Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Vì vai ác chết lần thứ bảy (43)

Những lời hứa hẹn đầy quyết tâm của Du Tiếu làm Du Đường cảm động lại mềm lòng, thậm chí cũng bừng lên vài phần hy vọng cháy bỏng.

Lần này khác với thế giới trước, không bắt buộc phải mạng đổi mạng mới có thể khiến vai ác sống sót.

Trên chiến trường không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra, cho dù rơi vào nguy hiểm hay đường cùng, vẫn có khả năng tìm được đường sống trong chỗ chết.

Có lẽ rằng ở thế giới này, hai người thật sự có cơ hội cùng nhau sống sót.

Cũng giống như những đôi tình nhân bình thường khác, an ổn bên nhau vượt qua cả đời....

"Được, anh nghe em." Ưu sầu giữa mày Du Đường lúc này cũng tan đi ít nhiều, y mỉm cười với Du Tiếu để hắn an tâm, trả lời: "Chúng ta cứ kết hôn trước đã, sau đó thì bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị đối phó với quân đội của dị tộc. Anh nghĩ, chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng mọi thứ, đến lúc đó, không tin không thể đánh bại được kẻ xâm lược kia."

"Ừm."

Du Tiếu thấy tâm tình Du Đường khá lên, mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Sau đó hắn đứng dậy, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Du Đường, tiếp tục nói: "Anh cứ nghỉ ngơi thêm một lát đi, em đi chuẩn bị bữa sáng."

Nói xong thì mặc quần áo chỉn chu, nhấc chân bước ra ngoài.

Hắn đi thẳng một đường xuống lầu, lại không đến phòng bếp, mà tê liệt ngã ngửa xuống sô pha, trong đầu rối loạn chẳng biết nên làm gì.

Đương nhiên lời nói của Du Đường rất kỳ quặc, căn bản không có logic, nhưng không biết vì sao, hắn cứ cảm thấy đối phương không hề nói sai.

Ngày trước Du Đường nhặt được hắn ở bãi rác, đã đối xử với hắn rất tốt, sau đó lại nghiêm túc nói từng câu từng chữ thổ lộ tình cảm với hắn.

Những tình cảm đó không phải là do thấy sắc nảy lòng tham, mà giống như đã lắng đọng lâu dài theo năm tháng, làm hắn say mê rồi dần trầm luân vào bể tình, hơn nữa thời gian ở chung ngày càng dài, hắn sẽ càng thêm tin tưởng vào tình cảm giữa hai người.

Hết thảy mọi thứ từ đầu đến cuối đều như nước chảy thành sông.

Cho nên, khi đối phương nhắc tới tương lai tử vong, hơn nữa còn biết được cả thời gian cụ thể.

Hắn thật sự rất hoảng sợ.

Du Tiếu vươn tay lên nhìn, lòng bàn tay hắn không còn nổi lên những viên kim loại hóa lỏng nữa, mà là toàn bộ bàn tay dần trở nên cứng đờ, dần đổi thành màu kim loại xám khói quỷ dị.

Hắn luôn tự hỏi rốt cuộc thì cực hạn của năng lực này là gì.

Bởi vì Du Đường chưa từng giấu giếm về tình trạng cơ thể của hắn, cho nên Du Tiếu cũng biết mật độ của nguyên tố kim loại trong cơ thể của hắn đã đậm đặc hơn so với hai năm trước gấp mười lần, hơn nữa vẫn đang tiếp tục gia tăng không ngừng. Theo với sự gia tăng của nồng độ kim loại trong cơ thể, năng lực của hắn cũng đang không ngừng bành trướng.

Hiện giờ năng lực này còn mạnh hơn so với thời điểm hai người mới gặp nhau rất nhiều. Nhưng tác hại của năng lực này cũng ngày càng rõ ràng.

Lúc đầu thật ra hắn xem thường không thèm quan tâm, dần dần về sau cũng nhận thấy được một điều, hắn thường xuyên xuất hiện tình trạng mất trí nhớ ngắn ngủi, tuy rằng thời gian mất trí nhớ rất ngắn, nhưng đối với hắn mà nói cũng đủ để cảm thấy quái dị và khủng bố.

Thế nhưng nếu sử dụng loại năng lực này mà có thể khiến cho hai người có khả năng sống sót trên chiến trường.

Du Tiếu liền cảm thấy dăm ba cái tác hại kia cũng không nhằm nhò gì.

Đột nhiên cảm giác được có động tĩnh dưới chân, Du Tiếu cúi đầu thì thấy Tiểu Kim đang nằm bò bên cạnh mình.

