Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (30)

Thời điểm còn ở trường thi, Du Tiếu khóc rống lên liên tục là do tất cả các cảm xúc mới vừa trở nên bình thường, đại não luôn trong trạng thái hỗn độn chẳng nghĩ được gì.

Hiện giờ về đến nhà, bình tĩnh trở lại, chải vuốt cảm xúc kỹ lưỡng, mới phát hiện ý niệm của bản thân lúc trước đáng sợ đến mức nào.

Hắn ghét công chúa Đường Kỳ.

Ghét Chu Nam Phong.

Ghét Từ Lam Trạch

Kiêng kị nữ vương.

Sợ hãi Du Đường phải chịu thương tổn.

Cho nên mới muốn hủy diệt tất cả.

Mà cách làm như vậy là không đúng.

Hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi Du Đường chở hắn phóng như bay trên đường phố.

Nhớ mùi hương hoa cỏ thoang thoảng trong gió, nhớ ánh nắng rực rỡ ấm áp len lỏi qua những tán cây.

Mà khi chuyện tình yêu của hai người được công khai trên mạng, ngoại trừ những lời dèm pha chửi rủa, vẫn có một số đông những người ủng hộ chúc mừng. Mỗi khi hắn đọc được những bình luận chúc phúc của những người đó, khóe môi đều vô thức mỉm cười thật lòng, trái tim cũng tràn ra cảm giác ấm áp.

Từ Lam Trạch và Từ thân vương cũng chưa từng làm việc gì xấu xa, thậm chí Từ Lam Trạch còn nói rằng muốn noi theo hắn mà học tập......

Cho nên, ý muốn hủy diệt tất cả mọi thứ từ lúc ban đầu đều là sai trái.

Dù cho có ghen ghét đố kỵ, hay sợ hãi lo lắng, hay nổi giận điên cuồng tới mức nào, cũng không thể gây tổn thương cho người vô tội. Tựa như lời Du Đường đã từng dặn dò, giờ đây hắn muốn tuân thủ đạo đức và quy tắc của thế giới.

Không thể để bị cảm xúc của bản thân chi phối, trở thành kẻ điên không có điểm mấu chốt trong đạo đức luân lý.

Bởi vì nếu hắn trở thành một kẻ như vậy......

Đường Đường sẽ không thích.

Nhưng bây giờ hắn thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm không thể cứu vãn, đã thế còn bị Du Đường nhìn thấu hết, thậm chí suýt đã ra tay giết hại chính người mình yêu nhất.

Cho nên, hắn thật sự sợ hãi, sợ Du Đường chán ghét hắn......

"Rốt cuộc em muốn anh nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần." Du Đường lại gõ muỗng lên đầu Du Tiếu thêm lần nữa, lần này ra tay khá là mạnh, cốc một tiếng rõ to, kéo Du Tiếu hoàn hồn về: "Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em nhất trên đời, điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi."

Đương nhiên Du Đường biết Du Tiếu đang rối rắm về điều gì.

Liền trực tiếp nói thẳng: "Còn nữa, về sau anh sẽ mãi ở bên cạnh em, nhìn chằm chằm em, nói cho em biết việc gì có thể làm, việc gì không thể làm, anh sẽ giữ chặt em lại trước khi em phạm phải sai lầm."

"Hơn nữa anh tin tưởng em."

Nói đến đây, Du Đường rút cái muỗng về, nhoẻn miệng cười với Du Tiếu, rồi cất giọng ôn hòa: "Anh tin tưởng rằng trải qua lần này, em sẽ khắc chế tốt hành vi của chính mình, sẽ không bị cảm xúc khống chế, em sẽ trở nên càng ngày càng tốt đẹp, cuối cùng thì biến thành một Tiếu Tiếu đáng yêu ngọt ngào khiến cho tất cả mọi người ai cũng đều thích em."

Du Tiếu sửng sốt ngẩn người ra một lúc lâu, sau đó nước mắt lại bắt đầu chui ra từ mí mắt xưng húp, rơi xuống lộp bà lộp bộp, khiến Du Đường bị chọc cho phì cười.

