Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (20)

Du Đường không biết rằng Du Tiếu và Tiểu Kim, một người một hổ ở dưới tình huống mình chẳng hề hay biết, đã tiến hành giao lưu sâu sắc về mặt tinh thần, lại còn đạt thành nhận thức chung không thể hiểu nổi.

Chỉ là ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau mới tỉnh dậy, cảm thấy bản thân phảng phất như mới bị ngã cầu thang, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đau.

Động đậy ngón tay thôi cũng phải tốn hơi tốn sức.

Hơn nữa tựa hồ như Du Tiếu muốn triển lãm cho Du Đường biết bản thân hắn ở phương diện này có bao nhiêu tinh thông điêu luyện, mà còn biến hóa thật nhiều tư thế khác nhau.

Du Đường vốn tự cho rằng bản thân mình là một người đàn ông rất khỏe mạnh về mặt sinh lý, thế mà đến nửa đoạn sau cũng chỉ có thể xin tha, thậm chí còn không biết cố gắng mà chảy rất nhiều nước mắt sinh lý.

Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt.

Nâng mí mắt nhìn quanh quất, mới thấy bản thân không còn nằm trên giường nghỉ trong thư phòng nữa mà đã đổi thành phòng ngủ của mình và Du Tiếu, Du Đường mím môi thật chặt, quyết định không thèm mở miệng nói chuyện với nhóc con thối tha kia nữa.

Nhưng thật không may, Du Tiếu phát hiện ra Du Đường đã tỉnh dậy, bèn vội vàng rót một ly nước ấm, quỳ một gối bên mép giường dâng nước cho y: "Chủ nhân, uống chút nước ấm đi."

Lại còn mỉm cười trần thuật: "Ngày hôm qua anh rên đến mức khản cả giọng, em đã dặn dò nhà bếp chuẩn bị canh tuyết lê đường phèn, bây giờ em sẽ bảo bọn họ mang tới đây cho anh."

Du Đường nghe thấy lời này phun ra từ miệng Du Tiếu thì bàn tay vừa nhận lấy ly nước run lên một cái, hận không thể trực tiếp cầm ly nước này đổ thẳng lên đầu hắn!

Chậm rì rì uống hết ly nước, y vẫn quyết tâm không nói lời nào, nhắm mắt lại không thèm quan tâm đến Du Tiếu.

Đến lúc này, Du Tiếu cũng phát giác ra chỗ không hợp lý, hắn quỳ gối trên mặt đất, trườn ngón tay từ mép giường đến trước mặt Du Đường, chọc chọc vào má y: "Chủ nhân, anh giận em à?"

Du Đường vẫn như cũ không chịu nói lời nào.

"Chủ nhân, xin lỗi mà, em không cố ý đâu." Du Tiếu không giấu nổi ý cười trên khuôn mặt, nhưng miệng vẫn bày tỏ lời xin lỗi cực kỳ nghiêm trang: "Về sau em đảm bảo sẽ khắc chế bản thân! Nhất định sẽ không làm anh mệt như lần này nữa!"

Lời bảo đảm nghiêm túc của hắn chỉ làm da đầu Du Đường tê rần.

Nhưng y vẫn quyết tâm phải dạy cho tên kia một bài học, trả thù cho việc ngày hôm qua bị lăn qua lộn lại thành bãi nước, tiếp tục làm lơ Du Tiếu.

Du Tiếu thấy thế bèn bắt đầu dở trò, cong lưng chống cằm vào mép giường, chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp đến nỗi khiến cánh bướm cũng phải chao đảo mà làm nũng: "Chủ nhân ~ chủ nhân ~ đừng giận nữa mà, cười với em một cái được không ~"

Kết quả rải đường rải mật nửa ngày, chỉ đổi lại là Du Đường kéo cao chăn lên quá đầu, chặn cả mặt mày lại, không thèm nhìn Du Tiếu lấy một lần.

Cảm giác vui sướng trong người cấp tốc giảm xuống, nụ cười trên gương mặt méo đi.

Con ngươi chớp chớp ra điều oan ức lắm.

Chẳng qua chỉ chốc lát sau, hắn nghĩ tới cái gì, lại lập tức lên tinh thần, vui vẻ hỏi Du Đường: "Chủ nhân, anh thích nghe bài ca không?"

Du Đường: "!"

Chợt nhớ đến khúc ca của Du Tiếu lúc ở nhà hàng tình nhân, lông tơ cả người đều cùng đứng dậy cúi chào nhau, phải dùng hết sức lực mới có thể nhẫn nhịn không kéo chăn ra.