Đối diện với đôi mắt hổ vàng kim tròn xoe, Du Tiếu đột nhiên có cảm giác hình như bản thân bị con hổ này nhìn thấu, bèn vội vàng thu lại năng lực ở bàn tay phải, chậm rãi khôi phục màu sắc của làn da, sau đó vươn tay xoa cái đầu to đùng của Tiểu Kim.

Trong con ngươi lộ ra vài phần mê mang: "Tiểu Kim, ngươi nói xem ta có thể thay đổi được tương lai không?"

"Liệu rằng ta có thể.....nắm giữ được hạnh phúc không?"

Tiểu Kim giật mình trợn mắt nhìn, ngay lập tức đoán được rằng Du Đường rất có thể đã thẳng thắn những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai với Du Tiếu, bỗng nhiên trong lòng nó cũng cảm thấy khó chịu.

Nó bèn nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay Du Tiếu, nhổm người ngồi dậy, trịnh trọng gật đầu với hắn.

Du Tiếu không ngờ tới việc nó thật sự sẽ trả lời mình, giật mình sửng sốt một lát, mới nói: "Tiểu Kim, đôi lúc ta thật sự hoài nghi mi là do người biến thành. Sao nói cái gì cũng đều nghe hiểu được."

Tiểu Kim trợn trắng mắt, thầm nghĩ: 【 bởi vì tui vốn dĩ là do người biến thành nha! 】

Du Tiếu chú ý tới những động tác nhỏ cực kỳ nhân tính hóa của nó, cảm thấy cực kỳ mới lạ bèn vô thức vươn tay bẹo má hổ của Tiểu Kim.

Mà đúng lúc này, trước mắt hắn đột nhiên lại hiện lên những hình ảnh nhỏ vụn tiếp nối nhau.

Một buổi trưa nóng nực, trời nắng chói chang, thiếu niên có dung mạo giống y hệt hắn đang ngồi khoanh chân dưới đất, đối diện là một con hổ to đùng, cả hai đang cãi vã ầm ĩ.

Lão hổ cất cao giọng nam đanh đá chua ngoa như hát chèo, khoa tay múa chân mắng: "Ngụy Uyên, ngươi chơi ăn gian! Ngươi chơi không lại ta nên bày đặt chơi ăn gian!"

"Ta sẽ méc chủ nhân cho ngươi xem! Để chủ nhân tới phân xử!"

Mà thiếu niên vừa nghe đến chữ chủ nhân, lập tức sợ giật nảy mình, nhào lên bịt kín miệng lão hổ, trên mặt đầy vẻ lo lắng bối rối: "Suỵt suỵt! Be bé cái mồm thôi! Sư tôn nghe thấy bây giờ!"

"Có gì mà ta không thể nghe?" Có tiếng giọng nói truyền đến từ nơi xa, Du Tiếu nương theo tầm mắt của thiếu niên nhìn theo, thế mà lại thấy được một người giống hệt Du Đường.

Chẳng qua người này mặc một thân y phục cổ trang màu nguyệt bạch, cổ tay áo được buộc gọn lại, lộ ra bàn tay khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn có hoa văn kim sắc như nhánh cây tỏa ra chạy dọc theo từng đốt ngón tay, giống y như hoa văn trên tay Du Đường. Mái tóc đen dài được vấn bằng phát quan màu bạc, khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt vừa thanh triệt vừa ấm áp.

Người đó mỉm cười nhìn về phía thiếu niên kia.

"Đau." Một cơn đau đớn đột ngột dâng lên trong đầu khiến cho Du Tiếu đau đến mức hít hà một hơi, hình ảnh kia nháy mắt rách ra rồi vỡ tan thành mảnh vụn, toàn bộ ký ức lại bị chôn giấu vào nơi sâu thẳm trong linh hồn, có muốn đào bới cũng chỉ phí công vô ích.

Tiểu Kim thấy hắn nhíu mày đau đớn, đôi con ngươi đờ đẫn, thất hồn lạc phách, còn tưởng hắn xảy ra chuyện gì, vội vàng gầm gào vài tiếng mới làm Du Tiếu hoàn hồn.

Chỉ là sau khi tỉnh táo lại, tinh thần Du Tiếu rõ ràng có chút uể oải.

Hắn lẩm bẩm thì thầm: "Chẳng lẽ người tên Ngụy Uyên kia.....là mình sao?"

*

Hôn lễ của Du Đường và Du Tiếu được nữ vương chuẩn bị cực kỳ tỉ mẩn kỹ lưỡng, bởi vậy sự đồng tình ủng hộ của dân chúng đối với nữ vương lại càng thêm tăng vọt.

