Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (23)

Du Đường nỗ lực ổn định biểu cảm trên mặt, không cho bản thân có vẻ quá mức kinh ngạc, cũng không trả lời Du Tiếu, mà là cung kính hành lễ với nữ vương: "Bệ hạ, Tiếu Tiếu vẫn còn nhỏ dại, không hiểu quy củ, nếu có chỗ nào thất lễ, mong rằng ngài có thể khoan thứ."

Y thật sự không ngờ tới rằng khi mình xông vào trong hoàng cung sẽ nhìn thấy loại hình ảnh hòa hợp như thế này.

Rốt cuộc thì theo như đánh giá của y, nếu nữ vương biết được chuyện Du Tiếu có khả năng một mình xâm nhập vào trang viên của Chu thân vương, lại công khai tấn công Chu Nam Phong trước mặt đám đông, sau đó thậm chí cả đạn pháo hạng nặng cũng không thể làm gì hắn, bà ta không dậy lên lòng nghi ngờ mới là lạ.

Hơn nữa Du Tiếu phạm phải tội tấn công quý tộc thuộc dòng dõi hoàng thất, nếu muốn truy cứu thì nữ vương có phán xử tử hình hắn cũng là đúng theo quy định của luật pháp đế quốc.

Nhưng tình huống hiện tại lại cho y biết rằng, chỉ trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, Du Tiếu và nữ vương đã có thể hòa hòa khí khí vừa nói vừa cười ngồi cạnh nhau trò chuyện.

Chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi....

"Không sao." Nữ vương nhàn nhạt mỉm cười, chậm rãi nói với Du Đường: "Ta cũng rất thích đứa nhỏ này."

"Sau khi gặp được cậu ấy, ta mới hiểu được nguyên nhân tại sao Du thượng tướng lại yêu thích đứa nhỏ này nhiều như vậy." Bà ta bất đắc dĩ nhẹ giọng nói: "So với Kỳ Kỳ, cậu ấy còn ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nó rất nhiều."

Du Tiếu cũng nhân cơ hội đứng lên đi đến bên cạnh Du Đường, kéo cánh tay y lắc qua lắc lại nũng nịu nói: "Ai nha, chủ nhân lúc nào cũng lấy lý do thần không hiểu chuyện để làm cái cớ, không cho thần ra ngoài gặp ai hết."

Hắn nhìn sâu vào mắt Du Đường, tiếp tục nói: "Nếu không phải hôm qua được bệ hạ đưa đi, có lẽ em đã bị Chu thân vương ra tay giết chết, bệ hạ là ân nhân cứu mạng của em, cho nên để cảm tạ ơn đức của ngài, sau này em sẽ cùng anh vì bệ hạ mà tận lực, dù có tan xương nát thịt cũng không chối từ!"

Du Đường sửng sốt.

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Du Tiếu, y chợt nhận ra, trước khi mình đến, chắc chắn Du Tiếu và nữ vương bệ hạ đã đạt thành hiệp nghị nào đó.

Mà một trong những điều kiện của hiệp nghị chính là phục tùng đối phương vô điều kiện. Giống với y, trở thành con chó trung thành của nữ vương trong mắt của những quý tộc vương tử.

Bàn tay rũ bên người cuộn lại siết chặt, nhất thời Du Đường chẳng biết mình rốt cuộc thì nên vui vẻ hay là nên khổ sở.

Thông tin cốt truyện đã nói qua, với siêu năng lực của Du Tiếu, huỷ diệt toàn bộ đế quốc cũng không phải việc gì khó khăn.

Cho nên, nếu đêm qua hắn không nghe lời mình, mà thuận theo bản tâm phá huỷ toàn bộ trang viên, sau đó giết chết toàn bộ những người chứng kiến, lại tiêu huỷ sạch sẽ chứng cứ.

Như vậy hiện giờ nữ vương làm sao có thể nắm được nhược điểm của hai người bọn họ trong tay. Thế nhưng tối hôm qua Du Tiếu lại nghe lời mình mà buông tha cho những kẻ đó.

