Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (37)

"......"

Ê quá đáng rồi nha!

Du Đường hết hồn giật nảy cả mình, vươn ngón tay ra đặt lên môi 'suỵt' với Du Tiếu rồi nói: "Em điên rồi à! Em đang ở ký túc xá đấy, nếu Từ Lam Trạch nghe thấy thì làm thế nào?"

Mặc dù miệng thì răn dạy Du Tiếu, nhưng mặt Du Đường lại đã đỏ bừng.

Du Tiếu ở phía màn hình bên này đều thấy rõ ràng rành mạch.

Hắn đặt máy chơi game lên gối đầu, ngồi quỳ trước mặt Du Đường, hai bàn tay đặt lên đùi, dáng vẻ ngoan ngoãn chưa từng thấy, nhưng miệng vẫn tiếp tục phun ra lời cợt nhả.

"Không sao, cậu ta không nghe thấy đâu."

"Hơn nữa dù cho Từ Lam Trạch có nghe được hay không, thằng em của em cũng không thể ngưng nỗi nhớ anh."

"Không chỉ có thằng em của em." Du Tiếu đặt ngón tay chỉ lên môi rồi lại chỉ vào cánh tay, nói: "Mấy đứa này cũng đều cực kỳ nhớ anh, muốn chạm vào anh, muốn hôn anh, muốn ôm anh, muốn ăn vạ bên cạnh anh mãi không rời đi."

Tình yêu của tuổi trẻ, vừa nóng bỏng vừa cuồng nhiệt.

Từ khi thấy rõ tâm ý mình, Du Tiếu chưa từng ngừng việc biểu đạt tình yêu của bản thân đến người hắn yêu thương.

Du Đường bị hắn nói đến mức mặt già cũng ngượng ngùng nóng rẫy cả lên.

Sau đó nỗ lực mãi mới có thể tách đề tài sang chuyện khác, hơn nữa còn phải đồng ý khi nào trường cho nghỉ phải cho hắn ăn món tráng miệng siêu ngọt ngào, thì Du Tiếu rốt cuộc mới chịu tắt video đi ngủ.

*

Rốt cuộc thì cũng tới ngày trường quân đội thả sinh viên về thăm nhà.

Mà một ngày trước đó, Du Đường đã tìm được đầy đủ chứng cứ về việc Chu Nam Phong đứng sau đầu tư cho thị trường nô lệ, cũng dẫn người đi tiến hành bắt giữ Chu Nam Phong vừa mới được xuất viện.

Sau đó thì mở hội nghị phát sóng trực tiếp, mời nữ vương cùng các đại thần lập pháp tới tham dự, công bố hành vi phạm pháp của Chu Nam Phong đến toàn thể công dân của đế quốc Oro. Cũng lấy chuyện này làm lý do để giám thị chặt chẽ toàn bộ thành viên gia tộc thuộc dòng chính của Chu thân vương.

Chờ đến khi Chu Nam Phong bị trừng trị sẽ tiếp tục mang những người này ra xử lý một thể, từ đó điều tra những hoạt động phi pháp của Chu thân vương, moi ra kẻ đứng sau lưng chủ mưu vụ hạ độc ám sát nữ vương.

Thời điểm ngồi trong xe chờ Du Tiếu, Du Đường cũng đã gọi xong cuộc điện thoại cuối cùng, an bài tất cả những chuyện sắp phải tiến hành.

Mà vừa tắt vòng tay, đã nghe có tiếng động bên ngoài cửa xe.

Sau đó Du Đường còn chưa kịp phản ứng, cửa xe đã bị mở bật ra, Du Tiếu chui cả người vào trong, thuần thục đóng sập cửa lại, nhào vào nhấn nụ hôn xuống.

Du Đường vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, nhưng thấy rõ người trước mặt mình là Du Tiếu thì cũng không hề cự tuyệt, chỉ tùy ý để hắn nắm chặt lấy cổ tay, vây khốn mình giữa cửa xe và lồng ngực của hắn, cuồng nhiệt mà hôn.