Chính hắn cũng cảm thấy mất mặt, vội vàng cúi đầu lùa cơm, nhét thức ăn vào miệng phồng má ra như hamster, có cảm giác thức ăn hôm nay chẳng có vị chua mặn chi cả, món nào cũng thật ngọt ngào, thật thơm ngon.

Trái tim như được ngâm trong hũ mật đường, tràn lan toàn là ấm áp ngọt ngào.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Du Tiếu cũng hoàn toàn mở rộng nội tâm với Du Đường.

Khai hết toàn bộ giao dịch giữa mình và nữ vương cho y nghe.

Bao gồm cả những kế hoạch, ý tưởng hắn đã ấp ủ trong suốt khoảng thời gian qua, cả những sai lầm, những nỗi bất an lo lắng đều thẳng thắn hết với Du Đường.

Nói xong hết thì nhào vào ôm chầm lấy, chôn mặt vào lồng ngực đối phương, tỏ vẻ như đang chờ đợi phán quyết đối với phạm nhân, không dám ngẩng đầu liếc mắt nhìn Du Đường lấy một cái.

"Bản chất của con người vốn đã rất phức tạp." Du Đường dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu đầy tóc mềm mại của Du Tiếu: "Nữ vương bệ hạ tuy là minh quân cai quản đế quốc rất tốt, bà biến đế quốc này thành cường quốc mạnh nhất trên toàn bộ tinh hệ H34. Nhưng không phải việc gì do bà quyết định cũng là việc đúng đắn."

"Ví dụ như việc bà giao nhiệm vụ cho em đi xử lý Từ Lam Trạch, ý đồ muốn biến một thiếu niên vô tội trở thành vật hi sinh chính trị trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, đây là sai lầm của nữ vương bệ hạ."

"Hơn nữa... Bà ta còn tiêm chất độc vào cơ thể của em....." Nói đến việc này, Du Đường lại hơi nheo mắt lại, giọng nói cũng dần trở nên lạnh lẽo.

"Chỉ tính riêng việc này thôi, anh cũng không thể tha thứ cho bà ta."

"Thời điểm khi một vị quân vương bắt đầu nghi kỵ thân nhân, đại thần chung quanh, cuốn những người vô tội vào cuộc chiến giành lấy hoàng quyền, đã nói lên rằng tư tưởng thống trị của nữ vương bắt đầu trật khỏi đường ray, cuối cùng hậu quả để lại sẽ khiến đế quốc trượt trên đà xuống dốc."

Du Đường nói với Du Tiếu: "Điều kế tiếp chúng ta cần phải làm là, chờ đợi và quan sát, một mặt giúp bà ta tiếp tục tìm kiếm chứng cứ hạ độc của hai vị thân vương, mặt khác còn phải lưu ý quan sát những hành động khác của bà ta."

"Nếu nữ vương tiếp tục yêu cầu em đi làm những chuyện thương thiên hại lý, thì lúc đó chúng ta không cần phải nhẫn nhịn nữa."

"Đến lúc đó, phải khiến cho bà ta trả cái giá thật đắt cho hành vi của chính mình."

Những lời này là ngoài dự kiến của Du Tiếu, hắn ngẩng đầu lên chớp chớp đôi mắt còn chưa hết sưng, trên mặt toàn vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng. Quả thực hắn không thể tin nổi những lời này là được nói ra từ miệng của Du thượng tướng luôn thề sống chết nguyện trung thành với nữ vương.

"Em sao thế, ngạc nhiên quá à?" Du Đường vén tóc mái của Du Tiếu lên, khẽ đặt nụ hôn lên trán hắn, bất đắc dĩ mà nói: "Em nói xem hôm nay em ngạc nhiên choáng váng thế này bao nhiêu lần rồi? Em ấy à, sao em không tin tưởng anh thêm một chút? Nếu em tâm sự với anh sớm hơn thì mọi chuyện đã không rối tinh rối mù đến mức này rồi, về sau hai ta ai cũng phải sửa sai, ai cũng không được gạt đối phương lén lút đi làm việc nguy hiểm, có chuyện gì cũng phải ngồi lại bàn bạc cho rõ ràng, có khó khăn thì cùng nhau nghĩ cách, đừng ai ngờ vực ai, đừng ai tự cho là đúng, cũng đừng cậy mạnh mà đòi ôm đồm trách nhiệm....."