Chỉ đổi lấy sự quản chế của nữ vương đối với cả hai.

Mà lòng dạ người cầm quyền thì lại khó lường biết bao.

Có lẽ hiện giờ hai người họ vẫn còn tác dụng thì bà ta ăn ngon nói ngọt, đợi đến khi lợi dụng xong rồi sẽ qua cầu rút ván, cả một con đường sống cũng sẽ không để lại cho bọn họ.

Rốt cuộc thì chuyện xảy ra tại bữa tiệc tối hôm qua đã làm Du Đường hoàn toàn thất vọng với giai tầng nắm giữ quyền lực của quốc gia này.

Cho nên, bây giờ y cũng chẳng rõ bản thân mình lúc nào cũng cố gắng khắc chế Du Tiếu, rốt cuộc là đúng hay sai.

Du Tiếu nhìn thẳng vào Du Đường, dường như hiểu ra điều gì, không màng đến nữ vương còn đang ngồi chễm chệ trên ngai vàng, trực tiếp vươn cánh tay quàng qua ôm lấy cổ Du Đường, làm nũng cọ qua cọ lại.

Dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe được, thì thầm bên tai y: "Chủ nhân, đừng lo lắng, bà ta.....chơi không lại em đâu."

Nói xong thì nhanh chóng rút tay về, ra vẻ cực kỳ ngây thơ vô tội nói lời xin lỗi với nữ vương: "Xin lỗi ngài, thưa bệ hạ, cả đêm thần không được nhìn thấy chủ nhân, hiện giờ vừa gặp mặt đã muốn thân thiết với anh ấy, thỉnh ngài khoan thứ cho sự thất lễ của thần."

Hắn tươi cười đến là đơn thuần trong sáng, làm nhân sinh không dậy nổi ác niệm, ngữ khí chân thành trong từng câu từng chữ có vẻ như đã đả động được đến tâm tư nữ vương.

Nữ vương lắc đầu: "Hai người yêu nhau khi ở cạnh nhau đều sẽ như vậy, ta nhìn hai ngươi chỉ cảm thấy rất hâm mộ, làm sao có thể nỡ lòng trách cứ các ngươi."

Du Đường lúc này mới kịp hoàn hồn, nghĩ đến câu nói kia của Du Tiếu thì cảm xúc mê mang nháy mắt bị thổi tan.

Hơn nữa còn cảm nhận được sự an tâm và kiên định.

Việc y ngăn Du Tiếu lại không hề sai.

Bởi vì dù cho những người đó có xấu xa, nhưng lại chưa phạm phải tội lỗi đến mức phải chết.

Tuyệt đối không thể để Du Tiếu lạc lối trong dục vọng giết chóc, càng không thể để đối phương cho rằng hết thảy mọi chuyện đều phải dùng tới bạo lực để giải quyết.

Mà Du Tiếu cũng đích xác đang dần thay đổi.

Không chỉ học được cách điều tiết cảm xúc, thậm chí còn cam nguyện bị trói buộc bởi quy tắc, lựa chọn bước chân trên con đường đầy chông gai để tới cùng sánh bước với y.

"Cảm tạ bệ hạ đã khoan thứ cho chúng thần." Nghĩ đến đây, Du Đường kéo Du Tiếu cùng quỳ một gối xuống đất hành lễ với nữ vương, lặp lại lời Du Tiếu vừa nói một lần nữa: "Từ nay về sau, Du Đường và Du Tiếu nguyện vì bệ hạ băng sông vượt lửa, quyết không chối từ."

Một câu hai ý nghĩa.

Những lời này của Du Đường mặt ngoài là cảm tạ khoan thứ của nữ vương đối với sự thất lễ của bọn họ, trên thực tế là cảm tạ nữ vương đã bao dung và hỗ trợ hai người họ trong vụ việc liên quan đến Chu thân vương.

Nữ vương híp lại đôi mắt phượng diễm lệ, nhoẻn miệng cười rồi nhẹ gật đầu: "Được rồi, đều đứng lên cả đi, vốn chẳng phải là việc gì lớn, hai người các ngươi hiểu được thì tốt."