Đến khi khó thở đến mức không chịu nổi nữa, Du Đường mới đẩy người ra, đè lại ngón tay hư hỏng đang thao tác ở cổ áo mình lại, nói cho Du Tiếu: "Đừng gấp, khi nào về đến nhà thì tùy em xử trí."

Cái từ "xử trí" này được dùng cực kỳ vi diệu, lại kèm theo hơi thở hỗn loạn và khóe mắt phiếm hồng của người trước mặt, Du Tiếu vội nhắm mắt lại, hầu kết lăn lên lộn xuống vài lần mới áp chế được dục vọng bừng bừng của mình.

Hắn chơi xấu dựa sát vào người Du Đường, thì thầm bằng âm thanh khàn khàn: "Vậy đến lúc đó em muốn ăn thật nhiều Đường Đường, có thể không?

"......" Lời này khiến eo lưng Du Đường vô thức cảm thấy nhức mỏi, nhưng nghĩ đến chuyện hai người đã một tháng rồi không gặp nhau, yêu cầu này tựa hồ cũng khá hợp lý bèn gật đầu đồng ý.

Nhưng sau khi đồng ý với Du Tiếu xong, y lại không nói tài xế lái xe quay về biệt thự, mà là bảo anh ta đến một địa điểm khác: Số 302 Đường Nam Đảo thủ đô Lothar.

Du Tiếu nghe thấy địa chỉ này thì hơi giật mình, hắn hỏi Du Đường: "Đường Đường, sao chúng ta lại đến tụ điểm mua bán nô lệ kia vậy?"

Từ khi cướp đoạt máy chơi game của Từ Lam Trạch cho đến nay, dùng nó để liên kết với mạng internet, hắn vẫn luôn biết đến chuyện Du Đường nỗ lực điều tra Chu Nam Phong để tống gã vào tù.

Cũng biết chuyện Chu Nam Phong bị nghi ngờ có liên quan đến việc đầu tư cho thị trường mua bán nô lệ, cũng tham dự vào việc mua bán người sống.

Nhưng hắn hiện giờ vẫn không rõ tại sao ngay lúc này Du Đường lại muốn dẫn hắn đến đó.

Du Đường quay đầu sang đối diện với Du Tiếu, ngẫm nghĩ một chút mới hỏi: "Tiếu Tiếu, mục đích em ghi danh vào trường quân đội là gì?"

"Đương nhiên là vì muốn cùng anh kề vai chiến đấu nha!" Du Tiếu nói: "Hơn nữa chỉ có trở nên ưu tú giống như anh, mới có thể làm tất cả mọi người thừa nhận quan hệ giữa chúng ta. Để không có kẻ nào dám cướp anh đi!"

Du Đường cười rộ lên, khẽ chọc tay lên trán thiếu niên, lại hỏi: "Ngoại trừ mục đích có liên quan đến anh thì còn mục đích nào khác không?"

"......" Du Tiếu nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, sau đó quyết đoán lắc đầu: "Không có."

"Vậy để anh đổi cách hỏi." Du Đường hỏi hắn: "Em cho rằng điều em nên làm khi em ngồi vào vị trí thượng tướng sẽ là gì?"

"......" Lần này Du Tiếu chau mày càng chặt, đến nỗi có thể kẹp chết con ruồi.

Sau một lúc lâu, hắn mới nói: "Bởi vì anh là thượng tướng, cho nên em cũng muốn trở thành thượng tướng. Thượng tướng đối với em mà nói nó chỉ là một danh hiệu và chức vị, mà chức vị này sẽ đem đến quyền lực, là cách mà em có thể quang minh chính đại sánh vai với anh, đây là cách nhìn của em đối với vị trí thượng tướng."

Du Đường thấy dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của hắn, không nhịn được bèn vươn tay xoa đầu thiếu niên.