Du Tiếu thấy y không hề đáp lại, cũng không tiếp tục hỏi thêm, mà chỉ nhẹ giọng ngâm nga.

"Trạm thu gom phế liệu, đống rác khổng lồ hoang tàn, tứ chi hài cốt đồng loại xếp thành núi; vì sao Tây Tắc Khắc, hoàng hôn buông dần xuống, ta hóa thành thịt vụn, rơi vào trong bóng đêm; nhưng khi ráng chiều hạ; người đã đến bên ta, ôm lấy ta, thứ phế liệu dơ bẩn; a, đáng thương làm sao, nực cười làm sao, ta từng muốn tổn thương người, muốn xuyên thấu da thịt người, khiêu vũ nên điệu múa của máu; ta cứ nghĩ ta là ác quỷ, bị giam cầm nơi đáy vực sâu......"

"Nhưng chung quy......lại được người lôi trở lại nhân gian....."

Tuy rằng giai điệu của bài hát rất vui vẻ, trong thanh âm của thiếu niên cũng mang theo tiếng cười khúc khích, nhưng ca từ lại không hề buồn cười chút nào.

Du Đường mím môi, muốn nhìn thử xem Du Tiếu có phải đang đau buồn hay không, bèn không nhịn nữa, lặng lẽ kéo chăn để lộ ra đôi mắt.

Kết quả liền đối diện với Du Tiếu đã sớm ôm cây đợi thỏ từ lúc nào, cười đến cả hai mắt đều cong thành vầng trăng non.

"Chủ nhân, đừng giận nữa nhé được không?" Thiếu niên trườn thân lên hôn chóc một cái lên trán Du Đường, tiếp tục ra chiêu bài làm nũng: "Em thật sự thật sự biết sai rồi! Anh tha thứ cho em đi mà!"

"Tha thứ cho em nha, nha, nha ~"

Du Đường hoàn toàn bị đánh bại, chỉ đành bất đắc dĩ vươn tay vò rối cái đầu mềm mại của Du Tiếu, khẽ trách cứ: "Nhóc con vô lại."

Mắng xong thì nhắm mắt lại: "Anh đói bụng, mau đi chuẩn bị thức ăn cho anh, anh muốn em tự tay vào bếp nấu, nấu không xong thì cũng đừng hòng anh tha thứ cho em."

"Được thôi!" Giá trị hưng phấn trong đại não Du Tiếu vừa mới tụt xuống con số không lại nhanh chóng tăng trở lại, hắn được đằng chân lân đằng đầu mà nhảy vồ vào thơm má Du Đường, sau đó xắn tay áo lên hào hứng nói: "Chủ nhân, anh cứ chờ mà xem, em sẽ làm cho anh những món ăn ngon nhất, nhất, nhất trên đời!"

Du Đường cười hừ một tiếng, mặc kệ cho hắn thích làm gì thì làm.

Nằm trên giường nghỉ ngơi nửa ngày, Du Tiếu cũng bất chấp học tập, chạy tới chạy lui làm này làm nọ hầu hạ Du Đường đủ điều, khiến cho y cảm thấy hết sức thư thái, cơn giận của ngày hôm qua cũng dần dần tiêu tan hết, nhưng đến buổi chiều hôm đó lại nhận được thiệp mời do Chu Thân vương gửi tới.

Mời đến tham gia bữa tiệc tẩy trần cho con trai trưởng của ông ta vào tối hôm nay.

Nghĩ đến nhiệm vụ bất khả kháng của nữ vương giao cho mình, Du Đường không thể không đứng dậy, thay quần áo chỉnh tề đến dự tiệc.

Du Tiếu biết chuyện, đòi đi theo thì lại lần nữa bị Du Đường cự tuyệt.

Mà điều làm Du Tiếu khó có thể chấp nhận nhất chính là, Du Đường thế mà mang theo con hổ Tiểu Kim kia đi dự tiệc, để hắn ở nhà!

Nhưng đối diện với thần sắc kiên quyết của Du Đường, Du Tiếu chỉ đành gật đầu đồng ý.

Mồm thì đồng ý thế thôi, chứ làm theo hay không thì lại chưa chắc.

Hắn tự tay giúp Du Đường mặc quần áo chỉnh tề, tiễn y và Tiểu Kim lên xe, lại ngoan ngoãn vẫy tay tạm biệt.

Ngay sau đó, Du Tiếu lập tức ra tay tự chuẩn bị cho bản thân. Mặc một bộ đồ đen thui từ đầu đến chân, đeo mắt kính đội mũ, bịt khẩu trang cẩn thận, nếu không nhìn kỹ thì tuyệt đối không ai có thể nhận ra hắn.