Lúc này Du Đường mới kéo Du Tiếu cùng đứng dậy, đi về phía bàn tiệc ở hạ vị.

Nhận lấy ly rượu Du Tiếu rót cho mình, nâng ly lên trước mặt nữ vương, cung kính uống một hơi cạn sạch.

Trong bữa tiệc hôm đó, bọn họ tiếp tục chuyện trò tán gẫu với nhau về những vấn đề không đau không ngứa, sau cùng Du Tiếu uống say bét nhè, ôm lấy Du Đường không ngừng làm nũng. Nữ vương nhìn mà đau cả mắt, vội vàng thả hai người về nhà.

Du Đường lần này cẩn thận hơn trước rất nhiều, sai Hạ Vũ chuẩn bị sẵn rất nhiều thuộc hạ có thể tin tưởng, hộ tống hai người về nhà.

Lại bố trí thêm rất nhiều người canh gác chung quanh biệt thự, để ngăn ngừa Chu thân vương thừa cơ trả thù.

Lúc xuống xe, y đỡ Du Tiếu say lè nhè cười ngây ngô vào cửa, nói qua loa với Tiểu Kim vài câu cho nó yên tâm rồi mới đi thẳng vào phòng ngủ, mới vừa đặt người xuống giường, cổ tay đã bị tóm lấy đè ngược lên trên đệm.

Du Đường thực ra đã sớm dự liệu được động tác bất ngờ này, cho nên cũng không phản kháng.

Chỉ vươn tay bẹo đôi má đỏ ửng của Du Tiếu, cười hỏi: "Sao rồi? Không giả vờ say nữa à?"

Du Tiếu hàm hàm hồ hồ mà ừ một tiếng, nhấn nụ hôn xuống bờ môi nhạt màu, mang theo hương rượu thơm nồng, không hiểu vì sao lại làm Du Đường có vài phần say mê.

Y đáp lại nụ hôn của người yêu, cùng hắn dây dưa trong chốc lát, dưới tình thế dần phát triển về hướng không thể vãn hồi, lại đẩy Du Tiếu ra.

Sau đó nghiêng người, luồn tay vào mái tóc mềm mại của hắn, tích cực vuốt ve.

"Tiếu Tiếu....." Du Đường khẽ gọi tên của hắn, nghiêm túc nói: "Tối hôm qua, cảm ơn em đã tới cứu anh."

Du Tiếu nghe được lời này thì nhoẻn miệng cười, cũng không giả vờ say nữa. Đôi mắt hoa đào sáng ngời đong đầy ý cười, hắn bắt lấy đôi bàn tay Du Đường, đặt lên gò má của mình, nhẹ nhàng hưởng thụ cọ qua cọ lại như mèo: "Nếu muốn cảm ơn thì lấy thân báo đáp đi, hứa rằng cả đời này đừng bao giờ rời khỏi em."

Tâm can Du Đường mềm nhũn ra, ừ một tiếng rồi lại nói: "Còn nữa, xin lỗi em."

Du Tiếu ngẩn người, hỏi lại: "Xin lỗi gì cơ?"

"Nếu không phải vì anh, em cũng sẽ không bị nữ vương bệ hạ quản chế."

"Đó là do em tự nguyện." Du Tiếu cắt lời y, nghiêm túc nói: "Em nghĩ thông suốt rồi, nếu em đã quyết định muốn cùng chung sống với anh ở đế quốc Oro, thì em nên học được cách tuân thủ quy tắc của nơi đây."

"Năng lực của em có mạnh thế nào cũng không thể lạm dụng, càng không thể dùng nó để tổn thương người vô tội."

"Cho nên, em mới cùng nữ vương đạt thành nhận thức chung." Du Tiếu cười nói: "Em sẽ tận tâm nguyện trung thành với nữ vương bệ hạ, còn bệ hạ phải phụ trách trải rộng con đường sau này em đi."

"Chỉ có như vậy, em và anh mới có thể đứng ở cùng một vị trí, đến lúc đó em sẽ quang minh chính đại sánh vai với anh."

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top