"Tiếu Tiếu, khi là thượng tướng em sẽ có được rất nhiều quyền lực và tài lực, nhưng có một câu nói rằng quyền lực càng cao, trách nhiệm càng lớn."

"Khi hưởng thụ phúc lợi, đã ngộ và quyền lực cao hơn nhiều so với những người khác, nhất định phải làm ra được những chuyện phù hợp với chức vị của mình."

"Em biết rồi." Du Tiếu cắt lời nói chen vào: "Em có thể cùng anh ra trận giết địch, cùng bảo hộ đế quốc."

"Ừm, em lý giải rất đúng." Du Đường châm chước dùng từ ngữ một chút, tiếp tục nói: "Nhưng ngoài việc này ra, em còn có thể làm thêm rất nhiều chuyện khác."

"Hiện giờ Chu Nam Phong đã bị bắt, địa vị thượng tướng của gã nhất định sẽ không giữ được nữa, mà nữ vương bệ hạ cũng sẽ nhân cơ hội này lấy lại toàn bộ quyền lực của gã, chọn một người khác ngồi vào vị trí thượng tướng đó. Cho nên anh nghĩ rằng....."

Y nói với Du Tiếu: "Liệu rằng em có thể tiếp nhận vị trí đó hay không, nắm lấy quyền lực và trách nhiệm của một vị thượng tướng, làm tốt công tác ngoại giao, cũng kết hợp với anh, dùng hết sức lực hỗ trợ tầng lớp thường dân của đế quốc, để cho dân chúng không còn bị áp bức bởi sự phân biệt giai cấp, để họ có cuộc sống ngày càng bình an tốt đẹp hơn."

Du Tiếu ngỡ ngàng sững ra, tựa hồ không thể hiểu được vì sao Du Đường lại sẽ nói những lời như vậy.

Mà trong khi hắn còn đang thầm tự hỏi bản thân, thì tài xế đã lái xe tới địa điểm đã từng là thị trường mua bán nô lệ kia.

Lúc xuống xe, Du Đường cũng không vội vã yêu cầu Du Tiếu trả lời, mà kéo lấy tay hắn đi vào bên trong.

Địa điểm này hiện giờ đã bị cục cảnh sát bao vây khống chế, bởi vì đã được gọi điện thông báo trước, cho nên Du Đường và Du Tiếu cũng không hề bị bất cứ ai cản trở, một đường tiến thẳng vào thị trường mua bán nô lệ.

Tuy rằng nơi này đã được dọn dẹp và xử lý, không còn máu me bẩn thỉu như ngày trước, nhưng trên mặt tường vẫn hằn các vết trầy xước, còn có các loại dụng cụ tra tấn và lồng sắt được thu gom lại chất đống ở ven tường.

Có lẽ những thứ ở đây gợi cho Du Tiếu nhớ lại quá khứ đen tối, nét tươi cười trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất, hắn vô thức siết chặt bàn tay nắm lấy tay Du Đường.

Đoạn năm tháng tăm tối đã từng trải qua kia, hắn cũng đã từng bị nhốt trong lồng sắt ngày này qua ngày khác, chịu đựng những trận đòi roi tàn bạo và dao nhỏ xẻo thịt của chủ nhân.

Đại khái là do phản ứng của chấn thương tâm lý khiến hơi thở Du Tiếu trở nên dồn dập.

Du Đường nhận thấy được sự thay đổi của Du Tiếu, liền dùng sức nắm lại tay hắn, nói rằng: "Tiếu Tiếu, đừng sợ."

Du Tiếu lúc này mới hoàn hồn, ý thức được mình như vậy quá mất mặt, tức khắc mặt nóng bừng lên vì xấu hổ.

Hắn ho khụ một tiếng lảng đi, cậy mạnh cứng miệng nói: "Sợ? Sao em có thể sợ mấy thứ vớ vẩn này?"

-------

editor anh quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top