Những lời còn lại bị nụ hôn bất ngờ của Du Tiếu chặn ngang.

Hắn ghì lấy cổ Du Đường mà hôn, vui đến mức muốn mọc cánh bay lên trời, không ngừng vâng vâng dạ dạ đồng ý, hưởng thụ cảm giác bị người yêu phê bình trách cứ, lại được người yêu khẳng định, cuối cùng cảm nhận niềm vui sướng khi khúc mắc giữa cả hai được cởi bỏ.

Mặc dù đều là cảm giác vui vẻ, nhưng dường như lại không hề giống nhau.

Dù sao thì hắn cũng đặc biệt hy vọng thời gian có thể ngừng lại tại khoảnh khắc này.

Để hắn có thể âu yếm Du Đường, để hai người vĩnh viễn được ở bên nhau.

Du Đường cũng bị dáng vẻ ấu trĩ của hắn làm cho trái tim mềm nhũn ra, bèn chủ động ôm lấy mặt Du Tiếu, dán môi lên mà hôn đáp trả, sau đó mới thì thầm hỏi nhỏ: "Ăn cơm no rồi, chắc cũng có sức rồi đúng không?"

"Hiện giờ, có muốn ăn món tráng miệng không?"

Du Tiếu mở to đôi mắt, lông mi như rẻ quạt run rẩy nhè nhẹ, khuôn mặt dần dần đỏ bừng lên, si mê gật đầu: "Muốn chứ, muốn ăn Đường Đường."

Mi mắt Du Đường cong cong, y cười đến híp cả mắt lại, vươn tay nới lỏng cà vạt, nhẹ giọng nói với hắn: "Được thôi, giấy gói kẹo đã lột xong rồi, mong vị khách quý đây từ từ thưởng thức."

*

Ngày hôm sau, Du Đường tỉnh lại, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt là khuôn mặt say ngủ ngoan ngoãn của Du Tiếu.

Đôi bàn tay hai người giao nắm đặt bên gối, mười ngón tay đều bị hắn gắt gao nắm chặt, kể cả khi ngủ cũng không chịu buông ra.

Tất cả mệt nhọc của ngày hôm qua trong phút chốc đều được khuôn mặt thiên sứ đang ngủ say kia chữa lành, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, Du Đường nhoẻn miệng cười nom cực kỳ gian xảo, vươn tay nắm cái mũi Du Tiếu, thầm đếm số trong lòng: Một, hai, ba, bốn, năm......

"Phụt ha....." Du Tiếu bị ngạt thở choàng tỉnh dậy, há miệng mơ mơ màng màng hít thở, chờ đến khi tầm mắt dần trở nên rõ ràng, nhìn thấy khuôn mặt Du Đường trước mắt mình thì lại ngây ngốc cười rộ lên.

Hắn bắt lấy bàn tay người đàn ông, đặt lên gò má mình cọ qua cọ lại như con mèo, nũng nịu nói: "Chào buổi sáng, Đường Đường."

Du Đường bị cọ đến mức lòng bàn tay ngứa ngáy, liền cong ngón tay chọc vào làn da căng mịn của đối phương, đáp lời hắn: "Chào buổi sáng, heo con lười biếng."

*

Lần này Du Đường ngầm thay thế Từ Lam Trạch lên sân khấu tham gia thi thực chiến đối kháng, tuy rằng đã cản được hành động điên cuồng của Du Tiếu, nhưng cũng bởi vì vậy mà đã quấy rầy kế hoạch của nữ vương bệ hạ.

Cho nên khi hai người vừa đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, Du Tiếu đã nhận được mệnh lệnh tới cung điện gặp mặt nữ vương.

Du Đường nghe xong thì giữ chặt tay Du Tiếu, nói với hắn: "Anh đi cùng với em."

Du Tiếu cũng không còn cậy mạnh mà giấu giếm tự làm mọi việc như xưa, chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói lời đồng ý với y.

"Được."

---------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top