Trong quá trình chuẩn bị hôn lễ, rất nhiều tập đoàn tài chính và các thương hiệu lớn cũng tranh nhau tài trợ tiền tài và sức lực, rốt cuộc thì đây làm gì có cách nào để quảng cáo cho thương hiệu của nhà mình tốt hơn cách này đâu, dù sao đây cũng là buổi hôn lễ được công dân toàn đế quốc quan tâm cơ mà, vừa tranh thủ giới thiệu được thương hiệu vừa tranh thủ có được hảo cảm của khách hàng, đúng là đủ mặt lợi mà không có hại.

Còn nhà hàng tình nhân mà Du Tiếu và Du Đường đã từng đến ăn cũng được đặt kín bàn, rất nhiều cặp đôi đến đó check in dùng bữa với mục đích là để xem những dòng chữ Du Đường và Du Tiếu đã để lại trên bức tường tình yêu kia.

Cuộc tình hai năm trước đã từng không được đại đa số dân chúng công nhận, hai năm sau đã tu thành chính quả.

Khiến cho thật nhiều những cặp đôi trẻ tuổi lại bắt đầu có niềm tin vào tình yêu.

Mà hai đương sự đáng lẽ phải là người bận rộn nhất lúc này, lại đã rời xa thủ đô Lothar phồn hoa nhộn nhịp, trốn đến một thị trấn nhỏ gần biển để hưởng thụ kỳ nghỉ phép đầu tiên cùng nhau.

Không cần ngày nào cũng phải mặc quân phục đứng đắn chỉn chu, không cần ngày nào cũng phải đối mặt với công việc bề bộn ngập đầu, không cần phải suốt ngày tự hỏi làm thế nào để đối phó với đội quân dị tộc xâm lăng trong tương lai.

Chuyến du lịch này, Du Đường muốn mang Du Tiếu trốn đi chơi, cùng vui vẻ cảm nhận cuộc sống tươi đẹp. Bởi vì y cũng phát hiện, từ sau khi mình nói chuyện với Du Tiếu về kết cục tương lai, tuy rằng bề ngoài Du Tiếu luôn tỏ ra bản thân rất ổn, không có việc gì, trái lại còn quay sang an ủi y.

Nhưng lại thường hay chau mày buồn bã lo lắng, bại lộ suy nghĩ trong lòng.

Du Đường sợ nhất là tình trạng như vậy xảy ra.

Ở mấy thế giới trước, khi thời gian càng đến gần với kết cục, mỗi một ngày y và vai ác trải qua khi ở bên nhau đều thật sự quá áp lực. Cảm giác bất lực và thống khổ của những khi đó đến nay vẫn quanh quẩn không tiêu tan.

Lần này, y không muốn dẫm lên vết xe đổ đó với Du Tiếu nữa.

Du Đường muốn được vui vẻ.

Muốn hai người mỗi ngày đều có thể vui vẻ ở bên nhau.

Sau khi tới nhà nghỉ, sắp xếp hành lý cẩn thận, Du Tiếu lăn lên chiếc giường mềm mại, hỏi Du Đường: "Đường Đường, lần này đi du lịch, hai ta tắt hết tín hiệu thông tin liên lạc liệu có ổn không vậy?"

Mấy ngày nay những chuyện Du Đường làm hoàn toàn khác xa với vị thượng tướng đế quốc lúc nào cũng ổn trọng của ngày xưa.

Đầu tiên là cầu hôn ngay giữa buổi lễ tốt nghiệp được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, sau đó lại viết hai bức thư xin nghỉ phép đệ trình lên bệ hạ, trực tiếp tắt sạch các thiết bị liên lạc, cuối cùng dẫn hắn chạy thẳng đến một thị trấn nhỏ gần biển, nói là muốn đi du lịch trước khi kết hôn một lần.

Làm nhận thức của Du Tiếu về Du Đường hoàn toàn thay đổi, cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi.

"Tại sao lại không ổn?" Phòng nghỉ Du Đường chọn là phòng đôi một giường lớn, mà giường này lại lớn quá, hai người nằm ở trên lăn lộn vài vòng cũng chưa rớt xuống được.

Y ngả người ra giường, nằm cạnh Du Tiếu, gối đầu lên cánh tay, xuyên qua cửa sổ nhìn ra đại dương xanh thẳm.

Gió biển thổi vào trong phòng qua cửa sổ mang theo hơi nước mát mẻ thoáng đãng, tâm tình cũng theo đó mà trở nên thoải mái, y nói với Du Tiếu: "Tiếu Tiếu, em đừng lúc nào cũng tạo áp lực lên bản thân."

"Hơn nữa, hiện giờ so với việc lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, anh vẫn muốn cùng em quẳng hết mọi chuyện ra sau đầu, thoải mái vui vẻ chơi bời vài ngày."

"Em cứ xem như hai ta là đôi tình nhân bình thường nhất, đang đi du lịch để cảm nhận sự vui sướng bình thường nhất đi."

-----

editor anh quân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top