong căn phòng nghỉ tối tăm, đôi mắt hắn lập lòe dục vọng, nhìn Du Đường cứ như lang sói nhìn miếng mồi thơm ngon.

Du Đường bị hắn nhìn chằm chằm đến ngại ngùng, nhưng vẫn mờ mịt hỏi một câu dại dột: "Em có....biết làm không, không thì để anh lên thay cho?"

Không phải y nghi ngờ khả năng của Du Tiếu.

Chủ yếu là do hoàn cảnh trưởng thành của hắn làm Du Đường cảm thấy Du Tiếu không có khả năng tiếp xúc đến phương diện này.

Mà nếu đối phương không biết phải làm thế nào, hoặc là không biết nặng nhẹ.

Người thê thảm ở đây lại chính là y.

Sau khi hỏi xong, Du Đường dè dặt nhìn Du Tiếu, liền phát hiện cả người đối phương đột nhiên cứng đờ.

Đôi mắt hoa đào nháy mắt trở nên cực kỳ nguy hiểm.

"Anh nghi ngờ khả năng của em?"

"......" Du Đường giảo biện: "Cũng không phải...... Chỉ là anh sợ em không hiểu....."

"Anh, nghi, ngờ, khả, năng, của, em!"

Du Tiếu nghiến răng ken két làm Du Đường bỗng nhiên có dự cảm không lành, bèn vội vàng vươn tay định vuốt đuôi nịnh nọt hắn, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng xé rách của vải vóc.

Hốt hoảng cúi đầu thì thấy quần áo trên người mình thế mà đã bị những chiếc gai kim loại nhọn hoắt chui ra từ lòng bàn tay Du Tiếu cắt tung tóe, rách tan tành từ đầu đến chân.

Du Đường: "......"

"Tiếu Tiếu, bình tĩnh."

"Bình tĩnh không nổi."

"......"

Cuối cùng Du Đường đã phải trả một cái giá thật đắt cho sự nhỡ mồm của chính mình.

-------*__*-------

Chờ đến khi màn đêm tĩnh lặng buông xuống, cửa thư phòng mới được mở ra, Du Tiếu bế Du Đường được quấn kỹ bằng thảm đi ra ngoài.

Tiểu Kim lập tức bày ra tư thế đề phòng, nhưng khi đối diện với Du Tiếu lại sợ sệt dựng đuôi.

Nó kêu ngao ngao muốn đánh thức Du Đường, lại phát hiện ra người bị quấn trong thảm đã mệt mỏi đến mức mê man, căn bản không hề nghe thấy tiếng gọi của nó.

"Tiểu Kim." Du Tiếu nhìn những động tác nhân tính hóa của Tiểu Kim, khóe môi chợt giương lên cao, hắn hơi cúi người kề sát lại gần Tiểu Kim, thì thầm: "Đừng lo lắng, chủ nhân chỉ là ngủ thôi, ta cũng không hề làm anh ấy bị thương."

Tiểu Kim thộn mặt ra trợn tròn mắt hổ, trăm triệu lần không ngờ tới việc Du Tiếu thật sự nghiêm túc đối thoại với mình.

Du Tiếu nói xong thì đứng thẳng lên, siết chặt cánh tay, cách một tầng thảm hôn lên trán người trong lòng, sau đó mới nhìn về phía Tiểu Kim, nói: "Cảm ơn mi đã canh giữ ở ngoài này cho bọn ta."

"Bây giờ ta sẽ mang chủ nhân trở về phòng nghỉ ngơi." Hắn nói lời cáo biệt với Tiểu Kim: "Ngươi cũng đi nghỉ ngơi sớm đi."

Chờ đến khi Du Tiếu xoay người bước đi, bóng dáng ở hành lang càng lúc càng xa, Tiểu Kim mới đột nhiên tỉnh táo lại.

Nó ngồi xổm dưới đất nhòm theo bóng dáng Du Tiếu, bỗng có cảm giác sống mũi cay cay.

Lúc còn ở thế giới thứ sáu, có thời điểm nó đã có suy nghĩ rằng không muốn Du Đường tiếp tục thích Chủ Thần, không hy vọng ký chủ của mình chỉ vì yêu một người nà trở nên mệt mỏi như vậy.

Nhưng hiện giờ, nó lại đột nhiên hiểu ra.

Ký chủ và Chủ Thần nhất định phải mãi ở bên nhau.

Dù cho có trải qua bao nhiêu trắc trở, hai người họ cũng sẽ phấn đấu đến quên mình để có thể tranh thủ trao nhau tình cảm, để vãn hồi quá khứ.

Chỉ có như thế, tình cảm của họ mới không hề dao động, trở nên kiên cố không gì có thể phá vỡ nổi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Kim gầm nhẹ một tiếng đổi lấy cái ngoái đầu nhìn lại của Du Tiếu.

Lão hổ uy hùng mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nắm lại vuốt hổ đập bùm bùm vào ngực mình, bày tỏ sự khẳng định đối với Du Tiếu, cũng là đối với Chủ Thần.

Đôi mắt hoa đào hiện lên chút ánh sáng, trong nháy mắt đó Du Tiếu cứ cảm thấy hình ảnh trước mắt mình rất quen thuộc, tựa như đã từng quen biết tự bao giờ.

Nhưng thời điểm hắn muốn bắt lấy những hình ảnh xẹt qua trong đại não kia thì nó đã biến mất vô tung vô tích.

Nhưng loại cảm giác thỏa mãn và ấm áp dâng lên từ đáy lòng lại không hề tiêu tán theo. Vì thế, hắn chỉ mỉm cười nhu hòa nhìn Tiểu Kim trong một thoáng, sau đó mới xoay người bế Du Đường về phòng ngủ.

------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top