Lúc sau, Du Tiếu nương theo bóng đêm, nhảy ra ngoài cửa sổ, đánh một chiếc xe theo đuôi Du Đường.

Bởi vì bữa tiệc được diễn ra tại trang viên nhà riêng của Chu Thân vương, không có giấy mời thì không được phép ra vào. Cho nên Du Tiếu chỉ có thể xuống xe ở một chỗ khuất, không để tài xế tiếp tục lái xe tiến vào.

Hắn nhìn quanh quất đô thị phồn hoa nhộn nhịp đông đúc, ngựa xe như nước dòng người như nêm, ngẩng đầu quan sát quang cảnh bốn phía. Thẳng đến khi phát hiện một cây cổ thụ cực kỳ to lớn ngay bên ngoài bức tường trang viên thì tức khắc khấp khởi mừng thầm.

Chiều cao của cổ thụ tầm 50 mét, là thứ Chu Thân vương cố ý trồng để trấn trạch với lý do phong thủy, đứng ở dưới tàng cây nhìn lên, rất khó có thể nhìn tới ngọn cây bị cành lá đan xen che đậy.

Du Tiếu làm bộ như đi ngang qua, trong nháy mắt lại vòng đến mặt sau của thân cây, duỗi bàn tay ra, một thanh kim loại chui ra từ lòng bàn tay, vèo một cái kéo dài ra phóng thẳng lên đâm vào một vị trí cao trên cây, sau đó nhanh chóng co rút lại. Chỉ trong một hơi thở, Du Tiếu đã yên vị trên cành cây cao, giấu mình đằng sau những tán cây tươi tốt.

Trước kia bác sĩ Trần đã từng nói qua về việc trong máu của hắn tồn tại một loại nguyên tố kim loại cực kỳ hi hữu, loại kim loại này có thể chui ra từ bất cứ chỗ nào trên cơ thể hắn.

Không những có thể quấy nhiễu sóng tín hiệu, khống chế nguồn năng lượng tiếp xúc, mà còn có thể hóa thành công cụ, chỉ cần Du Tiếu sử dụng một cách thích đáng, cơ bản gần như không có ai có thể động được tới hắn.

Nương theo sự yểm hộ của cổ thụ, Du Tiếu lặng yên không một tiếng động lẻn vào trong trang viên, đầu ngón tay chạm lên bức tường đâu đó tầm hai giây, hình ảnh truyền đến từ camera trong trang viên hoàn toàn thu hết vào đáy mắt hắn.

Ngay khi tìm được bóng dáng Du Đường, Du Tiếu lập tức dời bước bám theo. Bữa tiệc được tổ chức ngoài trời, được vây quanh bởi bụi hoa và cây cối trong trang viên, lại càng tiện cho Du Tiếu ẩn nấp theo dõi.

Hắn lẳng lặng quan sát Du Đường tán gẫu với khách khứa, nhìn người đàn ông đêm qua đã chính thức thuộc về hắn đang nở nụ cười tươi tắn xán lạn đối với những kẻ khác.

Trong lòng bỗng lan tràn một loại dục vọng muốn phá hủy hết thảy.

Nụ cười trên khóe môi dần trở nên vặn vẹo quỷ dị.

Du Tiếu nỗ lực khắc chế cảm xúc của bản thân, dằn lòng ngồi im tại chỗ không xông ra ngoài.

Nhưng ánh mắt tham lam thèm khát lại không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm lên người Du Đường.

Hắn thật sự.... thật sự muốn mau chóng có được quyền lực để sánh vai bên cạnh người đó.

Chứ không phải giống như bây giờ, trốn chui trốn nhủi trong bóng đêm để trộm ngắm nhìn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Du Tiếu phảng phất cháy bỏng như thiêu như đốt, hắn vô thức đưa ngón tay lên môi hung hăng gặm cắn, cắn đến mức trầy da chảy máu, nhưng giá trị hưng phấn trong não không giảm lại còn tăng lên.

Mà đúng lúc này, sắc mặt của Du Đường đang đứng giữa đình viện đột nhiên trắng bệch, lảo đảo một bước gần như sắp té ngã, người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Du Đường, kéo người vào lồng ngực, cũng dùng tư thế ái muội này mà kề sát môi lại gần tai y thì thầm lời gì đó.

Răng rắc ——

Du Tiếu tận mắt chứng kiến màn trình diễn thì tức giận đến mức bẻ gãy cành cây xum xuê hoa lá bên cạnh.....

-------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top